Gần đây, cái tên Chân Tiểu Tiểu thường xuyên xuất hiện trong miệng nhóm lâu la của Thang gia, các bá tánh Đông Hương đều cho rằng nàng đã trốn đi tha hương, không ngờ được trong thời khắc nguy hiểm này, nàng lại giáng xuống từ trên trời!“Tiểu Tiểu, chạy mau! Thằng nhãi Thang Khải này phát rồ!”“Ngươi đánh không lại hắn, hắn cũng không phải là đám gà nhà Lý Đại Tráng.

” Dân chúng ngày thường thân thiết với Chân Tiểu Tiểu đều lấy hết can đảm.

Qua nhiều năm như vậy, không phải không ai muốn lật đổ Thang gia, mà hiện tại cỏ trên mộ những người đó đều cao hơn ba thước, không một ai có kết cục tốt.

Nhưng trong những tiếng nhắc nhở, Chân Tiểu Tiểu không hề nhúc nhích.


Lúc này, tia nắng sớm đầu tiên đã dâng lên ở phía đông, chiếu tới mặt nàng, trao một ngọn lửa rực rỡ cho đôi mắt nàng.

“Bắt lấy nàng, lột quần áo, điểm thiên đăng!” Không biết gia đinh nào phản ứng lại trước tiên, đây chính là cơ hội tốt kiếm mười lượng bạc.

“Do các ngươi bức ta! Bổn cô nương không ra tay thì thôi, vừa ra tay… chính ta cũng sợ nha!”Thở dài một tiếng, Chân Tiểu Tiểu đột nhiên lôi ra cái nồi to từ phía sau, vẩy chất lỏng trong đó vương vãi khắp bốn phía.

“Mẹ nó, nha đầu này tới phá đám! Thế mà còn chuẩn bị cả phân!”Bọn gia đinh nhào tới nàng tức khắc như khóc tang, nhảy lên nhảy xuống không ngừng.

Mượn cơ hội này, trong nháy mắt Chân Tiểu Tiểu vọt tới trước mặt Thang Khải, trong tay nắm một thứ có vẻ khả nghi.

“Quỳ xuống gọi ba ba đi!” Một giây trước Chân Tiểu Tiểu cười vô cùng quyến rũ, một giây sau ánh mắt lại lạnh lẽo như đao.

Chết! Nàng muốn đút ta ăn phân!Mồ hôi Thang Khải chảy ròng ròng, lạnh toát người, cơ hội phản kháng cũng không có, một đống gì đó mềm mềm đã được nhét vào thực quản.


Oẹ!Thuốc độc tác dụng nhanh!Nước canh đặc quánh xuống bụng, Thang Khải tức khắc trợn ngược mắt, lại phun như sóng biển cuộn trào, sóng vỗ ngàn dặm, so với khí thế sông gợn sóng nước năm ngày trước, chỉ có hơn chứ không kém.

Như này đã đủ thảm chưa?Nhưng mà, hắn không thể ngờ được, so với ăn phân, thống khổ chân chính còn ở phía sau.

Vừa bị lửa lớn đốt sạch thức ăn, tâm tình đám chuột bọ vô cùng nóng nảy, giờ chợt ngửi được hương vị của nước canh, tất cả đồng loạt nhìn về cái miệng thiếu bốn cái răng cửa của Thang Khải, con ngươi xanh mượt phụt ra ánh sáng liều mạng!Đầu óc không ngu, phát hiện ánh mắt nhóm côn trùng bỗng nhiên chuyển về mình, Thang Khải rùng mình, thịt mỡ trên mặt từng chút từng chút tan ra giống như ngọn nến đang cháy.

“Là ngươi dẫn sâu tới!”Tiếng khóc thét chói tai vang lên cực kỳ bi thảm, Thang Khải vừa khóc vừa gào bò tới dưới chân Chân Tiểu Tiểu: “Chân Tiểu Tiểu, Chân đại hiệp, Chân tiên tử! Ta gọi ngươi là ba ba, ngươi là ba ba của ta!”Đáng thương, hiện giờ gọi ba ba cũng vô dụng, Chân Tiểu Tiểu mới vừa há miệng thở dốc, còn chưa kịp nói lời nào, thân thể như núi thịt của Thang Khải ngay lập tức bị đại quân chuột bọ nuốt hết.

“Lại biubiu cái nữa!” Trong bóng đêm, Tiểu Chúc Chúc vẫn ngồi xổm trên nóc nhà, cười không dừng được.

Nghe thấy tiếng nhi tử thét chói tai, Thang huyện trưởng đã hộc máu ngất đi lần thứ hai từ từ tỉnh lại, nhưng nghiêng đầu lại phát hiện nhi tử đang vừa nhai chuột vừa cười ha hả ngây dại, tức khắc Thang huyện trưởng phun ra cả mảnh nhỏ nội tạng, toàn thân đều khô đét.

Cho dù sau trận thảm hoạ này Thang Khải có thể sống tiếp, thì cũng đã tinh thần phân liệt, xem như hoàn toàn xong đời.

Các bá tánh ngơ ngẩn nhìn sườn mặt Chân Tiểu Tiểu, ánh mắt tràn đầy kính sợ!Thiếu nữ diễm lệ đeo nồi to trên lưng, đứng đón gió, lưng kiên cường như tùng!Một đêm này, nàng dùng một nồi canh phân xưng vương chế bá, lật đổ ung nhọt Thang gia, chắc chắn sẽ trở thành truyền kỳ lưu danh trăm năm!“Nha đầu quán trọ, lại là ngươi!”Trong lúc mọi người đang ra sức vỗ tay tán thưởng Chân Tiểu Tiểu, một tiếng gào như sấm sét thình lình nổ vang!Từ trong ngõ nhỏ sâu hút, một hán tử cao lớn ngược sáng đi tới, mặt bị che khuất khiến hắn trông cực kỳ u ám, trong ánh mắt không thể tưởng tượng của các bá tánh, cánh tay của người kia đột ngột phình ra gấp ba lần!_NL_Mỗ Thần tử lại lần nữa cao quý ngồi trên giường ngọc, dùng ánh mắt nhìn người chết nhìn chằm chằm một cái Mao lòng dạ hiểm độc đang quỳ trên mặt đất.


Càng yên lặng, càng khiến người ta cảm giác được uy áp khủng bố.

“Nói đi, tròng lồng heo hay là điểm thiên đăng?” Thật lâu sau, vị Thần tử bất mãn chính mình đã lên sân khấu mà không có chút tác dụng gì, còn mẹ nó là tên ngốc, rốt cuộc lên tiếng.

Mỗ mao bị bó thành thịt ba chỉ, run bần bật trong gió.

“Nếu không…” Thật cẩn thận nói: “Ta truyền cho ngài thuật pháp thần kỳ?”Thần tử yên lặng, thẳng đến lúc hoàng hôn.

“Người tới, mở trói.

”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện