8
Ta làm bộ nghi hoặc nhìn hắn.
“Ngài làm sao biết được. Hay là có sự hiểu lầm nào chăng.”
Thẩm Trường Phong nghiến răng ken két, ánh mắt hằn lên vẻ oán hận.
“Dù rằng sau khi rơi xuống vực, ta đã mất đi một đoạn ký ức quý giá nhất, nhưng vẫn còn nhớ mang máng.”
“Khi ta đến Từ Châu, quả thực đã trông thấy thái giám thân cận của Thẩm Ngọc Khuynh, chính là Trình Vĩnh Hạc.”
“Thử hỏi, trong thiên hạ này, ngoài Thẩm Ngọc Khuynh vốn có mối bất hòa sâu đậm với ta, còn ai có thể xuống tay như vậy.”
Chết tiệt. Sao hắn cũng mất trí nhớ rồi. Thời buổi này, bệnh mất trí nhớ lẽ nào lại bán theo lố, ai cũng mua được hay sao.
Song, dường như những lời phân tích của hắn cũng có phần có lý.
Trong lòng ta dậy sóng, nhưng nét mặt vẫn cố giữ vẻ bình thản.
Suy cho cùng, đây cũng chỉ là những lời suy đoán của Thẩm Trường Phong mà thôi.
Thứ nhất, hắn là kẻ đã mất trí nhớ, không có bằng chứng xác thực Hoàng đế là hung thủ, chẳng thể làm được gì.
Thứ hai, dẫu cho hắn có tìm ra được chứng cứ, e rằng cũng chẳng đủ sức bảo vệ mà trình lên Đại Lý Tự.
Ta khẽ ho khan hai tiếng.
“Điện hạ, ngài nói vậy e rằng có phần võ đoán.”
Thẩm Trường Phong cười khẩy, ngón trỏ khẽ lắc lư.
“Nguyệt Hoa, nàng không biết đó thôi.”
“Từ khi nàng còn là chị dâu tương lai của hắn, vị hoàng đệ tốt này đã luôn nhòm ngó nàng rồi. Để cưới được nàng, hắn đã không ngần ngại thanh trừng cả tông thất.”
Nói đến đây, ánh mắt hắn thoáng vẻ bi thương.
“Haizz. Một câu ‘phi Thái tử bất giá’, đã định sẵn kết cục của mười tám huynh đệ khác của ta.”
Khóe miệng ta khẽ co giật, ánh mắt trừng lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thật là chuyện quái gở gì thế này.
Tranh đoạt hoàng vị thì có liên quan gì đến ta chứ.
Huống hồ, ngài không cưới được ta, thì chỉ có thể tự trách bản thân chưa đủ nỗ lực mà thôi.
Dẫu rằng, ngày trước ta quả thực từng có chút tình ý nam nữ với Thẩm Trường Phong, nhưng ba năm thấm thoát trôi qua, thế sự đổi thay khôn lường. Giờ đây, ta đâu còn là thiếu nữ ngây ngô của ngày xưa nữa.
“Điện hạ, vậy ngài định sẽ làm gì.”
Thấy ta hỏi thẳng vào ý đồ, Thẩm Trường Phong nét mặt trở nên nghiêm nghị, lấy ra một chiếc khăn tay thấm máu, rồi cúi đầu nói nhỏ, chỉ đủ để một mình ta nghe thấy.
“Ta hy vọng nàng sẽ giúp ta. Chiếc khăn tay này chính là vật Trình thái giám đã để lại khi ám sát ta năm đó. Nàng hãy tìm cách lấy được một chiếc y hệt từ chỗ của hắn.”
Ánh mắt hắn chan chứa vẻ kỳ vọng, lời lẽ chân thành tha thiết.
“Như vậy, ta mới có thể vạch trần được sự thật rằng Thẩm Ngọc Khuynh đã âm mưu sát hại ta.”
“Nguyệt Hoa, ta xin đảm bảo với nàng, nếu ta có thể đăng cơ, nhất định sẽ phong nàng làm Quý phi.”
9
Quý phi.
Ta ngẩn người.
Ta đường đường là Hoàng hậu, hắn lại nói sẽ phong ta làm Quý phi.
Ta nếu không phải kẻ ngốc hay mất trí thì mới đi giúp hắn chắc.
“Chuyện này, e rằng ta…”
Thấy ta có vẻ lưỡng lự, Thẩm Trường Phong lập tức dùng đến con bài tình cảm.
Hắn nhìn ta đầy thâm tình.
“Năm đó dưới cơn mưa phùn lất phất và những cánh hoa hạnh rơi, nàng đã nói ta là người duy nhất trong lòng nàng.”
Sao chứ. Vậy là ngài có thể đường đường chính chính giáng ta xuống một bậc như vậy à.
Ha. Có được ngài đúng là phúc lớn của ta thật.
Ta làm bộ nghi hoặc nhìn hắn.
“Ngài làm sao biết được. Hay là có sự hiểu lầm nào chăng.”
Thẩm Trường Phong nghiến răng ken két, ánh mắt hằn lên vẻ oán hận.
“Dù rằng sau khi rơi xuống vực, ta đã mất đi một đoạn ký ức quý giá nhất, nhưng vẫn còn nhớ mang máng.”
“Khi ta đến Từ Châu, quả thực đã trông thấy thái giám thân cận của Thẩm Ngọc Khuynh, chính là Trình Vĩnh Hạc.”
“Thử hỏi, trong thiên hạ này, ngoài Thẩm Ngọc Khuynh vốn có mối bất hòa sâu đậm với ta, còn ai có thể xuống tay như vậy.”
Chết tiệt. Sao hắn cũng mất trí nhớ rồi. Thời buổi này, bệnh mất trí nhớ lẽ nào lại bán theo lố, ai cũng mua được hay sao.
Song, dường như những lời phân tích của hắn cũng có phần có lý.
Trong lòng ta dậy sóng, nhưng nét mặt vẫn cố giữ vẻ bình thản.
Suy cho cùng, đây cũng chỉ là những lời suy đoán của Thẩm Trường Phong mà thôi.
Thứ nhất, hắn là kẻ đã mất trí nhớ, không có bằng chứng xác thực Hoàng đế là hung thủ, chẳng thể làm được gì.
Thứ hai, dẫu cho hắn có tìm ra được chứng cứ, e rằng cũng chẳng đủ sức bảo vệ mà trình lên Đại Lý Tự.
Ta khẽ ho khan hai tiếng.
“Điện hạ, ngài nói vậy e rằng có phần võ đoán.”
Thẩm Trường Phong cười khẩy, ngón trỏ khẽ lắc lư.
“Nguyệt Hoa, nàng không biết đó thôi.”
“Từ khi nàng còn là chị dâu tương lai của hắn, vị hoàng đệ tốt này đã luôn nhòm ngó nàng rồi. Để cưới được nàng, hắn đã không ngần ngại thanh trừng cả tông thất.”
Nói đến đây, ánh mắt hắn thoáng vẻ bi thương.
“Haizz. Một câu ‘phi Thái tử bất giá’, đã định sẵn kết cục của mười tám huynh đệ khác của ta.”
Khóe miệng ta khẽ co giật, ánh mắt trừng lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thật là chuyện quái gở gì thế này.
Tranh đoạt hoàng vị thì có liên quan gì đến ta chứ.
Huống hồ, ngài không cưới được ta, thì chỉ có thể tự trách bản thân chưa đủ nỗ lực mà thôi.
Dẫu rằng, ngày trước ta quả thực từng có chút tình ý nam nữ với Thẩm Trường Phong, nhưng ba năm thấm thoát trôi qua, thế sự đổi thay khôn lường. Giờ đây, ta đâu còn là thiếu nữ ngây ngô của ngày xưa nữa.
“Điện hạ, vậy ngài định sẽ làm gì.”
Thấy ta hỏi thẳng vào ý đồ, Thẩm Trường Phong nét mặt trở nên nghiêm nghị, lấy ra một chiếc khăn tay thấm máu, rồi cúi đầu nói nhỏ, chỉ đủ để một mình ta nghe thấy.
“Ta hy vọng nàng sẽ giúp ta. Chiếc khăn tay này chính là vật Trình thái giám đã để lại khi ám sát ta năm đó. Nàng hãy tìm cách lấy được một chiếc y hệt từ chỗ của hắn.”
Ánh mắt hắn chan chứa vẻ kỳ vọng, lời lẽ chân thành tha thiết.
“Như vậy, ta mới có thể vạch trần được sự thật rằng Thẩm Ngọc Khuynh đã âm mưu sát hại ta.”
“Nguyệt Hoa, ta xin đảm bảo với nàng, nếu ta có thể đăng cơ, nhất định sẽ phong nàng làm Quý phi.”
9
Quý phi.
Ta ngẩn người.
Ta đường đường là Hoàng hậu, hắn lại nói sẽ phong ta làm Quý phi.
Ta nếu không phải kẻ ngốc hay mất trí thì mới đi giúp hắn chắc.
“Chuyện này, e rằng ta…”
Thấy ta có vẻ lưỡng lự, Thẩm Trường Phong lập tức dùng đến con bài tình cảm.
Hắn nhìn ta đầy thâm tình.
“Năm đó dưới cơn mưa phùn lất phất và những cánh hoa hạnh rơi, nàng đã nói ta là người duy nhất trong lòng nàng.”
Sao chứ. Vậy là ngài có thể đường đường chính chính giáng ta xuống một bậc như vậy à.
Ha. Có được ngài đúng là phúc lớn của ta thật.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương