Trên bầu trời, một mảng lớn cánh Ngọc Liên Hoa bị tiếng gầm bá đạo của Đế Thích Thiên làm cho chấn động kịch liệt, tán loạn rơi xuống thành từng vòng từng vòng lớn. Từng gợn sóng âm ba đen kịt giống như thủy triều dâng, liên miên không ngừng nghỉ , lấy Đế Thích Thiên làm trung tâm, điên cuồng tản ra bốn phương tám hướng . Cánh hoa như tuyết trắng bị những luồn âm ba liên miên không dứt này chấn tan nát.

Mà ngay cả kiếm khí cũng không còn tồn tại.

" Rầm rầm rầm!"

Âm ba chi vực, vô khổng bất nhập đã được Đế Thích Thiên dồn vào đó hơn phân nữa thân yêu lực của mình, uy lực vốn đã uy mãnh bây giò lại càng thêm cường hãn hơn nữa. Thanh âm liên miên không dứt, một tiếng rồi lại một tiếng nối tiếp nhau. Cánh Ngọc Liên Hoa nằm trong biển sóng âm giống như một chiếc bè gỗ, bị vùi dập tan tành, không có cành nào giãy dụa thoát ra được. Tất cả đều bị Âm ba công chấn tan.

" Đúng là cơ hội tốt, thừa dịp hiện tại phá luôn cái kiếm quyết cổ quái này. Yêu Nhận, dung hợp, TRẢM !!!"

Trên thân thể Đế Thích Thiên toát ra khí thế bá vương, ngẩng đầu nhìn trời cao, trên đó có hơn chục đóa Liên Hoa đang phiêu dật. Hắn biết đấy chính là mấu chốt của kiếm quyết, nếu như chỉ tiệu diệt những cánh Ngọc Liên kia, nhưng những đóa Ngọc Liên còn tồn tại, thì chúng vẫn có thể tạo ra vô vạn cánh hoa như thế nữa. Cách làm này chỉ trị phần ngọn nhưng không trị tới phần gốc, khi nào hủy diệt những đóa Ngọc Liên này thì lúc đó mới hoàn toàn phá vỡ kiếm quyết.

" Thương !"

Ngay tại lúc này, thần niệm của Đế Thích Thiên trải rộng khắp tứ phương, những thanh Yêu Nhận một lần nữa được dung hợp, ngưng tụ thành Tàn Nguyệt Đao to lớn xuất hiện trước người hắn. Đế Thích Thiên tâm thần khẽ động, Tàn Nguyệt Đao phá toái hư không, tạo thành một đạo hắc tuyến, chỉ trong nháy mắt đã chém tới những đóa Ngọc Liên Hoa.

" Rầm rầm rầm !"

Tàn Nguyệt Đao hình thành từ yêu vụ nhận, được Đế Thích Thiên dùng toàn lực điều kiển, phát ra uy lực mạnh mẽ, ngay tại chỗ liền đem vài đóa Ngọc Liên Hoa chém ra làm đôi, Âm Ba Công xuất động, đem đóa Ngọc Liên chấn tan nát.

" Bạo liệt "

Thanh âm của Chung Vân Phi lúc này đột nhiên vang lên, chỉ thấy những đóa Ngọc Liên Hoa chuyển mình, phóng thẳng tới Đế Thích Thiên. Nhiều đóa Ngọc Liên, cái trước ngã thì cái sau tiến tới, không chút nào dừng lại, không ngừng oanh kích Âm Ba Công cùng với Tàn Nguyệt Đao, điên cuồng phóng về phía Đế Thích Thiên.

" Không tốt !"

Nội tâm của Đế Thích Thiên trầm xuống, toàn thân tuôn ra một tầng yêu khí nồng đậm, bao trùm lấy toàn thân hắn, sau đó nhanh chóng đem Tàn Nguyệt Đao chém tan những đóa Ngọc Liên Hoa kia. Nhưng vào lúc này, muốn phá vỡ những đóa Ngọc Liên Hoa quả thực vô cùng khó khăn. Chúng đang hướng tới phía mình, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi này, cũng không cách nào đem vô số đóa Ngọc Liên này phá vỡ được, cuối cùng còn sót lại ba đóa.

Âm Ba Công bị phá, những đóa Ngọc Liên Hoa màu sắc ảm đạm hẳn, nhưng vẫn tiếp tục tiếp cận Đế Thích Thiên, sau đó Ngọc Liên Hoa đột nhiên phát nổ. Lập tức một mảnh lớn cánh hoa xạ kích, bao lấy toàn bộ thân thể của Đế Thích Thiên.

" Ngao ô!"

Chính là trong tích tắc đó, một cảm giác đau đớn tột cùng khiến cho Đế Thích Thiên phát ra một tiếng hổ gầm bá đạo, nhãn quang trong mắt hắn trở nên điên cuồng vô cùng, yêu lực trong cơ thể tất cả đều phóng xuất ra ngoài.

Âm Ba Chi Vực, trong nháy mắt tăng cường lên gấp đôi.

" A, đại sư huynh, mau mau cứu đệ, đệ không thể chống cự nổi nữa rồi ! "

Một tiếng kêu thảm thiết từ trong sơn cốc vang lên, chỉ thấy tên tu tiên họ Lăng kia, cương khí hộ thân vàng rực đã bị Âm Ba công phá nát. Âm Ba Công oanh kích trên người hắn, máu tươi từ thất khiếu trào ra, lục phủ ngũ tạng bị chấn cho nát bấy, chỉ kịp kêu lên một tiếng kêu cứu rồi bỏ mạng dưới Âm Ba Công uy mãnh.

" Lăng Sư Đệ ! Phốc!"

Chung Vân Phi chứng kiến sư đệ của mình bị Âm Ba Công đánh chết, sắc mặt nhất thời đại biến. Nhưng ngay tại lúc này, một đôi hổ trảo phá không tiến tới, nặng nề đánh lên bộ ngực của hắn. Trên cổ hắn, một khối ngọc bội phóng xuất ra một đạo lam quang, đem hổ trảo đánh cho nát bấy. Nhưng bản thân hắn cũng thụ thương, phun ra một ngụm máu tươi.

" Ông ! "

Ngọc Liên Hoa tất cả đều bị tiêu diệt, Trảm Yêu Kiếm từ giữa không trung xuất hiện, rơi xuống trước người Chung Vân Phi.

Chung Vân Phi lạnh lẽo liếc nhìn Đế Thích Thiên, hai đạo linh phù nhanh chóng dán lên thân thể hắn, một luồng gió ấm áp nâng hắn bay lên giữa không trung. Tay cầm Trảm Yêu Kiếm, xoay người hướng tới phương xa mà chạy. Hai đạo linh phù này chính là Ngự Phong Phù và Thần Hành Phù. Hai cái hợp nhất có thể cho người ta ở trên không trung phi hành nhanh như chớp.

Chung Vân Phi có tính cách quả quyết vô cùng, khi vừa nhìn thấy Trảm Yêu Kiếm Quyết bị phá vỡ, bản thân hắn chịu trọng thương, lại bị đôi hổ trảo oanh kích nữa, thương thế như vậy tuyệt đối không thể nào duy trì tình trạng chiến đấu được nữa. Huống hồ sư đệ của mình mới bị sát tử, cho dù hắn có lưu lại cũng không còn ý nghĩa gì cả, duy trì tính mạng của bản thân mình, sau này chờ cơ hội báo lại huyết cừu này. Biết không thể nào thay đổi tình cảnh hiện tại, hắn quyết định nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

" Yêu hổ, ngươi cứ chờ đấy, Chung Vân Phi ta sớm muộn cũng sẽ có một ngày dùng Trảm Yêu Kiếm giết chết ngươi. Mối thù của sư đệ ta, Chung Vân Phi ta thề, sẽ chém tận giết tuyệt thiên hạ yêu thú "

Tốc độ của Chung Vân Phi phi thường nhanh, Đế Thích Thiên nhìn thấy hắn rời đi, cũng không có đuổi theo mà vẫn uy phong lẫm thiên, đứng trong sơn cốc nhìn theo cho tới khi bóng hình đối phương biến mất, yêu khí toàn thân của hắn nhanh chóng thu liễm lại.

" Chung Vân Phi, Đế Thích Thiên ta nhớ kỹ ngươi "

Đế Thích Thiên toàn thân mềm nhũn, thân thể khổng lồ ngay tại chỗ phủ phục xuống mặt đất, trên thân thể xuất hiện từng đạo, từng đạo vết thương, rậm rạp mà chằng chịt, trải rộng trên dưới cơ thể Đế Thích Thiên, miệng vết thương cực nhiều, cũng khiến cho kẻ khác giật mình.

Thực lực của Chung Vân Phi quả nhiên cường hãn, kiếm quyết công kích kia lại càng bá đạo. Phút cuối, Ngọc Liên Hoa nổ mạnh, vô số cánh hoa đều rơi vào phần trên của thân thể Đế Thích Thiên, từ những vết thương đó, vô số kiếm khí chui vào bên trong cơ thể. Nếu như không phải Đế Thích Thiên thân thể cường hãn thì chuyện này cũng đủ làm cho hắn phân thân toái cốt, bị cắt thành vô số khối rồi.

Nhưng bằng vào ý chí bất diệt của bản thân nên mới đứng vững được thân hình và trong thời khắc mấu chốt, điều động toàn bộ yêu lực cuối cùng, hóa thành hổ trảo công kích Chung Vân Phi. Đương nhiên Chung Vân Phi lúc đó không thể nhìn rõ hư thực của Đế Thích Thiên, cuối cùng đành phẫn hận rời đi. Bất quá mối thù này, đã không còn cách nào hóa giải.

" Tu Tiên Giả này quả nhiên cường đại hơn nhiều so với những Tu Tiên giả mà ta gặp lúc trước. Rõ ràng tu vi của người này so với ta không cao lắm, nhưng lại có thể đem mình đánh tới mức trọng thương như vầy "

Trong nội tâm của Đế Thích Thiên âm thầm tự đánh giá, tuy rằng cho chút ngạc nhiên, nhưng lại không cảm thấy e ngại gì cả. Rốt cục cũng mình bạch rằng, có lẽ đấy chính là thiên tài Tu Tiên hoặc là cường giả . Nếu như so sánh với tu tiên giả bình thường khác, thì quả thực mạnh mẽ hơn rất nhiều.

"Không nghĩ tới bản thân vừa mới phục hồi, lại bị người ta đánh cho trọng thương, thương thế so với trước kia lại còn muốn thảm trọng hơn nữa. Phiền toái nhất là, những đạo kiếm khí đang tùy ý phá hư thân thể mình."

Đối với chuyện ra tay lần này, Đế Thích Thiên không cảm thấy hối hận. Đối với hắn mà nói, khi mà muốn làm cái gì thì liền quyết định làm ngay, không bao giờ lưu lại cảm giác hối hận. Kiếp này làm yêu, cùng với người tu tiên ở hai lập trường đối lập với nhau. Không có bất kỳ lời lẽ thỏa hiệp này cả. Huống hồ, lần này ra tay đánh chết người tu tiên, vừa có thể thu phục lấy một tên thuộc hạ, cũng cố thực lực bên người.

Nhìn tới Hỏa Ngưu, hiện tại đang quỳ rạp trên mặt đất, thở ra phì phò, toàn thân máu tươi chảy đầm đìa, có thể nhìn thấy bị thương không nhẹ.

" Hào ! "

Từ trên bầu trời bao la, vang lên một tiến ưng minh cao vút, một luồng cuồng phong xuất hiện. Từ trên trời, một con chim ưng to lớn lao xuống, nhanh chóng đáp xuống bên người Đế Thích Thiên.

" Đại Vương, ngài bị thương có nặng lắm không ?" Ưng Không chứng kiến toàn thân Đế Thích Thiên đầy những vết thương đáng sợ, trong mắt lộ ra thần sắc lo lắng. Đế Thích Thiên hiện tại đã xem hắn như một người tâm phúc của mình, nên hắn đối với Đại vương của mình cũng vô vàng kính ý.

" Ưng Không, thương thế của ta tạm thời cũng không cần quá lo lắng, ngươi bây giờ lập tức thông tri cho bọn Viên Thiên, đem toàn bộ tộc nhân đi tới đây tụ hợp. Ta muốn tu dưỡng một hồi, có thể nhanh chóng khôi phục chừng nào hay chừng đó."

Đế Thích Thiên nhìn Ưng Không phân phó.

" Vâng, đại vương !" Ưng Không tuy vẫn lo lắng nhìn hắn một cái, nhưng mệnh lệnh quan trọng hơn, lập tức vỗ cánh bay lên trời, đi thông tri cho bọn người Bái Nguyệt.

Nếu như muốn chữa trị thương thế, huyết thực để tinh luyện là tinh khí chính là một cách tốt nhất.

Lúc trước bản thân hắn bị thương, cũng bởi vì ăn thịt Ngô Công Vương, mà chỉ trong thời gian ngắn đã nhanh chóng khôi phục lại, hơn nữa còn làm cho yêu lực bản thân tiến triển. Có thể thấy được, huyết thực đối với Tu Yêu vô cùng quan trọng, không cần nói cũng đã hiểu ra sao rồi .

Nghĩ tới huyết thực, đôi mắt Đế Thích Thiên bỗng nhiên nhìn vào một nơi không xa, có cái thân thể của tu sĩ xấu sổ kia để lại, ánh mắt sắc bén của hắn dừng trên người tu sĩ, xem như là đồ trong túi vậy.

" Ở kiếp trước, xem trong thần thoại cổ xưa, thường thường yêu quái thích nhất là ăn thịt người, đem người trở thành huyết thực, hẳn nếu đem con người làm huyết thực, so với động vật càng thêm tuyệt hảo, có thể tinh tiến tu vi càng nhiều "

Trong đầu Đế Thích Thiên thầm nghĩ, cho tới nay, hắn chuyển thế sống lại thành lão hổ, sớm biết rõ tình cảnh cũng với thân phận của mình, đã không còn con ngươi có gì liên quan cả, bởi thế nên ăn thịt người hay ăn thịt động vật cũng đều giống nhau, tất cả đều là việc làm kinh thiên địa nghĩa cả.

Người có thể ăn thịt động vật, thì vì lý do gì mà động vật không thể ăn thịt người ?! Những lý lẽ này, Đế Thích Thiên đã sớm minh bạch, chỉ là tư tưởng làm người kiếp trước vần còn ảnh hưởng tới hắn quá sâu, có thể nói là khắc sâu vào tâm khảm rồi, vì thế, đối với việc ăn thịt người vẫn còn có chút bài xích. Đấy cũng là nguyên nhân ở Hổ Khẩu Sơn Mạch, Đế Thích Thiên đem con người giết chết, nhưng thi thể thì lưu lại cho bọn Bái Nguyệt bọn họ.

" Hừ, Tu Tiên Giả muốn giết ta, vì sao ta không thể ăn hắn chứ, kiếp này tu yêu, ăn thịt người, là việc làm bình thường. Hôm nay, ta liền nuốt tươi hắn. Thân thể của người tu tiên, có ẩn chứ tinh khí, khẳng định là món đại bổ."

Nhãn quang Đế Thích Thiên lộ ra vẻ kiên định, bước tới thi thể của tu sĩ phía trước mặt, đem túi trữ vật lấy xuống, để qua một bên, miệng hổ há rộng, hít sâu một hơi.

" Hô ! "

Chỉ một thoáng ngắn ngủi, miệng hổ to lớn sinh ra một luồng hấp lực to lớn, thoáng cái bao phủ lấy thi thể của tu sĩ nọ, trực tiếp cuốn vào trong miệng, cả thân người hắn đều bị Đế Thích Thiên một hơi nuốt xuống bụng. Một nuốt này khiến cho ý thức của hắn sanh ra chút buồn nôn, nhưng dựa vào ý chí kiên nghĩ, đã đè nén cảm giác này lại. (o.O- nuốt được thật á)

Nằm trên mặt đất, đôi mắt nhắm nghiền lại, Đế Thích Thiên yên lặng vận chuyển Hổ Khiếu Công.

Yêu lực đã cạn kiết trong cơ thể cũng từ từ khôi phục lại, tinh khí trong thiên địa nhanh chóng hướng tới quanh thân thể hắn, theo lỗ chân lông tràn vào bên trong cơ thể nhằm luyện hóa huyết huyết thực. Theo đó, một cỗ nhiệt khí khổng lỗ từ trong người hắn nhanh chóng phát ra.

-o0o-
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện