Đế Thích Thiên phóng lên cao, ngạo nghễ đứng vững vàng trong tiếng đổ sụp ầm ầm của kiếm trụ, ánh mắt nhìn về phía đám tu sĩ. Trên mặt đất lúc này rơi vãi vô số thi thể huyết nhục, cảnh tượng có thể nói là huyết tanh cực độ.

Tất cả những thi thể huyết nhục này đều là của những đệ tử Lý gia biến mất lúc trước, trong giây phút kiếm trụ bị phá vỡ, nó đã rã thành vô số kiếm khí nhanh chóng xoắn nát thân thể của bọn họ, cắt từng người thành những mảnh nhỏ, chết thê thảm vô cùng.

Ngọc thủ rõ ràng có vẻ cố kỵ khi bay đến trước mặt những người khác, sau khi nó phá vỡ kiếm trận, ngọc quang liền bị phai nhạt dần, ngọc thủ nhanh chóng thu nhỏ lại kích cỡ ban đầu, nháy mắt bay trở lại trong tay người áo bào xanh.

Người áo bào xanh lăng không mà đứng, ánh mắt nhìn về phía Chung Vân Phi và Sở Vân, uy nghiêm quát lớn:

- Vân nhi, Chung hiền chất, không nên dây dưa, nhanh rời khỏi đây thôi! Hiển nhiên, lúc trước hắn thu hồi ngọc thủ hoàn toàn là bởi vì bên trong Nhất Tuyến Thiên còn có Chung Vân Phi và Sở Vân, nếu không để ngọc thủ của hắn bộc phát lực lượng một lần nữa, e rằng hơn phân nửa sinh linh ở đó liền thịt nát xương tan.

Nhìn thấy đoàn yêu thú vương giả trước mắt, hắn bản năng cảm giác được một cỗ uy hiếp cường đại. Yêu thú vương giả từng con đều mang thực lực cường hãn có thể ngang với tu sĩ Kết Đan. Điều này tuyệt không có nửa điểm giả dối bởi đã từng có chứng cứ xác thực chứnh minh trong tu tiên giới. Một gã tu sĩ Kết Đan sau khi bắt gặp một con yêu thú vương giả, liền hưng phấn đuổi giết nhưng cuộc chiến lại không nghiêng về một bên như hắn đã tưởng, thân thể yêu thú thật sự cứng rắn đến độ người tu tiên khó mà tưởng tượng được, cộng thêm thiên phú thần thông của nó, hai thứ kết hợp lại tuyệt đối là một loại thực lực đáng sợ. Sau khi chiến đấu một hồi, tên tu sĩ Kết Đan đã hoảng sợ biến sắc mà vội vàng bỏ chạy.

Lúc này trước mắt hắn lại không chỉ có một yêu thú vương giả mà là vài con Mỗi con đều có tu vi cường đại, nhất là Mỹ Đỗ Toa, năng lực của nàng càng làm cho người ta kinh sợ, hoàn toàn có thể đơn phương chính diện chống lại một tu sĩ Kết Đan.

- Tưởng bở!

Hạc Vương nghe tiếng quát của người áo bào xanh, làm sao có thể để bọn họ rời đi dễ dàng được. Nàng liền mở hai cánh, ưu nhã bay lên không trung, trên đôi cánh tuyết trắng phát ra một luồng bạch quang, bỗng từng chiếc lông vũ trắng tinh mềm mại nhẹ nhàng rơi ra từ trên cánh của nàng.

Những chiếc lông vũ đó tựa như những lưỡi dao sắc bén, mặc dù trông có vẻ như nó đang nhè nhẹ bay xuống nhưng trên không trung vẫn có thể nhìn rõ từng đạo hàn quang sắc bén khiến cho lòng người không khỏi kinh sợ.

Mấy trăm chiếc lông vũ như những mũi tên nhọn hoắc, tăng nhanh tốc độ bay về phía người áo bào xanh. Tốc độ như sấm chớp chỉ để lại những tàn ảnh màu trắng, ngay cả bóng dáng cũng không kịp nhìn thấy, lại còn vô thanh vô tức không phát ra một tiếng xé gió nào, quả thực kinh khủng dị thường.

- Ta đã muốn đi thì các ngươi cũng đừng mong lưu ta lại. Ta không muốn cùng chư vị vương giả là địch, chỉ hi vọng có thể mang hai vãn bối của ta đi, sau đó tuyệt đối không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì!

Người áo bào xanh vừa nói, vừa thản nhiên nhìn về phía bọn Đế Thích Thiên, ngọc thủ lăng không bay lên hóa thành một đạo bạch quang nháy mắt bao trùm lấy người hắn mà bảo hộ.

- Đương đương đương!

Những chiếc lông vũ va chạm vào vòng bảo hộ của ngọc thủ phát ra từng tiếng vang thâm thúy, đồng thời một cỗ lực lượng cuồng bạo cũng theo đó mà bùng nổ ra bốn phía.

- Một kiện pháp bảo thật lợi hại! Đây chẳng lẽ chính là uy lực của pháp bảo sao, không ngờ trong nháy mắt lại có thể bộc phát lực lượng như thế!

Ánh mắt Đế Thích Thiên hiện lên một tia kinh sắc. Kiếm trận bị phá, âm ba Hổ khiếu của hắn đã thành công tăng thêm một cấp có thể Kết âm thành nhận, mặc dù càng thêm bá đạo, công kích cũng càng thêm sắc bén nhưng đồng thời tiêu hao lượng yêu nguyên cũng càng thêm khổng lồ. Bởi vậy, yêu nguyên trong cơ thể hắn chỉ trong ngắn ngủi mấy nhịp thở kia đã tiêu hao hết cả năm sáu thành.

Nếu không phải có luyện yêu đỉnh không ngừng luyện hóa ra tinh khí thì e rằng hắn không còn đứng vững như bây giờ.

Bạch quang mặc dù có thể làm chói mắt những tu sĩ bình thường nhưng sao có thể dấu diếm cặp mắt hổ tinh sáng của Đế Thích Thiên được. Hắn chỉ liếc mắt là có thể nhìn ra vừa rồi ngọc thủ kia chỉ trong nháy mắt đã bắn ra hơn mấy trăm tia sáng, mỗi tia sáng ở một vị trí khác nhau, bắn về phía lông vũ, đẩy ngược từng chiếc ra ngoài.

- Vân nhi, nhanh quay trở về!

Người áo bào xanh hiển nhiên không muốn dây dưa ở đây thêm, lần nữa quát lớn.

Chung Vân Phi và Sở Vân đang đứng chung một chỗ vây đánh Hắc Viên Vương, y phục vốn sạch sẽ bây giờ đã trở nên cực kì xốc xếch, trên người có không ít vết thương hiển lộ ra. Cùng yêu thú vương giả giao phong thì dù có cực phẩm bổn mạng pháp khí nơi tay chăng nữa, bọn họ cũng không chiếm được chút thượng phong nào.

Tiếp đó lại xuất hiện kiếm trận, rồi lại âm ba Hổ Khiếu, từng đợt công kích không ngừng ập tới khiến cho bọn họ ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, có thể chống đỡ đến bây giờ có thể nói là vô cùng may mắn rồi.

- Vân sư muội, đi thôi, ở đây đã không phải là chuyện chúng ta có thể nhúng tay nữa. Nếu còn chần chừ thì ngay cả tính mệnh cũng phải để lại đây mất.

Chung Vân Phi rất rõ ràng tình thế trước mắt. Hắn biết hiện tại tuyệt đối không phải là thời điểm để biểu hiện.

Sở Vân nghe được lời nói, con ngươi nhanh chóng chuyển động, nhích đến gần Chung Vân Phi, giảo hoạt truyền âm cho hắn:

- Chung sư huynh, đám yêu thú này đã bị Tam thúc của muội chế trụ, khẳng định hơn phân nửa đều chú ý đến Tam thúc, huynh không phải có một sợi Phược Long Tác sao, hay là huynh nhân lúc này trói hắc hổ lại, sau đó theo Tam thúc rời đi nơi này, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.

Sở Vân mắt thấy Đế Thích Thiên đại phát thần uy, âm ba hổ khiếu bá đạo như thế, cộng thêm ham muốn của hắn, làm sao chịu rời đi nơi này một cách dễ dàng như thế, tâm niệm vừa chuyển lập tức nảy ra một ý nghĩ

Hi vọng dĩ nhiên liền kí thác vào sợi Phược Long Tác của Chung Vân Phi, dây trói kia chính là một kiện kỳ bảo, ngay cả tu sĩ Kết Đan nếu khinh địch liền có thể bị nó trói chặt, dù sao nó cũng là pháp bảo luyện chế từ gân rồng kia mà, không thể nào không có uy lực kỳ diệu được.

- Này....

Chung Vân Phi nghe vậy không khỏi chần chừ.

- Huynh còn muốn cái gì, hiện tại chính là cơ hội tốt nhất, nhanh động thủ đi!

Sở Vân thúc giục.

Chung Vân Phi đưa mắt nhìn quanh, rốt cuộc trên mặt cũng xuất hiện một tia kiên định, tình hình chung quanh quả thật là hơn phân nửa chư yêu thú đều tập trung lực chú ý lên người áo bào xanh. Dù sao xuất hiện một tu sĩ Kết Đan thì coi như là Mỹ Đỗ Toa đi nữa cũng không thể không đề phòng.

- Là một cơ hội tốt!

Chung Vân Phi khẽ vung tay liền xuất hiện một sợi dây trói trong suốt. Trên sợi dây này có những đường vân mảnh dài kì dị lộ vẻ thần bí dị thường, hơn nữa sợi dây này hình dạng cũng rất cổ quái, một đầu khắc lên đầu rồng trông rất sống động, đầu còn lại chính là đuôi rồng khiến cho sợi dây thật giống như một con rồng thu nhỏ.

Nhìn kỹ thêm những đường vân trên sợi dây liền có thể nhìn ra chúng có tạo hình như những chiếc vẩy rồng dày đặc, nhìn bề ngoài người ta chỉ nghĩ đây là một tác phẩm nghệ thuật chứ không nghĩ tới là một kiện pháp bảo.

- Phược Long Tác, trói yêu hổ!

Chung Vân Phi khẽ quát một tiếng, lập tức Phược Long Tác như trở thành một con thần long nhỏ, bay vụt về phía thân thể cao lớn của Đế Thích Thiên đồng thời tỏa phát một tầng quang mang trong suốt, cả sợi dây giãn ra thật dài, trong nháy mắt đã sắp sửa chạm vào thân thể Đế Thích Thiên.

Ngay thời khắc đó, Đế Thích Thiên đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt lộ ra một tia trào phúng khinh thương nhìn Chung Vân Phi và Sở Vân. (hổ mà có vẻ mặt khinh thường là kiểu mặt gì ta ...)

- Đã sớm biết các ngươi nhất định sẽ sử ra thủ đoạn đánh lén mà, nhìn ánh mắt gian trá của hai ngươi, bổn vương hoàn toàn có đủ lí do tin tưởng đám tu tiên giả các ngươi hơn phân nửa đều là đám tiểu nhân hư tình giả ý hèn hạ. Đế Thích Thiên ta sao có thể rơi vào bẫy các ngươi được.

Nói đoạn, thân thể hắn mạnh mẽ run lên, chỉ một thoáng liền thấy một cỗ yêu vụ xuất hiện bao trùm toàn bộ cơ thể Đế Thích Thiên, sau đó kịch liệt xoay tròn, ngưng tụ thành một lưỡi âm nhận hình lưỡi liềm.

Đế Thích Thiên đã nghiên cứu công pháp này một đoạn thời gian, hắn không ngừng luyện tập lần lượt chuyển đổi từ ngưng tụ sang tiêu tán rồi lại ngưng tụ để có thể hình thành âm nhận trong thời gian ngắn nhất. Nếu như có thể đạt đến trình độ vừa niệm liền thành thì mới là cảnh giới cao thâm nhất của bí pháp này.

Hiện tại mặc dù còn chưa đạt tới cảnh giới này nhưng hắn cũng đã triển khai trong thời gian ngắn nhất rồi. Cho nên mới có thể trong chớp mắt ngưng tụ ra nhiều chuôi âm nhận như vậy.

- Muốn trói bổn vương à, thực lực các ngươi còn kém xa lắm. Chém cho ta!

Đế Thích Thiên tâm niệm vừa động, chuôi âm nhận liền phát ra từng thanh âm thanh thúy, từ bốn phương tám hướng vọt tới chém vào Phược Long Tác, tốc độ chớp nhoáng đến nỗi phía sau chỉ còn lại những tàn ảnh màu đen mà thôi.

Đáng tiếc cảnh tượng Phược Long Tác bị chém đứt lại không xuất hiện như hắn đã nghĩ, ngược lại trên sợi dây dần hiện ra một tầng quang mang trong suốt, những chuôi âm nhận chém lên đó giống như không thể phát huy hết lực lượng mà chỉ còn lại hai ba thành, hiển nhiên không thể gây tổn thương gì đến Phược Long Tác.

- Hảo bảo bối! Phược Long Tác này Đế Thích Thiên ta muốn rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện