Thấy Hạ Kiều Nghi không trả lời, bà lại như chưa đánh đã tự khai:

“Lão già khốn kiếp đó, chính hắn… là do hắn ta… cùng với đám bạn của hắn đã… làm nhục mẹ. Gần đây còn suốt ngày làm phiền mẹ… Đám người khi nãy cũng chính là người của vợ hắn tới đây đánh ghen… Nhưng con à… mẹ… mẹ không có qua lại với ông ta… Con phải tin mẹ…”

Nghe mẹ thừa nhận mình bị làm nhục, dù rằng cô đã biết trước nhưng không hiểu sao lúc đó lại chợt bật khóc. Cô ôm chầm lấy bà:

“Mẹ à… cho dù mẹ có sai với cả thế giới thì trong mắt con mẹ vẫn là đúng nhất, mẹ là cả thế giới của con. Con không quan tâm về xuất thân của mình, con chỉ quan tâm mẹ chính là mẹ của con thôi. Còn mụ già đó… bà ta dám cho người đánh mẹ, đừng trách con trả đũa bà ta…”

“Nhưng Nghi Nghi à… đó là mẹ của bạn con.”

Hạ Kiều Nghi thấy rằng từ khi mình trọng sinh, làm đủ loại chuyện tốt bằng chính lương tâm của mình, nhưng ngược lại chỉ có chuyện xấu tìm tới cô.

Vì có lẽ mẹ đã bị chọc phải cái gai trong lòng đã không ngừng khóc kể lại cho cô nghe chuyện năm đó. Mẹ nói mẹ không thể để người khác cứ đe dọa nói cho cô biết, mà chính bà sẽ nói rõ cho cô.

Năm đó, Ngữ Tông Trạch yêu thích mẹ cô, nhưng không được bà đáp lại. Nói thế nào thì nói, mẹ cô vẫn luôn là người phụ nữ xinh đẹp cao ngạo có học thức xuất thân từ gia đình gia giáo. Lựa chọn tốt có rất nhiều, bà làm kiêu một chút chẳng phải chuyện gì lạ lẫm.

Nhưng Ngữ Tông Trạch là một con cáo già háo sắc, không ăn chín được thì cưỡng ép hái xanh. Ông ta lập mưu kế bất chính với mẹ, kế hoạch đó được thực hiện với đồng bọn của ông ta, giữa đường những đồng bọn đó đều không kiềm chế được nên mới xảy ra chuyện mẹ bị cuong hiep tập thể.

Mà những người từng làm hại mẹ cô hiện tại đều là những người quyền cao chức trọng. Thế lực của bọn họ vô cùng lớn nên đến tận bây giờ mọi chuyện vẫn bị chôn giấu. Ông bà ngoại cũng vì chuyện đó mà dằn vặt đau buồn tới chết.

Nghe chi tiết câu chuyện, Hạ Kiều Nghi cảm thấy lồng ngực mình nghẹn lại. Hai hàng nước mắt chảy dài, cô nức nở:

“Mẹ, con cảm ơn mẹ… Cảm ơn mẹ vì đã luôn yêu thương con.”

Cảm ơn mẹ vì hoàn cảnh trớ trêu, vì có cô là ngoài ý muốn mà bà vẫn luôn yêu thương cô vô điều kiện.

“Đứa trẻ ngốc, mẹ không thương con thì thương ai?”

Nói rồi, bà chợt nghĩ tới Lục Đông Phong, ánh mắt sắc lại:

“Mẹ có thể nhìn ra A Phong thực sự rất thương con, nhưng nhà cậu ấy chắc chắn sẽ không chấp nhận con làm con dâu của họ. Nên giờ mẹ nghiêm túc muốn nói, nếu con cảm thấy không ổn thì nên cân nhắc chia tay đi. Buông sớm càng ít đau.”

Hạ Kiều Nghi biết chuyện mẹ anh đã tìm tới nói chuyện với mẹ cô, không những một mà tận vài lần. Cô vờ nhắm mắt cho qua, nhưng nghe mẹ nói vậy lòng lại đau thắt.



“Mẹ ơi…”

Hạ Lam thấy cô khó nói, lại vỗ về:

“Nhưng nếu con thực sự muốn tiếp tục, mẹ cũng không ngăn cản. Con đừng giận mẹ…”

Cô đau đớn nói:

“Con hiểu. Con sẽ suy nghĩ.”



Quán cafe.

Hạ Kiều Nghi vừa tới đã nhìn thấy bà Ngữ ngồi ở chiếc bàn gần đó. Bà ta trông thấy cô, ánh mắt hiện lên tia chán ghét khác xa với lúc cô giúp Ngữ Thu Mai chữa bệnh lần đó.

Giờ đây, Ngữ Thu Mai đã Nam tiến theo chỉ định của công ty cho nên bà ta cũng không cần phải giả tạo với cô nữa. Cô vừa ngồi xuống, bà ta đã trào phúng nói:

“Mẹ con cô cũng tài thật, có thể bỏ tù mấy con chó của tôi.”

Hạ Kiều Nghi nhìn bà ta:

“Tôi vẫn còn tôn trọng bà gọi bà một tiếng bác gái, nhưng không ngờ bà lại có thể ra tay với mẹ tôi mà không quan tâm lý lẽ như thế? Có đáng làm gương cho lứa trẻ chúng tôi không?”

Bà ta thấy cô xưng hô thế thì khẳng định cô hỗn xược, lập tức hất thẳng tay ly nước vào mặt cô:

“Lý lẽ ư?”

Giọng bà ta oang oang:

“Với loại người phá hoại gia đình nhà người khác như mẹ cô thì có tư cách gì mà đòi nói lý lẽ với tôi?”

Hạ Kiều Nghi vuốt nước trên mặt, cô thật bất ngờ vì nhận được ly nước này. Nếu bà ta cố ý gây sự chú ý, cô cũng lớn giọng:

“Chính chồng bà không biết liêm sỉ tối ngày tìm tới mẹ tôi, camera nhà tôi ghi được cả âm thanh đấy. Hay là do bà đã biết, nhưng quá bất lực không quản được chồng mình nên đi cắn càn người khác? Tôi nể tình bà là mẹ của bạn thân tôi, lịch sự nói chuyện với bà mà bà hành xử không khác gì loại đầu đường xó chợ. Tôi nói cho bà biết, loại chồng khốn nạn như chồng bà, vứt ra đường chó cũng không thèm tha đâu. Bảo ông ta, cút xa mẹ con chúng tôi ra. Đừng để tức nước vỡ bờ, nếu không tôi nhất định không tha cho các người.”

Ánh mắt cô rất độc địa, cho dù gương mặt đáng yêu cũng không cứu vớt được sự tàn ác của nó lúc này.

Bà Ngữ nghĩ cô dễ bắt nạt, nhưng đâu biết do cô trùng sinh muốn làm người tốt, nếu gặp phải cô của kiếp trước có khi bà ta không sống nổi đến ngày hôm nay. Nếu không phải vì bà ta đụng đến giới hạn của cô là mẹ, cô cũng không tức điên như lúc này.

Bà ta tức giận, bờ vai run lên chỉ tay vào mặt cô:

“Mày… mày…”

Cô chưa dừng lại, tiếp tục nói nhưng tông giọng đã nhỏ lại chỉ đủ để hai người nghe:

“Bà có muốn biết không, năm xưa người chồng khốn nạn của bà đã sỉ nhục thân thể mẹ tôi như thế nào? Mẹ tôi trước nay luôn vào vai người phụ nữ hiền lành, yên phận sống qua ngày nhưng các người năm lần bảy lượt chà đạp mẹ tôi… Bà đừng thách tôi, nếu pháp luật không làm gì được vợ chồng bà thì đôi bàn tay của Hạ Kiều Nghi này không ngại nhuốm máu thêm một lần nữa đâu.”

“Tao thật sai lầm khi để Mai Mai chơi với loại người nhân cách thối nát như mày.”

Vì tức giận cho nên nhất thời lời nói của cô rất độc địa:



“Bà nói tôi sao không tự xem lại chính mình rằng bà đã làm những gì, sao không nghĩ đến nếu không có tôi thì con gái bà bây giờ sẽ thành dạng gì?”

Lại không ngờ, bà Ngữ đã lấy điện thoại ở phía dưới bàn đưa lên:

“Mai Mai, con nghe thấy chưa? Con thấy đứa mà con chơi thân bao năm qua đã ăn nói với mẹ hỗn xược như thế nào chưa?”

Trong điện thoại không phát ra bất cứ âm thanh gì, khoảng vài giây sau chỉ nghe thấy tiếng nói nghẹn ngào của Ngữ Thu Mai:

“Nghi… tại sao vậy?”

Hạ Kiều Nghi cũng không thể đoán được tình cảnh này, nhất thời bàng hoàng. Sau cùng cô đã dứt khoát nói:

“Thế cũng tốt, biết sớm thì tốt. Mai Mai, tình bạn của chúng ta kết thúc ở đây đi, tôi không thể dằn vặt giữa cảm giác yêu và hận với gia đình cậu được nữa.”

Mẹ cô bị cha của Ngữ Thu Mai làm vậy, xác định hai người cũng không yên bình ngày qua ngày được nữa.

Cô không muốn mình cứ phải suy nghĩ nên tha thứ hay tiếp tục hận thù.

Ngữ Thu Mai đã tắt điện thoại. Cô quay sang bà ta, trước khi kết thúc cuộc trò chuyện đã cố ý bồi thêm:

“Đúng ý của bà rồi, bà hài lòng chưa? Cứ làm như gia đình bà báu lắm vậy, thật hèn hạ.”

Dứt lời, cô cầm lấy túi xách dứt khoát rời đi bỏ lại bà ta giận dữ không làm gì được.

Cảm giác trả đũa được cho mẹ thật sảng khoái.

Ở trên tầng hai quán cafe, Cố Giai Khải nói khẽ với Hàn Triết:

“Anh, em không ngờ cô ấy lại có bộ mặt bá đạo như thế!”

Hàn Triết cánh môi nâng lên ý cười hài lòng, dường như anh ta đã thấy Hạ Kiều Nghi của kiếp trước quay lại.

Giọng nhàn nhạt nói:

“Đừng bất ngờ, cô ấy vốn dĩ là người như vậy.”

Chẳng qua là đang cố gắng tu thành Bồ Tát sống mà thôi.

Cố Giai Khải cười khoái chí, lại thắc mắc:

“Anh, tại sao anh lại hiểu rõ cô ấy thế ạ?”

Hàn Triết liếc qua cậu ta:

“Là duyên tiền kiếp, cậu hiểu không?”

Cố Giai Khải lẩm bẩm:

“Vậy có lẽ lại thêm một kiếp nữa.”

Với tình hình còn có kiếp nạn Lục Đông Phong thì đại ca sao có thể?

Hàn Triết chợt đanh mặt:

“Muốn chết hả?”

“Dạ không ạ, em xin lỗi, em lỡ miệng…”

Cố Giai Khải tự vả miệng mình, nhưng cái vả như đập ruồi.

Xong lại hỏi anh ta:

“Vậy về phía bà ta thì sao ạ?”

Hàn Triết tàn nhẫn liếc về phía bà Ngữ đang nghe điện thoại phân phó người hãm hại mẹ con Hạ Kiều Nghi:

“Bà ta đã dám đụng đến bé cưng của tôi… cho về với tổ tiên đi.”

Phụtttt…

‘Bé cưng?’

Cố Giai Khải vội bưng miệng:

“Em xin lỗi đại ca, cafe nóng quá… Em hiểu rồi, em sẽ cho người làm ngay ạ…”

Và thế là lúc bà Ngữ ra khỏi quán cafe chuẩn bị lái xe trở về nhà, không ngờ bánh xe ô tô của bà ta đã bị ai đó chọc thủng, bà ta yêu cầu check camera nhưng chủ quán lấy lý do camera bị hỏng khiến bà ta đã tức càng thêm giận, bực bội chửi mấy câu rồi mới tìm người sửa xe.

Vài ngày sau, Ngữ Tông Trạch và bà ta đều nhận được thông tin mấy cửa hàng quần áo cao cấp của nhà bọn họ bị đập phá gây thiệt hại không ít. Đáng tiếc là không tìm ra ai là thủ phạm.

Bà Ngữ không nghĩ ra ai làm, càng cho rằng Hạ Kiều Nghi không có khả năng.

Rồi sau đó, bà ta nhận được một tin nhắn nặc danh:

[Mụ già thối tha, nếu bà muốn chết thì thử đụng đến mẹ con Hạ Kiều Nghi xem? Tôi sẽ cho bà biết tay.]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện