Đi theo bước chân của vị quản sự Trần Ngọc nhanh chóng đến được tầng 5, hắn phát hiện Đồng Thiện đang đứng đó chờ hắn, Đồng Thiện ra hiệu cho quản sự lui xuống sau đó tiến lại gần Trần Ngọc:
- “Trần tiểu hữu xin cứ tự nhiên”
- “ Đa tạ Đồng trưởng lão đã ra tay giúp đỡ”, Trần Ngọc vội vàng hành lễ với Đồng Thiện người đã chịu ra mặt giúp đỡ lần này.
Thật sự việc Đồng Thiện trợ giúp không phải ngẫu nhiên, việc này phải nói từ lúc khi Lý Thuần Phong đột nhiên xuất hiện làm cho thế trận hoàn toàn thay đổi rồi đến việc xuất hiện của Đại lực và Kim Hoa khiến trong lòng của Trần Ngọc dấy lên cảm giác bất an, hắn ta biết được rằng kết cục của đội ngũ chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều. Ngay lúc này hắn cần sự can thiệp của một thế lực khác có thể sánh ngang với Kim Xà bang và cái tên hắn ta nghĩ đến đầu tiên chính là Liên Thành thương hội.
Cẩu thúc đã từng căn dặn hắn rằng có hai thế lực tuyệt đối không nên đắc tội trong tiểu trấn này chính là Kim Xà bang và đặc biệt là Liên Thành thương hội chứng tỏ vị trí của Liên Thành thương hội không những sánh ngang mà còn có phần vượt trội hơn cả Kim Xà bang, nếu tranh thủ được sự ra mặt của bọn họ thế cục trận chiến có lẽ sẽ có bước xoay chuyển. Ngay khi bước chân vào đại sảnh của Liên Thành thương hội Trần Ngọc đã hoàn toàn bị choáng ngợp trước sự xa hoa của nó, ngay cả ở thế giới hiện đại cũng chưa chắc có thể sánh bằng, trong lúc hắn đang ngẩn ngơ thì có một quản sự của Liên Thành thương hội tiến đến hành lễ:
- “Xin chào quý khách, ta chính là quản sự tầng 1 của Liên Thành thương hội. Không biết ta có thể giúp được gì cho quý khách?”
Vị quản sự này dáng người tuy hơi mập mạp nhưng động tác lại vô cùng nhanh nhẹn, nụ cười thường trực treo trên môi của hắn người như vậy thật sự rất thích hợp trong việc mua bán.
Trần Ngọc mặc dù chưa đến đây bao giờ nhưng sự tiếp đãi của Liên Thành thương hội khiến hắn cảm thấy hài lòng, nếu có thời gian hắn cũng muốn tìm hiểu những vật phẩm tại nơi đây nhưng đáng tiếc hắn không đến đây để mua bán mà có việc cần nhờ vả. Trần Ngọc trực tiếp nói ra yêu cầu của mình:
- “Không biết ta có thể gặp chủ quản của Liên Thành thương hội được hay không?”
Gương mặt của vị quản sự ngay lập tức có một chút cứng đờ, chủ quản của Liên Thành thương hội tại tiểu trấn này có địa vị vô cùng cao quý, bình thường rất ít khi ra mặt chỉ những giao dịch quan trọng mới có sự xuất hiện của hắn ta, người thanh niên này vừa mới xuất hiện đã yêu cầu gặp chủ quản như vậy thật sự khiến hắn bất ngờ.
- “Không biết quý khách có việc gì cần đến sự ra mặt của Đồng chủ quản, nếu là giao dịch không quá lớn ta cũng có thể làm chủ”, hắn ta không thể bất cứ chuyện gì cũng làm phiền đến chủ sự, nếu làm cho chủ sự không vui thì khác nào tự rước họa vào thân.
Trần Ngọc cũng đã lường trước được rằng nếu muốn gặp chủ sự tuyệt đối không hề dễ dàng nhưng tình thế bắt buộc hắn đành phải buông tay mà đánh cược một phen.
- “Ngươi cứ đưa vật này cho chủ sự”, Trần Ngọc lấy từ trong người ra một lam sắc quả. Đây chính là dị quả hắn thu được từ trên người của Hoàng kim dã trư, vốn hắn định đưa nó cho Lâm Chính nhưng vì tình huống có chút thay đổi nên hắn vẫn còn giữ trên người, mặc dù hắn cũng không biết giá trị của Lam sắc quả này đến đâu nhưng thông qua việc loại quả này có thể khiến hắn nổi lên dị tâm đã chứng tỏ nó tuyệt đối là bất phàm.
Ánh sáng của Lam sắc quả làm cho quản sự Liên Thành thương hội có chút thất thố, phản ứng của hắn cũng rất giống phản ứng của Trần Ngọc khi lần đầu gặp được dị quả, Trần Ngọc nhanh chóng đề tỉnh vị quản sự:
- “Không biết ngươi có thể chuyển vật này cho chủ sự hay không, còn việc ngài ấy có gặp ta hay không sẽ do ngài ấy tự quyết định”
Vị quản sự này cũng là người có định lực rất tốt, ngay khi được Trần Ngọc đề tĩnh đã nhanh chóng thu lại ánh mắt mê say của mình, với kinh nghiệm nhiều năm làm sinh ý của hắn thì món hàng lần này giá trị tuyệt đối không nhỏ, hắn có một chút do dự nhưng ngay sau đó đã nhận lấy Lam sắc quả rồi đi thẳng đến chỗ của chủ sự Đồng Thiện.
Không để Trần Ngọc phải chờ lâu chỉ một khắc sau vị quản sự ấy đã quay lại thông báo với hắn rằng Đồng chủ sự đã đồng ý gặp hắn và mời hắn hội kiến tại tầng 5 của thương hội để có thể thương lượng kỷ càng hơn, thông qua thái độ và ánh mắt của vị quản sự có thể thấy hắn ta đối với Trần Ngọc đã cung kính hơn hẵn.
Theo thông lệ của Liên Thành thương hội khách hàng thông thường khi đến đây chỉ được giao dịch ở tầng 1, những quý tộc, phú hào có mức tích lũy hơn 5 vạn đồng được phép giao dịch ở tầng 2, tầng 3 và tầng 4 chỉ dành cho những người có thiệp mời của Liên Thành thương hội còn những người được mời thẳng lên tầng 5 thì đây mới là lần đầu mà hắn được chứng kiến, “người thanh niên này tuyệt đối không tầm thường” đây chính là suy nghĩ của vị quản sự.
Trần Ngọc đi thẳng một mạch lên đến tầng 5, hắn thật sự không có tâm trạng để nhìn ngắm xung quanh trong lòng hắn lúc này chỉ mong sao có thể nhanh chóng có thể giải quyết xung đột của Kim Xà bang và nhóm người Lâm Chính. Vị quản sự sau khi dắt hắn đến tầng 5 thì nhanh chóng lui xuống, trước mặt Trần Ngọc lúc này là một căn phòng khá đơn giản nhưng lại cho người ta cảm giác thư thái, cửa phòng đang khép hờ. Mặc dù đang nóng lòng muốn gặp vị chủ sự này nhưng Trần Ngọc cũng biết rằng nhân vật này tuyệt đối không đơn giản, tốt nhất không nên lỗ mãng nếu không chỉ tự chuốc lấy tai họa mà thôi.
Đứng trước cửa phòng, Trần Ngọc cung kính hành lễ:
- “Vãn bối Trần Ngọc xin bái kiến chủ sự”
- “Tiểu hữu không cần phải đa lễ, cửa không khóa ngươi cứ tự nhiên”, từ trong gian phòng một giọng nói vang lên, từ âm sắc có thể thấy giọng nói này là của một lão nhân tuy nhiên lại vô cùng có lực, theo như cảm nhận của hắn thì người bên trong chắc chắn vô cùng uy nghiêm.
Trần Ngọc sau khi được sự cho phép của chủ sự nhanh chóng tiến vào căn phòng nhưng trái với cảm nhận của hắn trước mặt chỉ là một lão nhân vô cùng hòa nhã và thân thiện với nụ cười thường trực trên môi. Thấy Trần Ngọc bước vào vị chủ sự vội đặt tách trà trên tay xuống bàn:
- “Từ lúc nào mà tiểu trấn này lại xuất hiện một nhân vật phong vân như vậy, ta chính là chủ sự của Liên Thành thương hội ở đây, mọi người hay gọi là Đồng trưởng lão không biết Trần tiểu hữu muốn gặp ta có việc gì?”
- “Thật không dám giấu Đồng trưỡng lão, vãn bối hôm nay mạo muội đến đây chính là muốn nhờ Đồng trưởng lão ra mặt giúp đỡ cho ta một việc”, Trần Ngọc cũng không muốn dong dài mà nói thẳng ra ý đồ của mình.
Đồng trưởng lão đưa tay khẻ vuốt chòm râu của mình, khuôn mặt có chút suy tư:
- “có phải là việc liên quan đến Kim Xà bang không?”
- “Đồng trưởng lão quả nhiên là thần cơ diệu toán, thật đúng là như vậy”, Trần Ngọc thầm thán phục đối với vị chủ sự này, không cần hắn ta phải nói ra vị chủ sự này đã nắm được ít nhiều tin tức, đúng là thật sự không thể xem thường.
- Nếu là việc liên quan đến Kim Xà bang ta e là không thể ra mặt cho tiểu hữu được rồi, vì quy định của Liên Thành thương hội trước nay chính là không can thiệp vào chuyện của người khác, ta thân là chủ sự không thể bỏ qua mặt mũi mà làm trái với quy định”, Đồng lão tỏ ra vô cùng tiếc nuối.
- “Trần tiểu hữu xin cứ tự nhiên”
- “ Đa tạ Đồng trưởng lão đã ra tay giúp đỡ”, Trần Ngọc vội vàng hành lễ với Đồng Thiện người đã chịu ra mặt giúp đỡ lần này.
Thật sự việc Đồng Thiện trợ giúp không phải ngẫu nhiên, việc này phải nói từ lúc khi Lý Thuần Phong đột nhiên xuất hiện làm cho thế trận hoàn toàn thay đổi rồi đến việc xuất hiện của Đại lực và Kim Hoa khiến trong lòng của Trần Ngọc dấy lên cảm giác bất an, hắn ta biết được rằng kết cục của đội ngũ chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều. Ngay lúc này hắn cần sự can thiệp của một thế lực khác có thể sánh ngang với Kim Xà bang và cái tên hắn ta nghĩ đến đầu tiên chính là Liên Thành thương hội.
Cẩu thúc đã từng căn dặn hắn rằng có hai thế lực tuyệt đối không nên đắc tội trong tiểu trấn này chính là Kim Xà bang và đặc biệt là Liên Thành thương hội chứng tỏ vị trí của Liên Thành thương hội không những sánh ngang mà còn có phần vượt trội hơn cả Kim Xà bang, nếu tranh thủ được sự ra mặt của bọn họ thế cục trận chiến có lẽ sẽ có bước xoay chuyển. Ngay khi bước chân vào đại sảnh của Liên Thành thương hội Trần Ngọc đã hoàn toàn bị choáng ngợp trước sự xa hoa của nó, ngay cả ở thế giới hiện đại cũng chưa chắc có thể sánh bằng, trong lúc hắn đang ngẩn ngơ thì có một quản sự của Liên Thành thương hội tiến đến hành lễ:
- “Xin chào quý khách, ta chính là quản sự tầng 1 của Liên Thành thương hội. Không biết ta có thể giúp được gì cho quý khách?”
Vị quản sự này dáng người tuy hơi mập mạp nhưng động tác lại vô cùng nhanh nhẹn, nụ cười thường trực treo trên môi của hắn người như vậy thật sự rất thích hợp trong việc mua bán.
Trần Ngọc mặc dù chưa đến đây bao giờ nhưng sự tiếp đãi của Liên Thành thương hội khiến hắn cảm thấy hài lòng, nếu có thời gian hắn cũng muốn tìm hiểu những vật phẩm tại nơi đây nhưng đáng tiếc hắn không đến đây để mua bán mà có việc cần nhờ vả. Trần Ngọc trực tiếp nói ra yêu cầu của mình:
- “Không biết ta có thể gặp chủ quản của Liên Thành thương hội được hay không?”
Gương mặt của vị quản sự ngay lập tức có một chút cứng đờ, chủ quản của Liên Thành thương hội tại tiểu trấn này có địa vị vô cùng cao quý, bình thường rất ít khi ra mặt chỉ những giao dịch quan trọng mới có sự xuất hiện của hắn ta, người thanh niên này vừa mới xuất hiện đã yêu cầu gặp chủ quản như vậy thật sự khiến hắn bất ngờ.
- “Không biết quý khách có việc gì cần đến sự ra mặt của Đồng chủ quản, nếu là giao dịch không quá lớn ta cũng có thể làm chủ”, hắn ta không thể bất cứ chuyện gì cũng làm phiền đến chủ sự, nếu làm cho chủ sự không vui thì khác nào tự rước họa vào thân.
Trần Ngọc cũng đã lường trước được rằng nếu muốn gặp chủ sự tuyệt đối không hề dễ dàng nhưng tình thế bắt buộc hắn đành phải buông tay mà đánh cược một phen.
- “Ngươi cứ đưa vật này cho chủ sự”, Trần Ngọc lấy từ trong người ra một lam sắc quả. Đây chính là dị quả hắn thu được từ trên người của Hoàng kim dã trư, vốn hắn định đưa nó cho Lâm Chính nhưng vì tình huống có chút thay đổi nên hắn vẫn còn giữ trên người, mặc dù hắn cũng không biết giá trị của Lam sắc quả này đến đâu nhưng thông qua việc loại quả này có thể khiến hắn nổi lên dị tâm đã chứng tỏ nó tuyệt đối là bất phàm.
Ánh sáng của Lam sắc quả làm cho quản sự Liên Thành thương hội có chút thất thố, phản ứng của hắn cũng rất giống phản ứng của Trần Ngọc khi lần đầu gặp được dị quả, Trần Ngọc nhanh chóng đề tỉnh vị quản sự:
- “Không biết ngươi có thể chuyển vật này cho chủ sự hay không, còn việc ngài ấy có gặp ta hay không sẽ do ngài ấy tự quyết định”
Vị quản sự này cũng là người có định lực rất tốt, ngay khi được Trần Ngọc đề tĩnh đã nhanh chóng thu lại ánh mắt mê say của mình, với kinh nghiệm nhiều năm làm sinh ý của hắn thì món hàng lần này giá trị tuyệt đối không nhỏ, hắn có một chút do dự nhưng ngay sau đó đã nhận lấy Lam sắc quả rồi đi thẳng đến chỗ của chủ sự Đồng Thiện.
Không để Trần Ngọc phải chờ lâu chỉ một khắc sau vị quản sự ấy đã quay lại thông báo với hắn rằng Đồng chủ sự đã đồng ý gặp hắn và mời hắn hội kiến tại tầng 5 của thương hội để có thể thương lượng kỷ càng hơn, thông qua thái độ và ánh mắt của vị quản sự có thể thấy hắn ta đối với Trần Ngọc đã cung kính hơn hẵn.
Theo thông lệ của Liên Thành thương hội khách hàng thông thường khi đến đây chỉ được giao dịch ở tầng 1, những quý tộc, phú hào có mức tích lũy hơn 5 vạn đồng được phép giao dịch ở tầng 2, tầng 3 và tầng 4 chỉ dành cho những người có thiệp mời của Liên Thành thương hội còn những người được mời thẳng lên tầng 5 thì đây mới là lần đầu mà hắn được chứng kiến, “người thanh niên này tuyệt đối không tầm thường” đây chính là suy nghĩ của vị quản sự.
Trần Ngọc đi thẳng một mạch lên đến tầng 5, hắn thật sự không có tâm trạng để nhìn ngắm xung quanh trong lòng hắn lúc này chỉ mong sao có thể nhanh chóng có thể giải quyết xung đột của Kim Xà bang và nhóm người Lâm Chính. Vị quản sự sau khi dắt hắn đến tầng 5 thì nhanh chóng lui xuống, trước mặt Trần Ngọc lúc này là một căn phòng khá đơn giản nhưng lại cho người ta cảm giác thư thái, cửa phòng đang khép hờ. Mặc dù đang nóng lòng muốn gặp vị chủ sự này nhưng Trần Ngọc cũng biết rằng nhân vật này tuyệt đối không đơn giản, tốt nhất không nên lỗ mãng nếu không chỉ tự chuốc lấy tai họa mà thôi.
Đứng trước cửa phòng, Trần Ngọc cung kính hành lễ:
- “Vãn bối Trần Ngọc xin bái kiến chủ sự”
- “Tiểu hữu không cần phải đa lễ, cửa không khóa ngươi cứ tự nhiên”, từ trong gian phòng một giọng nói vang lên, từ âm sắc có thể thấy giọng nói này là của một lão nhân tuy nhiên lại vô cùng có lực, theo như cảm nhận của hắn thì người bên trong chắc chắn vô cùng uy nghiêm.
Trần Ngọc sau khi được sự cho phép của chủ sự nhanh chóng tiến vào căn phòng nhưng trái với cảm nhận của hắn trước mặt chỉ là một lão nhân vô cùng hòa nhã và thân thiện với nụ cười thường trực trên môi. Thấy Trần Ngọc bước vào vị chủ sự vội đặt tách trà trên tay xuống bàn:
- “Từ lúc nào mà tiểu trấn này lại xuất hiện một nhân vật phong vân như vậy, ta chính là chủ sự của Liên Thành thương hội ở đây, mọi người hay gọi là Đồng trưởng lão không biết Trần tiểu hữu muốn gặp ta có việc gì?”
- “Thật không dám giấu Đồng trưỡng lão, vãn bối hôm nay mạo muội đến đây chính là muốn nhờ Đồng trưởng lão ra mặt giúp đỡ cho ta một việc”, Trần Ngọc cũng không muốn dong dài mà nói thẳng ra ý đồ của mình.
Đồng trưởng lão đưa tay khẻ vuốt chòm râu của mình, khuôn mặt có chút suy tư:
- “có phải là việc liên quan đến Kim Xà bang không?”
- “Đồng trưởng lão quả nhiên là thần cơ diệu toán, thật đúng là như vậy”, Trần Ngọc thầm thán phục đối với vị chủ sự này, không cần hắn ta phải nói ra vị chủ sự này đã nắm được ít nhiều tin tức, đúng là thật sự không thể xem thường.
- Nếu là việc liên quan đến Kim Xà bang ta e là không thể ra mặt cho tiểu hữu được rồi, vì quy định của Liên Thành thương hội trước nay chính là không can thiệp vào chuyện của người khác, ta thân là chủ sự không thể bỏ qua mặt mũi mà làm trái với quy định”, Đồng lão tỏ ra vô cùng tiếc nuối.
Danh sách chương