Sáng, đúng mười giờ thì buổi lễ khai mạc của giải đấu Harenthrum bắt đầu.

Darmil không có nhiều hứng thú đối với mấy tiết mục khai mạc này, muốn đi một vòng dạo chơi nhưng lại bị Turan bắt ngồi ở phòng chờ đến lượt mình thi đấu. Giờ thì thật chán, nó có chút hối hận khi đã không theo nhóm đến xem buổi lễ.

Tiếng gõ cửa phòng chợt vang lên, rồi chẳng đợi ai trả lời mà cửa mở ra luôn.

– Ồ! Tôi không ngờ giờ lại có người ở đây đấy.

Là một tên thanh niên lạ mặt tóc màu hạt dẻ. Nếu Darmil không nhớ nhầm thì đã thấy gương mặt này trong danh sách người tham gia thi đấu ở khung hạng Gravito. Nó vơ vội tờ thông tin trên bàn, xem xét một chút thì quả đúng như vậy.

Số lượng người tham gia thi đấu ở khung hạng Gravito là bốn mươi mốt, được chia thành tám bảng đấu, gồm một bảng sáu người và bảy bảng năm người. Mỗi người trong bảng đấu sẽ xoay vòng đấu với những người còn lại, thắng được một điểm, thua và hòa đều không có điểm. Sau cùng, người có điểm cao nhất sẽ được vào vòng trong.

Darmil được phân ở bảng số hai, còn người thanh niên đứng trước mặt nó thì được phân vào bảng số một. Cậu ta tên Howlei Playon, là một võ sĩ. Cơ thể cậu ta khá nhỏ nhắn, nhưng săn chắc và trông thì rõ ràng đã trải qua luyện tập rất nhiều.

– Hửm? Tôi không được chào đón à? – Howlei cất tiếng.

– Tôi không có ý đó. – Darmil vội nói – Ngồi đi. Ở một mình tôi cũng phát chán rồi.

Howlei nhìn Darmil một chút vẻ dò xét, sau đó thì nhún vai bước lại ngồi vào ghế. Cậu ta gác tay lên bàn, bảo:

– Chán sao? Vậy cùng tôi bàn về mấy tên nổi trội của khung hạng này nào.

– Vẫn chưa thi đấu, làm sao biết là nổi trội chứ? – Darmil thắc mắc.

– Cậu chẳng biết gì cả. Thiết nhân Kayfeitian, cậu từng nghe chưa? Người này thì Darmil biết, vì hắn ta chính là mục tiêu mà nó phải đánh bại ở khung hạng của mình. Theo lời Turan thì Darmil chỉ cần vượt qua vòng bảng, sau đó đánh bại hai đối thủ nữa ở vòng trong là được. Thiết nhân Kayfeitian hẳn là người mà nó sẽ đối mặt ở trận bán kết, đến chung kết thì chỉ cần để thua Natyr thôi.

Thực tế thì Darmil rất hứng thú với người mệnh danh thiết nhân này, vì nghe mấy người tổ đội Pongru nói rằng hắn ta rất mạnh. Từ sau lần đấu với tên đầu trọc mắt chột kia, Darmil đã rất trông chờ được chiến đấu với Kayfeitian.

“Hi vọng hắn ta không chỉ có vẻ ngoài như tên mắt chột.”

– Hắn ta rất mạnh ư? – Darmil hỏi.

– Không chỉ là mạnh. Là rất mạnh! – Howlei nhấn giọng – Hắn ta là quán quân khung hạng này của giải đấu hai năm trước đấy!

Thông tin này thì Darmil biết. Cái suy nghĩ rằng mình phải đối mặt với cựu quán quân cũng có gây chút áp lực lên Darmil, nhưng cảm giác phấn kích trong lòng lại khiến chút áp lực đó nhẹ như không.

Theo lời giới thiệu của Turan, thiết nhân Kayfeitian là một kẻ chuyên về phòng ngự và tấn công bạo phát, bản thân không khác gì một pháo đài vững chắc. Darmil nghe thế thì cũng không khỏi lo lắng, hỏi ý Turan cách để đánh bại hắn ta nhưng chỉ được bảo rằng cứ làm như bình thường là ổn.

– Kayfeitian được xem như ăn chắc giải quán quân lần này rồi. – Howlei nói tiếp – Mà, thực sự mà nói thì chuyện đó lại chẳng có gì đáng tự hào cả. Lý ra hắn ta phải tham gia mấy khung hạng phía trên cơ. Hừ, thật muốn có ai đánh bại được hắn.

– Cậu thì sao? – Darmil chợt hỏi.

– Tôi? – Howlei thốt – Không thể nào đâu. Đối với tôi thì vượt qua vòng bảng đã là tốt lắm rồi.

– Vậy thì cậu cũng không mạnh lắm nhỉ…

Howlei nghe được lời này của Darmil thì phát bực, gắt:

– Nè, đừng trông tôi thế này mà xem thường nhé. Để coi…

Howlet giật lấy tờ thông tin của Darmil, lật xem một hồi rồi bảo:

– Tuyệt. Nếu vào vòng trong thì ngay trận đầu tiên sẽ là giữa tôi với cậu đấy. Tới lúc đấy tôi sẽ cho cậu biết cái suy nghĩ xem thường người khác này của cậu sẽ hại cậu như thế nào.

Darmil thật không hiểu tại sao Howlei lại nghĩ rằng mình đang xem thường cậu ta. Nó hoàn toàn không có chút ý nào giống như vậy cả. Nhưng đấu với người thanh niên trước mặt mình này thì không hẳn là tệ, nó cũng chẳng phản đối làm gì.

– Được. Đấu với nhau một trận nào! – Darmil cười nói.

Howlei thấy phản ứng của Darmil thì đơ mặt ra một lúc, hồi lâu mới định thần lại, đứng hẳn dậy mà bảo:

– Ch-chờ đấy!

Rồi Howlei quay người rời đi luôn, vẻ bực tức vô cùng. Darmil trông theo, chẳng hiểu gì, chỉ có thể nhún vai bỏ qua.

Darmil ngồi ở phòng chờ thêm một lúc nữa thì được một người quản lý vào dẫn đi đến phòng thi đấu. Căn phòng rộng chỉ chừng sáu mươi mét vuông với bốn cỗ máy đồng bộ được đặt cách nhau một khoảng lớn.

Bốn người cùng bảng đấu với Darmil đã tới đây từ trước, trông thấy nó vào thì chỉ nhìn một chút rồi thôi. Mấy người họ cũng chẳng ai xem trọng ai khác cả, hoàn toàn hời hợt với mọi thứ đang diễn ra.

– Được rồi, mọi người tập trung lại đây.

Người quản lý cất tiếng, ngay sau khi mọi người bước đến trước mặt ông ta thì nói tiếp:

– Trong phòng có hai cặp máy. Tôi sẽ gọi tên một lần hai cặp đấu, cứ theo thứ tự mà vào nhé.

Không có ai lên tiếng đáp lại, nhưng nhìn quanh thì thấy họ đều đã nắm được. Người quản lý cũng không dây dưa thêm, bắt đầu gọi tên hai cặp đấu đầu tiên.

– Martian Potique đấu với Neh Harang. Darmil Altoris đấu với Panlier Garin.

Darmil nghe tên mình được gọi, theo hướng dẫn bước vào cỗ máy đồng bộ của mình. Nó nằm ngửa người lên, chỉnh một chút tư thế cho thoải mái rồi bấm nút đóng cửa lại. Không gian bên trong khá chật hẹp và chỉ có ánh đèn màu xanh lam lờ mờ chiếu sáng ở hai bên.

Darmil hít sâu một hơi rồi thở ra. Trước mặt của nó giờ hiện lên hàng loạt những con chữ thể hiện thông tin của cơ thể: nhịp tim, nồng độ sinh khí, xung thần kinh cùng nhiều thứ khác. Darmil không hiểu nhiều về những thông số này, nhưng ở bên cạnh hiện lên một ô đề chữ “Xác nhận” nhấp nháy cho thấy nó đang ở trạng thái ổn định, có thể tiến vào thế giới giả lập ngay.

Không chần chừ, Darmil đưa tay chạm lấy ô chữ đó rồi vội vàng chỉnh lại tư thế. Chốc, tâm trí của nó mờ dần đi, như thể đang bị ai đó che lấp tất cả giác quan và suy nghĩ vậy.

Cảm giác đầu tiên mà Darmil cảm nhận được là mùi hương khô nóng của cát, ngay sau đó là cả cơ thể cũng bắt đầu nóng dần lên. Khung cảnh xung quanh nó ngày càng trở nên rõ ràng hơn và không khó để nó biết rằng bản thân đang ở giữa một sa mạc rộng vô cùng.

“Trận đấu bắt đầu.”, dòng thông tin đó đột nhiên xuất hiện trong đầu Darmil. Nó không bất ngờ, chỉ nắm chặt lấy thanh búa bằng hai tay rồi vội vàng quay đầu nhìn một lượt quanh mình, tìm kiếm đối thủ mang tên Panlier kia. Lạ là nó lại không thấy dáng hình của bất kỳ ai cả, cứ như cả sa mạc này giờ chỉ có mình nó vậy.

Nhưng Darmil biết kẻ địch đang ở gần đây. Một trong số vài quy tắc mà nó nắm được trong giải đấu ở khung hạng của mình là khoảng cách khởi điểm giữa hai đối thủ không thể vượt quá hai trăm mét. Việc Darmil không tìm thấy tên Panlier kia chỉ có thể vì hắn ta đã dùng kỹ năng ẩn thân mà thôi.

“Thật phiền toái.” Darmil nói thầm. Nó không giỏi đối phó với những kẻ địch trốn tránh mình như thế. Chiến đấu gần trăm trận trong thế giới giả lập, dù không tính là nhiều nhưng vẫn đủ để Darmil biết bản thân sẽ ở thế yếu khi gặp đối thủ như thế nào.

“Cũng may không phải là pháp sư.”

Darmil thật sự rất ngại đối đầu với pháp sư. Những du hành giả tầm xa luôn giữ khoảng cách với nó, mà đòn tấn công của pháp sư thì không thể cứ dùng búa mà chống đỡ, và chuyện né tránh là gần như bất khả thi. Trong những trận đấu với pháp sư, nó chỉ toàn đứng chịu đòn rồi cứ thế mà thua thôi.

– Hây a!

Darmil đột nhiên hét lớn rồi nện một búa thật mạnh xuống đất. Cú nện gây ra một vụ xung chấn làm cát văng lên tung tóe.

Darmil đưa mắt nhìn thật nhanh xung quanh, không thấy gì khác biệt, lại tiếp tục nện thêm một búa nữa. Nó không thấy được kẻ địch, nhưng cũng không thể vì vậy để kẻ địch dễ dàng tiếp cận mình.

Cứ thế, Darmil nện búa liên tục không ngừng nghỉ. Nếu người xem bên ngoài nhìn vào, hẳn họ sẽ nghĩ nó đang làm điều ngu ngốc, chỉ tự làm mình hao tổn thể lực, đến khi mệt rồi thì lại để cho kẻ địch mặc sức đánh giết. Kì thực, Darmil lại không hề thấy mệt. Nó thậm chí tự tin rằng bản thân có thể làm như thế này cả ngày trời cũng được.

Nhưng Darmil trên thực tế lại không định nện đất cả ngày. Nó chỉ làm hơn trăm lần thì ngưng lại, chống búa xuống đất mà thở hổn hển. Nó đang chờ.

Và Darmil không phải chờ đợi quá lâu, từng dấu chân một in hằn lên cát cách nó chưa đến mười mét đột nhiên xuất hiện rồi rất nhanh tiến tới. Tốc độ quá lớn nên lúc Darmil nhận thấy thì đã muộn, chỉ kịp quay sang rồi nhận lấy một thanh kiếm ngắn đâm thẳng vào ngực mình.

Thanh kiếm đâm xuyên qua giáp sâu đến gần tấc, nhưng lại không phải là một vết thương chí mạng. Darmil mỉm cười nhếch mép, nhìn lấy gương mặt người thanh niên bịt kín mặt bằng vải cùng màu cát đang trợn tròn hai mắt. Hắn ta đang kinh hãi, không phải vì đòn tấn công không hiệu quả, mà là vì tay đã bị Darmil nắm chặt lấy, cố vùng vẫy mà không vuột ra được.

Panlier rất nhanh nhận thấy thoát thân là vô ích, dùng tay còn lại cắm thêm một thanh kiếm khác vào người Darmil.

Darmil thấy được đòn tấn công của Panlier, nhưng không có chút ý định chống đỡ hay né tránh nào mà rất ung dung giơ chiếc búa to đùng của mình lên cao rồi cứ thế nện xuống vào người kẻ địch.

Cú nện bằng một tay không đủ sức giết chết Panlier ngay mà chỉ dập hắn ta vào sâu trong cát, đồng thời rút đi lượng lớn khí huyết. Darmil cũng không suy nghĩ nhiều, từ từ nâng chiếc búa của mình lên lần nữa, chực nện xuống phát kế tiếp.

Nhưng phát nện lần này của Darmil lại không đánh trúng vào ai cả. Panlier đã biến mất tâm.

Darmil hốt hoảng, vội vã nhìn xung quanh. Nó đã không nghĩ rằng đối thủ lại có thể thoát khỏi tay mình dễ đến vậy.

Nhưng rất nhanh thì thắc mắc vừa nổi lên trong lòng đó của Darmil đã được giải đáp khi một đoạn thông tin trôi vào đầu nó.

“Chiến thắng.”

– Vậy à. Ra là vậy.

Darmil lẩm bẩm, nghiến răng thành tiếng. Nó đã không mong đối thủ của mình lại bỏ cuộc giữa chừng như thế. Trong thực chiến, làm gì có chuyện giữa bờ vực sống chết mà lại có thể rút lui. Chỉ có giết hoặc bị giết mà thôi.

Bản thân Darmil chưa bao giờ làm cái trò nhảm nhí đó cả. Nó khinh thường.

Tâm trí Darmil mờ dần đi, khi nó mở mắt lại lần nữa thì đã thấy mình ở trong buồng của cỗ máy đồng bộ. Nó bấm nút mở cửa, bước vội ra ngoài quay đầu nhìn chằm chằm về phía Panlier vừa chiến đấu với mình.

Panlier nhận ra ánh mắt của Darmil, nhìn nó một chút rồi quay trở lại hàng ghế chờ, không có vẻ gì là muốn nói chuyện về thất bại của mình vừa nãy.

Darmil cũng biết bản thân không thể phê phán thái độ hời hợt của Panlier đối với trận chiến, dù gì thì nó cũng đã đấu gần trăm trận rồi, tất nhiên là gặp không ít đối thủ bỏ cuộc như thế. Nhưng có làm thế nào thì cơn giận trong lòng nó vẫn không thể nguôi ngoai đi được, càng lúc càng bùng lên. Nó muốn ngay lập tức tiếp tục trận đấu với kẻ bỏ cuộc kia.

– Còn năm trận… Còn năm trận nữa… Năm trận nữa…

Darmil lẩm bẩm, lặp đi lặp lại lời mình. Nó đang cố giữ cho bản thân bĩnh tĩnh, không làm loạn trước khi hoàn thành công việc. Turan đã bảo rất rõ ràng, đánh sáu trận, sau đó muốn làm gì thì làm.

“Chỉ cần nghe theo là được.” Darmil nghĩ, ánh mắt vẫn tiếp tục gắn chặt vào người Panlier. Cơn giận này, giờ nó sẽ không phát lên, nhưng sau năm trận nữa, ai mà biết được chứ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện