Ăn xong xiaolongbao như được tiếp thêm năng lượng.
Sau khi ôm ôm ấp ấp Cam Tử một chốc, Tống Vân Hồi làm việc, Tần Thư ôm Cam Tử rời đi.
Liên tiếp vài ngày sau, Tống Vân Hồi rất ít khi ở nhà, thường xuyên đi sớm về khuya.
Anh trai ngầu lòi nhà bên không ngờ tới lại là một cú đêm chính hiệu, mỗi lần Tống Vân Hồi trở về thì người chưa ngủ mèo cũng chưa ngủ, cậu còn có thể được đà sờ sờ vuốt vuốt Cam Tử một hồi.
Dường như đã mò mẫm đúng thời gian cậu quay về mỗi tối, Cam Tử hiện tại đã học được cách ngồi xổm trước cửa nhà canh chừng, cửa vừa mở liền lao đến như một viên đạn.
Viên đạn mềm mềm lại nặng trình trịch, mỗi lần được cánh tay ấm áp bao bọc đều hạnh phúc đến ~ miao miao ~không ngừng.
Tần Thư bây giờ đang tích cực rèn luyện kỹ năng nấu nướng của mình, mỗi lần Tống Vân Hồi trở về đều có bữa ăn khuya đa dạng chờ đợi.
Hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy thôi.
Vì thế, Weibo của Tống Vân Hồi từ một chuỗi [ha ha ha] trước đây đã biến thành bữa khuya mỗi ngày kèm theo một chuỗi [ha ha ha].
[Đây là hàng xóm thần tiên gì vậy!!!]
[Ai đó hãy tặng iem một người bạn thế này điii]
[Là thế này, bé mèo đầu tròn lại còn lông dài rất phiền phức, hãy cho tui xin vài tips dạy bảo bé nó với]
[Mỗi tối đều bị thức ăn khuya tấn công dữ dội, thật sự sắp khóc tới nơi rùi QAQ]
[Quên mất tiêu vì sao follow Trứng tổng roài, hiện tại đã hoàn toàn lọt hố luôn, rõ ràng tui không theo dõi những mẩu truyện tranh nhỏ, nhưng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy chúng đầu tiên]
Cũng có thể là do sự kiên trì không ngừng nghỉ của Tống Vân Hồi đã đánh động đến blogger của mẩu truyện tranh nhỏ, đối phương không biết từ bao giờ đã follow cậu, hiện giờ cậu đã trở thành người tương tác cao nhất.
Buổi sáng ra ngoài làm việc, buổi tối trở về vuốt ve mèo xả hơi, tiện thể tán gẫu với các khán giả thân thương của phòng live, thời gian trôi qua cũng rất nhanh.
Đợi đến khi hoàn thành xong công việc, Tống Vân Hồi liền cho phép bản thân thả lỏng vài ngày.
Ngày thứ nhất cậu ngủ đến không biết trời trăng mây gió gì, quá trưa mới tỉnh dậy, cuối cùng cũng cảm thấy đã bù lại được những ngày ngủ không đủ giấc trước đó.
Chỉ là đầu óc có hơi choáng váng tí.
Uống xong nước lọc trở về phòng ngủ, Tống Vân Hồi liếc nhìn điện thoại, đúng lúc nhìn thấy tin nhắn Tần Thư gửi đến.
Anh nói hôm nay anh có việc cần phải ra ngoài một chuyến, Tống Vân Hồi liền nhanh nhảu đề nghị giúp anh trông Cam Tử.
Vài phút sau, cửa lớn mở ra, lại là một hình ảnh quen thuộc.
Tần Thư một tay xách theo cặp lồng giữ nhiệt và một túi đồ có lẽ là vật dụng thường ngày của bé mèo, tay còn lại ôm mèo, anh mặc áo khoác đen, có vẻ như đã chuẩn bị đã xong xuôi.
"Hôm nay chắc cậu vẫn chưa ăn cơm, nhân lúc còn nóng hãy ăn trước đi."
Nhận lấy đồ và mèo qua, nhân tiện vuốt ve nặn nặn đệm thịt nhỏ một hồi, Tống Vân Hồi cười tít mắt vẫy vẫy tay với Tần Thư.
Cậu đưa mắt nhìn theo chiếc xe thương vụ đen rời đi, sau đó xoay người vào nhà.
Sau khi đảm bảo cửa sổ không lưu lại một khe hở nào, Tống Vân Hồi đặt Cam Tử xuống, để nhóc tự mình đi loanh quanh trong nhà.
Tần Thư đi làm việc, hôm nay không có người trò chuyện cùng, liếc nhìn căn nhà một vòng, cuối cùng Tống Vân Hồi quyết định mở máy tính lên, tiện tay đặt cặp lồng giữ nhiệt lên trước cam máy tính.
Nếu nhớ không nhầm thì mấy ngày cuối cùng thật sự quá bận rộn, cậu vẫn luôn không mở live.
Lúc đăng nhập vào tài khoản, cậu tiện tay ấn mở hậu đài, Tống Vân Hồi chớp chớp mắt, phát hiện fan của mình không hiểu vì sao lại tăng lên rất nhiều, đã đột phá mấy vạn rồi.
Tuy kinh hỉ nhưng cũng không đặc biệt kinh hỉ lắm, Tống Vân Hồi chống cằm thoát ra, tìm đến giao diện mở live.
Hôm nay ăn cơm không ca hát, cậu định vị livestream ở khu vực trò chuyện, thay đổi tiêu đề thường dùng, đổi thành [Không ca hát, vừa ăn vừa tán gẫu]
Hôm nay thời gian livestream trái buổi nên rất nhiều người căn bản không chú ý thấy, nhưng cũng có không ít người nhắm mắt tiến vào, thu hoạch được kinh hỉ lớn.
[woc, hôm nay sao lại sớm như vậy! Tui suýt cho rằng mình nhìn nhầm]
[Hôm nay giờ giấc livestream khác thường dị]
[Sữa Đậu Nành đã lâu không gặp!!!]
"Đã lâu không gặp."
Tống Vân Hồi vừa quét mắt nhìn bão bình luận vừa bắt đầu cân nhắc mở cặp lồng giữ nhiệt.
Cuối cùng cũng mò thấy vòng khóa, hai tay cậu hơi dùng sức, 'cạch' một tiếng, lồng giữ nhiệt đã được mở ra.
Mùi thơm của thức ăn ngay lập tức xông ra, Tống Vân Hồi nói:
"Hôm nay không hát nữa, vừa ăn vừa tán gẫu."
Hơi nóng bốc lên nghi ngút, đợi đến khi tầm mắt lại lần nữa rõ ràng, đập vào mắt các khán giả phòng live chính là những chiếc bánh bao chiên được phủ lên chút rau thơm tô điểm, bên trên còn ứa ra chút váng dầu vàng om đẹp mắt.
[??? Giữa trưa mà kích thích vậy sao?]
[Tui không kiềm chế nổi nước miếng nữa rồi hu hu hu hu, ai đó có khăn giấy cho xin một tờ đi QAQ]
[Tui muốn một cái, aa --]
Tống Vân Hồi không ăn ngay, cậu áng chừng cặp lồng giữ nhiệt một chút, luôn cảm thấy trọng lượng không đúng lắm, cậu bèn học theo động tác lúc thường của Tần Thư, lại ấn cái vòng khóa phía dưới một chút, lấy tầng bánh bao chiên này ra.
Quả nhiên, bên dưới vẫn còn đồ.
Là canh sườn heo, nhìn qua rất ngon.
Tiếp đó là một đĩa rau xào, sau đó là cơm.
Đây hoàn toàn là khẩu phần ăn dành cho một người, không tính là đặc biệt xa hoa nhưng rõ ràng rất chu đáo.
[Thì ra không chỉ có một tầng!!!]
[Sữa Đậu Nành có bạn gái rồi ư?]
[Phải khai thông tư tưởng xíu chứ, không chừng là bạn trai đấy ahihi]
"Không phải bạn gái, cũng không phải bạn trai, chỉ là một người bạn thôi, vừa hay sống bên cạnh."
Tống Vân Hồi lấy đũa và thìa ở đáy hộp ra, ăn một cái bánh bao chiên.
"Ngon ghê."
Cậu giơ ngón cái lên.
Các khán giả của phòng live chỉ có thể nhìn thấy cặp lồng giữ nhiệt và tay cầm đũa của cậu, dù cho không nhìn thấy mặt, nhưng cách một cái màn hình bọn họ cũng có thể cảm giác được mùi thơm.
[Đã như vậy rồi mà Sữa Đậu Nành vẫn không lộ mặt hu hu hu hu]
[Đều là người mình cả, đừng xa lạ vậy mừ]
[Ngon qué ngon qué hu hu hu, vốn vẫn luôn không có khẩu vị gì, bây giờ lại điên cuồng muốn ăn QAQ]
Sau khi ăn xong một cái bánh bao chiên, Tống Vân Hồi lại lấy thìa bắt đầu húp canh, cậu vừa ăn vừa tán gẫu với mọi người.
Ngon ghê, tay nghề của Tần Thư lại tiến bộ hơn rồi.
Đang hăng say tán gẫu cùng khán giả phòng live, dưới chân đột nhiên truyền tới xúc cảm ấm áp của lông xù, Tống Vân Hồi cúi đầu liền nhìn thấy Cam Tử đang 'nghiêm túc' ngồi xổm bên chân cậu.
Nhóc hẳn là đã tuần tra lãnh địa xong rồi, cảm thấy nhàm chán nên tới tìm cậu chơi.
Đôi mắt sáng lấp lánh to tròn kia được lấp đầy bởi khát vọng được bế lên trên.
Tống Vân Hồi cúi người xuống bế nhóc.
Khán giả trong phòng live phản ứng rất nhanh, ngay lập tức nhận ra đây là cơ hội tốt để thấy mặt cậu, trong nháy mắt mở to mắt nhìn.
[Nhìn thấy rồi nhìn thấy rồi!]
[......]
[......Nhìn thấy mũ rồi(。)]
[Ủa alooo!!]
[Xỉu ngang QAQ]
[Sao lại như vậy??]
[Sao còn có người đội mũ ngay khi đang ở trong nhà dị!!! Vành mũ dài như vậy là đang phòng ngừa ai hẻ???]
[Mèo kìa! Một bé mèo siêu cấp cute! Vì sao trên đời lại có một bé mèo lông xù đáng eo như vậy chứ huhu!]
Bế Cam Tử lên tay, Tống Vân Hồi cười cười hai tiếng, cậu mạnh mẽ phản bác, "Đội mũ ở nhà chẳng phải chuyện rất đỗi bình thường sao?"
"Đây là mèo của bạn mình, mình tạm thời chăm sóc giúp cậu ấy."
Tống Vân Hồi ăn cơm, còn Cam Tử thì lăn qua lộn lại trong lòng cậu, đệm thịt nhỏ không ngừng nỗ lực bắt lấy ống tay áo cậu.
Với góc nhìn của khán giả phòng live, chỉ có thể thấy được hai cái tai xù xù màu cam đang nhích tới nhích lui, cách một lúc lại biến mất.
[Hu hu hu hu người khum có cơm cũng khum có mèo đã bắt đầu khóc rồi đây nè! Tui sắp bùng nổ rùi đó!]
[Thiệt ngưỡng mộ cuộc sống của Sữa Đậu Nành, có bạn bè, còn rất thoải mái]
"Ngưỡng mộ mình?"
Tống Vân Hồi hơi khựng lại, "Mỗi người đều có cái tốt riêng, nói không chừng mình mới là người ngưỡng mộ cuộc sống của các bạn."
Sau đó cậu mỉm cười, "Nhưng mình quả thật rất thích cuộc sống hiện tại."
Có được một công việc yêu thích, còn có một người không mang theo bất kỳ thành kiến nào sẵn sàng làm bạn cùng mình.
Nhìn thấy bão bình luận không ngừng quét qua, cậu nuốt một ngụm cơm trong miệng xuống, nói: "Bạn bè không thể tặng, mình rất thích bạn của mình."
***
Trong phòng tiếp khách, một người đàn ông xoay hướng điện thoại đưa cho Tần Thư.
"Cậu xem thử đi, cảm thấy phương án này thế nào?"
Tần Thư nhận lấy điện thoại, vừa nhìn bảng biểu một chút, muốn tiếp tục lướt xuống, kết quả hình như chạm phải gì đó bên cạnh, một màn hình thu nhỏ đột ngột nhảy ra.
Anh không biết đây gọi là gì, nói chung là hình ảnh một vài món ăn.
Tần Thư vừa nhìn một cái liền nhận ra ngay.
Dù sao cũng là đồ ăn do chính tay mình làm.
"Cậu xem trang thứ hai đi, bên đoàn làm phim nói như thế này......"
Người đàn ông đứng dậy bước qua, ngay khi nhìn thấy cửa sổ thu nhỏ ngay góc phải màn hình, ba hồn bảy vía ngay lập tức bay hết phân nửa.
Nửa còn lại sau khi thấy sắc mặt Tần Thư cũng bay biến luôn.
Tần Thư mặt không cảm xúc, người đàn ông thì chỉ muốn chui xuống đất ngay và luôn.
Cuối cùng, sau một phen trầm mặc ngắn ngủi, Tần Thư mở lời.
Anh hỏi: "Đây là gì?"
Người đàn ông ngay lập tức tiếp lời, "Cậu cũng biết đó, người đến tuổi trung niên, áp lực cũng lớn......"
"Có thể gửi cho tôi không?"
Là một câu hỏi, còn vô cùng lịch sự.
Người đang ông còn đang nghĩ trăm phương ngàn kế giải thích, sau khi ý thức được Tần Thư đang nói gì trước hết là sững sờ một lúc, lại cẩn thận xác nhận đối phương quả thực không có bất kỳ biểu cảm dư thừa nào, sau đó thăm dò nói: "Vậy sau khi xong việc tôi gửi cho cậu nhé."
Tần Thư gật đầu.
Đây tựa hồ chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn.
Thời gian bàn bạc cũng không lâu lắm, sau khi xác định xong mọi chuyện, cả mặt Tần Thư đều viết đầy bốn chữ 'từ chối tụ tập', cuối cùng mấy người ai về nhà nấy, không liên hoan tiệc tùng gì nữa.
Lúc rời đi người đàn ông cầm điện thoại lướt đi lướt lại một cách vô nghĩa, cuối cùng vẫn quyết định gửi link của streamer kia cho Tần Thư.
Điện thoại vang lên một tiếng, Tần Thư cầm lên xem.
[Sữa Đậu Nành không ngon]
Còn chưa ấn vào nhưng đã rõ ràng.
Sữa Đậu Nành không ngon đã kết thúc live trước đó, Tần Thư đơn giản lướt lướt một chút, tìm thấy ghi chép phát sóng mới nhất.
Cảnh sắc hai bên nhanh chóng lùi về phía sau, điện thoại đang đặt một bên chốc chốc lại truyền đến chút âm thanh.
Lúc xe dần dần dừng lại, điện thoại vừa hay truyền đến một câu:
"Bạn bè không thể tặng, mình rất thích bạn của mình."
Tay đang nắm vô lăng bất chợt siết chặt.
Mở một khuy áo sơ mi ra, Tần Thư gỡ khẩu trang xuống.
Đèn trước cửa nhà Tống Vân Hồi vẫn sáng một màu vàng ấm áp, nó chiếu sáng khung cảnh xung quanh, khiến chúng ấm áp thêm vài phần.
Anh vẫn chưa gõ cửa thì cửa đã mở ra.
Cậu mặc một chiếc áo hoodie đơn bạc, trong tay còn đang ôm Cam Tử, vẫy vẫy tay như lúc nhìn anh đi.
Gió đêm vẫn thổi không ngừng, Tần Thư tiến lên phía trước, sau khi vào nhà liền khép hờ cửa lại, hỏi: "Sao cậu biết tôi về?"
Tống Vân Hồi đáp: "Tôi nghe thấy tiếng."
Lúc còn rất nhỏ cậu đã học cách nghe tiếng ô tô rồi phán đoán xem có người về nhà hay không, lại thêm nơi này là khu biệt thự, người rất ít, người qua lại nơi này của bọn họ lại càng ít, trở về vào lúc này tám chín phần là Tần Thư.
Đặt Cam Tử vào lòng Tần Thư, Tống Vân Hồi hỏi: "Ăn cơm chưa?"
Tần Thư suy nghĩ trong chốc lát rồi trả lời: "Vẫn chưa."
"Vậy vừa hay."
Tống Vân Hồi lấy ra một đôi dép lê cho Tần Thư, "Tối nay tôi xuống bếp, trước đó tôi......ừm, là tôi cố ý học đó."
Tần Thư mang dép lê, mặt mày rũ xuống, tỉ mỉ quan sát.
Dép lê không giống trước đó.
Là màu hồng, lông nhung, bên trên còn có hai trái dâu tây.
Sau khi ôm ôm ấp ấp Cam Tử một chốc, Tống Vân Hồi làm việc, Tần Thư ôm Cam Tử rời đi.
Liên tiếp vài ngày sau, Tống Vân Hồi rất ít khi ở nhà, thường xuyên đi sớm về khuya.
Anh trai ngầu lòi nhà bên không ngờ tới lại là một cú đêm chính hiệu, mỗi lần Tống Vân Hồi trở về thì người chưa ngủ mèo cũng chưa ngủ, cậu còn có thể được đà sờ sờ vuốt vuốt Cam Tử một hồi.
Dường như đã mò mẫm đúng thời gian cậu quay về mỗi tối, Cam Tử hiện tại đã học được cách ngồi xổm trước cửa nhà canh chừng, cửa vừa mở liền lao đến như một viên đạn.
Viên đạn mềm mềm lại nặng trình trịch, mỗi lần được cánh tay ấm áp bao bọc đều hạnh phúc đến ~ miao miao ~không ngừng.
Tần Thư bây giờ đang tích cực rèn luyện kỹ năng nấu nướng của mình, mỗi lần Tống Vân Hồi trở về đều có bữa ăn khuya đa dạng chờ đợi.
Hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy thôi.
Vì thế, Weibo của Tống Vân Hồi từ một chuỗi [ha ha ha] trước đây đã biến thành bữa khuya mỗi ngày kèm theo một chuỗi [ha ha ha].
[Đây là hàng xóm thần tiên gì vậy!!!]
[Ai đó hãy tặng iem một người bạn thế này điii]
[Là thế này, bé mèo đầu tròn lại còn lông dài rất phiền phức, hãy cho tui xin vài tips dạy bảo bé nó với]
[Mỗi tối đều bị thức ăn khuya tấn công dữ dội, thật sự sắp khóc tới nơi rùi QAQ]
[Quên mất tiêu vì sao follow Trứng tổng roài, hiện tại đã hoàn toàn lọt hố luôn, rõ ràng tui không theo dõi những mẩu truyện tranh nhỏ, nhưng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy chúng đầu tiên]
Cũng có thể là do sự kiên trì không ngừng nghỉ của Tống Vân Hồi đã đánh động đến blogger của mẩu truyện tranh nhỏ, đối phương không biết từ bao giờ đã follow cậu, hiện giờ cậu đã trở thành người tương tác cao nhất.
Buổi sáng ra ngoài làm việc, buổi tối trở về vuốt ve mèo xả hơi, tiện thể tán gẫu với các khán giả thân thương của phòng live, thời gian trôi qua cũng rất nhanh.
Đợi đến khi hoàn thành xong công việc, Tống Vân Hồi liền cho phép bản thân thả lỏng vài ngày.
Ngày thứ nhất cậu ngủ đến không biết trời trăng mây gió gì, quá trưa mới tỉnh dậy, cuối cùng cũng cảm thấy đã bù lại được những ngày ngủ không đủ giấc trước đó.
Chỉ là đầu óc có hơi choáng váng tí.
Uống xong nước lọc trở về phòng ngủ, Tống Vân Hồi liếc nhìn điện thoại, đúng lúc nhìn thấy tin nhắn Tần Thư gửi đến.
Anh nói hôm nay anh có việc cần phải ra ngoài một chuyến, Tống Vân Hồi liền nhanh nhảu đề nghị giúp anh trông Cam Tử.
Vài phút sau, cửa lớn mở ra, lại là một hình ảnh quen thuộc.
Tần Thư một tay xách theo cặp lồng giữ nhiệt và một túi đồ có lẽ là vật dụng thường ngày của bé mèo, tay còn lại ôm mèo, anh mặc áo khoác đen, có vẻ như đã chuẩn bị đã xong xuôi.
"Hôm nay chắc cậu vẫn chưa ăn cơm, nhân lúc còn nóng hãy ăn trước đi."
Nhận lấy đồ và mèo qua, nhân tiện vuốt ve nặn nặn đệm thịt nhỏ một hồi, Tống Vân Hồi cười tít mắt vẫy vẫy tay với Tần Thư.
Cậu đưa mắt nhìn theo chiếc xe thương vụ đen rời đi, sau đó xoay người vào nhà.
Sau khi đảm bảo cửa sổ không lưu lại một khe hở nào, Tống Vân Hồi đặt Cam Tử xuống, để nhóc tự mình đi loanh quanh trong nhà.
Tần Thư đi làm việc, hôm nay không có người trò chuyện cùng, liếc nhìn căn nhà một vòng, cuối cùng Tống Vân Hồi quyết định mở máy tính lên, tiện tay đặt cặp lồng giữ nhiệt lên trước cam máy tính.
Nếu nhớ không nhầm thì mấy ngày cuối cùng thật sự quá bận rộn, cậu vẫn luôn không mở live.
Lúc đăng nhập vào tài khoản, cậu tiện tay ấn mở hậu đài, Tống Vân Hồi chớp chớp mắt, phát hiện fan của mình không hiểu vì sao lại tăng lên rất nhiều, đã đột phá mấy vạn rồi.
Tuy kinh hỉ nhưng cũng không đặc biệt kinh hỉ lắm, Tống Vân Hồi chống cằm thoát ra, tìm đến giao diện mở live.
Hôm nay ăn cơm không ca hát, cậu định vị livestream ở khu vực trò chuyện, thay đổi tiêu đề thường dùng, đổi thành [Không ca hát, vừa ăn vừa tán gẫu]
Hôm nay thời gian livestream trái buổi nên rất nhiều người căn bản không chú ý thấy, nhưng cũng có không ít người nhắm mắt tiến vào, thu hoạch được kinh hỉ lớn.
[woc, hôm nay sao lại sớm như vậy! Tui suýt cho rằng mình nhìn nhầm]
[Hôm nay giờ giấc livestream khác thường dị]
[Sữa Đậu Nành đã lâu không gặp!!!]
"Đã lâu không gặp."
Tống Vân Hồi vừa quét mắt nhìn bão bình luận vừa bắt đầu cân nhắc mở cặp lồng giữ nhiệt.
Cuối cùng cũng mò thấy vòng khóa, hai tay cậu hơi dùng sức, 'cạch' một tiếng, lồng giữ nhiệt đã được mở ra.
Mùi thơm của thức ăn ngay lập tức xông ra, Tống Vân Hồi nói:
"Hôm nay không hát nữa, vừa ăn vừa tán gẫu."
Hơi nóng bốc lên nghi ngút, đợi đến khi tầm mắt lại lần nữa rõ ràng, đập vào mắt các khán giả phòng live chính là những chiếc bánh bao chiên được phủ lên chút rau thơm tô điểm, bên trên còn ứa ra chút váng dầu vàng om đẹp mắt.
[??? Giữa trưa mà kích thích vậy sao?]
[Tui không kiềm chế nổi nước miếng nữa rồi hu hu hu hu, ai đó có khăn giấy cho xin một tờ đi QAQ]
[Tui muốn một cái, aa --]
Tống Vân Hồi không ăn ngay, cậu áng chừng cặp lồng giữ nhiệt một chút, luôn cảm thấy trọng lượng không đúng lắm, cậu bèn học theo động tác lúc thường của Tần Thư, lại ấn cái vòng khóa phía dưới một chút, lấy tầng bánh bao chiên này ra.
Quả nhiên, bên dưới vẫn còn đồ.
Là canh sườn heo, nhìn qua rất ngon.
Tiếp đó là một đĩa rau xào, sau đó là cơm.
Đây hoàn toàn là khẩu phần ăn dành cho một người, không tính là đặc biệt xa hoa nhưng rõ ràng rất chu đáo.
[Thì ra không chỉ có một tầng!!!]
[Sữa Đậu Nành có bạn gái rồi ư?]
[Phải khai thông tư tưởng xíu chứ, không chừng là bạn trai đấy ahihi]
"Không phải bạn gái, cũng không phải bạn trai, chỉ là một người bạn thôi, vừa hay sống bên cạnh."
Tống Vân Hồi lấy đũa và thìa ở đáy hộp ra, ăn một cái bánh bao chiên.
"Ngon ghê."
Cậu giơ ngón cái lên.
Các khán giả của phòng live chỉ có thể nhìn thấy cặp lồng giữ nhiệt và tay cầm đũa của cậu, dù cho không nhìn thấy mặt, nhưng cách một cái màn hình bọn họ cũng có thể cảm giác được mùi thơm.
[Đã như vậy rồi mà Sữa Đậu Nành vẫn không lộ mặt hu hu hu hu]
[Đều là người mình cả, đừng xa lạ vậy mừ]
[Ngon qué ngon qué hu hu hu, vốn vẫn luôn không có khẩu vị gì, bây giờ lại điên cuồng muốn ăn QAQ]
Sau khi ăn xong một cái bánh bao chiên, Tống Vân Hồi lại lấy thìa bắt đầu húp canh, cậu vừa ăn vừa tán gẫu với mọi người.
Ngon ghê, tay nghề của Tần Thư lại tiến bộ hơn rồi.
Đang hăng say tán gẫu cùng khán giả phòng live, dưới chân đột nhiên truyền tới xúc cảm ấm áp của lông xù, Tống Vân Hồi cúi đầu liền nhìn thấy Cam Tử đang 'nghiêm túc' ngồi xổm bên chân cậu.
Nhóc hẳn là đã tuần tra lãnh địa xong rồi, cảm thấy nhàm chán nên tới tìm cậu chơi.
Đôi mắt sáng lấp lánh to tròn kia được lấp đầy bởi khát vọng được bế lên trên.
Tống Vân Hồi cúi người xuống bế nhóc.
Khán giả trong phòng live phản ứng rất nhanh, ngay lập tức nhận ra đây là cơ hội tốt để thấy mặt cậu, trong nháy mắt mở to mắt nhìn.
[Nhìn thấy rồi nhìn thấy rồi!]
[......]
[......Nhìn thấy mũ rồi(。)]
[Ủa alooo!!]
[Xỉu ngang QAQ]
[Sao lại như vậy??]
[Sao còn có người đội mũ ngay khi đang ở trong nhà dị!!! Vành mũ dài như vậy là đang phòng ngừa ai hẻ???]
[Mèo kìa! Một bé mèo siêu cấp cute! Vì sao trên đời lại có một bé mèo lông xù đáng eo như vậy chứ huhu!]
Bế Cam Tử lên tay, Tống Vân Hồi cười cười hai tiếng, cậu mạnh mẽ phản bác, "Đội mũ ở nhà chẳng phải chuyện rất đỗi bình thường sao?"
"Đây là mèo của bạn mình, mình tạm thời chăm sóc giúp cậu ấy."
Tống Vân Hồi ăn cơm, còn Cam Tử thì lăn qua lộn lại trong lòng cậu, đệm thịt nhỏ không ngừng nỗ lực bắt lấy ống tay áo cậu.
Với góc nhìn của khán giả phòng live, chỉ có thể thấy được hai cái tai xù xù màu cam đang nhích tới nhích lui, cách một lúc lại biến mất.
[Hu hu hu hu người khum có cơm cũng khum có mèo đã bắt đầu khóc rồi đây nè! Tui sắp bùng nổ rùi đó!]
[Thiệt ngưỡng mộ cuộc sống của Sữa Đậu Nành, có bạn bè, còn rất thoải mái]
"Ngưỡng mộ mình?"
Tống Vân Hồi hơi khựng lại, "Mỗi người đều có cái tốt riêng, nói không chừng mình mới là người ngưỡng mộ cuộc sống của các bạn."
Sau đó cậu mỉm cười, "Nhưng mình quả thật rất thích cuộc sống hiện tại."
Có được một công việc yêu thích, còn có một người không mang theo bất kỳ thành kiến nào sẵn sàng làm bạn cùng mình.
Nhìn thấy bão bình luận không ngừng quét qua, cậu nuốt một ngụm cơm trong miệng xuống, nói: "Bạn bè không thể tặng, mình rất thích bạn của mình."
***
Trong phòng tiếp khách, một người đàn ông xoay hướng điện thoại đưa cho Tần Thư.
"Cậu xem thử đi, cảm thấy phương án này thế nào?"
Tần Thư nhận lấy điện thoại, vừa nhìn bảng biểu một chút, muốn tiếp tục lướt xuống, kết quả hình như chạm phải gì đó bên cạnh, một màn hình thu nhỏ đột ngột nhảy ra.
Anh không biết đây gọi là gì, nói chung là hình ảnh một vài món ăn.
Tần Thư vừa nhìn một cái liền nhận ra ngay.
Dù sao cũng là đồ ăn do chính tay mình làm.
"Cậu xem trang thứ hai đi, bên đoàn làm phim nói như thế này......"
Người đàn ông đứng dậy bước qua, ngay khi nhìn thấy cửa sổ thu nhỏ ngay góc phải màn hình, ba hồn bảy vía ngay lập tức bay hết phân nửa.
Nửa còn lại sau khi thấy sắc mặt Tần Thư cũng bay biến luôn.
Tần Thư mặt không cảm xúc, người đàn ông thì chỉ muốn chui xuống đất ngay và luôn.
Cuối cùng, sau một phen trầm mặc ngắn ngủi, Tần Thư mở lời.
Anh hỏi: "Đây là gì?"
Người đàn ông ngay lập tức tiếp lời, "Cậu cũng biết đó, người đến tuổi trung niên, áp lực cũng lớn......"
"Có thể gửi cho tôi không?"
Là một câu hỏi, còn vô cùng lịch sự.
Người đang ông còn đang nghĩ trăm phương ngàn kế giải thích, sau khi ý thức được Tần Thư đang nói gì trước hết là sững sờ một lúc, lại cẩn thận xác nhận đối phương quả thực không có bất kỳ biểu cảm dư thừa nào, sau đó thăm dò nói: "Vậy sau khi xong việc tôi gửi cho cậu nhé."
Tần Thư gật đầu.
Đây tựa hồ chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn.
Thời gian bàn bạc cũng không lâu lắm, sau khi xác định xong mọi chuyện, cả mặt Tần Thư đều viết đầy bốn chữ 'từ chối tụ tập', cuối cùng mấy người ai về nhà nấy, không liên hoan tiệc tùng gì nữa.
Lúc rời đi người đàn ông cầm điện thoại lướt đi lướt lại một cách vô nghĩa, cuối cùng vẫn quyết định gửi link của streamer kia cho Tần Thư.
Điện thoại vang lên một tiếng, Tần Thư cầm lên xem.
[Sữa Đậu Nành không ngon]
Còn chưa ấn vào nhưng đã rõ ràng.
Sữa Đậu Nành không ngon đã kết thúc live trước đó, Tần Thư đơn giản lướt lướt một chút, tìm thấy ghi chép phát sóng mới nhất.
Cảnh sắc hai bên nhanh chóng lùi về phía sau, điện thoại đang đặt một bên chốc chốc lại truyền đến chút âm thanh.
Lúc xe dần dần dừng lại, điện thoại vừa hay truyền đến một câu:
"Bạn bè không thể tặng, mình rất thích bạn của mình."
Tay đang nắm vô lăng bất chợt siết chặt.
Mở một khuy áo sơ mi ra, Tần Thư gỡ khẩu trang xuống.
Đèn trước cửa nhà Tống Vân Hồi vẫn sáng một màu vàng ấm áp, nó chiếu sáng khung cảnh xung quanh, khiến chúng ấm áp thêm vài phần.
Anh vẫn chưa gõ cửa thì cửa đã mở ra.
Cậu mặc một chiếc áo hoodie đơn bạc, trong tay còn đang ôm Cam Tử, vẫy vẫy tay như lúc nhìn anh đi.
Gió đêm vẫn thổi không ngừng, Tần Thư tiến lên phía trước, sau khi vào nhà liền khép hờ cửa lại, hỏi: "Sao cậu biết tôi về?"
Tống Vân Hồi đáp: "Tôi nghe thấy tiếng."
Lúc còn rất nhỏ cậu đã học cách nghe tiếng ô tô rồi phán đoán xem có người về nhà hay không, lại thêm nơi này là khu biệt thự, người rất ít, người qua lại nơi này của bọn họ lại càng ít, trở về vào lúc này tám chín phần là Tần Thư.
Đặt Cam Tử vào lòng Tần Thư, Tống Vân Hồi hỏi: "Ăn cơm chưa?"
Tần Thư suy nghĩ trong chốc lát rồi trả lời: "Vẫn chưa."
"Vậy vừa hay."
Tống Vân Hồi lấy ra một đôi dép lê cho Tần Thư, "Tối nay tôi xuống bếp, trước đó tôi......ừm, là tôi cố ý học đó."
Tần Thư mang dép lê, mặt mày rũ xuống, tỉ mỉ quan sát.
Dép lê không giống trước đó.
Là màu hồng, lông nhung, bên trên còn có hai trái dâu tây.
Danh sách chương