Bồi dưỡng như vậy không thể so sánh với thông thường. Yêu lực dung hợp cùng với trái tim, mang ý nghĩa trái tim càng mạnh thì yêu lực lại càng giảm bớt. Trong quá trình bồi dưỡng trái tim, Đế Thích Thiên cảm giác yêu lực trong cơ thể mình không ngừng bị giảm xuống. Cũng may, thiên địa linh khí bên ngoài không ngừng theo từng lỗ chân lông chảy vào trong cơ thể hắn, dựa theo công pháp mà chuyển hóa thành yêu lực, khiến cho yêu lực của hắn mỗi khắc đều gia tăng.

Đáng tiếc yêu lực tăng trưởng không thể bù đắp được phần tiêu hao, mỗi lúc lại giảm đi một chút. Yêu lực vốn tràn ngập trong từng sợi kinh mạch của hắn, nay lại yếu đi rất nhiều, lực lượng đệ tam trọng điên phong cũng hạ xuống. Bất quá đối với điều này Đế Thích Thiên lại không có nửa điểm đau lòng.

Phần yêu lực này không phải biến mất một cách vô ích, mà để tăng cường trái tim, chính là nơi hắn chọn để mở Yêu Phủ. Trái tim càng cường đại, càng có thể cất giữ nhiều yêu lực, đến khi chiến đấu uy lực phát ra lại càng lớn. Cho nên trái tim có thể hấp thu được nhiều yêu lực như vậy, hắn cao hứng còn không kịp nữa là.

Hoàn toàn không sợ dung hợp quá nhiều yêu lực

Bất kỳ bộ vị nào cũng có giới hạn, trái tim cũng vậy. Đến một mức nào đó sẽ không thể dung hợp thêm yêu lực nữa, đó chính là thời điểm để Đế Thích Thiên mở Yêu Phủ.

"Hưm! ! Yêu lực ngày càng giảm bớt, nếu để đến khi mở yêu phủ mà lại không đủ thì không ổn… "

Đế Thích Thiên cảm nhận việc hấp thu thiên địa linh khí không cách nào bù đắp được yêu lực tiêu hao, nội tâm âm thầm trầm tư. Đến lúc mấu chốt mở Yêu Phủ mà lại thiếu yêu lực, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Nạng thì thất bại, nếu may mắn qua được thì cũng chỉ mở được Yêu Phủ phẩm cấp thấp mà thôi.

Hắn tạm thời dừng lại, mở túi trữ vật xuất ra bình đựng Tụ linh đan cùng Linh tửu. Hắn đổ ra hơn mười viên Tụ linh đang, nhìn lại chỉ còn không quá hai mươi viên.
Nhìn chăm chú một hồi, đoạn đem cả mười viên đó một hơi nuốt chửng, đồng thời uống cạn Linh tửu trong ống trúc. Hắn cũng không dừng lại mà lấy ra Ngọc phôi thần bí kia, trong sơn động lập tức tỏa ra một vầng hào quang lam nhạt, nom bắt mắt vô cùng.

Ngọc phôi này mang theo lực lượng thần bí, lại liên hệ mật thiết với hắn. Trong lúc mở yêu phủ, có khả năng sẽ trợ giúp được gì đó.

Mắt hổ chậm rãi nhắm lại. Trong cơ thể hắn, dược lực của Tụ Linh Đan cùng Hầu nhi linh tửu điên cuồng bạo phát. Một cỗ nhiệt khí giống như nước lũ ầm ầm đánh mạnh vào toàn thân kinh mạch hắn.

"Hừm! ! Nếu là khi trước, với dược lực khổng lồ như vậy ta có khả năng không chống đỡ nổi, bạo thể mà chết. Nhưng bây giờ ta đã là tinh quái điên phong, thân thể mạnh mẽ vô cùng. Muốn tác oai tác quái? Không có cửa đâ! Gầmmmmm !! "

Đế Thích Thiên cảm nhận được dược lực khổng lồ của Tụ Linh Đan cùng Linh tửu cũng không hề bối rối. Hắn điềm tĩnh sử dụng yêu lực tạo thành từng tia đan xen với nhau tầng tầng lớp lớp, giống như một tấm lưới trực tiếp chống đỡ cỗ lực lượng khổng lồ kia.

"Rầm rầm rầm! !"

Dược lực dị thường cuồng bạo, gầm thét không ngừng đánh sâu vào chiếc lưới yêu lực, muốn phá vỡ sự trói buộc của nó. Nhưng Đế Thích Thiên đã có chuẩn bị, không ngừng bổ sung thêm yêu lực khiến cho chiếc lưới ngày càng chắc chắn. Dược lực không thể công phá được, ngược lại càng lúc càng bị phong tỏa chặt chẽ thêm.

Trong sơn động yên tĩnh vô cùng, hắc vụ nồng đậm bao trùm cả một vùng khổng lồ. Toàn thân Đế Thích Thiên lại trong suốt như ngọc quang, linh khí chuyển vận không ngớt.

Thời gian cứ chậm rãi trôi qua.

Rèn luyện trái tim, là một quá trình buồn tẻ vô cùng, chớp mắt đã ba ngày trôi qua.

Trong ba ngày này, Nam Man Sơn Mạch lại rơi vào trạng thái hỗn loạn chưa từng có.

Tin tức Lý gia đã đánh mất Thông Linh La Bàn được truyền đi khắp nơi khiến cho vô số tán tu hoặc các tiểu gia tộc trong lòng muốn tìm kiếm vận may không ngừng hướng tới Nam Man.

Ban đầu, đám tán tu này không trực tiếp tiến vào sơn mạch, mà chỉ dừng chân tại dãy núi bên ngoài. Lời đồn nói rõ đầu Hác hổ kia đã chiếm được La bàn, mà trước kia nó lại từng sinh sống ở Hổ Khâu Sơn Mạch. Tất cả đều suy đoán, trước tiên cần tìm kiếm kỹ ở quãng đường từ Hổ Khâu Sơn Mạch đến Nam Man Sơn Mạch đã, nếu không tìm được sẽ tiến vào bên trong Nam Man Sơn Mạch sau.

Bất quá chính thức dám tiến vào bên trong sơn mạch cũng không có nhiều người.

Nam Man Sơn Mạch là một địa phương nguy hiểm trùng trùng. Bên trong có vô số chướng khí, đầm lầy, các loại tinh quái độc vật…Uy hiếp rất lớn đến người tu tiên. Hơn nữa trong sơn mạch lại có cả Yêu thú tồn tại, trí tuệ không kém gì người, lực lượng lại càng không cần phải nói. Ngay cả tu sĩ Kết Đan kỳ cũng không dám trêu vào.

Đám tán tu đến nơi đây phần lớn đều là Luyện Khí kỳ, Tu sĩ Trúc cơ kỳ thật đúng là phượng mao lân giác. Mà với tu vi như vậy, tuyệt đối là thập tử nhất sinh.

Thời gian trôi qua, đám tán tu đến càng lúc càng nhiều. Người ta có câu chim chết vì mồi, người chết vì tham. Cơ hội như vậy tuyệt không thể bỏ qua, du có chút nguy hiểm thì có sao chứ? "Chung sư huynh, nếu ngươi muốn ta đáp ứng hôn sự của ngươi, cùng kết làm đạo lữ song tu thì nhất định phải giúp ta bắt được đầu Hắc Hổ kia làm sính lễ. Bằng không, giữa chúng ta cũng đành ai đi đường nầy thôi ."

Tại một ngọn núi gần Nam Man Sơn Mạch, một thiếu niên bạch y như tuyết, vác trên lưng một thanh cổ kiếm kỳ dị. Cả người y toát ra vẻ anh tuấn yêu dị, lặng lặng đứng ở đó, tựa như muốn hòa cùng với gió, phiêu vũ tuyệt luân. Bên cạnh hắn, một thiếu nữ dung mạo tuyệt sắc, hiển nhiên là Sở Quốc tiểu công chúa – Sở Vân.

Thanh niên này chính là Chung Vân Phi. Hai người, một anh tuấn thiếu niên, một tuyệt sắc mỹ nữ, đứng chung một chỗ quả thực giống như đôi thần tiên quyến lữ.

Bất quá nhìn thần sắc lại có phần không đúng cho lắm. Sở Vân tiểu công chúa kia tinh linh cổ quái, đầy mưu ma chước quỷ. Ánh mắt giảo hoạt vô cùng, nhìn Chung Vân Phi cười cười nói.

Chung Vân Phi quay lại nhìn nàng, ánh mắt đầy vẻ nhu tình.

"Vân sư muội, tuy giữa chúng ta có hôn hước do sư tôn của ta và Sở bá phụ chủ định, bất quá ta cũng không ép buộc muội. Đầu Hắc Hổ kia, muội muốn ta sẽ bắt về cho muội. Chung Vân Phi ta trước giờ nói lời giữ lời, nếu không bắt được Hắc Hổ, cả đời này sẽ không đề cập đến hôn sự này nữa."

Chung Vân Phi mỗi một câu nói đều mang theo một cỗ khí tức kiên định vô cùng, hơn nữa người hắn lại đầy vẻ chính khí, khiến cho không ai có thể nghi ngờ.

Tại sao hai người này lại ở đây? Nói ra cũng không có gì là khó hiểu cả.

Nguyên do chính là sư tôn của Chung Vân Phi trước đây đã từng cứu Sở Thiên Hành một mạng. Từ đó giao tình của cả hai rất đậm, cứ cách một đoạn thời gian lại ghé thăm nhau.

Mà lần này Chung Vân Phi xuống núi có mang theo một phong thơ gửi đến sở gia, hắn cũng chẳng biết bên trong viết gì. Đến khi Sở gia nói, hắn mới vỡ lẽ ra. Nguyên là Sư tôn muốn tác hợp cho hắn cùng với Sở Vân, hai người kết thành một đôi đạo lữ song tu

Mà Sở Thiên Hành cũng vừa ý với vị hiền tế này vô cùng. Chung Vân Phi tư chất rất cao, tâm tính lại trầm ổn. Thêm vào năm đó sư tôn của hắn có ân cứu mạng với lão, tất nhiên là lão đáp ứng rồi.

Lão đáp ứng, nhưng Sở Vân lại không chịu. Nha đầu cổ quái này muốn đạo lữ song tu của mình phải là một nam tử hán đỉnh đỉnh đại danh, là nhân trung long phượng. Hơn nữa, còn phải đáp ứng một yêu cầu của nàng.

Rất hiển nhiên, yêu cầu của nàng chính là muốn Chung Vân Phi bắt lấy đầu Hắc Hổ kia làm sính lễ cho nàng. Hơn nữa, không được nhờ cậy ai, phải dùng bản lĩnh của chính mình.

Vì vậy hai người bọn họ cũng đã tới Nam Man Sơn Mạch.

"Phác thông! ! Phác thông! !"

Trong sơn động của Vạn Yêu Cốc, trái tim Đế Thích Thiên không ngừng phát ra từng đợt thanh âm mạnh mẽ, làm thành một tiết tấu kỳ dị.

"Hảo, rốt cục hoàn thành bước đầu tiên ."

Đế Thích Thiên thở một hơi thật dài. Trái tim của hắn được luyện cũng quá mức cường hãn đi, mỗi lần đập một cái, thanh âm lại như muốn xuyên qua thân thể truyền ra ngoài. Yêu lực rốt cuộc đã không thể dung hợp thêm, đạt đến cực hạn rồi.
Điều này cũng có nghĩa, bước đầu tiên đã hoàn thành viên mãn.

-o0o-
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện