Lam Kì nói thật lòng. Em gái này rất có khí chất của đại minh tinh, dường như khoác bao tải vào cũng không thể đè ép cái khí chất vốn có ấy được.

Tần Tử Di nghe thấy lời Lam Kì không khỏi ngại ngùng che mặt.

A, ngượng chết rồi! Nhan Nhan khen cô ấy nha!

Lam Kì không để ý đến cảm xúc bất thường nơi đáy mắt của Hạ Kiệt, sự chú ý của cô đã đặt lên nữ chủ.

Lưu nữ chủ xuất hiện ở đây cùng Ôn Noãn – bạn thân trên danh nghĩa của cô ta.

Ôn Noãn dẫn một đám bạn mang theo cả Lưu Cẩn đi. Nhưng không biết Lưu Cẩn làm gì chọc giận Ôn Noãn nên cô nàng đã mắng nữ chủ.

Thực ra thì danh tiếng của Lưu Cẩn đủ kém, đi với cô ta không khỏi khiến Ôn Noãn thấy đắn đo. Nay Lưu Cẩn còn gây chuyện, Ôn Noãn đã giận dữ nặng lời với nữ chủ.

Lưu Cẩn không tin vào tai mình, mắt to tròn ngấn lệ nhìn Ôn Noãn.

"Lưu Cẩn, cô cướp được Đới Uy từ tay Hạ Nhan rồi. Giời cô còn muốn cướp cả Dạ Hiên Phong từ tay tôi! Gan của cô cũng lớn quá rồi đó!" Ôn Noãn mắng Lưu Cẩn té tát.

Nhân viên trong cửa hàng một lời khuyên ngăn, trong lòng đang xem kịch hay... Nhân viên A đã thấy mặt cô nàng này ngờ ngợ rồi, không ngờ lại đúng là Lưu tiểu tam hôm nọ.

Dạ Hiên Phong là nam phụ - là một hộ hoa sứ giả chân chính. Trong kịch bản "Tiểu Bạch Thỏ Mau Lại Đây" thì Dạ Hiên Phong không lấy thanh mai trúc mã Ôn Noãn mà si tình theo đuổi nữ chủ Lưu Cẩn.

Ôn Noãn cũng rất oán hận Lưu Cẩn, năm lần bảy lượt hãm hại cô ả trước mặt quần chúng nhân dân. Có lẽ do hào quang nữ chủ quá mù mắt người nên Ôn Noãn rơi vào kết cục thảm hại chẳng kém phần nguyên chủ.

Cái kiểu mập mập mờ mờ với thanh mai trúc mã của bạn thân, chỉ có Lưu nữ chủ kia làm được.

Nhiều lần Dạ Hiên Phong tỏ tình với cô ả nhưng cô ả đỏ mặt, không nói đồng ý cũng không có từ chối. Từ đầu đến cuối chỉ giữ thái độ lấp lấp lửng lửng khiến Dạ Hiên Phong càng lún sâu hơn.

Lam Kì ngồi dựa vào ghế, quan sát từ đầu đến cuối.

Lưu Cẩn không ngừng khóc, giọt nào giọt nấy rơi ra là khiến đàn ông đau lòng. Đáng tiếc là không có đàn ông ở đây.

Ôn Noãn không ngừng mắng, càng mắng càng hăng, cảm giác vô cùng thoải mái.

"Lưu Cẩn cô chẳng phải thứ tốt đẹp gì! Đáng lẽ ngay từ đầu, tôi nên nghe Tiểu Nghi, tránh xa cô ra! Không nên để cô tiếp cận Phong..."

"Cô quá vô sỉ! Câu dẫn hôn phu chưa đủ, lại còn quyến rũ thanh mai trúc mã của tôi! CMN chứ, sao cô không đi quyến rũ cả cái trường đại học ấy đi!"

"Phi, nhìn đã thấy ghê tởm. Cút đi cho tôi!"

Từ đầu đến cuối, Lưu Cẩn khóc, ậm ừ được mấy câu phổ thông của mọi Bạch Liên Hoa. Nào là "Hu hu... Không phải không phải đâu...", "Noãn Noãn, không phải như vậy đâu...", "Noãn Noãn cậu phải tin mình... Mình không hề có ý anh Hiên Phong..."

Và Ôn Noãn đã đáp trả bằng lời nói.

"Tại sao tôi phải tin cô? Bạn thân cái gì chứ? Kỹ nữ!"

"Anh Hiên Phong? CMN thân thiết quá! Có phải Phong gọi cô là Cẩn Nhi, Tiểu Cẩn, Cẩn Cẩn hay Tiểu Cẩn Nhi? Ồ, tôi còn chưa được hưởng đãi ngộ này đây."

Lưu Cẩn ấm ức khóc, Ôn Noãn nhịn không nổi nữa, một cái bạt tai rơi xuống mặt nữ chủ.

"Bốp!" Một tiếng vang lên, Lưu Cẩn trừng mặt nhìn Ôn Noãn.

Một cái tay nữa vung lên, Lưu Cẩn yếu ớt nhắm mắt, vẻ mặt là "Đánh ta đi, đánh đi! Hãy hung hăng chà đạp ta."

Chỉ là Lưu nữ chủ chưa được toại nguyện, một bóng hình chuẩn nam phụ đứng chắn trước người cô ả, một tay cầm chặt tay Ôn Noãn.

Ôn Noãn đờ người, tay bị cầm ở giữa không trung cứng đờ lại. Cả cơ thể giống như có một đợt khí lạnh truyền vào sâu trái tim.

Phong của cô lại chạy đi bảo vệ Lưu Cẩn. Phong điên rồi!

Mặt Ôn Noãn tái mét lại. Khí lực ban đầu như bị rút hết đi, run run tay thu lại, ương ngạnh hỏi Dạ Hiên Phong: "Phong, tại sao...?"

Dạ Hiên Phong nhíu mi, nhìn lướt qua Ôn Noãn, trên khuôn mặt được tính là điển trai hiện lên một tia không kiên nhẫn: "Tại sao? Tôi mới là người hỏi cô! Sao cô lại đánh Tiểu Cẩn?"

Ôn Noãn run rẩy, tùy thời cũng có thể ngã xuống.

"Ôn Noãn, tôi chỉ coi cô là em gái." Dạ Hiên Phong nói, vẻ mặt hoàn toàn đương nhiên.

Lam Kì chậc chậc: "Đây là câu thoại kinh điển trong bộ ngôn tình ngược."

Tần Tử Di "hả" một tiếng, nương theo tầm mắt của Lam Kì liền hiểu: "Nhan Nhan, cậu định làm gì hả?"

Lam Kì cười ám muội. Tần Tử Di rùng mình một cái.

Lúc này, Lưu Cẩn được Dạ Hiên Phong ôm vào lòng mang đi. Lưu Cẩn giãy giụa muốn thoát, nhưng khí lực yếu ớt của cô ả nên sao thoát được... Kiểu đấy lại càng khơi dậy sự thương tiếc trong lòng Dạ Hiên Phong cho cô ả, gợi sự chán ghét với Ôn Noãn.

Đây là kết quả mà Lưu Cẩn muốn.

Ôn Noãn ngồi bệt dưới đất, nhưng trên khóe mắt không thấy một giọt lệ nào rơi xuống.

Ôn Noãn là một người cao ngạo chẳng kém Tần Tử Di. Cô ấy có thể hạ thấp thân phận của mình... chỉ vì Dạ Hiên Phong. Nhưng không có nghĩa là Ôn Noãn sẽ rơi nước mắt vì một cuộc hôn nhân thương mại. Ôn Noãn, người này, nhất định sẽ trả thù Dạ Hiên Phong vì hại cô ấy mất mặt.

Vẫn là Lam Kì thấu hiểu đạo lý... Phong là của Băng. Tuy Lưu Cẩn không phải Băng, nhưng cô tin chắc rằng, chẳng mấy chốc, Băng của Phong sẽ xuất hiện.

Hệthống: [...] Cái quỷ gì vậy? Đừng có lôi teenfic vào đây chứ?    
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện