Tô Vũ bị chấn văng ra ngoài, đứng nhìn đại điện đã đóng kín thì hơi ngẩn ra, cuối cùng khom mình cung kính hành lễ: "Đa tạ tiền bối chỉ bảo, tham thì thâm, đạo lý này ta hiểu được!"
Đúng vậy, ta đã học đủ nhiều, chớ nên quá tham lam!
Bên trong mặc kệ là tiền bối hay thứ gì cũng được, đuổi mình đi đại khái cũng là vì muốn nói với mình đạo lý này, không nên tham lam!
Ta hiểu rõ!
Mà ở bên, Cục lông nhỏ cũng bị đá văng thì lung lay thân thể, có chút hốt hoảng cùng nghi hoặc, hình như ta sắp sửa ăn được đồ rất thơm!
Đáng lẽ ta nên sớm chui ra ăn mới phải!
Quá chậm rồi!
Vừa cảm giác sắp ăn được tới miệng thì bỗng bị đánh bay.
Đương nhiên, lời này nó không dám nói, nó trộm nhìn thoáng qua Hương Hương, không chừng là do ta sắp ăn đồ của Hương Hương cho nên mới bị chấn ra ngoài, chuyện này không nên nói ra.
Nói ra thì Hương Hương sẽ bóp chết mình.
...
Trong phủ thành chủ.
Thiên Hà ngẩn ra, đại điện đóng cửa rồi? Tình huống gì đây?
Đại điện này chưa bao giờ đóng cửa, hôm nay thế mà lại đóng kín, đây là ý gì?
Vị tiền bối bên trong không muốn cho Tô Vũ ra khỏi thành sao?
Kì quái!
Thiên Hà xem mà không hiểu, năm xưa khi Hạ Long Võ tới giết cho Tử Linh sắp bạo phát mà tượng đá cũng không đóng cửa, hôm nay nó lại làm ra hành vi này, quả thực có chút ngoài dự liệu.
Bất quá trên mặt Tô Vũ mang theo ý cười nồng đậm, xem ra hắn có thu hoạch không nhỏ, không giống dáng vẻ bị đuổi ra ngoài cho lắm.
Đây là có thu hoạch thật à?
Thiên Hà nghi hoặc vô cùng, thôi được rồi, đây là chuyện của tượng đá, không có quan hệ gì với hắn hết.
...
Bên ngoài đại điện, Tô Vũ tỏ ra đã hiểu rõ.
Hắn rất vui vẻ, hết sức hưng phấn cũng hết sức xúc động.
Cơ duyên thật là nhiều!
Đáng tiếc là bị đưa ra ngoài quá nhanh, nhưng thôi vậy, tham thì thâm, đạo lý này ta hiểu, lần này chỉ đến đây thôi.
Đại điện vẫn luôn ở đây, thực lực của ta bây giờ còn chưa đủ, chờ khi thực lực mạnh hơn ta sẽ quay lại, có lẽ còn có cơ duyên khác.
Nơi này rất giống Bách Đạo các, cũng cần phải có thực lực.
Hắn quay người rời đi, không dây dưa dài dòng thêm nữa.
Lòng hắn đã rất thỏa mãn!
Hắn chỉ khẽ động, hô hấp pháp đều đang phát huy tác dụng, cường hóa thân thể, xúc tiến việc hấp thu nguyên khí.
Lúc bấy giờ, thân thể Tô Vũ so với trước khi vào đại điện còn cường hãn hơn.
Mà trong đầu, từng viên thần văn cũng óng ánh sáng long lanh, chữ “Chấn” đang rung động biển ý chí, chấn động thần khiếu, đồng thời cũng đang mở rộng thức hải. Nương theo thần văn tấn cấp, Khoách Thần chùy của Tô Vũ cũng càng thêm cường đại.
Mà ý chí lực lần này lại có chút áp chế không nổi, hiện rõ xu thế muốn tấn cấp.
Trước đó đã muốn tấn cấp mấy lần nhưng đều bị Tô Vũ đè xuống.
Lần này, hắn đã có khuynh hướng tấn cấp Lăng Vân nhị trọng.
Thu hoạch tương đối khá!
Càng quan trọng hơn là ba viên ngọc phù có thể tùy thời rời khỏi cổ thành, hắn cần phải nghĩ cách phát huy tối đa công dụng của thứ này.
...
Tô Vũ vốn còn muốn bái phỏng Thiên Hà một phen, kết quả Thiên Môn đi tới trực tiếp dẫn hắn ra ngoài.
Vừa đi gã còn vừa nói: "Thành chủ đại nhân có việc, không tiện chiêu đãi, sau khi ra ngoài, nếu ngươi có thể ra khỏi thành thì mau đi đi! Bây giờ càng ngày càng nhiều cường giả tiến về cổ thành, bên ngoài khả năng là đã có cường giả canh chừng ở cổng."
Thừa dịp người không nhiều, mau chóng chạy đi.
Gã lại dặn dò: "Cửa thành không phải sẽ phong tỏa mãi, chờ Nhật Nguyệt Tử Linh biến mất thì cửa thành sẽ mở ra lần nữa."
Tô Vũ vội hỏi: "Đại khái phải bao lâu?"
"Thường thì trong vòng ba ngày."
Tô Vũ hiểu rõ, khó trách xuyên việt phù chỉ có thời hạn ba ngày, bởi vì sau ba ngày cửa thành sẽ tự động mở ra.
Tô Vũ vừa đi vừa nghĩ, đi một chốc lại hỏi lần nữa: "Thiên Môn tướng quân, Nhật Nguyệt Tử Linh có thể xông vào cổ ốc giết người không?"
"Còn phải xem Nhật Nguyệt mấy tầng."
Thiên Môn giải thích: "Kỳ thật đến bây giờ, ta cũng chưa từng thấy Nhật Nguyệt Tử Linh xuất hiện nhiều, mỗi lần xuất hiện đều là đại động, tai họa lớn! Nhật Nguyệt trước tam trọng hẳn là có thể tiến vào cổ ốc từ vòng 18 đến 12, tứ trọng đến lục trọng có thể vào cổ ốc từ vòng 12 đến vòng 6. Đối với 6 vòng cuối thì tối thiểu phải là Tử Linh Nhật Nguyệt cao trọng mới phá được."
Tô Vũ hiểu rõ, "Vậy xem ra ba đầu Tử Linh ngoài kia không phải là Nhật Nguyệt cao trọng."
"Đúng thế."
Thiên Môn gật đầu, gã dám khẳng định chắc chắn là như vậy. Tuy đám người nơi đây đã giết không ít Tử Linh, thế nhưng nào có dễ dàng chọc cho Nhật Nguyệt cao trọng xuất hiện, đến lúc đó thật thì mới là phiền phức ngập trời.
Trừ phi hiện tại chém giết ba con Nhật Nguyệt Tử Linh kia thì mới có thể dẫn xuất Tử Linh mạnh hơn.
Tô Vũ lại hỏi: "Thiên Môn tướng quân, ta có chuyện cảm thấy hiếu kỳ, đám Tử Linh kia là từ đâu ra? Chẳng lẽ dưới mặt đất cổ thành sao? Bởi vì ta phát hiện, nơi này không thể độn thổ. Còn nữa, Tử Linh là cư dân thượng cổ chết rồi biến thành à?"
Thiên Môn suy nghĩ một chút mới mở miệng nói: "Cụ thể ở đâu thì ta cũng không rõ. Còn Tử Linh hình thành như thế nào... Thực ra thượng cổ Tử Linh chỉ là số ít, đại khái là do cư dân thượng cổ chuyển đổi thành, thế nhưng đám Tử Linh nhỏ yếu chính là do cư dân hiện tại chuyển đổi."
"Hả?"
Thiên Môn thở dài: "Ngươi thấy đấy, cổ thành có không ít sinh linh lựa chọn chuyển đổi thành cư dân, những sinh linh này sau khi chết đại khái sẽ chuyển đổi thành Tử Linh, thế là có hàng loạt Tử Linh nhỏ yếu như bây giờ."
Gã có chút thổn thức, nói khẽ: "Chúng ta cũng không ngoại lệ, kỳ thật chuyển đổi thành cư dân đích thực là có khả năng sinh tồn ở đây, không còn e ngại tử khí, nhưng những sinh linh như chúng ta sớm đã bị tử khí vờn quanh, chậm rãi chuyển đổi, chờ đến ngày chết thì sẽ hóa thành Tử Linh! Cư dân cổ thành tử vong đều không có thi thể."
Gã lắc đầu, đây là chuyện rất xót xa.
Có một số cư dân biết sau khi chết sẽ biến thành Tử Linh, có kẻ tình nguyện tự bạo thân thể, có kẻ thì lựa chọn ra khỏi thành để chết.
Tô Vũ lúc này mới phần nào hình dung ra cơ chế vận hành của cổ thành.
Thì ra là thế!
Vô số Tử Linh ngoài kia rõ ràng đều là cư dân chuyển đổi thành, nơi này là một nhà máy chế tạo Tử Linh, hàng loạt sinh linh bởi vì sinh tồn mà không thể không chuyển đổi thành cư dân, nhưng sẽ chết rất nhanh, chết rồi lại biến thành Tử Linh.
Tô Vũ thử hỏi: "Có biện pháp giải thoát không?"
Thiên Môn lắc đầu, "Không có cách nào cả, khi tất cả nguyên khí toàn thân ngươi biến thành tử khí thì đó chính là ngày ngươi chết! Chỉ có thể kéo dài, thừa dịp tử khí còn chưa triệt để bao trùm thì có thể thôn phệ một chút Thiên Nguyên khí hoặc là những bảo vật khác, làm chậm lại tốc độ tử khí xâm nhập."
Tô Vũ chần chờ chốc lát rồi hỏi: "Vậy nơi này có cư dân Tiên tộc không?"
Thiên Môn có vẻ hiểu được ý hắn, "Ngươi muốn nói tới Tiên tộc Trường Sinh công pháp? Đúng là bộ công pháp này phối hợp với Thiên Nguyên khí thì hoàn toàn có thể làm chậm lại tốc độ tử khí thôn phệ, nhưng không có cách nào bài trừ tận gốc, bởi vì khi ngươi trở thành cư dân thì loại biến hóa này liền không thể nghịch chuyển!"
Tử khí lại không ngừng sản sinh, đem nguyên khí trong cơ thể ngươi biến thành tử khí.
Trừ phi ngươi chết, không tu luyện nữa.
Tô Vũ như có điều suy nghĩ, hắn nói: "Những cư dân của cổ thành chỉ cần rời khỏi thành trì thì có phải sẽ không bị tử khí xâm nhập nữa không?"
"Dĩ nhiên không có khả năng đó!"
Thiên Môn thản nhiên đáp: "Nếu đơn giản như thế thì sẽ không gọi là cổ thành! Dù cho ngươi rời khỏi nơi đây, ngươi tốt nhất cũng phải nhanh chóng trở về, bằng không tốc độ tử khí lan tràn sẽ càng nhanh, thời gian tử vong càng sớm!"
Tô Vũ thở dài, ta đã nói mà, đây không phải cổ thành, đây là quan tài mới đúng!
Quan tài mai táng tất cả mọi người!
Tới nơi đây, trở thành cư dân thì sớm muộn gì cũng phải chết.
Đương nhiên, Tô Vũ thầm nghĩ, Tử Linh nguyên khiếu nghịch chuyển pháp thì sao?
Nếu để cho bọn họ dùng công pháp này, tỉ như Thiên Môn, khi toàn thân gã đều là tử khí, sắp sửa tử vong lại bỗng nhiên nghịch chuyển nguyên khiếu, liệu gã có thể thoát ly cổ thành hay không?
Chỉ là suy nghĩ một chút, Tô Vũ cũng không có hảo tâm đưa công pháp đó cho người khác.
Thứ nhất, hắn không tiện giải thích làm sao mình lại có.
Thứ hai, quan hệ không đúng chỗ.
Thứ ba, không có chỗ tốt gì đối với hắn.
Đúng vậy, ta đã học đủ nhiều, chớ nên quá tham lam!
Bên trong mặc kệ là tiền bối hay thứ gì cũng được, đuổi mình đi đại khái cũng là vì muốn nói với mình đạo lý này, không nên tham lam!
Ta hiểu rõ!
Mà ở bên, Cục lông nhỏ cũng bị đá văng thì lung lay thân thể, có chút hốt hoảng cùng nghi hoặc, hình như ta sắp sửa ăn được đồ rất thơm!
Đáng lẽ ta nên sớm chui ra ăn mới phải!
Quá chậm rồi!
Vừa cảm giác sắp ăn được tới miệng thì bỗng bị đánh bay.
Đương nhiên, lời này nó không dám nói, nó trộm nhìn thoáng qua Hương Hương, không chừng là do ta sắp ăn đồ của Hương Hương cho nên mới bị chấn ra ngoài, chuyện này không nên nói ra.
Nói ra thì Hương Hương sẽ bóp chết mình.
...
Trong phủ thành chủ.
Thiên Hà ngẩn ra, đại điện đóng cửa rồi? Tình huống gì đây?
Đại điện này chưa bao giờ đóng cửa, hôm nay thế mà lại đóng kín, đây là ý gì?
Vị tiền bối bên trong không muốn cho Tô Vũ ra khỏi thành sao?
Kì quái!
Thiên Hà xem mà không hiểu, năm xưa khi Hạ Long Võ tới giết cho Tử Linh sắp bạo phát mà tượng đá cũng không đóng cửa, hôm nay nó lại làm ra hành vi này, quả thực có chút ngoài dự liệu.
Bất quá trên mặt Tô Vũ mang theo ý cười nồng đậm, xem ra hắn có thu hoạch không nhỏ, không giống dáng vẻ bị đuổi ra ngoài cho lắm.
Đây là có thu hoạch thật à?
Thiên Hà nghi hoặc vô cùng, thôi được rồi, đây là chuyện của tượng đá, không có quan hệ gì với hắn hết.
...
Bên ngoài đại điện, Tô Vũ tỏ ra đã hiểu rõ.
Hắn rất vui vẻ, hết sức hưng phấn cũng hết sức xúc động.
Cơ duyên thật là nhiều!
Đáng tiếc là bị đưa ra ngoài quá nhanh, nhưng thôi vậy, tham thì thâm, đạo lý này ta hiểu, lần này chỉ đến đây thôi.
Đại điện vẫn luôn ở đây, thực lực của ta bây giờ còn chưa đủ, chờ khi thực lực mạnh hơn ta sẽ quay lại, có lẽ còn có cơ duyên khác.
Nơi này rất giống Bách Đạo các, cũng cần phải có thực lực.
Hắn quay người rời đi, không dây dưa dài dòng thêm nữa.
Lòng hắn đã rất thỏa mãn!
Hắn chỉ khẽ động, hô hấp pháp đều đang phát huy tác dụng, cường hóa thân thể, xúc tiến việc hấp thu nguyên khí.
Lúc bấy giờ, thân thể Tô Vũ so với trước khi vào đại điện còn cường hãn hơn.
Mà trong đầu, từng viên thần văn cũng óng ánh sáng long lanh, chữ “Chấn” đang rung động biển ý chí, chấn động thần khiếu, đồng thời cũng đang mở rộng thức hải. Nương theo thần văn tấn cấp, Khoách Thần chùy của Tô Vũ cũng càng thêm cường đại.
Mà ý chí lực lần này lại có chút áp chế không nổi, hiện rõ xu thế muốn tấn cấp.
Trước đó đã muốn tấn cấp mấy lần nhưng đều bị Tô Vũ đè xuống.
Lần này, hắn đã có khuynh hướng tấn cấp Lăng Vân nhị trọng.
Thu hoạch tương đối khá!
Càng quan trọng hơn là ba viên ngọc phù có thể tùy thời rời khỏi cổ thành, hắn cần phải nghĩ cách phát huy tối đa công dụng của thứ này.
...
Tô Vũ vốn còn muốn bái phỏng Thiên Hà một phen, kết quả Thiên Môn đi tới trực tiếp dẫn hắn ra ngoài.
Vừa đi gã còn vừa nói: "Thành chủ đại nhân có việc, không tiện chiêu đãi, sau khi ra ngoài, nếu ngươi có thể ra khỏi thành thì mau đi đi! Bây giờ càng ngày càng nhiều cường giả tiến về cổ thành, bên ngoài khả năng là đã có cường giả canh chừng ở cổng."
Thừa dịp người không nhiều, mau chóng chạy đi.
Gã lại dặn dò: "Cửa thành không phải sẽ phong tỏa mãi, chờ Nhật Nguyệt Tử Linh biến mất thì cửa thành sẽ mở ra lần nữa."
Tô Vũ vội hỏi: "Đại khái phải bao lâu?"
"Thường thì trong vòng ba ngày."
Tô Vũ hiểu rõ, khó trách xuyên việt phù chỉ có thời hạn ba ngày, bởi vì sau ba ngày cửa thành sẽ tự động mở ra.
Tô Vũ vừa đi vừa nghĩ, đi một chốc lại hỏi lần nữa: "Thiên Môn tướng quân, Nhật Nguyệt Tử Linh có thể xông vào cổ ốc giết người không?"
"Còn phải xem Nhật Nguyệt mấy tầng."
Thiên Môn giải thích: "Kỳ thật đến bây giờ, ta cũng chưa từng thấy Nhật Nguyệt Tử Linh xuất hiện nhiều, mỗi lần xuất hiện đều là đại động, tai họa lớn! Nhật Nguyệt trước tam trọng hẳn là có thể tiến vào cổ ốc từ vòng 18 đến 12, tứ trọng đến lục trọng có thể vào cổ ốc từ vòng 12 đến vòng 6. Đối với 6 vòng cuối thì tối thiểu phải là Tử Linh Nhật Nguyệt cao trọng mới phá được."
Tô Vũ hiểu rõ, "Vậy xem ra ba đầu Tử Linh ngoài kia không phải là Nhật Nguyệt cao trọng."
"Đúng thế."
Thiên Môn gật đầu, gã dám khẳng định chắc chắn là như vậy. Tuy đám người nơi đây đã giết không ít Tử Linh, thế nhưng nào có dễ dàng chọc cho Nhật Nguyệt cao trọng xuất hiện, đến lúc đó thật thì mới là phiền phức ngập trời.
Trừ phi hiện tại chém giết ba con Nhật Nguyệt Tử Linh kia thì mới có thể dẫn xuất Tử Linh mạnh hơn.
Tô Vũ lại hỏi: "Thiên Môn tướng quân, ta có chuyện cảm thấy hiếu kỳ, đám Tử Linh kia là từ đâu ra? Chẳng lẽ dưới mặt đất cổ thành sao? Bởi vì ta phát hiện, nơi này không thể độn thổ. Còn nữa, Tử Linh là cư dân thượng cổ chết rồi biến thành à?"
Thiên Môn suy nghĩ một chút mới mở miệng nói: "Cụ thể ở đâu thì ta cũng không rõ. Còn Tử Linh hình thành như thế nào... Thực ra thượng cổ Tử Linh chỉ là số ít, đại khái là do cư dân thượng cổ chuyển đổi thành, thế nhưng đám Tử Linh nhỏ yếu chính là do cư dân hiện tại chuyển đổi."
"Hả?"
Thiên Môn thở dài: "Ngươi thấy đấy, cổ thành có không ít sinh linh lựa chọn chuyển đổi thành cư dân, những sinh linh này sau khi chết đại khái sẽ chuyển đổi thành Tử Linh, thế là có hàng loạt Tử Linh nhỏ yếu như bây giờ."
Gã có chút thổn thức, nói khẽ: "Chúng ta cũng không ngoại lệ, kỳ thật chuyển đổi thành cư dân đích thực là có khả năng sinh tồn ở đây, không còn e ngại tử khí, nhưng những sinh linh như chúng ta sớm đã bị tử khí vờn quanh, chậm rãi chuyển đổi, chờ đến ngày chết thì sẽ hóa thành Tử Linh! Cư dân cổ thành tử vong đều không có thi thể."
Gã lắc đầu, đây là chuyện rất xót xa.
Có một số cư dân biết sau khi chết sẽ biến thành Tử Linh, có kẻ tình nguyện tự bạo thân thể, có kẻ thì lựa chọn ra khỏi thành để chết.
Tô Vũ lúc này mới phần nào hình dung ra cơ chế vận hành của cổ thành.
Thì ra là thế!
Vô số Tử Linh ngoài kia rõ ràng đều là cư dân chuyển đổi thành, nơi này là một nhà máy chế tạo Tử Linh, hàng loạt sinh linh bởi vì sinh tồn mà không thể không chuyển đổi thành cư dân, nhưng sẽ chết rất nhanh, chết rồi lại biến thành Tử Linh.
Tô Vũ thử hỏi: "Có biện pháp giải thoát không?"
Thiên Môn lắc đầu, "Không có cách nào cả, khi tất cả nguyên khí toàn thân ngươi biến thành tử khí thì đó chính là ngày ngươi chết! Chỉ có thể kéo dài, thừa dịp tử khí còn chưa triệt để bao trùm thì có thể thôn phệ một chút Thiên Nguyên khí hoặc là những bảo vật khác, làm chậm lại tốc độ tử khí xâm nhập."
Tô Vũ chần chờ chốc lát rồi hỏi: "Vậy nơi này có cư dân Tiên tộc không?"
Thiên Môn có vẻ hiểu được ý hắn, "Ngươi muốn nói tới Tiên tộc Trường Sinh công pháp? Đúng là bộ công pháp này phối hợp với Thiên Nguyên khí thì hoàn toàn có thể làm chậm lại tốc độ tử khí thôn phệ, nhưng không có cách nào bài trừ tận gốc, bởi vì khi ngươi trở thành cư dân thì loại biến hóa này liền không thể nghịch chuyển!"
Tử khí lại không ngừng sản sinh, đem nguyên khí trong cơ thể ngươi biến thành tử khí.
Trừ phi ngươi chết, không tu luyện nữa.
Tô Vũ như có điều suy nghĩ, hắn nói: "Những cư dân của cổ thành chỉ cần rời khỏi thành trì thì có phải sẽ không bị tử khí xâm nhập nữa không?"
"Dĩ nhiên không có khả năng đó!"
Thiên Môn thản nhiên đáp: "Nếu đơn giản như thế thì sẽ không gọi là cổ thành! Dù cho ngươi rời khỏi nơi đây, ngươi tốt nhất cũng phải nhanh chóng trở về, bằng không tốc độ tử khí lan tràn sẽ càng nhanh, thời gian tử vong càng sớm!"
Tô Vũ thở dài, ta đã nói mà, đây không phải cổ thành, đây là quan tài mới đúng!
Quan tài mai táng tất cả mọi người!
Tới nơi đây, trở thành cư dân thì sớm muộn gì cũng phải chết.
Đương nhiên, Tô Vũ thầm nghĩ, Tử Linh nguyên khiếu nghịch chuyển pháp thì sao?
Nếu để cho bọn họ dùng công pháp này, tỉ như Thiên Môn, khi toàn thân gã đều là tử khí, sắp sửa tử vong lại bỗng nhiên nghịch chuyển nguyên khiếu, liệu gã có thể thoát ly cổ thành hay không?
Chỉ là suy nghĩ một chút, Tô Vũ cũng không có hảo tâm đưa công pháp đó cho người khác.
Thứ nhất, hắn không tiện giải thích làm sao mình lại có.
Thứ hai, quan hệ không đúng chỗ.
Thứ ba, không có chỗ tốt gì đối với hắn.
Danh sách chương