Khi chiếc bình hoa đã vỡ tan tành rồi, ta cũng chẳng cần phải lo lắng xem liệu nó có còn vỡ thêm nữa hay không nữa.
12
Ta hỏi Thẩm Trường Phong vì sao lại trộm chiếc khăn tay của ta.
Hắn thản nhiên đáp rằng mình chỉ tình cờ nhặt được nó ở trên đường mà thôi.
Ta không tin.
Có lẽ, trong Phượng Nghi Cung rộng lớn này, từ sớm đã có nội gián của hắn cài cắm vào rồi.
Nhưng ta không có bằng chứng.
Suy đi tính lại, cuối cùng ta cũng nghĩ ra được một kế sách tuyệt diệu.
Ta bỏ ra một trăm lượng vàng ròng, thuê bằng được tên phi tặc lừng danh nhất chốn giang hồ, sai hắn đi trộm lại chiếc khăn tay từ chỗ Thẩm Trường Phong.
Ta nói với hắn, nếu như thành công thì tất cả đều vui vẻ. Còn nếu như thất bại, thì tuyệt đối không được tiết lộ danh tính của ta ra ngoài.
Tên phi tặc này quả thực rất thật thà chất phác. Hắn không thành công, mà cũng chẳng hề thất bại. Bởi vì hắn đã trộm về đúng chiếc khăn tay thấm m.á.u kia.
“Hoàng hậu Nương nương, như thế này liệu có được tính là tại hạ đã hoàn thành nhiệm vụ chưa ạ.”
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của hắn, ta trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu.
“Ừm… như thế này, sao lại có thể không tính là hoàn thành được cơ chứ.”
13
Ngày hôm sau, một tin vui và một tin buồn cùng lúc ập đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tin vui là Thẩm Trường Phong đã không đến tìm ta để chất vấn về chuyện chiếc khăn tay.
Tin buồn là Thẩm Ngọc Khuynh lại tái phát bệnh cũ.
Y ôm lấy đôi chân của mình, ngồi trên một chiếc ghế thấp, gương mặt vừa có vẻ kiêu ngạo, lại vừa có chút tủi thân, xen lẫn thêm vài phần tinh nghịch ranh mãnh.
“Hoàng hậu, nàng chọn một hay là hai đây. Nếu chọn một, trẫm sẽ hôn nàng một cái.”
Ta không chút do dự mà chọn hai.
Y vui vẻ đứng bật dậy, cười rạng rỡ rồi ôm chầm lấy ta.
“Hay lắm, vậy thì hôn hai cái.”
Được rồi, là do ta đã quá sơ suất rồi.
Y ghé sát mặt lại, lần lượt hôn lên má trái rồi đến má phải của ta, sau đó vui vẻ xoay một vòng tròn như một đứa trẻ con.
Nhìn bộ dạng vui vẻ không ngớt của y, ta bỗng cảm thấy y như thế này cũng không tệ chút nào. Ít nhất thì, chung sống với một người như y cũng không khiến ta cảm thấy quá nhiều áp lực.
Nhưng khi tâm trí ta vừa mới thoáng chút thả lỏng, Thẩm Ngọc Khuynh đã ôm đầu lăn lộn trên mặt đất.
“Đầu đau quá đi mất, đầu của trẫm đau kinh khủng.”
“Chết mất thôi, c.h.ế.t mất thôi, có kẻ nào đó đang đào bới trong đầu của trẫm, Hoàng hậu mau cứu trẫm với.”
Ta vội vàng ôm lấy đầu y, nhẹ nhàng xoa dịu. Y gục đầu vào lòng ta, gương mặt nở một nụ cười mãn nguyện, rồi hít một hơi thật sâu.
“Thật tốt quá, cuối cùng thì trẫm cũng đã về được đúng nơi mà trẫm nên thuộc về rồi.”
Khả năng ngôn ngữ của ta vào lúc này dường như chỉ còn lại hai chữ: cạn lời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện