Mùi hương trên người con cái, quả thật nồng đậm hơn nhiều con đực.Bị ngón giữa sỉ nhục, yêu quái miệng rộng không chút do dự thay đổi phương hướng, nhào tới Chân Tiểu Tiểu.


Đồng thời phát động huyết mạch thiên phú của mình, giấu cả miệng rộng vào trong không khí!“Không thấy! Thì ra con yêu quái này dùng thuật ẩn thân!”Vẻ mặt Chân Tiểu Tiểu xanh lét, rất nhanh đã cảm giác được một luồng gió tanh hôi đập vào mặt.Nó vẫn còn theo sau ta!Cắn chặt răng, Chân Tiểu Tiểu co cẳng lên chạy.Đến nỗi tên ngốc.

.

.


Hy vọng hắn không bị thương nặng, ngày sau có thể tìm một chủ cơm khác.Ngay khi bóng dáng Chân Tiểu Tiểu biến mất trong rừng rậm sâu thẳm, tên ngốc nằm giữa đống đá vụn cũng xoa đầu đứng lên.

Điều quỷ dị chính là, miệng vết thương vẫn chảy máu trên đầu và cánh tay đang nhanh chóng khép lại, chỉ nháy mắt thì biến thành những vết sẹo mờ mờ.Trông xa xa về hướng Chân Tiểu Tiểu biến mất, đôi mắt như ngọc châu, ngơ ngác và chất phác của Tiểu Chúc Chúc đột nhiên hiện lên một chút luyến tiếc.Cơm…… của ta……Trung tâm rừng rậm, vòng tuyển chọn đệ tử đầu tiên của Thất Diệp Cốc đã tiến vào giai đoạn gay cấn.Trải qua hơn ba canh giờ thí luyện, trong lúc lên núi, một ngàn người đã phân ra thứ bậc rõ ràng.


Chỗ sườn núi có hơn trăm người, tám trăm người còn lại vẫn quanh quẩn dưới chân núi, mà người leo lên đỉnh núi chỉ có hai, chính là hai người Việt Hồng Quang và Dương Cốc Vũ được Nguyên Phong đại trưởng lão xem trọng lúc trước.“Bản tông đã có người kế thừa y bát, cho nên lần này ta không đoạt đồ đệ mới với các ngươi.”Đình cao sương mù lượn lờ, trong năm vị tiên nhân, một vị trung niên duy nhất không ngồi trên đất mà nửa nằm trên giường ngọc ôn nhuận trong đình, mặc một bộ thường phục màu trắng hoa văn cây trúc mộc mạc, khí chất lại xuất trần thanh cao nhất.Hắn là Cốc chủ của Thất Diệp Cốc, vị cường giả Khai Quang kỳ độc nhất trong cốc.Bên cạnh Cốc chủ, theo thứ tự ngồi lần lượt là Đại trưởng lão Nguyên Phong, Hồ Nhị trưởng lão, Ngô Tam trưởng lão, và Hoàng Dược lão kiêu căng lúc trước.Vị Hoàng Dược lão lỗ mũi to này là người có tu vi kém nhất trong năm người, chỉ vừa mới đột phá Ngưng Khí, bước vào Trúc Cơ sơ kỳ mà thôi.

Bởi Nhạc Hà nhất mạch coi trọng đan đạo, mà Thất Diệp Cốc lại là tông môn cấp dưới của Nhạc Hà tông, cho nên quy cách về ăn mặc hay chi tiêu của Hoàng Dược lão đã gần bằng Cốc chủ, còn cao hơn nhiều ba vị trưởng lão khác.“Đáng tiếc … không ai dẫn động đan duyên.” Tầm mắt Hoàng Dược lão đảo qua một dược đỉnh hoa văn hình lá xanh nằm khuất trong góc núi thí luyện, vẻ mặt cao ngạo lại có chút cô đơn.Nhớ năm đó, Thất Diệp đan tông uy danh hiển hách, thực lực mạnh mẽ gần như sánh ngang với Nhạc Hà thượng tông, mà hiện tại, môn đồ đan đạo thưa thớt không xuất chúng, tông môn sa sút.Trong khi Hoàng Dược lão cảm khái chuyện xưa, trong đám người đông nghịt dưới chân núi đột nhiên xuất hiện một trận xôn xao.“Tránh ra, tránh ra, tránh hết ra!”Bóng người chạy như điên từ phương xa lao tới, nhanh như một cơn gió.Người thiếu nữ vừa chạy điên cuồng, vừa xua đám người, đúng là Chân Tiểu Tiểu bị yêu quái miệng rộng đuổi theo.Vạch ra nhánh cây che trước mặt, phóng qua một rãnh sâu, nhảy vào bình nguyên bằng phẳng, lúc này Chân Tiểu Tiểu mới bỗng dưng phát hiện, trước mắt là đám người đông nghịt!Trong bọn họ, có người quần áo lộng lẫy, tự dựng gác gỗ, dựa trên giường nhỏ nhấm nháp quả tươi theo mùa, có người mặc áo lam quần vải, dắt vợ dắt con ngồi trên đất …Bất kể nghèo giàu sang hèn, dường như dân chúng trong hơn chục huyện trấn đã hẹn trước hôm nay cùng nhau dạo chơi ngắm hoa nơi giữa núi sâu này.“Thú phong nhã của dân huyện, quả thực là thứ người sinh ra ở thôn nhỏ như ta không thể với tới!” Chân Tiểu Tiểu tấm tắc cảm khái.Rốt cuộc đã lí giải vì sao dân cư ở Huyện Tuyền Hoa mất tích, lướt qua đầu người chen chúc, một ngọn núi nguy nga phong sương đột nhiên ánh vào mắt Chân Tiểu Tiểu.Nhìn đỉnh núi sừng sững cao ngất, nàng ngẩn ra, ngay sau đó mừng như điên!Núi tốt! Núi tốt!Đường núi gập ghềnh, vừa lúc mượn địa thế để cắt đuôi ác thú phía sau!_NL_Nếu như tu sĩ Thất Diệp Cốc biết do miệng quái truy đuổi mới lùa Chân Tiểu Tiểu vào núi tu hành, chỉ sợ ở khoảnh khắc này, sẽ nhao nhao nhào ra, không màng nguy hiểm băm miệng quái thành thịt nát!“Ta cũng muốn băm ngươi thành thịt nát.” Mỗ Chu nghiến răng cửa.Ra ngoài, làm bộ không nhìn thấy.PS: Đã up ba ngày, đa tạ mọi người nhiệt tình cổ vũ, phiếu đề cử tạp luân gia thật sảng khoái, không cần khách khí, liều mạng mà tạp, tạp ta đến vỡ đầu chảy máu, ta vừa lòng nhất, diệt ha ha ha ha ha ha,...!Nhiều năm tu tâm, cái Mao tâm lý vặn vẹo ngửa mặt lên trời cười như điên, đạo tâm nhập ma..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện