Chú cảnh sát không tin, dò hỏi đi dò hỏi lại... mãi đến lúc có người bảo kê, Lam Kì mới được tạm thời quay về.
Người bảo kê là Tần gia Tần Tử Di.
"Hu hu... Nhan Nhan, cậu không làm sao chứ?" Sau khi bảo kê được Lam Kì ra ngoài, Tần Tử Di ôm lấy cô mà khóc đến thảm thiết.
Cô trấn an mấy câu, "Đới Uy, chết?"
[...] Đây gọi là trấn an của cô sao? Nước mắt đang rơi bỗng nhiên dừng lại hẳn, Tần Tử Di ngước lên nhìn Lam Kì, ánh mắt long lanh lóng lánh: "Nhan Nhan, để cậu phải chịu ủy khuất... Chuyện chỗ đó là do cậu làm?"
Lam Kì ghét bỏ đẩy người Tần Tử Di ra, cũng không có thừa nhận, chỉ nói: "Lưu Cẩn, Đới Uy, Âu Thần và Dạ Hiên Phong thế nào?"
Ánh mắt Tần Tử Di lóe lên một tia vui sướng, hi hi ha ha cười: "Vừa sáng nay bên Đới gia lọt ra tin tức tra nam Đới Uy bị liệt hai chân, lại thêm bệnh "Cả đời không nòi giống di truyền". Còn tiểu trà xanh Lưu Cẩn đã cao chạy xa bay với hai tên tiện nam kia."
Nói đến đoạn Lưu Cẩn, Tần Tử Di nhịn không được cảm xúc muốn phun ra ngoài...
Thật CMN kinh tởm! Chơi 3P!
Tần gia tuy sống ở hiện đại nhưng có giáo dạy con cháu trong nhà rất nghiêm khắc. Kiểu quan hệ không trên hôn nhân như Lưu Cẩn, Tần Tử Di hận không tránh xa là bình thường.
Lam Kì nghe vậy, trong lòng suy đoán.
Kịch bản ngày càng thú vị.
Kịch bản chính, nam chủ đại nhân lấy nữ chủ đại nhân. Vượt qua mọi sóng gió, đến tập cuối cùng thì hai người đã "cây lá đơm quả, mùa xuân trở về".
Lần này, nam chủ mất khả năng của đàn ông, nữ chủ lại cấu kết với hai dã nam nhân... Xem ra sắp có trò hay.
Lam Kì chỉ nói với Tần Tử Di một câu: "Chờ xem, kịch hay vẫn còn." Đây chưa phải là kết quả nguyên chủ muốn.
Nghĩ liệt dương là xong? Nghĩ chạy trốn là xong?
Cô đây bắt về cho bằng được.
Quả như Lam Kì dự đoán, và cũng không ngoài sự mong đợi của Tần Tử Di.
Không lâu sau, Đới gia truyền tin hủy đi tư cách kế thừa của Đới Uy. Đới Uy chính thức trở thành phế vật vô dụng. Trong mắt anh ta, Lưu Cẩn mất tích là do Lam Kì càng khiến anh ta hận Lam Kì thấu xương.
BUFF cuối cùng của nam chủ chính là lý trí. Đới Uy giữ được mạng nhỏ, bằng một cách phi thường nam chủ, hai chân anh ta đã khỏi hẳn, giờ có thể đi lại bình thường.
Lam Kì: "..." May cho nam chủ! Nếu không mai này đứng đường kiếm cơm mà liệt chân thì làm thế nào? Liệt dương thì còn miễn cưỡng chấp nhận được chứ chân...
[...] CMN, nó đang ở đâu? Đang nói cái gì vậy?
Lam Kì hằng ngày cùng nhóm nữ phối đi đi lại lại, chơi chơi đùa đùa, ăn ăn uống uống rất quy luật.
Năm năm sau.
"Hạ tổng, đây là văn kiện lần này." Thư ký gõ cửa phòng, ôn nhu nói.
Lam Kì gật đầu: "Mang vào thôi."
Thư ký bước vào phòng, ánh mắt mang theo sự sùng bái nhìn chằm chằm Lam Kì.
Đúng lúc này, Lam Kì ngẩng đầu lên: "Pha cho tôi ly cà phê."
Thư ký e lệ gật đầu, xoay người quay đi.
Vừa bước ra khỏi cửa phòng, thư ký nói với mấy người đứng cạnh đó: "A, Hạ tổng vừa bảo tôi đi pha cà phê!"
"Hứ, có gì ghê gớm!" Nhân viên nữ A bĩu môi.
"Lần trước, tôi suýt nữa ngã, may mà Hạ tổng đỡ lấy tôi! Từ đó đến giờ, tôi đã xác định là bị cong!" Nhân viên B đắc ý nói, trong mắt không che giấu được ý xuân.
[...] Công ty toàn Fan não tàn của Thần chủ.
Mãi đến lúc bảy giờ tối, Lam Kì mới bước ra khỏi phòng. Quy quy củ củ xuống nhà để xe lấy xe.
Từ ngày tốt nghiệp, Lam Kì tiếp quản công ty của Hạ gia. Ở trong nước và ngoài nước, Hạ gia lấy tốc độ chóng mặt phát triển trở thành đệ nhất hào môn.
Mấy năm nay, cô vẫn một mực "thả rông" mục tiêu. Trong lòng đã rõ kế hoạch của họ.
"Không ổn, không ổn!" Tần Tử Di từ phía xa chạy đến, hô to đến ầm ĩ, trực tiếp ngăn cản động tác mở cửa xe của cô.
"Di Di, sao vậy?" Lam Kì nhíu mày nhìn Tần Tử Di.
Mấy năm qua, Tần Tử Di đã trở thành đại minh tinh - Ảnh hậu màn ảnh. Bạn trai nhiều vô số, gần như ngày nào cũng thấy một tiểu minh tinh dính scandal với cô ấy.
Tần Tử Di chắn ngang cửa xe: "Nhan Nhan, ả trở lại!"
"Nói cho rõ ràng xem!" Bộ dạng cứ như phản diện.
Lam Kì không vui nói, thuận tay kéo Tần Tử Di vào trong xe, "Kể đi. Tớ dẫn cậu đi ăn luôn."
Hai người dừng xe ở cửa hàng nhỏ ven đường, gọi một nồi lẩu.
Đại khái ý của Tần Tử Di chính là... Hôm nay, khi Tần Tử Di bay qua bay lại mấy thành phố. Vô tình nhìn thấy một người con gái trông rất quen thuộc, tay còn dẫn theo hai đứa con, một trai một gái. Trai gái đều dễ thương nên hút ánh nhìn của người khác, Tần Tử Di không ngoại lệ. Cảm thấy việc này có chút kì quái, lại vô tình nghe thấy bé trai kia gọi người con gái kia là "Lưu Tiểu Cẩn". Tần Tử Di càng nghi ngờ bèn cho người Tần gia điều tra.
Không ngờ... Kia là Lưu Cẩn! Còn kia là hai đứa con của Đới Uy!
Lam Kì nghe xong, miệng ăn một miếng thịt bò suýt chút nữa phun ra hết.
Kịch bản thay đổi... Ngốc manh mẹ đơn thân yêu Bá đạo tổng giám đốc.
Lam Kì nhíu mày, hỏi: "Đới Uy có hôn thê không?"
Tần Tử Di rất nhu thuận rót cho cô cốc nước, nhìn cô uống hết mới nói: "Tất nhiên là không có! Nhưng Đới Uy có vợ. Không phải mấy tháng trước có thiệp mời gửi qua cậu sao? Nghe đâu là bác sĩ bảo cưới, làm to bụng thiên kim tiểu thư nhà Vũ – Vũ Phỉ mà."
Lam Kì suýt nữa buột miệng câu "Không phải Đới Uy liệt dương sao?"
Nhìn vẻ mặt nghẹn của cô, Tần Tử Di ha hả cười: "Không hiểu Vũ Phỉ kia mắt mù hay sao... À, không đúng, thấy mấy năm nay Đới Uy lấy lại phong thái khi xưa."
Lam Kì không quá để ý mấy chuyện sau. Một mực chú ý tới mấy chi tiết cẩu huyết.
Xem ra Lưu Cẩn vẫn có hào quang nữ chủ. Không biết hai đứa kia là con của ai nhưng... nhất định sẽ có màn... Đới Uy về với Lưu Cẩn dưới sự tác thành của hai đứa con riêng. Còn vợ và cái thai trong bụng sẽ thành pháo hôi – tức là chết.
Sau đó, nam phụ vẫn là nam phụ... Nữ chủ về với nam chủ. HE!
HE CMN í! Cẩu huyết.
Đóng được kịch bản này lại mở ra kịch bản khác.
Hệ thống, khai mau!
[...] Thiên biến vạn hóa, ngàn vạn lần chớ đắc ý! Hỏi nó làm gì?
—DịoVyODiễmoThảo—
Tác giả có lời muốn nói:
Năm mới vui vẻ!
Chúc các cậu luôn luôn mạnh khỏe, thịnh vượng an khang, xinh, học giỏi, dễ thương... cái gì cũng kèm chữ "hơn" và "hơn nữa" nhá!
Đặc biệt là, tớ đã hứa là sẽ lấp hố đều đều...
Người bảo kê là Tần gia Tần Tử Di.
"Hu hu... Nhan Nhan, cậu không làm sao chứ?" Sau khi bảo kê được Lam Kì ra ngoài, Tần Tử Di ôm lấy cô mà khóc đến thảm thiết.
Cô trấn an mấy câu, "Đới Uy, chết?"
[...] Đây gọi là trấn an của cô sao? Nước mắt đang rơi bỗng nhiên dừng lại hẳn, Tần Tử Di ngước lên nhìn Lam Kì, ánh mắt long lanh lóng lánh: "Nhan Nhan, để cậu phải chịu ủy khuất... Chuyện chỗ đó là do cậu làm?"
Lam Kì ghét bỏ đẩy người Tần Tử Di ra, cũng không có thừa nhận, chỉ nói: "Lưu Cẩn, Đới Uy, Âu Thần và Dạ Hiên Phong thế nào?"
Ánh mắt Tần Tử Di lóe lên một tia vui sướng, hi hi ha ha cười: "Vừa sáng nay bên Đới gia lọt ra tin tức tra nam Đới Uy bị liệt hai chân, lại thêm bệnh "Cả đời không nòi giống di truyền". Còn tiểu trà xanh Lưu Cẩn đã cao chạy xa bay với hai tên tiện nam kia."
Nói đến đoạn Lưu Cẩn, Tần Tử Di nhịn không được cảm xúc muốn phun ra ngoài...
Thật CMN kinh tởm! Chơi 3P!
Tần gia tuy sống ở hiện đại nhưng có giáo dạy con cháu trong nhà rất nghiêm khắc. Kiểu quan hệ không trên hôn nhân như Lưu Cẩn, Tần Tử Di hận không tránh xa là bình thường.
Lam Kì nghe vậy, trong lòng suy đoán.
Kịch bản ngày càng thú vị.
Kịch bản chính, nam chủ đại nhân lấy nữ chủ đại nhân. Vượt qua mọi sóng gió, đến tập cuối cùng thì hai người đã "cây lá đơm quả, mùa xuân trở về".
Lần này, nam chủ mất khả năng của đàn ông, nữ chủ lại cấu kết với hai dã nam nhân... Xem ra sắp có trò hay.
Lam Kì chỉ nói với Tần Tử Di một câu: "Chờ xem, kịch hay vẫn còn." Đây chưa phải là kết quả nguyên chủ muốn.
Nghĩ liệt dương là xong? Nghĩ chạy trốn là xong?
Cô đây bắt về cho bằng được.
Quả như Lam Kì dự đoán, và cũng không ngoài sự mong đợi của Tần Tử Di.
Không lâu sau, Đới gia truyền tin hủy đi tư cách kế thừa của Đới Uy. Đới Uy chính thức trở thành phế vật vô dụng. Trong mắt anh ta, Lưu Cẩn mất tích là do Lam Kì càng khiến anh ta hận Lam Kì thấu xương.
BUFF cuối cùng của nam chủ chính là lý trí. Đới Uy giữ được mạng nhỏ, bằng một cách phi thường nam chủ, hai chân anh ta đã khỏi hẳn, giờ có thể đi lại bình thường.
Lam Kì: "..." May cho nam chủ! Nếu không mai này đứng đường kiếm cơm mà liệt chân thì làm thế nào? Liệt dương thì còn miễn cưỡng chấp nhận được chứ chân...
[...] CMN, nó đang ở đâu? Đang nói cái gì vậy?
Lam Kì hằng ngày cùng nhóm nữ phối đi đi lại lại, chơi chơi đùa đùa, ăn ăn uống uống rất quy luật.
Năm năm sau.
"Hạ tổng, đây là văn kiện lần này." Thư ký gõ cửa phòng, ôn nhu nói.
Lam Kì gật đầu: "Mang vào thôi."
Thư ký bước vào phòng, ánh mắt mang theo sự sùng bái nhìn chằm chằm Lam Kì.
Đúng lúc này, Lam Kì ngẩng đầu lên: "Pha cho tôi ly cà phê."
Thư ký e lệ gật đầu, xoay người quay đi.
Vừa bước ra khỏi cửa phòng, thư ký nói với mấy người đứng cạnh đó: "A, Hạ tổng vừa bảo tôi đi pha cà phê!"
"Hứ, có gì ghê gớm!" Nhân viên nữ A bĩu môi.
"Lần trước, tôi suýt nữa ngã, may mà Hạ tổng đỡ lấy tôi! Từ đó đến giờ, tôi đã xác định là bị cong!" Nhân viên B đắc ý nói, trong mắt không che giấu được ý xuân.
[...] Công ty toàn Fan não tàn của Thần chủ.
Mãi đến lúc bảy giờ tối, Lam Kì mới bước ra khỏi phòng. Quy quy củ củ xuống nhà để xe lấy xe.
Từ ngày tốt nghiệp, Lam Kì tiếp quản công ty của Hạ gia. Ở trong nước và ngoài nước, Hạ gia lấy tốc độ chóng mặt phát triển trở thành đệ nhất hào môn.
Mấy năm nay, cô vẫn một mực "thả rông" mục tiêu. Trong lòng đã rõ kế hoạch của họ.
"Không ổn, không ổn!" Tần Tử Di từ phía xa chạy đến, hô to đến ầm ĩ, trực tiếp ngăn cản động tác mở cửa xe của cô.
"Di Di, sao vậy?" Lam Kì nhíu mày nhìn Tần Tử Di.
Mấy năm qua, Tần Tử Di đã trở thành đại minh tinh - Ảnh hậu màn ảnh. Bạn trai nhiều vô số, gần như ngày nào cũng thấy một tiểu minh tinh dính scandal với cô ấy.
Tần Tử Di chắn ngang cửa xe: "Nhan Nhan, ả trở lại!"
"Nói cho rõ ràng xem!" Bộ dạng cứ như phản diện.
Lam Kì không vui nói, thuận tay kéo Tần Tử Di vào trong xe, "Kể đi. Tớ dẫn cậu đi ăn luôn."
Hai người dừng xe ở cửa hàng nhỏ ven đường, gọi một nồi lẩu.
Đại khái ý của Tần Tử Di chính là... Hôm nay, khi Tần Tử Di bay qua bay lại mấy thành phố. Vô tình nhìn thấy một người con gái trông rất quen thuộc, tay còn dẫn theo hai đứa con, một trai một gái. Trai gái đều dễ thương nên hút ánh nhìn của người khác, Tần Tử Di không ngoại lệ. Cảm thấy việc này có chút kì quái, lại vô tình nghe thấy bé trai kia gọi người con gái kia là "Lưu Tiểu Cẩn". Tần Tử Di càng nghi ngờ bèn cho người Tần gia điều tra.
Không ngờ... Kia là Lưu Cẩn! Còn kia là hai đứa con của Đới Uy!
Lam Kì nghe xong, miệng ăn một miếng thịt bò suýt chút nữa phun ra hết.
Kịch bản thay đổi... Ngốc manh mẹ đơn thân yêu Bá đạo tổng giám đốc.
Lam Kì nhíu mày, hỏi: "Đới Uy có hôn thê không?"
Tần Tử Di rất nhu thuận rót cho cô cốc nước, nhìn cô uống hết mới nói: "Tất nhiên là không có! Nhưng Đới Uy có vợ. Không phải mấy tháng trước có thiệp mời gửi qua cậu sao? Nghe đâu là bác sĩ bảo cưới, làm to bụng thiên kim tiểu thư nhà Vũ – Vũ Phỉ mà."
Lam Kì suýt nữa buột miệng câu "Không phải Đới Uy liệt dương sao?"
Nhìn vẻ mặt nghẹn của cô, Tần Tử Di ha hả cười: "Không hiểu Vũ Phỉ kia mắt mù hay sao... À, không đúng, thấy mấy năm nay Đới Uy lấy lại phong thái khi xưa."
Lam Kì không quá để ý mấy chuyện sau. Một mực chú ý tới mấy chi tiết cẩu huyết.
Xem ra Lưu Cẩn vẫn có hào quang nữ chủ. Không biết hai đứa kia là con của ai nhưng... nhất định sẽ có màn... Đới Uy về với Lưu Cẩn dưới sự tác thành của hai đứa con riêng. Còn vợ và cái thai trong bụng sẽ thành pháo hôi – tức là chết.
Sau đó, nam phụ vẫn là nam phụ... Nữ chủ về với nam chủ. HE!
HE CMN í! Cẩu huyết.
Đóng được kịch bản này lại mở ra kịch bản khác.
Hệ thống, khai mau!
[...] Thiên biến vạn hóa, ngàn vạn lần chớ đắc ý! Hỏi nó làm gì?
—DịoVyODiễmoThảo—
Tác giả có lời muốn nói:
Năm mới vui vẻ!
Chúc các cậu luôn luôn mạnh khỏe, thịnh vượng an khang, xinh, học giỏi, dễ thương... cái gì cũng kèm chữ "hơn" và "hơn nữa" nhá!
Đặc biệt là, tớ đã hứa là sẽ lấp hố đều đều...
Danh sách chương