Edit: Yunchan
“Không ngờ ngươi lại tỉnh thật.”
Giọng của cô gái này cũng bình tĩnh không cảm xúc như nét mặt, nàng ta chậm rãi cất bước tới trước Vân Khâm và Mộ Sơ Lương, nâng tay lên, một thanh diệp đao lập tức xuất hiện trong tay, lưỡi đao bén ngót nhức mắt, thế đao khuấy động hoa rơi trên đất, trong màn mưa hoa đó nàng ta lại nhẹ giọng nói: “Ngươi sắp chết.”
Người của Thập Châu hình như rất thích nói câu này, cách nói năng cũng chẳng hề nể nang chút nào cả, ngay lúc nàng ta phát ra câu này Vân Khâm cũng động thủ, Uẩn Hoa kiếm chắn ngang trước người Mộ Sơ Lương, nét mặt nàng rét lạnh, không cho bất cứ ai tiến thêm một bước.
Cô gái nọ ngó thấy động tác của Vân Khâm thì có vẻ kinh ngạc, nhiều hơn là biểu cảm phức tạp.
Vân Khâm không biết cô gái này có thân phận gì và muốn làm gì, nàng chỉ biết mình phải chắn trước người Mộ Sơ Lương, không cho phép ai động vào y nữa.
May mà lúc này Mộ Sơ Lương cũng dần cầm được cơn ho khan, dồn sức nặng của nửa người lên thân cây bên cạnh, ánh mắt y bình tĩnh, thần thái điềm nhiên, trở lại với hình dáng đại sư huynh Không Thiền phái ôn hòa nho nhã mà mọi người thường đồn đãi, y nhẹ giọng nói với Vân Khâm: “Sư muội, đừng sợ, hạ kiếm xuống đi.”
Giọng y vẫn còn rất yếu, Vân Khâm thấy y đột nhiên khôi phục vẻ điềm đạm thì không khỏi ngẩn ra, sau đó thu Uẩn Hoa kiếm về, song ánh mắt vẫn bám riết lấy cô gái trước mặt.
Ngay lúc Vân Khâm thu kiếm, cô gái nọ cũng thu kiếm.
“Cô nói không sai, ta sắp chết.” Đến khi bầu không khí dịu lại Mộ Sơ Lương mới nhìn cô gái kia, trên mặt y mang theo nụ cười bất đắc dĩ như đang nhớ lại chuyện cũ.
Cô gái nọ không lên tiếng, dường như cũng đang nhớ tới chuyện cũ.
Cơn gió sớm se lạnh thổi lùa qua, hoa hòe lại rơi đầy đất, cô gái nọ rốt cuộc cũng dứt mắt khỏi màn hoa rơi, nghiêng đầu đi nơi khác, nói: “Nể mặt giao tình của ngươi với hắn, các ngươi vào đi.”
Mộ Sơ Lương nhẹ gật đầu, y hướng mắt nhìn sang Vân Khâm, trong lúc Vân Khâm còn đang chần chừ thì bỗng trông thấy cái nháy mắt chỉ mình nàng có thể thấy được của Mộ Sơ Lương.
Vân Khâm biết Mộ Sơ Lương nhất định có tính toán nào đó, bèn nhanh chóng dìu Mộ Sơ Lương đi theo cô gái phía trước.
Ở sâu bên trong có một tiểu viện, khoảng sân không lớn, cũng chẳng có bóng người, bên trong nó xây lên một tòa tiểu lâu, sau khi cả ba bước vào tòa tiểu lâu này cô gái lập tức quay người đóng cửa lại, rồi bảo Vân Khâm và Mộ Sơ Lương ngồi xuống, Vân Khâm bèn tìm một cái ghế rồi dìu Mộ Sơ Lương ngồi xuống, còn mình thì đứng một bên với tâm trạng thấp thỏm.
Cô gái nọ quay người lại, khi thấy dáng vẻ đề phòng của Vân Khâm thì bất giác nhướng mày nói: “Ta sẽ không xuất thủ với các ngươi, ngươi cứ việc yên tâm.”
Nàng ta nói xong câu này thì ngoảnh sang Mộ Sơ Lương: “Ngươi tìm đâu ra tiểu cô nương có tính cảnh giác cao thế này vậy?”
Mộ Sơ Lương cười khẽ, dùng ánh mắt ra hiệu Vân Khâm cứ yên tâm ngồi xuống, Vân Khâm đành mím môi ngồi xuống cạnh Mộ Sơ Lương.
Bấy giờ cô gái kia mới ngồi xuống phía đối diện hai người, vừa châm trà vừa nói: “Nói đi, ngươi cần ta giúp gì?”
“Không cần gì cả.” Mộ Sơ Lương lắc đầu, sắc mặt y vẫn tái nhợt, nhưng ánh mắt lại sáng tỏ hơn đôi chút, nhanh chóng bồi thêm: “Cô là người của Thập Châu, ta sẽ không để cho cô phải khó xử, ta chỉ muốn ở đây nghỉ ngơi một ngày, sau khi trời tối chúng ta sẽ đi.”
Cô gái bỗng mỉm cười, nụ cười này của nàng ta vẫn không chứa cảm xúc gì, nhưng dầu sao cũng toát ra chút hơi thở của người sống, nàng ta châm trà xong thì đẩy tới trước mặt Vân Khâm và Mộ Sơ Lương, đoạn đứng lên: “Được thôi, ta sẽ cho hai người ở lại đây nghỉ ngơi một ngày.”
“Đa tạ, Hoa Chi.” Mộ Sơ Lương dịu giọng.
Cô gái không lên tiếng đáp lại mà chỉ đẩy cửa phòng bước ra ngoài, trước khi khép cửa phòng lại, nàng ta đứng ở ngoài cửa một lát, đưa lưng về phía nắng ban mai rải đầy trong sân: “Ta đi sai người chuẩn bị ít thức ăn cho các ngươi, các ngươi không nên đi lung tung trong tiểu lâu này, kẻo bị người khác phát hiện ra hành tung.”
Mộ Sơ Lương nói thêm một tiếng cám ơn, đến đây cô gái kia mới đóng cửa phòng lại, tiếng bước chân dần đi xa.
Cho tới khi tiếng bước chân đi xa rồi Mộ Sơ Lương mới thu nụ cười trên mặt lại, mệt mỏi dựa vào lưng ghế.
“Sư huynh.” Vân Khâm đứng dậy đi tới bên cạnh y, không biết là đang nghi ngờ hay lo âu.
Mộ Sơ Lương thấy dáng vẻ này của nàng thì có vẻ buồn cười, nhưng khóe môi nhếch lên chỉ bật ra được tiếng ho khan, y bất đắc dĩ nói: “Ta phải ngủ một lát đã.”
Vân Khâm xít tới gần cho y dựa lên người mình, lúc này mới nghe Mộ Sơ Lương dùng giọng gần như thì thầm nói với nàng: “Chỉ một lát.”
Dứt câu, y khép mắt lại, không còn âm thanh nữa.
Vân Khâm biết Mộ Sơ Lương thật sự rất mệt, ngay sau khi tỉnh lại đã gặp một trận đại chiến, sau đó hai người còn đi băng rừng một ngày, rầy rà với Ngụy Chước ở Viêm Châu một ngày, sau đó lại đại chiến thêm một trận ở đầu cầu Sinh châu, tới tận giờ này vẫn chưa được chợp mắt, ngay cả Vân Khâm khỏe mạnh còn không chịu nổi thì nói chi tới Mộ Sơ Lương vốn đã yếu ớt chứ.
Tòa tiểu lâu này không phải quá nhỏ nhưng chỉ có một gian phòng ngủ cho khách, Vân Khâm cẩn thận dời Mộ Sơ Lương tới chiếc giường duy nhất trong phòng, sau đó mới kéo một cái ghế ngồi ở trước giường trông chừng, lát sau cũng ngủ quên mất.
Đến khi nàng tỉnh lại thì ánh mặt trời chiếu qua song cửa sổ đã tỏa ra hơi nóng.
Nghe thấy tiếng chim hót ngoài cửa sổ, ý thức của Vân Khâm lập tức tỉnh táo lại, nàng ngồi phắt dậy, lúc này mới phát hiện trên người mình đang đắp một chiếc chăn mỏng, nàng đưa mắt nhìn quanh quất, chẳng hiểu sao mình lại nằm trên giường, mà Mộ Sơ Lương vốn nên nằm nghỉ trên giường lại đang đứng bên cạnh án thư, rũ mắt như đang nghiêm túc xem thứ gì đó.
Có lẽ vì nghe thấy tiếng động trên giường, Mộ sơ Lương bỗng quay qua nhìn Vân Khâm, nhẹ giọng nói: “Ta đánh thức muội sao?”
Giọng y nghe ra vẫn khá yếu, nhưng đã đỡ hơn trước đó rất nhiều, tinh thần dường như cũng khá hơn.
Trông dáng vẻ của y cứ như không hề ý thức được người nên nghỉ ngơi phải là mình, cũng như người mệt mỏi ngủ quên trước đó không phải y mà là Vân Khâm vậy.
Vân Khâm lắc đầu, tức tốc nhảy khỏi giường, nhìn chằm chằm vào Mộ Sơ Lương, nghiêm túc nói: “Sư huynh, huynh cần nghỉ ngơi.”
“Ta ngủ quá lâu nên bây giờ không ngủ được.” Mộ Sơ Lương thuận miệng đáp một tiếng, quả thật không có ý định muốn nghỉ ngơi, nói rồi lại nghiêm túc nhìn vào thứ trong tay. Vân Khâm không biết y đang xem cái gì, bèn nhích lại gần nhìn thứ y đang cầm.
Thứ Mộ Sơ Lương cầm là một chồng bức họa, trên bức họa đó vẽ một cô gái, cô gái nọ đứng dưới tàng hoa hòe, khoác một bộ váy đỏ thắm, tô điểm cho sắc trắng của hoa hòe, đầu mày nhướng khẽ, váy áo phất phơ, đó là vẻ thanh tân và phấn chấn thuộc về thiếu nữ.
Cô gái trong tranh Vân Khâm đã từng gặp, đó chính là người đồng ý cho họ ở lại nơi này.
Nhưng quan sát bức họa một hồi, Vân Khâm lại cảm thấy người trong tranh còn linh động hơn cả người thật.
Người trong tranh có vẻ mặt hăng hái, có đôi mắt sáng tinh ranh, còn cô gái bên ngoài thì chẳng khác nào một người đã chết, trong mắt chỉ có sương mù giăng kín.
Mộ Sơ Lương mở trang giấy nào ra, bên trên cũng đều là cô gái đó, chỉ có khung cảnh thay đổi, thần thái cũng thay đổi, nhưng thứ làm động lòng người nhất vẫn là thần tư của cô gái trong bức họa.
Cả chồng tranh này dường như đều vẽ cô gái đó, thần thái khác, khung cảnh khác, nhìn những bức tranh này lại như thể nhìn thấy hỉ nộ ái ố ẩn sâu trong lòng nàng ta.
Vân Khâm không khỏi nhủ thầm, người vẽ ra chúng nhất định là người hiểu rõ nàng ta nhất trên đời.
Ánh mắt của nàng dời lên chỗ ký tên trên bức họa, nhưng chỉ nhìn thấy một cái tên xa lạ.
“Phong Diêu Sở.” Tất cả bức họa đều có cùng một chữ ký, cái tên này chắc hẳn là của một nam tử, Vân Khâm nhìn tới đây bèn lên tiếng hỏi Mộ Sơ Lương: “Đó là ai thế?”
Nghe cái tên này phát ra từ miệng Vân Khâm, Mộ Sơ Lương bèn đáp nhanh: “Một người bạn.”
Ngay lúc Vân Khâm toan hỏi tiếp thì Mộ Sơ Lương đã bồi thêm: “Cũng là người Hoa Chi thích.”
Hoa Chi, chính là tên của cô gái trong tranh, Vân Khâm nhớ trước đó Mộ Sơ Lương đã gọi nàng ta bằng cái tên này.
Nàng còn nhớ, trước khi Hoa Chi đồng ý cho họ vào lâu có nói một câu “Nể mặt giao tình của ngươi với hắn”, nói thế thì nàng ta chịu cho Mộ Sơ Lương và Vân Khâm vào đây là vì cái người tên Phong Diêu Sở này rồi.
Vân Khâm vẫn nhìn chằm chằm vào bức họa này, lẩm bẩm nói: “Người này nhất định cũng rất yêu Hoa Chi cô nương.”
Nếu không phải yêu tới tận xương tủy thì sao có thể vẽ ra cái thần của một người mà còn trau chuốt thế này chứ? Mộ Sơ Lương đặt chồng tranh xuống, gật đầu nói: “Phải, hắn yêu cô ta.”
Vân Khâm hỏi tiếp: “Bây giờ người đó đang ở đâu? Cũng ở Thập Châu này sao?”
Mộ Sơ Lương lại khẽ gật đầu, còn chưa đáp lời đã bị một giọng nói vọng vào từ ngoài nhà cắt ngang: “Hắn chết rồi.”
Vân Khâm và Mộ Sơ Lương đồng thời nhìn qua, thấy Hoa Chi bê một ít thức ăn bước vào, nàng ta có vẻ hơi tức giận, nhanh tay đặt đồ ăn lên bàn rồi tới ngay bên chồng tranh, lạnh mắt nói: “Hắn bị chính tay ta giết chết.”
Lúc nàng ta thốt ra câu này nét mặt vẫn bình tĩnh như thể máu lạnh vô tình, nhưng trong giọng điệu lại ẩn chứa sự hoảng hốt và bối rối.
Vân Khâm không vạch trần nàng ta, nàng biết mình không nên hỏi tiếp nữa, cho nên chọn cách im lặng.
“Ta chỉ đồng ý cho các ngươi ở lại, các ngươi không nên lật xem những thứ này.” Qua hồi lâu, rốt cuộc cô gái kia cũng lên tiếng, nàng ta gom hết bức họa trên bàn rồi quay đầu nhìn về phía Mộ Sơ Lương: “Lâu rồi không gặp, bây giờ ngươi vẫn thích xen vào chuyện của người khác thế cơ à?”
Mộ Sơ Lương chỉ im lặng lắc đầu như hoài cảm, sau đó dẫn Vân Khâm tới bên bàn ngồi xuống, hai người ăn vài thứ lọt dạ, còn Hoa Chi thì đứng một bên xếp gọn lại từng món đồ trên án thư.
“Các ngươi muốn xông vào Doanh Châu?” Sau một hồi im lặng, Hoa Chi lại lên tiếng hỏi, song cách nói chuyện lại không được người ta hoan nghênh cho lắm: “Các ngươi không qua được đâu, dù ta có cho các ngươi đi qua Sinh Châu thì các ngươi cũng không vượt qua được Tổ Châu trước mặt, đó là địa phương canh phòng nghiêm ngặt nhất ngoài Doanh Châu, trước nay không ai có thể vượt qua Tổ Châu cả.”
Mộ Sơ Lương không có ý kiến gì, Hoa Chi bèn nhìn qua Vân Khâm: “Lẽ nào ngươi muốn để tiểu cô nương này chết chung với ngươi ư?”
“Ta sẽ bảo vệ muội ấy.” Mộ Sơ Lương đáp chắc nịch.
Hoa Chi như cảm thấy nực cười, nàng ta dời tầm mắt về: “Ngươi cũng sắp chết rồi, lấy gì để bảo vệ cô ta đây?”
Nói tới đây nàng ta bỗng dưng im bặt như thể nhớ lại chuyện cũ trong quá khứ xa xôi, hồi lâu sau nàng ta mới khẽ run mi mắt, nhỏ giọng nói: “Hệt như hắn vậy, chỉ biết nói là giỏi.”
Mộ Sơ Lương không đáp lại nàng ta, Vân Khâm cũng không biết phải mở miệng thế nào, nàng chỉ cảm thấy cô gái đứng trước mặt mình có chút cô độc, cô độc đến mức ngay cả hoa hòe tỏa rợp bên ngoài sân cũng không che giấu được.
Màn đêm buông xuống rất vội vàng, Vân Khâm và Mộ Sơ Lương sau một ngày nghỉ ngơi rốt cuộc cũng rời khỏi tòa viện này, lúc hai người đi sao đã giăng đầy trời, Vân Khâm và Mộ Sơ Lương đứng bên ngoài viện thầm nói lời từ biệt trong yên ắng, tới khi cô gái kia trở vào nhà họ mới quay lưng xuống núi trong đêm.
Họ phải nhân lúc trời tối, thừa dịp người Sinh châu lùng sục suốt một ngày không có kết quả nên lơi lỏng đề phòng để chạy tới Tổ Châu.
Mộ Sơ Lương chọn thời gian rất chuẩn, họ đi băng qua rừng, trong phút chốc chẳng có ai phát hiện ra họ cả. Đầu óc của Vân Khâm vẫn còn ở lại trên cây hòe, nàng không dằn được phải lên tiếng hỏi Mộ Sơ Lương bên cạnh: “Là do trong tranh có cây hòe, cho nên Hoa Chi cô nương mới trồng cây hòe đúng không?”
“Chắc vậy.” Sau khi rời khỏi tiểu lâu đó, giọng điệu của Mộ Sơ Lương đã trở lại bình thường.
Vân Khâm yên lặng chốc lát rồi thấp giọng hỏi tiếp: “Người đó bị Hoa Chi cô nương giết thật sao?”
Mộ Sơ Lương không dừng bước, chỉ khẽ gật đầu.
Vân Khâm hỏi tới: “Vậy hắn chết thế nào?”
Mộ Sơ Lương trông như muốn phì cười, y quay đầu nhìn tiểu cô nương có rất nhiều vấn đề muốn hỏi này, đáp với giọng nhẹ bẫng: “Hắn chưa có chết.”
“Chẳng những chưa chết, mà muội còn từng gặp hắn nữa kìa.”
~ Hết chương 40 ~
“Không ngờ ngươi lại tỉnh thật.”
Giọng của cô gái này cũng bình tĩnh không cảm xúc như nét mặt, nàng ta chậm rãi cất bước tới trước Vân Khâm và Mộ Sơ Lương, nâng tay lên, một thanh diệp đao lập tức xuất hiện trong tay, lưỡi đao bén ngót nhức mắt, thế đao khuấy động hoa rơi trên đất, trong màn mưa hoa đó nàng ta lại nhẹ giọng nói: “Ngươi sắp chết.”
Người của Thập Châu hình như rất thích nói câu này, cách nói năng cũng chẳng hề nể nang chút nào cả, ngay lúc nàng ta phát ra câu này Vân Khâm cũng động thủ, Uẩn Hoa kiếm chắn ngang trước người Mộ Sơ Lương, nét mặt nàng rét lạnh, không cho bất cứ ai tiến thêm một bước.
Cô gái nọ ngó thấy động tác của Vân Khâm thì có vẻ kinh ngạc, nhiều hơn là biểu cảm phức tạp.
Vân Khâm không biết cô gái này có thân phận gì và muốn làm gì, nàng chỉ biết mình phải chắn trước người Mộ Sơ Lương, không cho phép ai động vào y nữa.
May mà lúc này Mộ Sơ Lương cũng dần cầm được cơn ho khan, dồn sức nặng của nửa người lên thân cây bên cạnh, ánh mắt y bình tĩnh, thần thái điềm nhiên, trở lại với hình dáng đại sư huynh Không Thiền phái ôn hòa nho nhã mà mọi người thường đồn đãi, y nhẹ giọng nói với Vân Khâm: “Sư muội, đừng sợ, hạ kiếm xuống đi.”
Giọng y vẫn còn rất yếu, Vân Khâm thấy y đột nhiên khôi phục vẻ điềm đạm thì không khỏi ngẩn ra, sau đó thu Uẩn Hoa kiếm về, song ánh mắt vẫn bám riết lấy cô gái trước mặt.
Ngay lúc Vân Khâm thu kiếm, cô gái nọ cũng thu kiếm.
“Cô nói không sai, ta sắp chết.” Đến khi bầu không khí dịu lại Mộ Sơ Lương mới nhìn cô gái kia, trên mặt y mang theo nụ cười bất đắc dĩ như đang nhớ lại chuyện cũ.
Cô gái nọ không lên tiếng, dường như cũng đang nhớ tới chuyện cũ.
Cơn gió sớm se lạnh thổi lùa qua, hoa hòe lại rơi đầy đất, cô gái nọ rốt cuộc cũng dứt mắt khỏi màn hoa rơi, nghiêng đầu đi nơi khác, nói: “Nể mặt giao tình của ngươi với hắn, các ngươi vào đi.”
Mộ Sơ Lương nhẹ gật đầu, y hướng mắt nhìn sang Vân Khâm, trong lúc Vân Khâm còn đang chần chừ thì bỗng trông thấy cái nháy mắt chỉ mình nàng có thể thấy được của Mộ Sơ Lương.
Vân Khâm biết Mộ Sơ Lương nhất định có tính toán nào đó, bèn nhanh chóng dìu Mộ Sơ Lương đi theo cô gái phía trước.
Ở sâu bên trong có một tiểu viện, khoảng sân không lớn, cũng chẳng có bóng người, bên trong nó xây lên một tòa tiểu lâu, sau khi cả ba bước vào tòa tiểu lâu này cô gái lập tức quay người đóng cửa lại, rồi bảo Vân Khâm và Mộ Sơ Lương ngồi xuống, Vân Khâm bèn tìm một cái ghế rồi dìu Mộ Sơ Lương ngồi xuống, còn mình thì đứng một bên với tâm trạng thấp thỏm.
Cô gái nọ quay người lại, khi thấy dáng vẻ đề phòng của Vân Khâm thì bất giác nhướng mày nói: “Ta sẽ không xuất thủ với các ngươi, ngươi cứ việc yên tâm.”
Nàng ta nói xong câu này thì ngoảnh sang Mộ Sơ Lương: “Ngươi tìm đâu ra tiểu cô nương có tính cảnh giác cao thế này vậy?”
Mộ Sơ Lương cười khẽ, dùng ánh mắt ra hiệu Vân Khâm cứ yên tâm ngồi xuống, Vân Khâm đành mím môi ngồi xuống cạnh Mộ Sơ Lương.
Bấy giờ cô gái kia mới ngồi xuống phía đối diện hai người, vừa châm trà vừa nói: “Nói đi, ngươi cần ta giúp gì?”
“Không cần gì cả.” Mộ Sơ Lương lắc đầu, sắc mặt y vẫn tái nhợt, nhưng ánh mắt lại sáng tỏ hơn đôi chút, nhanh chóng bồi thêm: “Cô là người của Thập Châu, ta sẽ không để cho cô phải khó xử, ta chỉ muốn ở đây nghỉ ngơi một ngày, sau khi trời tối chúng ta sẽ đi.”
Cô gái bỗng mỉm cười, nụ cười này của nàng ta vẫn không chứa cảm xúc gì, nhưng dầu sao cũng toát ra chút hơi thở của người sống, nàng ta châm trà xong thì đẩy tới trước mặt Vân Khâm và Mộ Sơ Lương, đoạn đứng lên: “Được thôi, ta sẽ cho hai người ở lại đây nghỉ ngơi một ngày.”
“Đa tạ, Hoa Chi.” Mộ Sơ Lương dịu giọng.
Cô gái không lên tiếng đáp lại mà chỉ đẩy cửa phòng bước ra ngoài, trước khi khép cửa phòng lại, nàng ta đứng ở ngoài cửa một lát, đưa lưng về phía nắng ban mai rải đầy trong sân: “Ta đi sai người chuẩn bị ít thức ăn cho các ngươi, các ngươi không nên đi lung tung trong tiểu lâu này, kẻo bị người khác phát hiện ra hành tung.”
Mộ Sơ Lương nói thêm một tiếng cám ơn, đến đây cô gái kia mới đóng cửa phòng lại, tiếng bước chân dần đi xa.
Cho tới khi tiếng bước chân đi xa rồi Mộ Sơ Lương mới thu nụ cười trên mặt lại, mệt mỏi dựa vào lưng ghế.
“Sư huynh.” Vân Khâm đứng dậy đi tới bên cạnh y, không biết là đang nghi ngờ hay lo âu.
Mộ Sơ Lương thấy dáng vẻ này của nàng thì có vẻ buồn cười, nhưng khóe môi nhếch lên chỉ bật ra được tiếng ho khan, y bất đắc dĩ nói: “Ta phải ngủ một lát đã.”
Vân Khâm xít tới gần cho y dựa lên người mình, lúc này mới nghe Mộ Sơ Lương dùng giọng gần như thì thầm nói với nàng: “Chỉ một lát.”
Dứt câu, y khép mắt lại, không còn âm thanh nữa.
Vân Khâm biết Mộ Sơ Lương thật sự rất mệt, ngay sau khi tỉnh lại đã gặp một trận đại chiến, sau đó hai người còn đi băng rừng một ngày, rầy rà với Ngụy Chước ở Viêm Châu một ngày, sau đó lại đại chiến thêm một trận ở đầu cầu Sinh châu, tới tận giờ này vẫn chưa được chợp mắt, ngay cả Vân Khâm khỏe mạnh còn không chịu nổi thì nói chi tới Mộ Sơ Lương vốn đã yếu ớt chứ.
Tòa tiểu lâu này không phải quá nhỏ nhưng chỉ có một gian phòng ngủ cho khách, Vân Khâm cẩn thận dời Mộ Sơ Lương tới chiếc giường duy nhất trong phòng, sau đó mới kéo một cái ghế ngồi ở trước giường trông chừng, lát sau cũng ngủ quên mất.
Đến khi nàng tỉnh lại thì ánh mặt trời chiếu qua song cửa sổ đã tỏa ra hơi nóng.
Nghe thấy tiếng chim hót ngoài cửa sổ, ý thức của Vân Khâm lập tức tỉnh táo lại, nàng ngồi phắt dậy, lúc này mới phát hiện trên người mình đang đắp một chiếc chăn mỏng, nàng đưa mắt nhìn quanh quất, chẳng hiểu sao mình lại nằm trên giường, mà Mộ Sơ Lương vốn nên nằm nghỉ trên giường lại đang đứng bên cạnh án thư, rũ mắt như đang nghiêm túc xem thứ gì đó.
Có lẽ vì nghe thấy tiếng động trên giường, Mộ sơ Lương bỗng quay qua nhìn Vân Khâm, nhẹ giọng nói: “Ta đánh thức muội sao?”
Giọng y nghe ra vẫn khá yếu, nhưng đã đỡ hơn trước đó rất nhiều, tinh thần dường như cũng khá hơn.
Trông dáng vẻ của y cứ như không hề ý thức được người nên nghỉ ngơi phải là mình, cũng như người mệt mỏi ngủ quên trước đó không phải y mà là Vân Khâm vậy.
Vân Khâm lắc đầu, tức tốc nhảy khỏi giường, nhìn chằm chằm vào Mộ Sơ Lương, nghiêm túc nói: “Sư huynh, huynh cần nghỉ ngơi.”
“Ta ngủ quá lâu nên bây giờ không ngủ được.” Mộ Sơ Lương thuận miệng đáp một tiếng, quả thật không có ý định muốn nghỉ ngơi, nói rồi lại nghiêm túc nhìn vào thứ trong tay. Vân Khâm không biết y đang xem cái gì, bèn nhích lại gần nhìn thứ y đang cầm.
Thứ Mộ Sơ Lương cầm là một chồng bức họa, trên bức họa đó vẽ một cô gái, cô gái nọ đứng dưới tàng hoa hòe, khoác một bộ váy đỏ thắm, tô điểm cho sắc trắng của hoa hòe, đầu mày nhướng khẽ, váy áo phất phơ, đó là vẻ thanh tân và phấn chấn thuộc về thiếu nữ.
Cô gái trong tranh Vân Khâm đã từng gặp, đó chính là người đồng ý cho họ ở lại nơi này.
Nhưng quan sát bức họa một hồi, Vân Khâm lại cảm thấy người trong tranh còn linh động hơn cả người thật.
Người trong tranh có vẻ mặt hăng hái, có đôi mắt sáng tinh ranh, còn cô gái bên ngoài thì chẳng khác nào một người đã chết, trong mắt chỉ có sương mù giăng kín.
Mộ Sơ Lương mở trang giấy nào ra, bên trên cũng đều là cô gái đó, chỉ có khung cảnh thay đổi, thần thái cũng thay đổi, nhưng thứ làm động lòng người nhất vẫn là thần tư của cô gái trong bức họa.
Cả chồng tranh này dường như đều vẽ cô gái đó, thần thái khác, khung cảnh khác, nhìn những bức tranh này lại như thể nhìn thấy hỉ nộ ái ố ẩn sâu trong lòng nàng ta.
Vân Khâm không khỏi nhủ thầm, người vẽ ra chúng nhất định là người hiểu rõ nàng ta nhất trên đời.
Ánh mắt của nàng dời lên chỗ ký tên trên bức họa, nhưng chỉ nhìn thấy một cái tên xa lạ.
“Phong Diêu Sở.” Tất cả bức họa đều có cùng một chữ ký, cái tên này chắc hẳn là của một nam tử, Vân Khâm nhìn tới đây bèn lên tiếng hỏi Mộ Sơ Lương: “Đó là ai thế?”
Nghe cái tên này phát ra từ miệng Vân Khâm, Mộ Sơ Lương bèn đáp nhanh: “Một người bạn.”
Ngay lúc Vân Khâm toan hỏi tiếp thì Mộ Sơ Lương đã bồi thêm: “Cũng là người Hoa Chi thích.”
Hoa Chi, chính là tên của cô gái trong tranh, Vân Khâm nhớ trước đó Mộ Sơ Lương đã gọi nàng ta bằng cái tên này.
Nàng còn nhớ, trước khi Hoa Chi đồng ý cho họ vào lâu có nói một câu “Nể mặt giao tình của ngươi với hắn”, nói thế thì nàng ta chịu cho Mộ Sơ Lương và Vân Khâm vào đây là vì cái người tên Phong Diêu Sở này rồi.
Vân Khâm vẫn nhìn chằm chằm vào bức họa này, lẩm bẩm nói: “Người này nhất định cũng rất yêu Hoa Chi cô nương.”
Nếu không phải yêu tới tận xương tủy thì sao có thể vẽ ra cái thần của một người mà còn trau chuốt thế này chứ? Mộ Sơ Lương đặt chồng tranh xuống, gật đầu nói: “Phải, hắn yêu cô ta.”
Vân Khâm hỏi tiếp: “Bây giờ người đó đang ở đâu? Cũng ở Thập Châu này sao?”
Mộ Sơ Lương lại khẽ gật đầu, còn chưa đáp lời đã bị một giọng nói vọng vào từ ngoài nhà cắt ngang: “Hắn chết rồi.”
Vân Khâm và Mộ Sơ Lương đồng thời nhìn qua, thấy Hoa Chi bê một ít thức ăn bước vào, nàng ta có vẻ hơi tức giận, nhanh tay đặt đồ ăn lên bàn rồi tới ngay bên chồng tranh, lạnh mắt nói: “Hắn bị chính tay ta giết chết.”
Lúc nàng ta thốt ra câu này nét mặt vẫn bình tĩnh như thể máu lạnh vô tình, nhưng trong giọng điệu lại ẩn chứa sự hoảng hốt và bối rối.
Vân Khâm không vạch trần nàng ta, nàng biết mình không nên hỏi tiếp nữa, cho nên chọn cách im lặng.
“Ta chỉ đồng ý cho các ngươi ở lại, các ngươi không nên lật xem những thứ này.” Qua hồi lâu, rốt cuộc cô gái kia cũng lên tiếng, nàng ta gom hết bức họa trên bàn rồi quay đầu nhìn về phía Mộ Sơ Lương: “Lâu rồi không gặp, bây giờ ngươi vẫn thích xen vào chuyện của người khác thế cơ à?”
Mộ Sơ Lương chỉ im lặng lắc đầu như hoài cảm, sau đó dẫn Vân Khâm tới bên bàn ngồi xuống, hai người ăn vài thứ lọt dạ, còn Hoa Chi thì đứng một bên xếp gọn lại từng món đồ trên án thư.
“Các ngươi muốn xông vào Doanh Châu?” Sau một hồi im lặng, Hoa Chi lại lên tiếng hỏi, song cách nói chuyện lại không được người ta hoan nghênh cho lắm: “Các ngươi không qua được đâu, dù ta có cho các ngươi đi qua Sinh Châu thì các ngươi cũng không vượt qua được Tổ Châu trước mặt, đó là địa phương canh phòng nghiêm ngặt nhất ngoài Doanh Châu, trước nay không ai có thể vượt qua Tổ Châu cả.”
Mộ Sơ Lương không có ý kiến gì, Hoa Chi bèn nhìn qua Vân Khâm: “Lẽ nào ngươi muốn để tiểu cô nương này chết chung với ngươi ư?”
“Ta sẽ bảo vệ muội ấy.” Mộ Sơ Lương đáp chắc nịch.
Hoa Chi như cảm thấy nực cười, nàng ta dời tầm mắt về: “Ngươi cũng sắp chết rồi, lấy gì để bảo vệ cô ta đây?”
Nói tới đây nàng ta bỗng dưng im bặt như thể nhớ lại chuyện cũ trong quá khứ xa xôi, hồi lâu sau nàng ta mới khẽ run mi mắt, nhỏ giọng nói: “Hệt như hắn vậy, chỉ biết nói là giỏi.”
Mộ Sơ Lương không đáp lại nàng ta, Vân Khâm cũng không biết phải mở miệng thế nào, nàng chỉ cảm thấy cô gái đứng trước mặt mình có chút cô độc, cô độc đến mức ngay cả hoa hòe tỏa rợp bên ngoài sân cũng không che giấu được.
Màn đêm buông xuống rất vội vàng, Vân Khâm và Mộ Sơ Lương sau một ngày nghỉ ngơi rốt cuộc cũng rời khỏi tòa viện này, lúc hai người đi sao đã giăng đầy trời, Vân Khâm và Mộ Sơ Lương đứng bên ngoài viện thầm nói lời từ biệt trong yên ắng, tới khi cô gái kia trở vào nhà họ mới quay lưng xuống núi trong đêm.
Họ phải nhân lúc trời tối, thừa dịp người Sinh châu lùng sục suốt một ngày không có kết quả nên lơi lỏng đề phòng để chạy tới Tổ Châu.
Mộ Sơ Lương chọn thời gian rất chuẩn, họ đi băng qua rừng, trong phút chốc chẳng có ai phát hiện ra họ cả. Đầu óc của Vân Khâm vẫn còn ở lại trên cây hòe, nàng không dằn được phải lên tiếng hỏi Mộ Sơ Lương bên cạnh: “Là do trong tranh có cây hòe, cho nên Hoa Chi cô nương mới trồng cây hòe đúng không?”
“Chắc vậy.” Sau khi rời khỏi tiểu lâu đó, giọng điệu của Mộ Sơ Lương đã trở lại bình thường.
Vân Khâm yên lặng chốc lát rồi thấp giọng hỏi tiếp: “Người đó bị Hoa Chi cô nương giết thật sao?”
Mộ Sơ Lương không dừng bước, chỉ khẽ gật đầu.
Vân Khâm hỏi tới: “Vậy hắn chết thế nào?”
Mộ Sơ Lương trông như muốn phì cười, y quay đầu nhìn tiểu cô nương có rất nhiều vấn đề muốn hỏi này, đáp với giọng nhẹ bẫng: “Hắn chưa có chết.”
“Chẳng những chưa chết, mà muội còn từng gặp hắn nữa kìa.”
~ Hết chương 40 ~
Danh sách chương