Thời gian trôi thật nhanh, nháy mắt, hơn mười ngày đã đi qua.Nhưng trong Bích Diệp Trận, tiếng két két khi trường kiếm cọ sát với gai thú vẫn vang lên giòn giã.Không sai, cuộc chiến giữa cường giả có khi sẽ kéo dài thế đấy.

Truyền thuyết kể rằng, Tông chủ đời trước của Nhạc Hà Tông từng vì tranh đoạt một bảo vật mà đối chiến cùng người khác tận ba năm năm tháng, trở thành giai thoại truyền lưu không ngừng trong toàn bộ tông lớn phái nhỏ trên dưới Đông Linh Giới.So với giai thoại đó, thời gian hơn mười ngày chỉ là cái chớp mắt, có điều tiêu hao thể lực ở mức độ như vậy đã sớm vượt qua cực hạn của tu sĩ Trúc cơ Sơ kỳ.Trong khoảng thời gian này, Hồng Loan và Đồng Chiến đã cố gắng kính dâng máu huyết cho Hạc Vũ Thần Kiếm vài lần, cho nên hiện tại nhìn qua, hai người đều mang bộ dạng hốc mắt hãm sâu, da nhăn nheo xù xì, chả khác gì hai quả dưa chuột già muối chua, nằm thẳng cẳng trên mặt đất vẫn không nhúc nhích.“Tương Khiêm đáng chết.

.


.

Cớ gì ngươi lại cho ta ăn giải dược? Cứ để bản tiên tử thống thống khoái khoái độc phát thân vong đi, chẳng lẽ không được sao? Anh anh anh anh.”Còn sống là còn ngày ngày bị Thiếu tông lấy máu tế kiếm, nỗi thống khổ đó, quả thực khiến người ta sống không bằng chết!Nghĩ đến viên Tứ Đan quỷ dị đã ăn lúc trước, gương mặt vàng như nến của Hồng Loan lại khô héo không ít.Nàng giống một đóa hoa phai tàn khi hoàng hôn, tùy thời sẽ tan vào trong gió.Tình hình chiến đấu trước mắt khó có thể diễn tả.Không chỉ hai người nằm trên mặt đất hít vào ít mà thở ra nhiều.Ngay cả vị thiên kiêu Kỷ Thanh Y anh khí bức người, thong dong ưu nhã của Thất Diệp Cốc cũng không thấy đâu nữa, trên bầu trời là một tên điên tóc tai bù xù, thân mình trần truồng, vẻ mặt điên cuồng.“Aha! Bản thiếu lại chém trúng chân ngươi! Côn trùng nhách, rốt cuộc phế được chân của ngươi.

.

.” Kỷ Thanh Y vênh mặt.“Oa mẹ kiếp! Trong cơ thể ngươi còn bao nhiêu sinh cơ? Làm sao vừa chém đứt đã mọc ra một cái mới, thở cũng không cần thở? Ô ô ô ô.

.


.

Bản thiếu không đánh, không đánh, ngươi khi dễ người! Ngươi biến thái!” Tay niết hoa lan chỉ.“Không không không! Bản thiếu nhất định phải đánh chết ngươi, trái tim không cho Hoàng mũi to nữa, bản thiếu muốn xẻo từng tấc từng tấc da thịt của ngươi, xem do đâu mà ngươi có thể ngoan cường như thế!” Hét khàn cả giọng.Nhìn Kỷ Thanh Y điên điên khùng khùng, vừa khóc vừa cười, mồ hôi lạnh trên đầu Chân Tiểu Tiểu chảy ròng ròng.Hơn mười ngày qua, nàng đã không đếm được mình nhảy ra “bảo hộ sư huynh” bao nhiêu lần, và đút cho Tiểu Bát Nhãn ăn bao nhiêu thần đan thập toàn đại bổ.Bổ đến mức nó càng bị thương càng sung sướng, lớp xác ngoài sáng bóng, sức mạnh hồng hoang đầy người không có chỗ phát tiết, thường xuyên phải phun máu mũi điên cuồng một lần tránh cho căng quá mà chết.Dưới tình huống sinh cơ trong cơ thể nồng đậm tới không có chỗ chen như thế, nếu còn bị Kỷ Thanh Y đánh chết, vậy mới là gặp quỷ.Để đáp trả sự khiêu khích của đối thủ, Tiểu Bát Nhãn vui sướng run run cái mông núng nính thịt, nhắm thẳng hắn phun ra một cổ khí.Một quả rắm thúi ẩn chứa vô số tinh tuý của kỳ hoa độc thảo vọt tới trước mặt Kỷ Thanh Y, lập tức hòa tan tờ giấy vàng đã bị ăn mòn đến rách tơi tả đang trôi nổi trên đỉnh đầu hắn.Răng rắc!Tờ giấy vàng tan nát, kết giới phòng hộ mờ nhạt bao phủ quanh người Kỷ Thanh Y cũng vỡ vụn theo.“Mẹ nó, phù chú cuối cùng của lão tổ nha!”Kỷ Thanh Y gào thảm thiết, chỉ có thể tràn ra linh khí của bản thân tiếp tục ngăn cản độc tố xâm lấn!Mấy ngày qua, không biết bao nhiêu pháp bảo phù chú đã bị nhện hoàng oanh toạc, nếu là hao tổn khi đối chiến bình thường thì không nói, nhưng lại dùng cái chiến thuật thả rắm ở cự li xa vừa thô tục đê tiện, vừa hạ lưu vô sỉ như này, quả thực là sự sỉ nhục trắng trợn đối với người khác!Hiện tại, thậm chí chỉ cần hắn nhắm hai mắt, trong đầu sẽ lập tức hiện ra cái mông trắng bóng.

.

.Rùng mình, Kỷ Thanh Y mở mắt.“Không chém ngươi thành tám khối hầm đút chó, giết chó hầm đút heo, giết heo hầm đút cá.

.


.

Căm hận trong lòng bản thiếu khó nhịn!”Tuy rằng chó heo cá đều vô tội, nhưng vẫn thấy giết thêm vài lần mới có thể tiết hận.Nghe tiếng gào càng thêm thê thảm của Thiếu tông, đoán được hắn muốn ra đại chiêu, Hồng Loan và Đồng Chiến lập tức ngã xuống đất giả chết._NL_Diệt ha ha ha ha … Chờ chương này từ lâu ~ ~`Mao Mao lòng dạ hiểm độc phiêu phiêu hehe ~Mỗ Giác ngóng nhìn bóng dáng Mao Mao lòng dạ hiểm độc: Cảm giác, ngươi đã không còn là Mao Mao năm đó nữa.Mỗ Thanh thở dài một tiếng: Trên con đường hắc hóa, càng đi càng xa.

.

..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện