Có lẽ hắn dành cho ta một chút chân tình, nhưng trước gia sản tổ tiên, trước non sông vạn dặm, chút chân tình ấy thật không đáng kể.
Có lẽ ngay từ đầu, ta không nên gặp lại Thẩm Trường Phong, không nên cuốn vào chuyện này.
Ta dù hối hận nhưng cũng chỉ có thể đối mặt.
Vừa thay xong bộ triều phục lộng lẫy, khi bước lên kiệu, ta liền cảm thấy đầu óc choáng váng.
Chẳng bao lâu sau, kiệu dừng lại. Ta cảm nhận được một đôi tay lớn bế ta lên. Nhịp tim trong lồng n.g.ự.c mạnh mẽ, nhưng lại đập ở phía bên phải.
Ý thức dần dần trở lại.
Vừa tỉnh táo được một lúc, ta phát hiện mình đã bị đưa đến lãnh cung hoang tàn phía Tây.
Ngẩng đầu lên, nhìn thấy trước mặt mình là Thẩm Trường Phong, ta hiểu rằng mình đã rơi vào kế hoạch của hắn.
Trong lòng lạnh ngắt, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra trên trán.
“Ngươi đã làm cách nào? Những cung nhân khiêng kiệu ở Phượng Nghi Cung đâu rồi?”
Hắn khẽ cười, tay cầm chiếc quạt xếp, vẫn giữ dáng vẻ ngọc thụ lâm phong như trước đây, chậm rãi lên tiếng:
“Đều bị ta xử lý cả rồi.”
“Không ngờ phải không? Đại cung nữ Thược Dược trong cung của nàng là người của ta, chiếc khăn tay cũng là nàng ấy thay ta lấy.”
“Nguyệt Hoa, lần này để bắt được nàng, ta đã vận dụng toàn bộ mạng lưới mà mẫu hậu để lại.”
Trong ánh mắt của Thẩm Trường Phong đầy vẻ lạnh nhạt.
Ta biết, hắn là hoàng tử được nuông chiều trong cung, xưa nay không hề xem những cung nhân này là con người.
Hắn nắm lấy cằm ta, đôi môi mấp máy:
“Nguyệt Hoa, nàng còn giả vờ trung trinh làm gì? Trước đây nàng không phải nói trong lòng chỉ có ta thôi sao?”
“Lật lọng như vậy, chẳng lẽ không thấy hổ thẹn với danh tiếng của Tướng quân phủ sao?”
Ta quay đầu đi, không muốn nhìn hắn.
Thẩm Trường Phong cưỡng ép quay mặt ta lại, ánh mắt chiếm hữu không hề che giấu.
“Hừ, dù nàng không muốn thì cũng không do nàng quyết định nữa. Hôm nay ta cưỡng đoạt nàng, còn sợ gì vị đại tướng quân yêu thương muội muội như mạng kia không khuất phục?”
20
Nói xong, Thẩm Trường Phong bế ta đặt lên giường, chuẩn bị dùng sức mạnh chiếm đoạt ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngay lúc hắn ôm lấy ta, ta liền nắm bắt cơ hội, rút cây trâm đã chuẩn bị sẵn trong tay áo, đ.â.m mạnh vào tim hắn.
Ánh mắt Thẩm Trường Phong tràn ngập sự kinh hoàng không tin nổi.
Đôi tay hắn rã rời, thả ta rơi xuống đất, ôm lấy ngực, lùi lại từng bước, cuối cùng ngã nhào xuống sàn.
Miệng hắn không ngừng trào máu.
Trong giây phút hấp hối, hắn gắng sức thở ra hơi tàn cuối cùng, ánh mắt đầy đau đớn.
Hắn chất vấn:
“Nguyệt Hoa, tại sao?”
“Chúng ta từng cùng nhau đẩy xích đu, từng thả đèn hoa đăng vào ngày Thất Tịch, từng chơi hành tửu lệnh, nàng… nàng chẳng lẽ đều đã quên sao?”
Ta kéo một chiếc ghế gỗ lại, ngồi xuống, lặng lẽ nhìn hắn.
“Ta không quên, cũng không dám quên.”
“Là ngươi quên.”
“Ngươi quên mất ai là người đã muốn g.i.ế.c ngươi.”
“Ngươi có biết không? Từ ngày ngươi hồi kinh, ta đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất rồi.”
“Bởi vì kẻ g.i.ế.c ngươi, thực ra vẫn luôn là ta, Thẩm Trường Phong.”
21
Ta có một tỳ nữ.
Nàng tên là Phù Dung, sinh vào mùa đông năm Khánh Đế thứ sáu, mất vào mùa xuân năm Khánh Đế thứ hai mươi mốt.
Khi ta mua nàng từ chỗ bọn buôn người, nàng nhỏ bé đến nỗi không giống một đứa trẻ bốn tuổi, đen nhẻm, nhưng khi cười lại lộ ra hai chiếc răng nanh đáng yêu.
Nàng hoạt bát, vui vẻ, thích chạy theo sau ta gọi:
 “Tiểu thư, tiểu thư.”
Nàng sẽ mua cho ta món bánh sen mà ta yêu thích nhất.
Sẽ giúp ta gửi thư cho vị hôn phu của ta là Thẩm Trường Phong.
Phù Dung tính tình đơn thuần, bướng bỉnh, không thích hợp với cuộc sống trong cung.
Ta vốn định tìm cho nàng một người chồng như ý, thật lòng yêu thương nàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện