“Thằng khốn!”
Trước khi Lục Đông Phong đánh tới, Trọng Quân Dương đã kịp tránh. Anh ta ngạo nghễ cười lớn, sau đó nghênh ngang ngồi lên siêu xe nẹt pô trước khi phóng đi.
Lục Đông Phong tức giận, vớ được vật cứng liền cầm nó ném về phía chiếc xe của Trọng Quân Dương. Lực đạo rất mạnh, tấm kính sau xe bị tách một mảng lớn. Kết quả, sau hôm đó, anh phải lên chính cơ quan mình từng làm việc để nộp phạt tiền bồi thường.
Đồng nghiệp cũ lớn tuổi đi qua, khẽ vỗ vai anh:
“Không sao, còn nước còn tát. Anh em đều hiểu nỗi lòng của chú mà.”
Nói rồi thì rời đi.
Lục Đông Phong tức không chịu được, bây giờ ai cũng châm chọc anh là tên bị bạn gái cắm sừng, đã vậy tình địch còn dám trực tiếp khiêu khích anh. Anh thấy mình thật vô giá trị.
…
Chiếc xe vừa rời khỏi cơ quan không lâu, Lục Đông Phong liền tấp vào lề đường cao tốc chỉ toàn xe qua lại. Chiếc xe phía sau cũng theo đó mà dừng lại. Người trên xe từ từ bước xuống.
“Lục Thiếu tá, lại gặp nhau rồi…”
“Các người muốn thế nào?”
Lục Đông Phong cảnh giác.
Đàm Lan mỉm cười, đi tới trước mặt Lục Đông Phong.
“Ông chủ của chúng tôi muốn hợp tác với anh…”
“Ông chủ của các người… là ai?”
Đàm Lan không vội, nói:
“Xin mời Lục Thiếu tá đi theo tôi.”
Lục Đông Phong cân nhắc một chút mới đồng ý, anh mở điện thoại gửi một tin nhắn nhắn nhủ Hạ Kiều Nghi và mẹ vợ tương lai ăn tối trước không cần đợi anh, sau đó mới ra hiệu cho Đàm Lan dẫn đường. Đàm Lan tinh ý nhận ra hành động gửi tin nhắn của anh, khóe môi nở nụ cười.
“Tình cảm của Lục Thiếu tá và em Hạ quả thật rất khiến người khác ghen tị.”
Đàn ông có tiền có quyền thì nhiều vô kể nhưng người đàn ông thật lòng cưng chiều người yêu như Lục Đông Phong thì thực rất hiếm.
Thế nhưng Đàm Lan cũng từng chứng kiến rất nhiều cặp đôi tưởng chừng như họ chỉ dành cho nhau, mãi mãi không rời… Vậy mà đến phút cuối vẫn là đường ai nấy đi, duyên duyên số số chẳng biết trước được điều gì. Chỉ mong hai người họ có thể nắm tay nhau cùng đi tới cuối con đường, tạo thêm niềm tin vào tình yêu cho người khác.
Lục Đông Phong khẽ gật đầu, tình cảm khiến người khác ghen tị thường gặp rất nhiều sóng gió, nhưng anh sẽ cố gắng khiến mọi thứ yên bình nhất có thể.
Đàm Lan lái xe đi trước, Lục Đông Phong theo sau. Chiếc xe dừng lại trước một khách sạn cao cấp đạt tiêu chuẩn sáu sao vừa mới đi vào hoạt động mấy tháng trước.
“Khách sạn này thật biết cách chiều lòng người.”
Lục Đông Phong nói một câu, ngữ khí nửa châm chọc nửa tán thưởng.
Đàm Lan nghe lời ám chỉ, cười khẽ đáp lại:
“Khách sạn có được vị trí đắc địa như ngày hôm nay, đều là nhờ Lục Thiếu tá một tay hạ bút đồng ý.”
Lục Đông Phong thoáng sững lại, có chút không nghĩ tới. Lục lại trí nhớ, cuối cùng không nhớ chính mình là người xét duyệt cho dự án này từ bao giờ.
Thấy biểu hiện của anh, Đàm Lan nói:
“Hằng ngày có biết bao nhiêu dự án lớn cần Thiếu tá giải quyết, Thiếu tá không nhớ được dự án nhỏ này cũng là chuyện thường tình.”
Chưa kể, dự án khách sạn của tập đoàn còn được lên kế hoạch và được duyệt hồ sơ những hai năm trước, Lục Đông Phong muốn nhớ cũng không phải là điều dễ dàng. Nói chung không quan trọng lắm nên Đàm Lan chẳng thừa hơi nói ra, tránh để phật lòng lại không hay.
“Xin mời đi phía bên này.”
Đàm Lan hướng tay về phía trước, tiếp tục dẫn đường. Lục Đông Phong dù vẫn còn nghi hoặc nhưng lại cho rằng dự án mà qua tay anh chắc chắn sẽ không có vấn đề mới yên tâm theo bước Đàm Lan đi vào căn phòng VIP.
Đàm Lan dẫn anh tới cửa phòng thì dừng lại để anh một mình vào trong.
Bên trong căn phòng chỉ có duy nhất một người đàn ông. Cảm nhận đầu tiên là anh thấy đối phương còn rất rất trẻ, gương mặt trắng sáng thế nhưng khí độ và thần sắc trầm lạnh toát rõ mồn một. Trông bí bách và ngột ngạt vô cùng.
Đột nhiên Lục Đông Phong có chút hả hê, đôi mày anh luôn cau lại từ lúc đóng phạt đến khi tới khách sạn, hiện tại cứ thế được giãn ra một cách không hề có chủ ý.
Trọng Quân Dương à Trọng Quân Dương…
Lần này cậu thực sự gặp phải đối thủ nặng ký rồi.
Người đàn ông trẻ trước mắt tất nhiên không hiểu tâm tư của anh, đối phương từ từ nâng lên ý cười nhạt:
“Lục Thiếu tá, mời ngồi!”
Lục Đông Phong theo cái ra hiệu của người trước mắt, anh ngồi xuống. Nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra tiếp theo, cả anh và đối phương đều im lặng như thể muốn thông qua quan sát mà nghiền ngẫm người kia.
Phải đến năm phút sau, người trước mắt mới cất tiếng:
“Xin tự giới thiệu, tôi là Hàn Thiên Dương. Rất vui vì được gặp Lục thiếu ngày hôm nay.”
Trông sắc mặt anh ta cứ nghiêm nghiêm, có vẻ không vui như lời anh ta nói, đây giống câu khách sáo hơn.
Lục Đông Phong suy nghĩ một hồi, sắc mặt hơi đanh lại:
“Cậu là người của tập đoàn X?”
Hiển nhiên, gần đây trong giới chính trị cũng đã nghe thoáng qua về danh tiếng tập đoàn X.
Hàn Thiên Dương bình thản chỉnh lại:
“Không phải tập đoàn X, mà là tập đoàn Hàn Thị.”
Anh ta đi thẳng vào vấn đề:
“Lục Thiếu tá làm việc trong nhà nước hẳn đã nghe về việc các lãnh đạo tối cao mong muốn lựa chọn ‘một vài’ doanh nghiệp làm sân sau để thanh tẩy những doanh nghiệp phản động rồi chứ?”
Lục Đông Phong thoáng bất ngờ vì không nghĩ đối phương lại biết được chuyện này. Lẽ nào…
“Ý cậu là Hàn Thị đã được chọn?”
Hàn Thiên Dương tất nhiên không nói ra toàn bộ sự thật, chỉ đáp:
“Không tự dưng Hàn Thị đang hoạt động tốt bên nước ngoài lại muốn lấn sân vào thị trường trong nước. Tất nhiên, cho dù vậy, tôi vẫn hy vọng sắp tới Hàn Thị chào sân thì Lục Thiếu tá có thể hỗ trợ một tay.”
Lục Đông Phong thẳng thừng hỏi ra nghi vấn của mình:
“Thực tế các anh đang cạnh tranh với Trọng Dương Thị, lợi dụng quan hệ mâu thuẫn của tôi với Trọng Quân Dương để kéo tôi về phía các người đúng chứ?”
Hàn Thiên Dương dứt khoát gật đầu:
“Đúng vậy.”
Anh ta đẩy một tập hồ sơ về phía anh, lại tiếp tục:
“Khu phố Thịnh Vượng của Trọng Dương Thị càng ngày càng phát triển, không sớm thì muộn tập đoàn đó sẽ nắm mạch kinh tế của thủ đô. Sẽ tốt thôi nhưng nếu Trọng Dương Thị trong sạch. Chỉ đáng tiếc, cha mẹ của Trọng Quân Dương là người gốc Hoa, từng phát hiện lý lịch không trong sạch nhưng bị bọn họ tẩy trắng. Không kìm hãm lại Trọng Dương Thị, chắc chắn việc tập đoàn này sẽ trở thành tập đoàn cốt lõi chi phối nền kinh tế nhà nước là điều sớm muộn. Thậm chí đến việc điều khiển cả bộ máy chính trị cũng không phải không có khả năng… Lúc đó Lục Thiếu tá chắc chưa nghĩ ra hậu quả đâu nhỉ?”
Quả thật Lục Đông Phong chưa từng nghĩ đến hậu quả nguy hại của điều đó, nhưng ngẫm một chút về sự phát triển của Trọng Dương Thị thì anh dự đoán thực sự có thể xảy ra chuyện như Hàn Thiên Dương nói.
Dù sao nhìn đối phương cũng uy tín hơn Trọng Quân Dương nhiều nên anh đã cân nhắc:
“Giúp anh, tôi được gì?”
Hàn Thiên Dương đột nhiên hơi hướng về phía anh, ánh mắt hiện lên vài tầng nguy hiểm:
“Bất kể là gì, nếu anh muốn.”
Lục Đông Phong nhìn đối phương, cùng là đàn ông, người nào có khả năng anh đều có thể nhìn ra. Lúc này thật muốn cá cược một phen, anh cũng chống tay lên bàn, mắt đối mắt, tia tàn nhẫn hiện lên:
“Tôi muốn Trọng Quân Dương biến mất khỏi thành phố H, Hàn thiếu làm được không?”
Hàn Thiên Dương nhìn ý tứ của Lục Đông Phong, đột nhiên cảm thấy khó hiểu:
“Không nghĩ Lục Thiếu tá khi ghen lên lại có thể tàn nhẫn như thế!”
Lục Đông Phong im lặng không đáp lại câu này, chỉ nhìn chằm chằm Hàn Thiên Dương như đang chờ câu trả lời chắc chắn.
Hàn Thiên Dương bật cười nhạt:
“Được thôi, quân tử nhất ngôn!”
…
Cũng vì sự kiện vừa qua cho nên cả mẹ và Lục Đông Phong đều buộc Hạ Kiều Nghi xin rút khỏi câu lạc bộ từ thiện. Cô trước mắt đáp ứng họ, sau lưng lại lén lút cùng trưởng ban câu lạc bộ ‘tác oai tác quái’. Tuy nhiên cô cũng rút kinh nghiệm không đi xa mà chỉ hỗ trợ từ thiện gần quanh quanh thành phố H.
Quay trở lại trường học, vì muốn quên đi những chuyện không hay, cô ra sức học hành. Thời gian cô nghỉ, Tô Tịch rất lo lắng cho cô, thường xuyên gọi điện tâm sự.
Cô nhận ra, ngoài Tô Tịch thì hai người bạn còn lại trong phòng không thích mình. Cô không phải nữ chính Mary Sue, không thèm đòi hỏi tất cả mọi người phải thích mình.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, năm nhất cứ vậy trôi qua. Hạ Kiều Nghi xuất sắc nhận được học bổng của trường.
Những ngày tháng trôi qua rồi, không phải không có chuyện xảy ra, chỉ là nó không quá tác động mạnh mẽ đến cô nên cô đều im lặng đón nhận.
Trọng Trang My tìm tới cô cưỡng ép cô phải dạy cô ta học trở thành ‘tổ lái’ trong làng đua. Cô tất nhiên có thể phũ phàng từ chối nhưng vì thái độ dai như đỉa suốt ngày tìm cô ở trường khiến cô thấy phiền phức, miễn cưỡng dạy chị ta.
Điều ngớ ngẩn mà cô không ngờ đến, sau mấy tháng dạy chị ta, thế mà cô lại thân thiết được với kẻ thù kiếp trước của mình.
Về Thẩm Yến Ngọc thì quả nhiên cô ta vẫn là tình sâu nghĩa nặng với Trọng Quân Dương hơn cho nên sau lần bắt cóc đó, cô ta đã bám lấy Trọng Quân Dương đòi chịu trách nhiệm. Trọng Quân Dương thì như dở quẻ, suốt ngày tìm tới cô.
Cô không rõ anh ta với Lục Đông Phong đã xảy ra chuyện gì, dự án khu phố Thịnh Vượng vẫn được tiến hành nhưng có vẻ không phát triển tốt như cô đã nghĩ. Trọng Dương Thị luôn gặp khó khăn.
Trước khi Lục Đông Phong đánh tới, Trọng Quân Dương đã kịp tránh. Anh ta ngạo nghễ cười lớn, sau đó nghênh ngang ngồi lên siêu xe nẹt pô trước khi phóng đi.
Lục Đông Phong tức giận, vớ được vật cứng liền cầm nó ném về phía chiếc xe của Trọng Quân Dương. Lực đạo rất mạnh, tấm kính sau xe bị tách một mảng lớn. Kết quả, sau hôm đó, anh phải lên chính cơ quan mình từng làm việc để nộp phạt tiền bồi thường.
Đồng nghiệp cũ lớn tuổi đi qua, khẽ vỗ vai anh:
“Không sao, còn nước còn tát. Anh em đều hiểu nỗi lòng của chú mà.”
Nói rồi thì rời đi.
Lục Đông Phong tức không chịu được, bây giờ ai cũng châm chọc anh là tên bị bạn gái cắm sừng, đã vậy tình địch còn dám trực tiếp khiêu khích anh. Anh thấy mình thật vô giá trị.
…
Chiếc xe vừa rời khỏi cơ quan không lâu, Lục Đông Phong liền tấp vào lề đường cao tốc chỉ toàn xe qua lại. Chiếc xe phía sau cũng theo đó mà dừng lại. Người trên xe từ từ bước xuống.
“Lục Thiếu tá, lại gặp nhau rồi…”
“Các người muốn thế nào?”
Lục Đông Phong cảnh giác.
Đàm Lan mỉm cười, đi tới trước mặt Lục Đông Phong.
“Ông chủ của chúng tôi muốn hợp tác với anh…”
“Ông chủ của các người… là ai?”
Đàm Lan không vội, nói:
“Xin mời Lục Thiếu tá đi theo tôi.”
Lục Đông Phong cân nhắc một chút mới đồng ý, anh mở điện thoại gửi một tin nhắn nhắn nhủ Hạ Kiều Nghi và mẹ vợ tương lai ăn tối trước không cần đợi anh, sau đó mới ra hiệu cho Đàm Lan dẫn đường. Đàm Lan tinh ý nhận ra hành động gửi tin nhắn của anh, khóe môi nở nụ cười.
“Tình cảm của Lục Thiếu tá và em Hạ quả thật rất khiến người khác ghen tị.”
Đàn ông có tiền có quyền thì nhiều vô kể nhưng người đàn ông thật lòng cưng chiều người yêu như Lục Đông Phong thì thực rất hiếm.
Thế nhưng Đàm Lan cũng từng chứng kiến rất nhiều cặp đôi tưởng chừng như họ chỉ dành cho nhau, mãi mãi không rời… Vậy mà đến phút cuối vẫn là đường ai nấy đi, duyên duyên số số chẳng biết trước được điều gì. Chỉ mong hai người họ có thể nắm tay nhau cùng đi tới cuối con đường, tạo thêm niềm tin vào tình yêu cho người khác.
Lục Đông Phong khẽ gật đầu, tình cảm khiến người khác ghen tị thường gặp rất nhiều sóng gió, nhưng anh sẽ cố gắng khiến mọi thứ yên bình nhất có thể.
Đàm Lan lái xe đi trước, Lục Đông Phong theo sau. Chiếc xe dừng lại trước một khách sạn cao cấp đạt tiêu chuẩn sáu sao vừa mới đi vào hoạt động mấy tháng trước.
“Khách sạn này thật biết cách chiều lòng người.”
Lục Đông Phong nói một câu, ngữ khí nửa châm chọc nửa tán thưởng.
Đàm Lan nghe lời ám chỉ, cười khẽ đáp lại:
“Khách sạn có được vị trí đắc địa như ngày hôm nay, đều là nhờ Lục Thiếu tá một tay hạ bút đồng ý.”
Lục Đông Phong thoáng sững lại, có chút không nghĩ tới. Lục lại trí nhớ, cuối cùng không nhớ chính mình là người xét duyệt cho dự án này từ bao giờ.
Thấy biểu hiện của anh, Đàm Lan nói:
“Hằng ngày có biết bao nhiêu dự án lớn cần Thiếu tá giải quyết, Thiếu tá không nhớ được dự án nhỏ này cũng là chuyện thường tình.”
Chưa kể, dự án khách sạn của tập đoàn còn được lên kế hoạch và được duyệt hồ sơ những hai năm trước, Lục Đông Phong muốn nhớ cũng không phải là điều dễ dàng. Nói chung không quan trọng lắm nên Đàm Lan chẳng thừa hơi nói ra, tránh để phật lòng lại không hay.
“Xin mời đi phía bên này.”
Đàm Lan hướng tay về phía trước, tiếp tục dẫn đường. Lục Đông Phong dù vẫn còn nghi hoặc nhưng lại cho rằng dự án mà qua tay anh chắc chắn sẽ không có vấn đề mới yên tâm theo bước Đàm Lan đi vào căn phòng VIP.
Đàm Lan dẫn anh tới cửa phòng thì dừng lại để anh một mình vào trong.
Bên trong căn phòng chỉ có duy nhất một người đàn ông. Cảm nhận đầu tiên là anh thấy đối phương còn rất rất trẻ, gương mặt trắng sáng thế nhưng khí độ và thần sắc trầm lạnh toát rõ mồn một. Trông bí bách và ngột ngạt vô cùng.
Đột nhiên Lục Đông Phong có chút hả hê, đôi mày anh luôn cau lại từ lúc đóng phạt đến khi tới khách sạn, hiện tại cứ thế được giãn ra một cách không hề có chủ ý.
Trọng Quân Dương à Trọng Quân Dương…
Lần này cậu thực sự gặp phải đối thủ nặng ký rồi.
Người đàn ông trẻ trước mắt tất nhiên không hiểu tâm tư của anh, đối phương từ từ nâng lên ý cười nhạt:
“Lục Thiếu tá, mời ngồi!”
Lục Đông Phong theo cái ra hiệu của người trước mắt, anh ngồi xuống. Nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra tiếp theo, cả anh và đối phương đều im lặng như thể muốn thông qua quan sát mà nghiền ngẫm người kia.
Phải đến năm phút sau, người trước mắt mới cất tiếng:
“Xin tự giới thiệu, tôi là Hàn Thiên Dương. Rất vui vì được gặp Lục thiếu ngày hôm nay.”
Trông sắc mặt anh ta cứ nghiêm nghiêm, có vẻ không vui như lời anh ta nói, đây giống câu khách sáo hơn.
Lục Đông Phong suy nghĩ một hồi, sắc mặt hơi đanh lại:
“Cậu là người của tập đoàn X?”
Hiển nhiên, gần đây trong giới chính trị cũng đã nghe thoáng qua về danh tiếng tập đoàn X.
Hàn Thiên Dương bình thản chỉnh lại:
“Không phải tập đoàn X, mà là tập đoàn Hàn Thị.”
Anh ta đi thẳng vào vấn đề:
“Lục Thiếu tá làm việc trong nhà nước hẳn đã nghe về việc các lãnh đạo tối cao mong muốn lựa chọn ‘một vài’ doanh nghiệp làm sân sau để thanh tẩy những doanh nghiệp phản động rồi chứ?”
Lục Đông Phong thoáng bất ngờ vì không nghĩ đối phương lại biết được chuyện này. Lẽ nào…
“Ý cậu là Hàn Thị đã được chọn?”
Hàn Thiên Dương tất nhiên không nói ra toàn bộ sự thật, chỉ đáp:
“Không tự dưng Hàn Thị đang hoạt động tốt bên nước ngoài lại muốn lấn sân vào thị trường trong nước. Tất nhiên, cho dù vậy, tôi vẫn hy vọng sắp tới Hàn Thị chào sân thì Lục Thiếu tá có thể hỗ trợ một tay.”
Lục Đông Phong thẳng thừng hỏi ra nghi vấn của mình:
“Thực tế các anh đang cạnh tranh với Trọng Dương Thị, lợi dụng quan hệ mâu thuẫn của tôi với Trọng Quân Dương để kéo tôi về phía các người đúng chứ?”
Hàn Thiên Dương dứt khoát gật đầu:
“Đúng vậy.”
Anh ta đẩy một tập hồ sơ về phía anh, lại tiếp tục:
“Khu phố Thịnh Vượng của Trọng Dương Thị càng ngày càng phát triển, không sớm thì muộn tập đoàn đó sẽ nắm mạch kinh tế của thủ đô. Sẽ tốt thôi nhưng nếu Trọng Dương Thị trong sạch. Chỉ đáng tiếc, cha mẹ của Trọng Quân Dương là người gốc Hoa, từng phát hiện lý lịch không trong sạch nhưng bị bọn họ tẩy trắng. Không kìm hãm lại Trọng Dương Thị, chắc chắn việc tập đoàn này sẽ trở thành tập đoàn cốt lõi chi phối nền kinh tế nhà nước là điều sớm muộn. Thậm chí đến việc điều khiển cả bộ máy chính trị cũng không phải không có khả năng… Lúc đó Lục Thiếu tá chắc chưa nghĩ ra hậu quả đâu nhỉ?”
Quả thật Lục Đông Phong chưa từng nghĩ đến hậu quả nguy hại của điều đó, nhưng ngẫm một chút về sự phát triển của Trọng Dương Thị thì anh dự đoán thực sự có thể xảy ra chuyện như Hàn Thiên Dương nói.
Dù sao nhìn đối phương cũng uy tín hơn Trọng Quân Dương nhiều nên anh đã cân nhắc:
“Giúp anh, tôi được gì?”
Hàn Thiên Dương đột nhiên hơi hướng về phía anh, ánh mắt hiện lên vài tầng nguy hiểm:
“Bất kể là gì, nếu anh muốn.”
Lục Đông Phong nhìn đối phương, cùng là đàn ông, người nào có khả năng anh đều có thể nhìn ra. Lúc này thật muốn cá cược một phen, anh cũng chống tay lên bàn, mắt đối mắt, tia tàn nhẫn hiện lên:
“Tôi muốn Trọng Quân Dương biến mất khỏi thành phố H, Hàn thiếu làm được không?”
Hàn Thiên Dương nhìn ý tứ của Lục Đông Phong, đột nhiên cảm thấy khó hiểu:
“Không nghĩ Lục Thiếu tá khi ghen lên lại có thể tàn nhẫn như thế!”
Lục Đông Phong im lặng không đáp lại câu này, chỉ nhìn chằm chằm Hàn Thiên Dương như đang chờ câu trả lời chắc chắn.
Hàn Thiên Dương bật cười nhạt:
“Được thôi, quân tử nhất ngôn!”
…
Cũng vì sự kiện vừa qua cho nên cả mẹ và Lục Đông Phong đều buộc Hạ Kiều Nghi xin rút khỏi câu lạc bộ từ thiện. Cô trước mắt đáp ứng họ, sau lưng lại lén lút cùng trưởng ban câu lạc bộ ‘tác oai tác quái’. Tuy nhiên cô cũng rút kinh nghiệm không đi xa mà chỉ hỗ trợ từ thiện gần quanh quanh thành phố H.
Quay trở lại trường học, vì muốn quên đi những chuyện không hay, cô ra sức học hành. Thời gian cô nghỉ, Tô Tịch rất lo lắng cho cô, thường xuyên gọi điện tâm sự.
Cô nhận ra, ngoài Tô Tịch thì hai người bạn còn lại trong phòng không thích mình. Cô không phải nữ chính Mary Sue, không thèm đòi hỏi tất cả mọi người phải thích mình.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, năm nhất cứ vậy trôi qua. Hạ Kiều Nghi xuất sắc nhận được học bổng của trường.
Những ngày tháng trôi qua rồi, không phải không có chuyện xảy ra, chỉ là nó không quá tác động mạnh mẽ đến cô nên cô đều im lặng đón nhận.
Trọng Trang My tìm tới cô cưỡng ép cô phải dạy cô ta học trở thành ‘tổ lái’ trong làng đua. Cô tất nhiên có thể phũ phàng từ chối nhưng vì thái độ dai như đỉa suốt ngày tìm cô ở trường khiến cô thấy phiền phức, miễn cưỡng dạy chị ta.
Điều ngớ ngẩn mà cô không ngờ đến, sau mấy tháng dạy chị ta, thế mà cô lại thân thiết được với kẻ thù kiếp trước của mình.
Về Thẩm Yến Ngọc thì quả nhiên cô ta vẫn là tình sâu nghĩa nặng với Trọng Quân Dương hơn cho nên sau lần bắt cóc đó, cô ta đã bám lấy Trọng Quân Dương đòi chịu trách nhiệm. Trọng Quân Dương thì như dở quẻ, suốt ngày tìm tới cô.
Cô không rõ anh ta với Lục Đông Phong đã xảy ra chuyện gì, dự án khu phố Thịnh Vượng vẫn được tiến hành nhưng có vẻ không phát triển tốt như cô đã nghĩ. Trọng Dương Thị luôn gặp khó khăn.
Danh sách chương