Phần trắc thí thuộc tính cũng rất đơn giản chỉ cần đặt tay vào một quả cầu thủy tinh sau đó vận dụng tiên thiên chân khí truyền vào trong quả cầu, phần thi này mặc nhiên chỉ dành cho những người đã đạt đến luyện khí sơ kỳ, những người chưa đạt đến yêu cầu thì sẽ tham gia thí luyện ngay tại bộ phận được tiếp nhận.

16 thiếu niên được tuyển chọn trong đó có 14 thiếu niên được tham gia trắc thí thuộc tính nên phần trắc thí diễn ra với tốc độ rất nhanh.

Mao Trạch Tây là người bị gọi tên đầu tiên, vốn sau khi bị Trấn Thành xem thường hắn vẫn còn cảm thấy rất tức giận, về thực lực đã bị đối phương áp đảo nên hắn chỉ hi vọng phần trắc thí của mình có thể gây nên một kinh hỉ nhưng trời nào chiều lòng người, tiên thiên chân khí của hắn sau khi đưa vào thủy tinh cầu kia chỉ làm cho nó sáng lên một chút ánh sáng màu đất, âm thanh máy móc vang lên: thuộc tính thổ, bình thường. Mao Trạch Tây thất thỉu quay trở về, thuộc tính thổ lại chỉ đánh giá là bình thường, người như vậy ở đâu cũng có chẳng có gì nổi bật.

Triệu Vân Trác thuộc tính lôi, bình thường, thêm một thiếu niên nữa phải nhận đả kích tuy nhiên thuộc tính lôi lại có sức bộc phát lớn hơn hẳn thuộc tính thổ, chỉ cần hắn ta biết cách vận dụng phù hợp cũng có khả năng gây bất ngờ cho đối thủ.

Những thiếu niên tiếp theo cũng không có gì nổi bật chỉ có mỗi Trấn Thành là được đánh giá Kim thuộc tính phẩm chất ưu tú mà thôi, điều này làm cho hắn ta càng trở nên nổi bật, khiến hắn lại có cơ hội tỏ ra hống hách.

Cuối cùng phần trắc thí mà mọi người mong chờ nhất cũng đã đến, Hứa Hồng Đạt vẫn phong cách từ tốn của mình từng bước tiến về phía trước, đặt bàn tay lên quả cầu rồi khẻ vận chuyển tiên thiên chân khí, ngay giây phút ấy mọi người dường như không còn nhìn thấy bất cứ điều gì nữa, ánh sáng chói lòa từ quả cầu làm cho họ không kịp phản ứng duy chỉ có người giám sát và Trường Khánh mới kịp quan sát màu sắc của quả cầu thủy tinh mà thôi. Một nửa quả cầu là màu xanh lục thuần khiết đang xoay tròn rất nhanh, một nửa là màu đỏ rực bùng phát ngày càng dữ dội.

“ Song trọng thuộc tính: phong hỏa đều là phẩm chất thuần khiết,ta có nhìn nhầm hay không vậy?” Người giám sát thí luyện dường như không tin vào mắt mình, hắn ta dùng hai tay khẻ dụi mắt rồi nhìn thật kỷ một lần nữa nhưng dù có nhìn bao nhiêu lần vẫn không thay đổi được cảnh trước mắt lúc này hắn chỉ có thể chấp nhận sự thật thiếu niên trước mắt này đúng là một yêu nghiệt.

Ngay lúc những thiếu niên vẫn chưa cách nào nhìn thẳng vào quả cầu thủy tinh thì âm thanh máy móc chậm rãi vang lên: Phong hỏa thuộc tính đồng thuần khiết.

“ Người so với người đúng là tức chết người, tên này có còn cho người khác sống hay không đây”- Một thiếu niên tỏ ra chán nãn trước biểu hiện của Hứa Hồng Đạt.

“ Cũng quá dọa người đi, để xem hắn sẽ chọn vào Phân Đường nào ta nhất định sẽ không vào nơi đó, cả đời cũng đừng có hi vọng trở mình” - Một thiếu niên khác cũng âm thầm tắc lưỡi.

Thông thường mỗi người chỉ sở hữu một loại thuộc tính Tiên Thiên tuy nhiên một số người đặc biệt có thể đồng thời sở hữu hai loại thuộc tính thậm chí là cả ba loại, tất nhiên đây chỉ là trường hợp vô cùng hiếm có trong vạn người có một. Việc sở hữu đồng thời hai loại thuộc tính đã hiếm có khó tìm nhưng hai loại thuộc tình tương sinh tương hỗ cho nhau lại càng hiếm có hơn. Phong trợ Hỏa, Hỏa lại sinh Phong đây có thể nói là một tổ hợp Tiên thiên chân khí vô cùng hoàn mỹ.

Người ta bảo rằng đứng dưới ánh thái dương mọi nguồn sáng khác chỉ là những đốm sáng nhỏ bé, hào quang của Hứa Hồng Đạt đã hoàn toàn che lấp đi tài năng của những thiếu niên ở đây trong đó tất nhiên có cả Trấn Thành và Lâm Phong. Trong lần khảo thí này Lâm phong đạt được đánh giá là thuộc tính mộc, phẩm chất ưu tú nhưng có lẽ như thế là không đủ để hắn có thể trở nên nổi bật.

“ Không phải vẫn còn một lượt khảo nghiệm thực chiến nữa hay sao, ta nhất định sẽ cho bọn họ thấy năng lực của ta” - Một thiếu niên vẫn không cam lòng lên tiếng.

Một thiếu niên khác lại ngao ngán thở dài: “Ngươi cho rằng mình có thể vượt qua hắn ta sao?”- Hắn vừa nói vừa chỉ tay về phía Hứa Hồng Đạt.

“ Cái này!” - Thiếu niên vốn định phản kháng nhưng thật sâu trong lòng hắn dường như cũng không có chút tự tin nào sẽ vượt qua được Hứa Hồng Đạt.

“ Cần gì phải tranh thắng thua, không phải chỉ cần cố gắng hết sức là được hay sao” - Lâm phong cũng thật sự không muốn hai thiếu niên này mất hết ý chí nên lên tiếng động viên

“ Những kẻ bất tài hay lấy điều này để tự an ủi chính mình” - Trấn Thành lên tiếng chế giễu, hắn vốn tưởng rằng với tài năng của mình nhất định sẽ khiến mình được chú ý nhưng mọi việc không như hắn nghĩ. Nhìn người trên sân trắc thí mà trong lòng hắn tràn đầy sự đố kỵ và tức giận, tuy nhiên hắn sẽ không dại dột mà gây hấn với Hứa Hồng Đạt, hắn chỉ có thể dùng những người kém hơn mình để lấy lại chút tự tin cho bản thân.

Mao Trạch Tây vốn im lặng nhưng khi nghe Trấn Thành lên tiếng châm chọc cũng không dằn được nóng giận: “ Ngươi cho rằng bản thân mình giỏi lắm hay sao, ít nhất hắn ta đã là đệ tử của một trưởng lão còn ngươi không phải là vẫn chưa ai chú ý đến hay sao”.

“Không phải là nhờ đi cửa sau hay sao! Ta không tin hắn có tài năng gì, chắc là vị trưởng lão kia đã nhận lợi lộc gì nên mới nhận hắn mà thôi” - Trấn thành quả quyết.

“ Tên kia ngươi dám nghi ngờ bản trưởng lão, ngươi có phải nghĩ mình đã là môn đồ của Khai Sơn phái là ta không làm gì được ngươi. Ngươi có dám cá với ta là hôm nay ngươi được nhận ngày mai ngươi sẽ bị đuổi khỏi môn phái không” Trường Khánh đứng dậy hướng Trấn Thành nhướng mày khiêu khích.

“ Vừa rồi đệ tử lỡ lời, mong trưởng lão tha lỗi, đệ tử không có ý mạo phạm uy nghiêm của trưởng lão chỉ là… ”

“ Không chỉ là cái gì, hay là ngươi cá cược với ta”.

“Sư Thúc, thúc làm sao lại đi chấp nhất với 1 đứa trẻ như vậy, lại còn cá cược nữa.” Vị giám sát quay lại nói với Trường Khánh với bộ mặt bất đắc dĩ rồi quay sang Trấn Thành với khuôn mặt nghiêm nghị. “Còn ngươi nữa, còn không mau tạ lỗi với Trường Khánh trưởng lão.”

“ Giang Nam à ta thật sự không thích ngươi, haizz…sư thúc ta chẳng qua là muốn cá cược chút cho vui thôi. Thôi được rồi, lần này ta nể mặt ngươi không so đo với hắn! ” Trường Khánh hơi không vui nhưng vẫn ngồi xuống.

Lâm phong trước giờ chưa từng quan tâm đánh giá của người khác về bản thân nhưng đối với vị sư phụ Trường Khánh này hắn vô cùng kính trọng, vì thực lực của bản thân mà mang tiếng xấu cho sư phụ khiến hắn vô cùng tức giận. “ Nếu trong phần thi này thành tích của ta hơn ngươi, thì ngươi phải xin lỗi sư phụ ta, ngươi thấy thế nào?”

“ Nếu biểu hiện của ta không bằng ngươi ta sẽ dập đầu nhận lỗi, sau này nếu gặp ngươi ở đâu ta sẽ tránh sang nơi khác. Nhưng nếu ngươi thua, ta không muốn thấy ngươi ở Khai sơn phái nữa, ngươi có dám đánh cược hay không?” Trấn Thành thách thức.

Lâm Phong có đôi chút trầm ngâm, không phải hắn lo cho tiền độ của bản thân mà là vì việc này hắn còn chưa hỏi qua ý của Trường Khánh nên không dám tự tiện quyết định.

“ Sao hả có phải sợ rồi phải không, nếu sợ rồi thì sau này đừng lớn tiếng nữa hãy cứ sống trong sự bảo bọc của sư phụ thôi, ha ha..”

“ Có gì mà phải sợ, ta cũng không muốn nhận một đệ tử không có ý chí chiến đấu, chỉ là một viên sỏi ven đường cớ sao phải bận tâm, cố gắng biểu hiện thật tốt dùng mọi biện pháp lấy được đánh giá cao nhất sẽ có lợi cho ngươi” - Trường Khánh âm thầm dùng thuật truyền âm vào tai của Lâm Phong.

Khuôn mặt của Lâm Phong sau lớp mặt nạ sắt khẻ giãn ra, mọi băn khoăn của hắn đều đã buông xuống: “ Được, vậy hãy xem biểu hiện của ai tốt hơn”.

Những thiếu niên ở sân thí luyện xung quanh đều nghe được câu chuyện của hai người, khi nge Lâm Phong đồng ý thì đều tỏ ra rất háo hức với cuộc cá cược này.

Trấn Thành không đáp mà chỉ nở một nụ cười đắc thắng. Trong mắt hắn ta, Lâm Phong chắc chắn sẽ chấm dứt duyên phận của mình với Khai Sơn phái ở đây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện