"Ta thật sự là con gái của Văn Bắc Vân?" Căn phòng tối tăm yên tĩnh, mọi người đều đi ngủ hết, Yến Hạ dẫn Tứ Tượng Đồ tới một góc xa xa, không để cuộc nói chuyện của hai người làm ồn tới Minh Khuynh đang ngủ say.
Tứ Tượng Đồ đáp không chút do dự: "Tất nhiên, tướng mạo của ngươi giống Văn Bắc Vân như vậy, sao ta có thể nhận lầm? Vả lại chỉ có người có huyết mạch Lạc Thư cung mới sử dụng được Tứ Tượng Đồ, nếu ngươi không phải con gái Văn Bắc Vân thì là con ai?"
Hồi nhỏ Yến Hạ cũng hỏi cha mẹ nuôi về cha mẹ ruột của nàng nhưng cha lớn không chịu nói, cha nhỏ thì bảo bây giờ này có tới bốn cha mẹ, nhiều hơn người ta hai người luôn, chẳng phải nàng kiếm được món hời to rồi à, còn hỏi nhiều làm gì.
Yến Hạ lúc năm sáu tuổi sau khi ngẫm nghĩ kỹ thấy cũng đúng, thế là chuyện cứ lấp liếm cho qua như thế.
Đến bây giờ Yến Hạ mới biết được tên của cha ruột mình, người tên Văn Bắc Vân, Ngũ đạo Lạc Thư cung cung chủ Văn Bắc Vân.
"Cha ta… như thế nào?" Yến Hạ ngồi dựa lưng lên tường, ngẩng đầu hỏi Tứ Tượng Đồ.
Tứ Tượng Đồ lắc qua lắc lại trên không, đến gần Yến Hạ một chút, nói: "Chẳng phải giống ta như này sao?"
Người trong tranh chỉnh chỉnh y sam, dù vẽ ra bằng mực nhưng thần thái không hề khác người thật, anh tuấn ưu nhã vô song. Nhưng tranh vẫn là tranh dù có chân thực đến mức nào đi nữa, Yến Hạ lắc lắc đầu thấp giọng nói: "Ta muốn hỏi, người… là người như thế nào?"
"Văn Bắc Vân à." Tứ Tượng Đồ đắm mình trong hồi ức, bất giác cười phá lên, "Là một tên chẳng khiến người ta ưa nổi."
Đáp án này thật sự nằm ngoài dự liệu của Yến Hạ, nàng nghĩ người đó chắc hẳn sẽ trầm tĩnh nội liễm như cha lớn, hoặc là dịu dàng kín đáo như Minh Khuynh công tử. Nhưng ai dè đáp án nàng nhận được lại khác hoàn toàn những gì đã nghĩ.
Tứ Tượng Đồ nhận ra Yến Hạ không hiểu, người trong tranh tỏ vẻ hơi bực mình nói: "Nói chung đó là chuyện trước kia rồi, người còn nữa đâu hỏi hắn làm gì nữa."
Yến Hạ nhìn nó nói: "Sao ngươi là hình dạng của người?"
Tứ Tượng Đồ cứng họng giây lát, sau đó cười nói: "Ta còn có thể là hình dạng khác."
Yến Hạ ngẩn người.
Trong lúc đó, vết mực trên Tứ Tượng Đồ giao hòa, hình người trên tranh biến đổi, dần dần phác họa thành hình dạng của Minh Khuynh.
"Minh Khuynh" trong tranh treo nụ cười ngả ngớn mà ngày thường tuyệt đối không bao giờ xuất hiện trên mặt hắn, người đó nháy mắt với Yến Hạ, sống động như đại thiếu gia phong lưu ăn chơi trác táng: "Cái này thế nào?"
Tuy biết Tứ Tượng Đồ chỉ đang dùng thái độ của Minh Khuynh nói chuyện nhưng khi đối diện với gương mặt thân thuộc này của Minh Khuynh, nội tâm Yến Hạ vẫn nhảy nhót loạn xạ. Nàng cảm thấy má mình nóng rực, đáy lòng nổ ầm lên. Nàng không kiềm được xoay ngược bức họa lại rồi ấn nó lên tường, "Không… không được dùng hình dạng này!"
Nàng vừa sợ nhìn thấy "Minh Khuynh" trong tranh vừa sợ đánh thức Minh Khuynh thật đang ngủ bên kia, thế là nàng không dám to tiếng nữa, tay chưa chịu buông, lí nhí nói với Tứ Tượng Đồ.
Tứ Tượng Đồ bị ấn trên tường, giãy giụa một hồi không có kết quả nó mới ồ ồ nói: "Ngươi thả ta ra trước có được không?"
Yến Hạ từ từ buông tay, vừa buông vừa nhìn, khi bức họa trên Tứ Tượng Đồ biến về Văn Bắc Vân nàng mới nhẹ nhõm hoàn toàn.
Nhưng phản ứng của Yến Hạ đã khiến Tứ Tượng Đồ nhìn ra manh mối, sau khi được tự do nó liếc Minh Khuynh một cái, đè thấp giọng nói: "Ngươi thích tên đó phải không?"
Yến Hạ đỏ mặt, định ấn nó lên tường tiếp, Tứ Tượng Đồ đã đề phòng trước, lẹ làng lách người né: "Đừng đừng đừng! Ta không nói với hắn!"
Yến Hạ dừng tay, chính nàng cũng biết phản ứng của mình giấu đầu hở đuôi, nàng ôm mặt lắc đầu nói một câu chẳng hề có sức thuyết phục: "Không phải vậy đâu."
Tứ Tượng Đồ tất nhiên không tin, nó im lặng nhìn Minh Khuynh một lát rồi cười nói: "Ngươi thích hắn sao không cho ta biến thành hình dáng của hắn?" Nó khẽ khựng lại, nhỏ tiếng nói: "Hình dạng gì ta cũng biến được hết."
Yến Hạ không trả lời, nàng lắc đầu định cản nó lại nhưng Tứ Tượng Đồ đã giành nói trước: "Có muốn thấy thấy dáng vẻ lúc say rượu của hắn không? Hay mặc nữ trang? Hay… không mặc đồ cũng được?"
Yến Hạ đơ người ngay tức khắc: "..."
Nàng rất muốn biết cha nàng đã dạy cho Tứ Tượng Đồ này những thứ gì.
Trong lúc hai người nói chuyện, mi mắt người đang say ngủ khẽ động đậy, sau đó mở mắt ra.
Yến Hạ và Tứ Tượng Đồ đang giỡn chơi bên kia nhìn thấy Minh Khuynh đã tỉnh lại, động tác cả hai khựng lại, không biết hắn có nghe những lời Tứ Tượng Đồ mới nói không. Yến Hạ không dám chắc, nàng dịch chân ra sau hai bước, giấu tay sau lưng như mắc lỗi, chột dạ nói: "Minh Khuynh công tử?"
"..." Minh Khuynh vừa tỉnh dậy thì nghe mấy câu đó.
Cũng may hắn chớp mắt mau lẹ, nở một nụ cười dịu dàng khiến người ta yên lòng với Yến Hạ.
Yến Hạ thầm thở phào một hơi, nghĩ chắc Minh Khuynh không nghe thấy rồi nếu không hắn đâu thể cười bình tĩnh như vậy. Nàng bỏ Tứ Tượng Đồ ở đó, đi tới chỗ Minh Khuynh, nhỏ giọng hỏi: "Minh Khuynh công tử tỉnh rồi ư? Huynh thấy đỡ hơn chút nào chưa? Còn chỗ nào không khỏe không?"
"Đã khỏe nhiều rồi." Minh Khuynh lắc đầu trấn an Yến Hạ, ánh mắt bất giác liếc qua Tứ Tượng Đồ.
May là trên Tứ Tượng Đồ bây giờ là hình vẽ của Văn Bắc Vân.
Không nghĩ lung tung tới chuyện hồi nãy nữa, Yến Hạ dìu Minh Khuynh đứng dậy, tình trạng của hắn quả thật đã tốt hơn rất nhiều, nếu chẳng phải còn vết máu trên áo hắn tối qua thì Yến Hạ không dám tin hôm qua Minh Khuynh bị bệnh thật.
Yến Hạ thấy hơi buồn ngủ, Minh Khuynh bên cạnh chợt hỏi: "Những người Huyền Dương phái thế nào rồi?"
"Còn ở ngoài, chắc là đợi trời sáng rồi cùng xuất phát luôn. Trong sơn động này không thấy được trời, cũng không biết bây giờ là canh giờ nào rồi." Yến Hạ đáp.
Yến Hạ nhìn ra ngoài thạch thất, cách một cánh cửa và thông đạo sơn động không thể nhìn thấy sắc trời ngoài kia nhưng hắn nói như đã sáng tỏ trong lòng: "Trời sắp sáng rồi."
Trời sáng rồi, giờ khắc chia biệt cũng sắp đến.
Yến Hạ có tâm sự, nàng do dự một lúc rồi nói: "Ta có thể hỏi một chuyện được không?"
Minh Khuynh mỉm cười nhìn nàng, đáp lại nàng bằng ánh mắt.
Yến Hạ hỏi: "Tại sao Minh Khuynh công tử trùng hợp xuất hiện ở đây?"
Như đã sớm có dự tính nên mới xuất hiện ngay lúc mọi người cần sự giúp đỡ nhất, cứu thoát mọi người khỏi hiểm nguy và dẫn họ tới nơi này.
Hỏi xong, Yến Hạ dũng cảm nhìn thẳng vào Minh Khuynh một cách hiếm thấy, nàng muốn nghe câu trả lời của hắn. Minh Khuynh cũng không tránh né ánh mắt của nàng, hắn hơi cụp mắt, đáp: "Ta trên tường tới Trường Thiện trang phía đông thăm một người bạn, đúng lúc ngang qua đây."
Ánh mắt Yến Hạ hơi tối xuống, nàng cúi đầu không để hắn nhìn thấy nỗi thất vọng trong mắt mình, tay túm chặt góc áo, cõi lòng buồn bã. Nàng cũng không biết tại sao mình lại cảm thấy trùng hợp này không phải là ngẫu nhiên, tại sao có chút chờ mong mà nghĩ rằng đối phương xuất hiện ở đây vì một lý do khác.
Nàng dẹp yên lòng mình, định nói gì đó để khỏa lấp vấn đề này, nhưng nàng vừa ngước mắt lên chưa kịp nói gì đã nghe Minh Khuynh nói: "Từ Bắc Nghiên trang đến phía đông có hai con đường, một đường là từ sông Thu vòng qua núi Minh Ninh, đường còn lại là đi qua sơn cốc này." Yến Hạ ngẩng phắt đầu lên, Minh Khuynh bắt gặp ánh mắt của Yến Hạ thì nhẹ nhàng nói: "Ta đoán các cô sẽ đi con đường thứ hai, chuyện sau đó chứng minh ta đoán đúng rồi."
Nghe xong những lời Minh Khuynh nói, Yến Hạ vẫn nhìn chằm chằm hắn, sợ sẽ lỡ mất ý cười lướt qua trong đáy mắt hắn. Nét mặt nàng bình tĩnh đến lạ, trong lòng lại như trống dồn, mỗi âm thanh đều đang nói với nàng rằng đây không phải ngẫu nhiên, Minh Khuynh công tử đến vì nàng, cho dù không hoàn toàn vì nàng thì trong lý do của hắn cũng có một phần vì nàng.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Yến Hạ không thể bình tĩnh được nữa, tựa như ánh sáng từ tờ quang phù đêm qua và sự tĩnh lặng trong thạch thất kéo gần khoảng cách giữa cả hai, nay vì một câu nói của Minh Khuynh khoảng cách lại nhích gần thêm một chút trở thành khoảng cách nàng chưa bao giờ dám tưởng tượng tới.
Bóng hình từng rất mơ hồ, không thể nhìn thấu không thể hiểu rõ kia dường như ngày một rõ ràng hơn.
Yến Hạ cảm thấy lời của Minh Khuynh giống như chiếc bánh ngọt ở cửa tiệm Trần gia ở Nam Hà trấn, sau khi nàng tỉ mẩn thưởng thức dần thì thấy thích thú chưa từng có.
"Ra khỏi đây đi thêm một quãng là tới Dĩnh thành rồi, ta không thể đồng hành với các cô nữa." Minh Khuynh biết rất rõ sự ảnh hưởng của mình với chúng đệ tử Huyền Dương phái, cũng biết rằng càng đi về phía đông xác suất gặp nhân sĩ trung nguyên chính đạo càng cao.
Tâm trạng Yến Hạ sau khi được nếm bánh ngọt lại suy sụp lần nữa. Nàng biết mỗi người còn chuyện quan trọng cần làm, thế nên chỉ đành thấp giọng hỏi: "Vậy khi nào chúng ta mới có thể gặp nhau?"
Vẫn là câu hỏi giống như lần trước, lần đó Minh Khuynh đáp rất nhanh sẽ gặp lại, lần này…
Trong lúc đầu óc Yến Hạ vắt trên cành cây suy nghĩ chuyện đó thì Minh Khuynh dịu dàng nói: "Mấy ngày tới có lẽ ta đều ở Trường Thiện trang, nếu có việc cần có thể đến đó tìm ta."
Ý cười dâng tràn trong mắt Yến Hạ, nàng lập tức gật đầu: "Được!"
Minh Khuynh cũng cười, sau đó nói: "Tới lúc ra ngoài dẫn bọn họ ra khỏi đây rồi."
Yến Hạ gật đầu đồng ý, hai người cùng đi ra khỏi thạch thất.
Các đệ tử chờ ở gian thạch thất bên ngoài thấy Minh Khuynh và Yến Hạ bước ra thì vội vàng đứng dậy. Phương Trạch cả đêm không ngủ, dưới mắt còn có quầng thâm, hắn có thể được xem là người ít đề phòng Minh Khuynh nhất, hắn bước tới trước mặt Minh Khuynh, thấp giọng hỏi: "Ngươi…" Không còn danh xưng minh chủ như thói quen ngày xưa hắn do dự không biết nên gọi đối phương là gì. Nhưng Minh Khuynh không quá để ý những thứ đó, hắn nói: "Chúng ta ra ngoài thôi."
Phương Trạch không nhiều lời lập tức gật đầu. Minh Khuynh nhìn mọi người trong thạch thất một vòng, không nói thêm nữa, dẫn đầu bước ra ngoài sơn động. Yến Hạ cầm Tứ Tượng Đồ theo sau hắn, cũng không nói năng gì.
Mọi người đi thẳng ra khỏi sơn động, trời bên ngoài đã sáng rồi, đám mây u ám vẫn che kín trên sơn cốc, dấu vết đánh nhau tối qua vẫn còn chỉ không thấy yêu thú đâu. Đống đá to chặn đường bọn họ cũng nhanh chóng được xử lý sạch sẽ, con đường trong sơn cốc thông thoáng trở lại, mọi người lên xe ngựa tiếp tục lên đường.
Dưới sự hối thúc của chúng đệ tử Huyền Dương phái, Yến Hạ và Minh Khuynh tạm biệt nhau. Phu xe trung niên biến mất tối qua cũng không biết đã trở lại trên xe từ khi nào. Hai chiếc xe ngựa tiếp tục xuất phát, chạy về hai hướng khác nhau.
·
Hành trình tiếp theo nhanh hơn rất nhiều, các đệ tử Huyền Dương phái có việc phải đến Sương thành gấp nên lên đường càng nhanh. Chưa đến một ngày, Yến Hạ đã đến Dĩnh thành, bởi vì chính nàng cũng không biết địa điểm cụ thể phải đi nên đệ tử Huyền Dương phái không thể đưa nàng đến tận nơi. Yến Hạ chưa bao giờ đặt chân ra khỏi Nam Hà trấn nhưng liên tiếp trải qua nhiều chuyện nàng cũng không còn là tiểu cô nương mù mờ ngày xưa. Nàng không muốn làm phiền Huyền Dương phái nên đề nghị tự đi tìm một mình, mọi người thấy nàng cương quyết bèn nhanh chóng đồng ý.
Sau khi đến Dĩnh thành, đám người Huyền Dương phái đưa Yến Hạ vào con phố sầm uất nhất trong thành rồi mới vòng sang Sương thành.
Dĩnh thành là một tòa thành không quá lớn, nằm gần Sương thành và Yển thành phồn hoa nhất trung nguyên nhưng hiếm người nhắc tới. Nó có vị trí tốt nhất ở trung nguyên mà cũng là nơi kém nổi bật nhất.
Thành trấn ở phương đông khác hoàn toàn Nam Hà trấn dưới chân núi mà Yến Hạ từng ở. Tiết trời đã vào hè, ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống những bóng người nô nức trên phố và những sạp hàng nhỏ bày ven đường. Phồn hoa ở nơi đây vượt xa sự tưởng tượng của Yến Hạ, trên đường đi Yến Hạ nghe người ta nói Sương thành và Yểm thành còn nhộn nhịp hơn tòa Dĩnh thành nho nhỏ này gấp mấy lần.
Điều này không làm ảnh hưởng đến sự cảm thán trong lòng Yến Hạ. Nàng ôm Tứ Tượng Đồ đi lại trên đường phố náo nhiệt ở Dĩnh thành, nhìn lầu gác và tường thành cao ngất ẩn mình trong mây trời phía sau biển người, nhìn màu mây nhuộm lên tòa thành trì, lòng rung động mãi không thôi.
Đây là nơi chứng kiến rất nhiều câu chuyện, đây là "thành" mà cha nhỏ hay nói tới.
Yến Hạ chợt cảm thấy trái tim mình mở rộng, rộng đến mức có thể chứa đựng vô vàn câu chuyện, nhìn rõ vô vàn khung cảnh.
Trong lòng, giọng nói lạnh nhạt vang lên, mang theo sự chê cười không hề che giấu nói với Yến Hạ: "Ngươi chưa đi qua Dĩnh thành bao giờ à?"
Yến Hạ nghe Tứ Tượng Đồ nói vậy bèn đáp: "Ta chưa bao giờ rời khỏi Nam Hà trấn."
"..." Tứ Tượng Đồ chẳng biết Nam Hà trấn là cái chỗ quái quỷ nào nhưng chắc không phải chỗ tốt đẹp gì đâu. Nó cười nhạt rồi nói: "Ta nhớ năm xưa ta theo Văn Bắc Vân tới Dĩnh thành còn gặp được vài chuyện rất thú vị."
Mặc dù rất muốn biết "vài chuyện thú vị" Tứ Tượng Đồ nói là những chuyện gì nhưng chuyện cấp thiết của các nàng hiện tại là tìm Diệp trạch. Yến Hạ bước tới một góc khuất vắng người trên phố chợ rồi mở Tứ Tượng Đồ ra.
Nụ cười của Minh Khuynh trong bức họa bất chợt hiện ra trước mắt Yến Hạ, nàng đứng sững người, thiếu chút nữa là ném luôn món pháp khí hàng đầu ngũ đại pháp khí trung nguyên trong truyền thuyết ra ngoài đường. Nàng vội vàng đóng bức tranh lại, nhắm tịt mắt: "Ngươi biến về mau lên!"
Chả biết Tứ Tượng Đồ có nghe lời nàng biến về hay chưa, Yến Hạ nhắm mắt lắng nghe động tĩnh một hồi mới thấy nó lên tiếng: "Hai hôm nay chẳng phải ngươi âm thầm nhớ nhung tên này hả, ta biến thành hình dáng của hắn mà ngươi không vui sao?"
Yến Hạ đỏ mặt lắc đầu, giây lát sau mới mở mắt, hé mở bức tranh lần nữa đến khi trông thấy gương mặt người có nét giống mình trên tranh mới thở phào nhẹ nhõm.
Tứ Tượng Đồ lườm nàng, cười nhạt nói: "Sao, ngươi có chuyện muốn nói với ta đúng không?"
Yến Hạ nhớ ra chuyện quan trọng, nghiêm túc nói: "Ngươi từng tới Dĩnh thành vậy chắc cũng biết Diệp trạch chứ?"
"Diệp trạch?" Tứ Tượng Đồ nghĩ ngợi giây lát, lắc đầu nói: "Diệp trạch gì?"
Vậy là không biết rồi.
Yến Hạ không nản lòng, nàng ngoái đầu nhìn đường phố ngoài kia, thu Tứ Tượng Đồ lại rồi qua hỏi thăm người đi đường.
Chuyện kỳ lạ là Tứ Tượng Đồ không hề biết tới Diệp trạch còn mọi người hầu như đều biết đến nơi này, Yến Hạ mau chóng nghe ngóng được từ những người đi người, nhưng khi nàng hỏi kỹ thì ai nấy cũng tránh né không nói, diện cớ rồi đi mất. Yến Hạ thấy khó hiểu, chỉ đành tiếp tục tìm người hỏi coi sao. Cuối cùng nàng cũng tìm được một người ăn mày chịu tiết lộ chút tin tức của Diệp trạch cho nàng.
"Ngươi muốn đi Diệp trạch?" Tên ăn mày đánh giá Yến Hạ một lượt, dường như cảm thấy nàng đang nói đùa.
Yến Hạ chẳng hiểu gì hết, nàng khẽ gật đầu.
Tên ăn mày bật cười, nhướn mày hỏi: "Ngươi biết đó là nơi nào không?"
- Hết chương 41: -
Tứ Tượng Đồ đáp không chút do dự: "Tất nhiên, tướng mạo của ngươi giống Văn Bắc Vân như vậy, sao ta có thể nhận lầm? Vả lại chỉ có người có huyết mạch Lạc Thư cung mới sử dụng được Tứ Tượng Đồ, nếu ngươi không phải con gái Văn Bắc Vân thì là con ai?"
Hồi nhỏ Yến Hạ cũng hỏi cha mẹ nuôi về cha mẹ ruột của nàng nhưng cha lớn không chịu nói, cha nhỏ thì bảo bây giờ này có tới bốn cha mẹ, nhiều hơn người ta hai người luôn, chẳng phải nàng kiếm được món hời to rồi à, còn hỏi nhiều làm gì.
Yến Hạ lúc năm sáu tuổi sau khi ngẫm nghĩ kỹ thấy cũng đúng, thế là chuyện cứ lấp liếm cho qua như thế.
Đến bây giờ Yến Hạ mới biết được tên của cha ruột mình, người tên Văn Bắc Vân, Ngũ đạo Lạc Thư cung cung chủ Văn Bắc Vân.
"Cha ta… như thế nào?" Yến Hạ ngồi dựa lưng lên tường, ngẩng đầu hỏi Tứ Tượng Đồ.
Tứ Tượng Đồ lắc qua lắc lại trên không, đến gần Yến Hạ một chút, nói: "Chẳng phải giống ta như này sao?"
Người trong tranh chỉnh chỉnh y sam, dù vẽ ra bằng mực nhưng thần thái không hề khác người thật, anh tuấn ưu nhã vô song. Nhưng tranh vẫn là tranh dù có chân thực đến mức nào đi nữa, Yến Hạ lắc lắc đầu thấp giọng nói: "Ta muốn hỏi, người… là người như thế nào?"
"Văn Bắc Vân à." Tứ Tượng Đồ đắm mình trong hồi ức, bất giác cười phá lên, "Là một tên chẳng khiến người ta ưa nổi."
Đáp án này thật sự nằm ngoài dự liệu của Yến Hạ, nàng nghĩ người đó chắc hẳn sẽ trầm tĩnh nội liễm như cha lớn, hoặc là dịu dàng kín đáo như Minh Khuynh công tử. Nhưng ai dè đáp án nàng nhận được lại khác hoàn toàn những gì đã nghĩ.
Tứ Tượng Đồ nhận ra Yến Hạ không hiểu, người trong tranh tỏ vẻ hơi bực mình nói: "Nói chung đó là chuyện trước kia rồi, người còn nữa đâu hỏi hắn làm gì nữa."
Yến Hạ nhìn nó nói: "Sao ngươi là hình dạng của người?"
Tứ Tượng Đồ cứng họng giây lát, sau đó cười nói: "Ta còn có thể là hình dạng khác."
Yến Hạ ngẩn người.
Trong lúc đó, vết mực trên Tứ Tượng Đồ giao hòa, hình người trên tranh biến đổi, dần dần phác họa thành hình dạng của Minh Khuynh.
"Minh Khuynh" trong tranh treo nụ cười ngả ngớn mà ngày thường tuyệt đối không bao giờ xuất hiện trên mặt hắn, người đó nháy mắt với Yến Hạ, sống động như đại thiếu gia phong lưu ăn chơi trác táng: "Cái này thế nào?"
Tuy biết Tứ Tượng Đồ chỉ đang dùng thái độ của Minh Khuynh nói chuyện nhưng khi đối diện với gương mặt thân thuộc này của Minh Khuynh, nội tâm Yến Hạ vẫn nhảy nhót loạn xạ. Nàng cảm thấy má mình nóng rực, đáy lòng nổ ầm lên. Nàng không kiềm được xoay ngược bức họa lại rồi ấn nó lên tường, "Không… không được dùng hình dạng này!"
Nàng vừa sợ nhìn thấy "Minh Khuynh" trong tranh vừa sợ đánh thức Minh Khuynh thật đang ngủ bên kia, thế là nàng không dám to tiếng nữa, tay chưa chịu buông, lí nhí nói với Tứ Tượng Đồ.
Tứ Tượng Đồ bị ấn trên tường, giãy giụa một hồi không có kết quả nó mới ồ ồ nói: "Ngươi thả ta ra trước có được không?"
Yến Hạ từ từ buông tay, vừa buông vừa nhìn, khi bức họa trên Tứ Tượng Đồ biến về Văn Bắc Vân nàng mới nhẹ nhõm hoàn toàn.
Nhưng phản ứng của Yến Hạ đã khiến Tứ Tượng Đồ nhìn ra manh mối, sau khi được tự do nó liếc Minh Khuynh một cái, đè thấp giọng nói: "Ngươi thích tên đó phải không?"
Yến Hạ đỏ mặt, định ấn nó lên tường tiếp, Tứ Tượng Đồ đã đề phòng trước, lẹ làng lách người né: "Đừng đừng đừng! Ta không nói với hắn!"
Yến Hạ dừng tay, chính nàng cũng biết phản ứng của mình giấu đầu hở đuôi, nàng ôm mặt lắc đầu nói một câu chẳng hề có sức thuyết phục: "Không phải vậy đâu."
Tứ Tượng Đồ tất nhiên không tin, nó im lặng nhìn Minh Khuynh một lát rồi cười nói: "Ngươi thích hắn sao không cho ta biến thành hình dáng của hắn?" Nó khẽ khựng lại, nhỏ tiếng nói: "Hình dạng gì ta cũng biến được hết."
Yến Hạ không trả lời, nàng lắc đầu định cản nó lại nhưng Tứ Tượng Đồ đã giành nói trước: "Có muốn thấy thấy dáng vẻ lúc say rượu của hắn không? Hay mặc nữ trang? Hay… không mặc đồ cũng được?"
Yến Hạ đơ người ngay tức khắc: "..."
Nàng rất muốn biết cha nàng đã dạy cho Tứ Tượng Đồ này những thứ gì.
Trong lúc hai người nói chuyện, mi mắt người đang say ngủ khẽ động đậy, sau đó mở mắt ra.
Yến Hạ và Tứ Tượng Đồ đang giỡn chơi bên kia nhìn thấy Minh Khuynh đã tỉnh lại, động tác cả hai khựng lại, không biết hắn có nghe những lời Tứ Tượng Đồ mới nói không. Yến Hạ không dám chắc, nàng dịch chân ra sau hai bước, giấu tay sau lưng như mắc lỗi, chột dạ nói: "Minh Khuynh công tử?"
"..." Minh Khuynh vừa tỉnh dậy thì nghe mấy câu đó.
Cũng may hắn chớp mắt mau lẹ, nở một nụ cười dịu dàng khiến người ta yên lòng với Yến Hạ.
Yến Hạ thầm thở phào một hơi, nghĩ chắc Minh Khuynh không nghe thấy rồi nếu không hắn đâu thể cười bình tĩnh như vậy. Nàng bỏ Tứ Tượng Đồ ở đó, đi tới chỗ Minh Khuynh, nhỏ giọng hỏi: "Minh Khuynh công tử tỉnh rồi ư? Huynh thấy đỡ hơn chút nào chưa? Còn chỗ nào không khỏe không?"
"Đã khỏe nhiều rồi." Minh Khuynh lắc đầu trấn an Yến Hạ, ánh mắt bất giác liếc qua Tứ Tượng Đồ.
May là trên Tứ Tượng Đồ bây giờ là hình vẽ của Văn Bắc Vân.
Không nghĩ lung tung tới chuyện hồi nãy nữa, Yến Hạ dìu Minh Khuynh đứng dậy, tình trạng của hắn quả thật đã tốt hơn rất nhiều, nếu chẳng phải còn vết máu trên áo hắn tối qua thì Yến Hạ không dám tin hôm qua Minh Khuynh bị bệnh thật.
Yến Hạ thấy hơi buồn ngủ, Minh Khuynh bên cạnh chợt hỏi: "Những người Huyền Dương phái thế nào rồi?"
"Còn ở ngoài, chắc là đợi trời sáng rồi cùng xuất phát luôn. Trong sơn động này không thấy được trời, cũng không biết bây giờ là canh giờ nào rồi." Yến Hạ đáp.
Yến Hạ nhìn ra ngoài thạch thất, cách một cánh cửa và thông đạo sơn động không thể nhìn thấy sắc trời ngoài kia nhưng hắn nói như đã sáng tỏ trong lòng: "Trời sắp sáng rồi."
Trời sáng rồi, giờ khắc chia biệt cũng sắp đến.
Yến Hạ có tâm sự, nàng do dự một lúc rồi nói: "Ta có thể hỏi một chuyện được không?"
Minh Khuynh mỉm cười nhìn nàng, đáp lại nàng bằng ánh mắt.
Yến Hạ hỏi: "Tại sao Minh Khuynh công tử trùng hợp xuất hiện ở đây?"
Như đã sớm có dự tính nên mới xuất hiện ngay lúc mọi người cần sự giúp đỡ nhất, cứu thoát mọi người khỏi hiểm nguy và dẫn họ tới nơi này.
Hỏi xong, Yến Hạ dũng cảm nhìn thẳng vào Minh Khuynh một cách hiếm thấy, nàng muốn nghe câu trả lời của hắn. Minh Khuynh cũng không tránh né ánh mắt của nàng, hắn hơi cụp mắt, đáp: "Ta trên tường tới Trường Thiện trang phía đông thăm một người bạn, đúng lúc ngang qua đây."
Ánh mắt Yến Hạ hơi tối xuống, nàng cúi đầu không để hắn nhìn thấy nỗi thất vọng trong mắt mình, tay túm chặt góc áo, cõi lòng buồn bã. Nàng cũng không biết tại sao mình lại cảm thấy trùng hợp này không phải là ngẫu nhiên, tại sao có chút chờ mong mà nghĩ rằng đối phương xuất hiện ở đây vì một lý do khác.
Nàng dẹp yên lòng mình, định nói gì đó để khỏa lấp vấn đề này, nhưng nàng vừa ngước mắt lên chưa kịp nói gì đã nghe Minh Khuynh nói: "Từ Bắc Nghiên trang đến phía đông có hai con đường, một đường là từ sông Thu vòng qua núi Minh Ninh, đường còn lại là đi qua sơn cốc này." Yến Hạ ngẩng phắt đầu lên, Minh Khuynh bắt gặp ánh mắt của Yến Hạ thì nhẹ nhàng nói: "Ta đoán các cô sẽ đi con đường thứ hai, chuyện sau đó chứng minh ta đoán đúng rồi."
Nghe xong những lời Minh Khuynh nói, Yến Hạ vẫn nhìn chằm chằm hắn, sợ sẽ lỡ mất ý cười lướt qua trong đáy mắt hắn. Nét mặt nàng bình tĩnh đến lạ, trong lòng lại như trống dồn, mỗi âm thanh đều đang nói với nàng rằng đây không phải ngẫu nhiên, Minh Khuynh công tử đến vì nàng, cho dù không hoàn toàn vì nàng thì trong lý do của hắn cũng có một phần vì nàng.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Yến Hạ không thể bình tĩnh được nữa, tựa như ánh sáng từ tờ quang phù đêm qua và sự tĩnh lặng trong thạch thất kéo gần khoảng cách giữa cả hai, nay vì một câu nói của Minh Khuynh khoảng cách lại nhích gần thêm một chút trở thành khoảng cách nàng chưa bao giờ dám tưởng tượng tới.
Bóng hình từng rất mơ hồ, không thể nhìn thấu không thể hiểu rõ kia dường như ngày một rõ ràng hơn.
Yến Hạ cảm thấy lời của Minh Khuynh giống như chiếc bánh ngọt ở cửa tiệm Trần gia ở Nam Hà trấn, sau khi nàng tỉ mẩn thưởng thức dần thì thấy thích thú chưa từng có.
"Ra khỏi đây đi thêm một quãng là tới Dĩnh thành rồi, ta không thể đồng hành với các cô nữa." Minh Khuynh biết rất rõ sự ảnh hưởng của mình với chúng đệ tử Huyền Dương phái, cũng biết rằng càng đi về phía đông xác suất gặp nhân sĩ trung nguyên chính đạo càng cao.
Tâm trạng Yến Hạ sau khi được nếm bánh ngọt lại suy sụp lần nữa. Nàng biết mỗi người còn chuyện quan trọng cần làm, thế nên chỉ đành thấp giọng hỏi: "Vậy khi nào chúng ta mới có thể gặp nhau?"
Vẫn là câu hỏi giống như lần trước, lần đó Minh Khuynh đáp rất nhanh sẽ gặp lại, lần này…
Trong lúc đầu óc Yến Hạ vắt trên cành cây suy nghĩ chuyện đó thì Minh Khuynh dịu dàng nói: "Mấy ngày tới có lẽ ta đều ở Trường Thiện trang, nếu có việc cần có thể đến đó tìm ta."
Ý cười dâng tràn trong mắt Yến Hạ, nàng lập tức gật đầu: "Được!"
Minh Khuynh cũng cười, sau đó nói: "Tới lúc ra ngoài dẫn bọn họ ra khỏi đây rồi."
Yến Hạ gật đầu đồng ý, hai người cùng đi ra khỏi thạch thất.
Các đệ tử chờ ở gian thạch thất bên ngoài thấy Minh Khuynh và Yến Hạ bước ra thì vội vàng đứng dậy. Phương Trạch cả đêm không ngủ, dưới mắt còn có quầng thâm, hắn có thể được xem là người ít đề phòng Minh Khuynh nhất, hắn bước tới trước mặt Minh Khuynh, thấp giọng hỏi: "Ngươi…" Không còn danh xưng minh chủ như thói quen ngày xưa hắn do dự không biết nên gọi đối phương là gì. Nhưng Minh Khuynh không quá để ý những thứ đó, hắn nói: "Chúng ta ra ngoài thôi."
Phương Trạch không nhiều lời lập tức gật đầu. Minh Khuynh nhìn mọi người trong thạch thất một vòng, không nói thêm nữa, dẫn đầu bước ra ngoài sơn động. Yến Hạ cầm Tứ Tượng Đồ theo sau hắn, cũng không nói năng gì.
Mọi người đi thẳng ra khỏi sơn động, trời bên ngoài đã sáng rồi, đám mây u ám vẫn che kín trên sơn cốc, dấu vết đánh nhau tối qua vẫn còn chỉ không thấy yêu thú đâu. Đống đá to chặn đường bọn họ cũng nhanh chóng được xử lý sạch sẽ, con đường trong sơn cốc thông thoáng trở lại, mọi người lên xe ngựa tiếp tục lên đường.
Dưới sự hối thúc của chúng đệ tử Huyền Dương phái, Yến Hạ và Minh Khuynh tạm biệt nhau. Phu xe trung niên biến mất tối qua cũng không biết đã trở lại trên xe từ khi nào. Hai chiếc xe ngựa tiếp tục xuất phát, chạy về hai hướng khác nhau.
·
Hành trình tiếp theo nhanh hơn rất nhiều, các đệ tử Huyền Dương phái có việc phải đến Sương thành gấp nên lên đường càng nhanh. Chưa đến một ngày, Yến Hạ đã đến Dĩnh thành, bởi vì chính nàng cũng không biết địa điểm cụ thể phải đi nên đệ tử Huyền Dương phái không thể đưa nàng đến tận nơi. Yến Hạ chưa bao giờ đặt chân ra khỏi Nam Hà trấn nhưng liên tiếp trải qua nhiều chuyện nàng cũng không còn là tiểu cô nương mù mờ ngày xưa. Nàng không muốn làm phiền Huyền Dương phái nên đề nghị tự đi tìm một mình, mọi người thấy nàng cương quyết bèn nhanh chóng đồng ý.
Sau khi đến Dĩnh thành, đám người Huyền Dương phái đưa Yến Hạ vào con phố sầm uất nhất trong thành rồi mới vòng sang Sương thành.
Dĩnh thành là một tòa thành không quá lớn, nằm gần Sương thành và Yển thành phồn hoa nhất trung nguyên nhưng hiếm người nhắc tới. Nó có vị trí tốt nhất ở trung nguyên mà cũng là nơi kém nổi bật nhất.
Thành trấn ở phương đông khác hoàn toàn Nam Hà trấn dưới chân núi mà Yến Hạ từng ở. Tiết trời đã vào hè, ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống những bóng người nô nức trên phố và những sạp hàng nhỏ bày ven đường. Phồn hoa ở nơi đây vượt xa sự tưởng tượng của Yến Hạ, trên đường đi Yến Hạ nghe người ta nói Sương thành và Yểm thành còn nhộn nhịp hơn tòa Dĩnh thành nho nhỏ này gấp mấy lần.
Điều này không làm ảnh hưởng đến sự cảm thán trong lòng Yến Hạ. Nàng ôm Tứ Tượng Đồ đi lại trên đường phố náo nhiệt ở Dĩnh thành, nhìn lầu gác và tường thành cao ngất ẩn mình trong mây trời phía sau biển người, nhìn màu mây nhuộm lên tòa thành trì, lòng rung động mãi không thôi.
Đây là nơi chứng kiến rất nhiều câu chuyện, đây là "thành" mà cha nhỏ hay nói tới.
Yến Hạ chợt cảm thấy trái tim mình mở rộng, rộng đến mức có thể chứa đựng vô vàn câu chuyện, nhìn rõ vô vàn khung cảnh.
Trong lòng, giọng nói lạnh nhạt vang lên, mang theo sự chê cười không hề che giấu nói với Yến Hạ: "Ngươi chưa đi qua Dĩnh thành bao giờ à?"
Yến Hạ nghe Tứ Tượng Đồ nói vậy bèn đáp: "Ta chưa bao giờ rời khỏi Nam Hà trấn."
"..." Tứ Tượng Đồ chẳng biết Nam Hà trấn là cái chỗ quái quỷ nào nhưng chắc không phải chỗ tốt đẹp gì đâu. Nó cười nhạt rồi nói: "Ta nhớ năm xưa ta theo Văn Bắc Vân tới Dĩnh thành còn gặp được vài chuyện rất thú vị."
Mặc dù rất muốn biết "vài chuyện thú vị" Tứ Tượng Đồ nói là những chuyện gì nhưng chuyện cấp thiết của các nàng hiện tại là tìm Diệp trạch. Yến Hạ bước tới một góc khuất vắng người trên phố chợ rồi mở Tứ Tượng Đồ ra.
Nụ cười của Minh Khuynh trong bức họa bất chợt hiện ra trước mắt Yến Hạ, nàng đứng sững người, thiếu chút nữa là ném luôn món pháp khí hàng đầu ngũ đại pháp khí trung nguyên trong truyền thuyết ra ngoài đường. Nàng vội vàng đóng bức tranh lại, nhắm tịt mắt: "Ngươi biến về mau lên!"
Chả biết Tứ Tượng Đồ có nghe lời nàng biến về hay chưa, Yến Hạ nhắm mắt lắng nghe động tĩnh một hồi mới thấy nó lên tiếng: "Hai hôm nay chẳng phải ngươi âm thầm nhớ nhung tên này hả, ta biến thành hình dáng của hắn mà ngươi không vui sao?"
Yến Hạ đỏ mặt lắc đầu, giây lát sau mới mở mắt, hé mở bức tranh lần nữa đến khi trông thấy gương mặt người có nét giống mình trên tranh mới thở phào nhẹ nhõm.
Tứ Tượng Đồ lườm nàng, cười nhạt nói: "Sao, ngươi có chuyện muốn nói với ta đúng không?"
Yến Hạ nhớ ra chuyện quan trọng, nghiêm túc nói: "Ngươi từng tới Dĩnh thành vậy chắc cũng biết Diệp trạch chứ?"
"Diệp trạch?" Tứ Tượng Đồ nghĩ ngợi giây lát, lắc đầu nói: "Diệp trạch gì?"
Vậy là không biết rồi.
Yến Hạ không nản lòng, nàng ngoái đầu nhìn đường phố ngoài kia, thu Tứ Tượng Đồ lại rồi qua hỏi thăm người đi đường.
Chuyện kỳ lạ là Tứ Tượng Đồ không hề biết tới Diệp trạch còn mọi người hầu như đều biết đến nơi này, Yến Hạ mau chóng nghe ngóng được từ những người đi người, nhưng khi nàng hỏi kỹ thì ai nấy cũng tránh né không nói, diện cớ rồi đi mất. Yến Hạ thấy khó hiểu, chỉ đành tiếp tục tìm người hỏi coi sao. Cuối cùng nàng cũng tìm được một người ăn mày chịu tiết lộ chút tin tức của Diệp trạch cho nàng.
"Ngươi muốn đi Diệp trạch?" Tên ăn mày đánh giá Yến Hạ một lượt, dường như cảm thấy nàng đang nói đùa.
Yến Hạ chẳng hiểu gì hết, nàng khẽ gật đầu.
Tên ăn mày bật cười, nhướn mày hỏi: "Ngươi biết đó là nơi nào không?"
- Hết chương 41: -
Danh sách chương