Khách sạn này kiến tạo hết sức cao minh, phân ra tiền viện và hậu viện. Tiền viện mang dáng dấp cổ xưa, chính là tửu lâu, để cho khách nhân lui tới ăn uống, mà bốn tầng hậu viện lại có chức năng giống như khách sạn, làm nơi dừng chân cho khách nhân.

Chỗ ăn cơm lẫn chỗ dừng chân, đều đầy đủ cả, nên không thể không nói, chưởng quỹ khách sạn này quả thật là người có đầu óc làm ăn.

Mới vào khách sạn, một tên tiểu nhị đứng cửa đã lanh lợi tiến lên phía trước, cười bồi nói:

"Hai vị khách quan muốn ăn cơm hay nghỉ trọ, bản điếm không chỉ có loại phòng tốt nhất, mà còn có tuý kê (gà say) gồm năm hượng vị hảo hạng và rượu thanh tuyền cực ngon. Đảm bảo thoả mản hai vị.”

Ánh mắt tiểu nhị lưu chuyển trên thân hai người một hồi, phát hiện ra Đế Thích Thiên một thân áo bào đen, tràn ngập uy nghiêm, còn Hoa Văn Vũ thì lại càng không cần phải nói, xuất thân Hoàng tộc, khí chất mang theo quý khí, cẩm y trên người cũng là loại tơ tằm thượng hạng nhất.

Nhất thời con mắt tiểu nhị càng thêm sáng rực.

Hoa Văn Vũ đương nhiên ôm lấy chuyện này vào người, gật gật đầu, trầm giọng nói:

"Vừa ăn cơm lẫn nghỉ trọ. Cho chúng ta hai gian phòng hảo hạng, chỗ các ngươi có món gì ngon, có rượu gì hảo hạng toàn bộ cứ mang hết lên đây.”

Nói xong, trong tay nhiều thêm một thỏi bạc tầm mười lạng, tiện tay ném cho tiểu nhị.

"Vâng, vâng. Hai vị khách quan, mời lên lầu ba!"

Nhận được bạc, khuôn mặt tiểu nhị càng thêm xán lạn, "đông đông đông" đã chạy trước dẫn đường, đưa hai người lên lầu ba.

Khách sạn này làm ăn cũngkhông tệ, hơn một nửa số bàn đã đầy khách, đủ loại âm thanh, dệt thành âm hưởng hỗn loạn, tiếng cười đùa hi hi ha ha vang vọng khắp nơi.

Lên tới lầu ba, hai người tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, rất nhanh tiểu nhị đã đem thực đơn lên, đồng thời bưng thêm một vò rượu đặt trên bàn, nói: “Đây chính là Thanh Tuyền tửu!” 

Nói rồi gỡ con dấu cùng nắp vò ra, một luồng hương tửu từ bên trong nhất thời tràn ra, thập phần đặc biệt. Theo Đế Thích Thiên thầm đánh giá, tựa hồ có thể so sánh với Mao Thai kiếp trước hắn từng uống, thậm chí hương vị có vẻ thanh thuần hơn.

Nói đến rượu và thức ăn, từ khi đến thế giới này, Đế Thích Thiên vẫn chưa từng thưởng thức qua, cho nên hiện tại nếm vào cảm thấy rất lạ miệng.

"Vạn trượng hồng trần bất nguyện quy. Thử tâm đương hướng tửu trung túy. Tiệm hành tiệm thâm tùy tâm hành. Hoán lai bách dục triền thân miên. (*)" 

(*) Lược dịch: Vạn trượng hồng trần không nguyện về. Lòng này chìm đắm trong men say. Tựa như đã thấm vào tâm khảm. Đổi lại bách dục quấn triền miên.

Vừa ăn uống, Đế Thích Thiên vừa không khỏi cảm khái:

"Chẳng trách có người nói, thế tục chính là một cái chảo nhuộm lớn, chỉ cần tiến vào, muốn thoát thân ra được cũng khó, không phải không thể, mà là không muốn. Thất tình lục dục, dù là ai cũng khó nguyện vứt bỏ."

Thời điểm hắn lẳng lặng ăn uống, không người nào thấy được, từ bốn phương tám hướng, từng sợi hắc khí màu đen đang dồn dập chui vào nội thể của Đế Thích Thiên, những sợi hắc khí này nếu dùng mắt thường sẽ không cách nào nhìn thấy được. Mà người bình thường cũng không cách nào cảm nhận được, đây chính là thất tình lục dục chi lực vốn tràn ngập trong thiên địa.

Từ sau khi luyện chế xong Thất Tội Yêu Cầm, bất luận là đang ở trong hay ngoài cơ thể Đế Thích Thiên, yêu Cầm đều tự động hấp thu lực lượng thất tình lục dục trong phạm vi xung quanh, hóa thành sức mạnh của chính nó. Chỉ cần xung quanh có lực lượng thất tình lục dục là sẽ bị hấp dẫn tới một cách tự nhiên.

Căn bản không cần Đế Thích Thiên khống chế.

Dù đang dùng cơm, nhưng lỗ tai Đế Thích Thiên vẫn dựng đứng lên, cẩn thận lắng những thông tin hữu dụng từ những câu chuyện tán gẫu của đám người xung quanh, đột nhiên, một cuộc trò chuyện rơi vào trong tầm tai hắn: 

"Đại ca, ngươi nói xem, tin tức truyền đến từ Đế đô là thật hay giả, lẽ nào, Ngọc Cầm tiên tử thật sự muốn tuyển chồng sao?"

Một câu nói này, nhất thời liền hấp dẫn sự chú ý của Đế Thích Thiên, tầm mắt hắn trong nháy mắt đã hướng về phía phương vị truyền đến âm thanh vừa rồi.

Vừa nhìn sang, thân thể hắn cũng không khỏi khẽ rung lên, trên một cái bàn khác thuộc lầu ba, thình lình có hai thanh niên đang ngồi, khí chất cùng người bình thường khác biệt rất lớn, một bộ dạng cao cao tại thượng, dường như coi bản thân cùng người bình thường ưu việt hơn rất nhiều.

Là hai tên tu tiên.

Lông mày Đế Thích Thiên khẽ nhíu lại, nhưng trong nháy mắt đã lộ ra vẻ lãnh đạm, bởi vì hắn đã nhìn ra, tu vị của hai người này cũng không cao, đại khái đều là Luyện Khí trung kỳ. 

Tu sĩ như vậy, hắn sớm đã không để trong mắt, nếu muốn giết, chỉ cần vẫy tay một cái là xong.

Có điều, nơi này dù sao cũng là thế tục, hắn không muốn vì giết vài tên tu sĩ mà bị bại lộ thân phận của mình, làm hỏng mục đích đến đây.

Hơn nữa, cuộc nói chuyện của hai người cũng thu hút sự chú ý của hắn.

"Ngọc Cầm tiên tử trong miệng bọn hắn hẳn xuất thân từ Cầm gia rồi, xem ra Cầm gia này quả thật không phải là thế gia phổ thông, mà là thế lực tu tiên giả trong thế tục. Mà Cầm Tâm kia lại muốn tuyển chồng, thật có ý tứ." 

Ánh mắt Đế Thích Thiên lấp lánh tinh quang. 

Từ câu nói của gã thanh niên kia, hắn đã phân tích ra rất nhiều sự tình, ít nhất có thể khẳng định, Cầm gia tuyệt đối là tu tiên thế gia. Lúc trước khi nghe Hoa Văn Vũ miêu tả, hắn đã sớm có ấn tượng với cô gái này. Dù sao chỉ đánh đàn đã có thể đưa tới hồ điệp cùng chung vui thì hoàn toàn không giống bình thường nữa rồi.

Mà màn chiêu phu hiện giờ, cũng khiến hắn sinh ra hứng thú.

Nghiêng tai tiếp tục lắng nghe.


“Chuyện này sao giả được, cả Hoa Quốc, Tề Quốc lẫn Chu quốc, tu tiên thế gia cùng tán tu khắp nơi đều hướng về đế đô rồi. Lại nghe nói, Ngọc Cầm tiên tử này lớn lên quốc sắc thiên hương, nghiêng nước nghiêng thành, nhưng vẫn một mực che mặt, ngoại nhân chưa từng có ai thấy qua dung mạo của nàng, cũng không biết là thật hay giả.”

Thanh y tu sĩ lớn tuổi còn lại mở miệng chậc chậc than thở.

Nhưng nét mặt của hắn lại lộ vẻ chờ mong.

"Đúng rồi, đại ca, lần chiêu thân này đến tột cùng là vì sao? Với thân phận của nàng, chỉ cần mở miệng là sẽ có vô số tuấn kiệt trẻ tuổi chạy ra tuỳ ý cho nàng lựa chọn. Việc gì phải làm thế.”

Gã thanh niên nhỏ tuổi hơn vừa tò mò hỏi, vừa bưng chén rượu nhấm nháp.

"Ha ha!!!” 

Thanh y tu sĩ cũng uống một ngụm rượu, đáp: 

“Đơn giản như vậy mà ngươi cũng phải hỏi sao, ta nghe người ta nói, phu quân Ngọc Cầm tiên tử muốn chọn cũng không giống người thường.”

"Có gì không giống người thường?" 

Nghe đến đây, tinh thần Đế Thích Thiên cũng trở nên tỉnh táo, nói không chừng sẽ nghe được chuyện gì đó trọng yếu nên hắn đều dồn hết tinh thần tập trung lắng nghe.

Hoa Văn Vũ ở bên cạnh lại không có tu vị như Đế Thích Thiên, căn bản không nghe được đoạn hội thoại giữa hai người kia, thấy bộ dáng chăm chú của Đế Thích Thiên lúc này, cũng đoán ra hắn đang lắng nghe chuyện gì đó, nên cũng thức thời không mở miệng.

"Nghe nói, sau núi Cầm gia có một cấm địa, chỗ cấm địa này là nơi đám tiền bối Cầm gia bế quan, sâu trong cấm địa có một Cầm cảnh, mà Cầm cảnh này lại vô cùng hung hiểm, đã có rất nhiều tiền bối trong Cầm gia chết ở trong đó. Lần này Cầm gia khảo nghiệm chọn rể, sẽ đặt ra quy định, nếu người nào có thể từ trong Cầm cảnh lấy được cây Lục khinh Cầm, thì sẽ trở thành đạo lữ của Ngọc Cầm tiên tử.

Thanh y tu sĩ tựa như tuỳ ý đáp, nhưng ai nghe qua cũng biết, đây hoàn toàn không phải là tin tức đơn giản có thể biết được.

"Lục khinh Cầm?" 

Tên tu sĩ trẻ hơn nghe xong, sắc mặt không khỏi cả kinh, nói:

“Chính là pháp bảo bổn mạng của vị tổ tiên sáng lập ra Cầm gia sao? Nghe nói, pháp bảo này đã đạt đến bổn mạng linh khí, một khi gảy ra một khúc, có thể khiến cho hơn vạn tên tu sĩ đều đắm chìm trong ảo cảnh, không điều khiển được ý thức mình nữa?”

Trong mắt hắn lộ ra vẻ khiếp sợ, tựa như nghe được chuyện gì đó kinh khủng lắm.

"Đúng vậy, chính là cây Cầm này." 

Thanh y tu sĩ gật gật đầu, phấn chấn nói thêm: 

"Tin tức này vừa truyền đi, đã có không biết bao nhiêu tu sĩ đang hướng về phía Cầm gia rồi, nếu thật sự có thể lấy được cây Lục khinh Cầm này, là có thể trở thành đạo lữ của Ngọc Cầm tiên tử rồi. Sau này, cũng sẽ có một chỗ dựa cường đại. Đáng tiếc, Lục khinh Cầm là bổn mạng pháp bảo huyết mạch truyền thừa, ngoại trừ huyết mạch Cầm gia ra, không ai có thể sử dụng nữa.”

“Vậy sau khi ăn xong, chúng ta cũng mau chóng tới đế đô tham gia náo nhiệt đi.”

Hai tên tu sĩ nói đến đây cũng không nhiều lời thêm, mà nhanh chóng chuyển sang chuyện khác, vừa ăn vừa nói, tuy nhiên tốc độ ăn uống của bọn họ đã nhanh hơn trước rất nhiều.

“Ngọc Cầm Tiên Tử? Cầm gia, Cầm cảnh!!! Tựa hồ sắp có chuyện thú vị phát sinh đây." 

Đế Thích Thiên nghe xong, trong mắt hiện lên vẻ sâu xa, vừa rồi hắn cũng nghe được không ít tin tức, đồng thời, sự hứng thú đối với Cầm gia lại càng tăng lên.

Âm thầm nói: Xem ra, Cầm gia trước kia cũng từng là một tu tiên thế gia cường đại, chuyên tu luyện âm công, hơn nữa trải qua vô vàn tuế nguyệt, phương diện âm công khẳng định cũng có nhiều chỗ độc đáo. Cầm gia, ta muốn không đi cũng không được rồi. 

"Văn Vũ, sơn trang Cầm gia nằm ở nơi nào ngươi biết không?”

Đế Thích Thiên nhìn về phía Hoa Văn Vũ dò hỏi.

“Sơn trang Cầm gia? Đương nhiên biết." 

Hoa Văn Vũ nghe vậy, ngây ra một lúc, nhưng sau đó lập tức trả lời:

“Đế tiên sinh nếu đã có hứng thú với Cầm gia như thế, vậy vãn bối sẽ đưa người đến đó. Lại nói tiếp, vị trí Cầm gia cư ngụ người thường cũng không cách nào thấy được, bọn hắn ở trong Tử Trúc Lân mà Hoa quốc ta vẫn xưng là Nhất tuyệt.”

"Rất tốt, chờ sau khi đến đế đô hãy nói sau, ngày mai chúng ta sẽ lên đường.”

Nói xong, Đế Thích Thiên lần nữa giơ đũa lên, nếm qua từng món ngon bày ở trên bàn. Hơn phân nửa rượu ngon và thức ăn đều tiến vào trong bụng hắn. 

Sau khi ăn xong, lại để cho tiểu nhị trực tiếp mang trăm bình "Thanh tuyền tửu” đến phòng mình, sau đó dùng túi trữ vật cất giữ, sau này nếu cần uống có thể lập tức lấy ra, còn chuyện tiền bạc, đương nhiên đều giao cho Hoa Văn Vũ chi trả.

Sáng sớm hôm sau, hai người mướn một chiếc xe ngựa, chạy về hướng đế đô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện