Editor: Cynlia

Từ Qua từ chối cuộc gọi, đứng lên nhìn về nhân viên phía bên kia đang thu dọn cơm hộp, "Tôi đi vứt hộp đây, đưa cho tôi luôn đi."

"Cảm ơn."

Từ Qua nhận hộp, bước đến chỗ giao của toa xe, điện thoại lại đổ chuông lần nữa, cô mím môi vứt hộp cơm rồi đến trước cửa sổ nghe điện thoại, "Alo?"

"Tiểu Qua." Giọng nói mềm mại của phụ nữ truyền tới.

Từ Qua bỗng rùng mình, "Dì gọi có gì không?"

"Dì nghe ba con nói con định về nhà hả? Khi nào con về?"

"Không về nữa." Tàu tiến vào hang núi, bốn phía nhanh chóng tối đen, Từ Qua nhìn bóng mình phản chiếu trên cửa sổ thủy tinh, "Gần đây công việc bận rộn, khiến dì bận tâm rồi."

Hài cốt của mẹ chưa lạnh thì ba đã đưa người phụ nữ này về, không bao lâu liền sinh cho cô một đứa em trai. Từ Qua vẫn luôn cho rằng ba rất yêu mẹ, hóa ra cũng chỉ đến thế mà thôi. Khoảnh khắc nhìn thấy người mẹ kế này, cô hận ba mình, cũng không thể nào tha thứ cho ông được nữa. Sở dĩ bao năm lạnh nhạt với nhau là do cô mãi không thể buông bỏ.

"Con bé này, đều là người một nhà cả, khách sáo như thế làm gì?" Mẹ kế ôn tồn khuyên bảo Từ Qua, "Ba con vẫn luôn mong con trở về, nếu con không về chỉ sợ lòng ông ấy lại khó chịu."

Từ Qua muốn hút thuốc mà chẳng được, không mặn không nhạt "vâng" một tiếng, "Hôm nào rảnh con sẽ gọi cho ông ấy."

"Con gái con đứa lại chọn cái nghề cảnh sát ___"

"Con còn có việc." Từ Qua dứt khoát ngắt lời bà ta, "Gần đây lại có án mạng, cúp máy trước đây."

"Khoan____"

Từ Qua vội cúp điện thoại, thở dài một hơi rồi lấy trong túi ra một hộp thuốc.

"Nơi này không thể hút thuốc." Giọng điệu lạnh nhạt vang lên từ phía sau, Từ Qua quay lại thì chạm phải ánh mắt Lục Thịnh. Anh đưa cho cô một hộp nhỏ, "Cầm lấy."

Từ Qua nhìn ngón tay thon dài của anh, đành cất thuốc lá đi mới nhận lấy hộp kẹo trái cây, lấy ra hai viên cho vào miệng rồi trả lại hộp kẹo. Cầm hộp kẹo khiến anh trông dễ gần hơn nhiều. Từ Qua nén tiếng trái tim đập điên cuồng trong lồng ngực, ngẩng đầu, "Anh cũng ăn kẹo hả?"

Lục Thịnh không cầm hộp kẹo, "Cho cô đấy."

Tim Từ Qua hẫng một nhịp, mặt cũng nóng dần lên, cô có thể cho là anh vì cô mà chuẩn bị sẵn kẹo? Cô và Lục Thịnh cũng đâu thân đến mức đó chứ? Hay thật sự là vậy?

Cô không kiềm được khóe miệng đang nhếch lên, "Vậy cảm ơn anh."

Cô nắm chặt hộp kẹo, cẩn thận cất vào túi. Lục Thịnh cũng không buồn liếc cô, chỉ đến trước cửa sổ nhìn cảnh sắc trước mắt tụt lại phía sau. Từ Qua cắn viên kẹo trái cây, híp mắt ngắm bóng dáng anh, "Đội trưởng Lục."

Lục Thịnh quay đầu nhìn cô, "Sao?"

Từ Qua hoảng hốt, lập tức nhìn sang chỗ khác, "Không có gì." Rồi chỉ toa tàu, "Anh không quay lại sao?"

Lục Thịnh tặng cô một nụ cười như có như không.

Lại thế nữa rồi, được lắm!

Từ Qua đứng yên như phỗng nhìn Lục Thịnh.

Lục Thịnh chỉ về phía toilet, thể hiện rõ mục đích của mình.

"Vậy tôi đi trước."

Từ Qua vội xoay người trở về toa, sau khi bước nhanh về chỗ ngồi mới thở ra một hơi, vỗ vỗ khuôn mặt. Lục Thịnh cười đẹp trai thật! Sao lại có người đàn ông đẹp thế chứ, Từ Qua cố gắng kìm nén khóe miệng đang nhếch lên.

Sau khi về phải thăm dò xem Lục Thịnh có bạn gái chưa mới được! Bàn tay nắm chặt hộp kẹo trong túi. Lúc xe thức ăn được đẩy vào toa, do người ngồi bên kia muốn mua nước nên xe dừng cách cô không xa.

Từ Qua liếc mắt, thoáng thấy hộp kẹo trái cây trên khay đựng kia là cùng loại với hộp trong tay mình.

Chẳng mấy chốc Lục Thịnh đã trở lại. Lúc này, anh không xem di động nữa mà dựa vào cửa sổ nhắm mắt dưỡng thần. Rất nhanh người đã chìm vào giấc ngủ, Từ Qua cứ chốc chốc lại nhìn Lục Thịnh một lần, cảm thấy thật mới mẻ.

Lục Thịnh trong ấn tượng của cô không khác gì một vị thần, thế mà cũng có lúc anh tựa cửa ngủ say như vậy.

3 giờ 40, tàu vào ga, vừa lúc Lục Thịnh thức giấc, anh nhíu mày mặc áo khoác rồi theo sau Từ Qua ra cổng. Khung cảnh xuống tàu rất đông đúc, Từ Qua quay sang nhìn Lục Thịnh đang cau mày chen chúc trong đám người, dáng vẻ rất không vui.

Cô yên lặng lùi về sau anh, muốn ngăn những người đang cố chen lên phía trước thì Lục Thịnh liếc cô một cái.

"Lại đây."

Giọng anh rất khẽ nên Từ Qua không nghe rõ, Lục Thịnh đành phải một tay kéo cô về phía lối ra. Cửa mở, bọn họ nối đuôi xuống tàu. Không khí lạnh lẽo ập đến, Lục Thịnh buông tay Từ Qua, bước nhanh về phía chiếc xe lái thẳng đến Cục cảnh sát thành phố Z.

Đúng bốn giờ, Lục Thịnh hẹn gặp cảnh sát bên phân cục thành phố Z. Anh vừa lật xem ghi chép báo án, vừa hỏi người cảnh sát chuyên phụ trách các vụ mất tích, "Đổng Triết báo án vào ngày 4 à?"

"Thực ra là Lưu Nhiễm báo cảnh sát trước, lúc chúng tôi đến nơi mới phát hiện hai người họ ầm ĩ đòi chia tay, một người muốn buông, người kia lại không đồng ý nên mới xảy ra tranh chấp. Chúng tôi khuyên can một lúc thì rời đi. Hai tiếng sau, Đổng Triết lại gọi báo bạn gái mất tích, chúng tôi bèn vội vàng liên lạc với Lưu Nhiễm thì vỡ lẽ ra là trò ồn ào chia tay của bọn họ, cô ấy còn bảo không có chuyện gì thì đừng làm phiền cô ấy. Người trẻ bây giờ ấy mà, chia tay thôi cũng náo đến kinh thiên động địa, nên chúng tôi chỉ nghĩ hai người họ làm loạn chút rồi thôi."

"Tính cả hôm Lưu Nhiễm báo cảnh sát đó thì tổng cộng đã báo án năm lần?"

"Ba lần báo án trước đều do tôi phụ trách, chúng tôi cho rằng anh ta vô cớ gây rối thôi. Đằng nào thì cảnh sát trong khu vực cũng không thu phí báo án, nên chúng tôi càng đinh ninh vì chia tay bạn gái nên anh ta muốn trút giận lên cảnh sát, cũng không nghĩ nhiều."

"Đổng Triết có khuynh hướng bạo lực sao? Lúc chia tay có từng đánh Lưu Nhiễm không?"

"Không thấy vết thương bên ngoài nào rõ ràng."

Đổng Triết báo án bốn lần cả thảy, đến lần thứ tư mới trình lên cấp trên, song cũng không có ai nghiêm túc điều tra cẩn thận. Lục Thịnh lật tài liệu, mày kiếm khẽ nhăn. Thời gian báo án tập trung vào ngày 4, lần cuối cùng là ngày 14.

"Đổng Triết đang ở đây à?"

"Phải, đang ở phòng thẩm vấn."

"Tôi đi gặp anh ta được không?"

"Để tôi dẫn anh qua đó."

Rất nhanh bọn họ đã gặp được Đổng Triết. Anh ta gác chân trên ghế hút thuốc, khói thuốc mịt mù. Cả người vùi vào ghế, cằm hơi nâng lên thể hiện sự bất cần.

"Sao anh lại hút thuốc ở đây? Ai cho anh hút thuốc hả?"

Đổng Triết thả chân dụi tắt điếu thuốc, khuỷu tay chống lên bàn, ngả người về phía trước, "Các anh tìm được Lưu Nhiễm rồi sao? Cô ấy đang ở đâu?"

"Cô ấy bị sát hại rồi." Từ Qua mở miệng, nhìn thẳng vào mắt Đổng Triết, "Tối ngày 4 tháng 3, anh đang làm gì?"

Sắc mặt Đổng Triết cứng đờ, đối diện với ánh mắt Từ Qua, "Cô nói sao?"

"Ngày 23 tháng 3, chúng tôi phát hiện thi thể Lưu Nhiễm ở thành phố C, là bị sát hại, hôm nay chúng tôi đến đây để hỏi thăm về chuyện của Lưu Nhiễm. Đổng tiên sinh, tối ngàng 4 tháng 3 anh đang làm gì?"

Đổng Triết đột ngột đứng bật dậy, đầu gối va mạnh vào cạnh bàn, còn hai tay nắm chặt mép bàn, "Cô nói cái gì?"

Lục Thịnh đưa tay định che cho Từ Qua thì chợt chạm phải tay cô, bèn quay đầu nhìn xem. Từ Qua cũng sửng sốt không kém, cô sợ tên này đột nhiên nổi điên làm anh bị thương nên mới đưa tay chắn trước mặt, lúc này bèn vội vàng thu tay lại rồi đứng lên, "Đổng tiên sinh."

"Cô nói Lưu Nhiễm làm sao cơ?"

"Xin nén bi thương."

"Cô bị điên à! Cô ấy đang ở đâu? Cô không gạt tôi chứ?"

Từ Qua thực sự muốn đánh người, có điều, nhìn anh ta đang kích động như vậy, xem ra tính tình không được tốt lắm, quả thật nóng nảy quá mức. Ngón tay cô gõ nhẹ mặt bàn, nói: "Thi thể ở thành phố C, chúng tôi có thể đưa anh qua đó ngay bây giờ."

Hai mắt Đổng Triết đỏ bừng, yết hầu cuộn liên tục, hai tay gắt gao nắm chặt thành quyền để kìm nén cảm xúc, "Cô nói.... thật ư? Cô ấy thực sự bị sát hại sao? Cô không lừa tôi chứ?"

"Đây là cảnh sát thành phố C." Người cảnh sát trung niên đứng cạnh không nhịn được mở miệng, "Lừa anh làm cái quái gì hả?"

"Vậy đưa tôi đến đó đi, sống phải gặp người, chết phải thấy xác."

"Anh và Lưu Nhiễm sống chung à?"

Đổng Triết gật đầu, "Phải, chúng tôi sống cùng nhau."

"Đưa chúng tôi đến chỗ hai người được không?"

Đổng Triết giận dữ nhìn Từ Qua, Từ Qua trầm tư một lát, nói: "Tôi đưa anh đến thành phố C, đổi lại anh phải đồng ý đưa đồng nghiệp tôi đến chỗ anh thu thập bằng chứng."

Đổng Triết đút tay vào túi, "Nhà chúng tôi thì có gì cơ chứ?"

"Có gì hay không đến lượt anh quyết định sao?" Cảnh sát thành phố Z nổi giận quát anh ta, "Hiện tại Lưu Nhiễm bị sát hại, anh không muốn nhanh chóng tìm ra hung thủ à? Nếu còn yêu cô ấy thì lập tức phối hợp với cảnh sát đi."

Một lúc sau Đổng Triết xoa hai tay vào nhau, "Tôi đi xem Lưu Nhiễm trước, sau khi về sẽ đưa các anh đến nhà tôi được không?"

"Từ Qua, cô dẫn anh ta về thành phố C."

Từ Qua gật đầu, "Được."

Còn Lục Thịnh vẫn ở lại thành phố Z.

7 giờ 30 tối, Từ Qua cùng Đổng Triết đến trung tâm kiểm nghiệm thi thể. Thấy anh ta chậm chạp không dám bước tiếp, Từ Qua tựa người vào chiếc bàn, nhìn pháp y Trần đưa một phần báo cáo cho cô, "Kết quả khám nghiệm lần thứ hai."

"Đây không phải Lưu Nhiễm mà?" Đổng Triết buộc miệng, "Các người nhầm rồi phải không?"

Từ Qua ngẩng đầu nhìn xem, chỉ thấy Đổng Triết đã xốc tấm màn trên người thi thể lên, cô không tiếp lời mà lặng lẽ quan sát anh ta.

Đổng Triết nuốt nước bọt, cố gắng nặn ra một nụ cười, "Tôi nghĩ các cô lầm rồi."

"Cô ấy có từng kiểm tra sức khỏe tổng quát không?"

"Tôi không biết, chắc là không."

Pháp y Trần lên tiếng, "Thời gian tử vong hơn 20 ngày, thi thể có dấu hiệu phân hủy, không giống cũng là chuyện bình thường —— ". Lời còn chưa dứt, Đổng Triết đột nhiên quỳ trên mặt đất gào khóc đến lạc cả giọng. Từ Qua chưa kịp kinh hoảng thì chuông điện thoại chợt vang lên, cô ra đến cửa nghe máy, là Lưu Dương gọi, "Từ ca, chị về rồi à? Tụi em đã tìm được mẹ Lưu Nhiễm rồi."

"Tôi đang ở trung tâm kiểm nghiệm, lập tức về đơn vị đây."

"Chắc phải để chị thẩm vấn thôi chứ em không trụ nổi nữa, chỉ muốn tranh thủ đánh một giấc. Không tìm được lịch sử thuê khách sạn của Đổng Triết ở thành phố C, tất nhiên hắn ta cũng không về thành phố Z."

"Được rồi, em cứ tan ca trước đi, giao người cho Thẩm Thiến ấy."

Đổng Triết khóc chừng mười phút, Từ Qua bèn đưa anh ta về cơ quan, rót một cốc nước đặt trước mặt anh ta. Đổng Triết nắm chặt cốc nước, "Sao cô ấy lại như vậy? Chết —— như thế nào?"

"Lần cuối cùng anh gặp cô ấy là lúc nào?"

Đổng Triết buông cốc nước, hai tay ôm mặt nghẹn ngào, "Tôi không nhớ rõ thời gian cụ thể, chắc là ngày 4 hoặc 5 gì đó. Sau khi cãi nhau một trận thì cô ấy đòi chia tay rồi bỏ đi, cũng chưa từng trở về."

"Anh biết cô ấy đi đâu không?"

"Tôi không biết."

Không biết sao? Từ Qua gõ mặt bàn, "Anh thực sự không biết à? Hay là đang giả vờ không biết?"

Nắm tay Đổng Triết thả lỏng, nhìn về phía Từ Qua bằng đôi mắt nhuộm màu máu, "Cô có ý gì? Cô đang nghi ngờ tôi giết cô ấy ư? Sao có thể chứ? Cô ấy là bạn gái tôi yêu nhất trên đời, làm sao tôi có thể tổn thương cô ấy?"

"Vậy anh nói xem, tối ngày 4 vì sao anh lại theo chân Lưu Nhiễm? Anh nói không biết hành tung của Lưu Nhiễm phải không? Anh đang đùa à?"

HẾT CHƯƠNG 11.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện