Cả người cô chới với, cũng may do phản xạ nhanh vật người ngã sang bên cạnh. Nhưng Thẩm Yến Ngọc thì không may mắn như vậy, mất đi cô là điểm tựa, cô ta mất đà ngã xuống dòng nước.
Thẩm Yến Ngọc bị nước suối đánh vào mặt, tiếng kêu cứu lúc to lúc nhỏ. Đợi đến khi mọi người hoàn hồn lại thì cô ta đã bị dòng suối chảy xiết cuốn đi.
Mọi người trên bờ ai nấy đều ra sức hô hào nhưng lại không một ai nhảy xuống. Vừa đúng lúc có đứa con gái từng trò chuyện với Thẩm Yến Ngọc không ưa định lên tiếng trách móc Hạ Kiều Nghi thì đã nghe một tiếng ‘ùm’.
Mấy người trong câu lạc bộ mặt cắt không còn giọt máu khi thấy Hạ Kiều Nghi nhảy xuống suối, thả người trôi theo con nước. Một mạng đã nguy kịch, đây hai mạng người… chưa kể Lục Thiếu tá đã vất vả nhờ họ để mắt tới cô… Nếu không may cô xảy ra chuyện, họ chắc chắn sẽ không được sống yên.
…
Ở một diễn biến khác, Hạ Kiều Nghi sẽ không tự nhiên mà hành động ngu ngốc. Cô đã nghĩ đến dòng nước suối ở đây chảy từ thác ghềnh trên đồi xuống, tuy chảy xiết nhưng chắc chắn sẽ chảy dồn về một con hồ dưới bản. Với kỹ năng bơi lội của mình, cô tự tin đến tám mươi phần trăm có thể cứu sống Thẩm Yến Ngọc.
Thật ra, Hạ Kiều Nghi không nhất thiết phải liều mình đến như vậy, nhưng cứ nghĩ tới kiếp này mình lại mắc nợ cô ta, cô thật không chịu được, thế khác nào cả quá trình từ thiện ăn năn hối lỗi cũng trở thành công cốc rồi.
Với dòng nước xiết như này, cố gắng bơi qua bơi lại cũng vô ích lại dẫn đến kiệt sức. Chi bằng cứ thả lỏng cơ thể nổi trên mặt nước để mặc dòng nước cuốn trôi, cô mong là Thẩm Yến Ngọc cũng nghĩ được điều này.
Nghĩ là nghĩ như thế, nhưng khi đối mặt với dòng nước xiết, Hạ Kiều Nghi cũng thật chật vật một phen. Cô bị uống hai ba ngụm nước suối là ít.
Không biết qua bao lâu, dòng suối cuốn cô và Thẩm Yến Ngọc rơi xuống hồ nước xanh thăm thẳm. Màu nước đẹp như viên ngọc huyền bí nhưng chính vì vậy đã tố giác nó là một cái hố ăn thịt người. Nếu không cẩn thận cả cô và Thẩm Yến Ngọc đều sẽ trở thành mồi ngon của nó.
Mắt thấy Thẩm Yến Ngọc đang chìm dần xuống hồ, cô ra sức bơi thật nhanh về phía cô ta, dùng hết sức bình sinh để kéo cô ta vào bờ.
Lúc kéo được Thẩm Yến Ngọc lên bờ, cô như mất gần hết sức lực. Nhưng chưa kịp thở phào đã phải cố gắng hô hấp nhân tạo cho cô ta.
“Tỉnh, Thẩm Yến Ngọc, cô tỉnh lại mau…”
Cô hết vỗ vỗ vào mặt lại đến thổi hơi cho cô ta.
“Thẩm Yến Ngọc… Cô không thể chết được…”
Cô thừa nhận, cô không lo cho cô ta, thứ cô thực sự lo lắng chính là ‘cái tôi thay đổi’ của cô bị vấy bẩn nếu như cô ta chết…
Cứ như vậy, thổi hơi, ấn ngực, rồi lại thổi hơi…
Qua hơn mười phút, Thẩm Yến Ngọc ho sặc ra nước.
Trông cô ta đã có dấu hiệu tốt, cục đá trong lòng Hạ Kiều Nghi bấy giờ mới xuôi xuống. Đợi khi cô ta ổn rồi, cô mới nằm vật sang bên cạnh, mệt mỏi kêu lên một tiếng, lồng ngực phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở gấp gáp.
Thẩm Yến Ngọc sau khi thoát khỏi cửa tử, hai mắt trống rỗng nhìn lên bầu trời đã dần ngả sang tối, cuối cùng không chịu được bật khóc nức nở.
Hạ Kiều Nghi đã mệt còn phải chịu đựng tiếng khóc rấm rứt của cô ta, cô bực bội vùng dậy muốn đi qua chỗ khác ngồi nghỉ. Ai ngờ Thẩm Yến Ngọc thấy cô bỏ đi, không màng danh dự cứ vậy ôm lấy chân cô, vừa khóc vừa nói:
“Kiều Nghi, cậu đi đâu vậy?”
Cô không buồn đáp, chỉ gằn nhẹ:
“Buông ra.”
Thẩm Yến Ngọc chột dạ cho rằng cô đã biết chuyện xấu mình đã làm nên cuống quýt nói:
“Kiều Nghi, tôi sai rồi, đáng lẽ tôi không nên nghe lời chị ta làm chuyện ngu ngốc, huhu, xin cậu đừng bỏ tôi đi, tôi sẽ chết mất…”
Hạ Kiều Nghi không quan tâm, đẩy cô ta ra rồi đi tìm chỗ khác.
Thẩm Yến Ngọc chẳng rõ nghĩ cái quái gì, thấy cô như vậy thì nghĩ cô giận, cô ta đứng phắt dậy nói mấy lời:
“Tại sao vậy, tại sao cậu luôn lạnh nhạt với tôi? Nếu cậu đã không quan tâm tôi như thế thì cứu tôi làm gì? Giờ tôi đi chết cho cậu xem, để cậu không phải khó chịu nữa…”
Nói xong thì ra vẻ chạy về phía hồ tính nhảy xuống một lần nữa.
Bấy giờ thì Hạ Kiều Nghi thực sự bị chọc giận, cô quay phắt lại trừng mắt quát lớn:
“Có gan thì cô nhảy đi, tôi sẽ không cứu cô lần hai đâu.”
Bước chân Thẩm Yến Ngọc sững lại, cuối cùng chỉ đành lủi thủi quay trở về, miệng khóc lóc gọi tên cô:
“Kiều Nghi, tôi sai rồi, cậu đừng bỏ tôi đi có được không? Ở nơi như thế này tôi sợ lắm…”
Cô gắt:
“Sợ thì ban đầu cô quyết định vào câu lạc bộ này làm gì?”
“Tôi là vì… anh…”
Cô ta đã vội sửa lại:
“Là vì cậu… Tôi rất hâm mộ cậu…”
Cô lạnh mặt không nói, tìm được chỗ thì ngồi phịch xuống, nhắm mắt hít thở đều để hồi phục sức lực.
Cả hai người đều là con gái, cân nặng ngang ngang nhau, kéo được cô ta lên cô thực rất mệt. Chưa kể đêm qua còn ngủ không ngon giấc nữa chứ.
Thẩm Yến Ngọc thấy nét mệt mỏi hiện rõ trên mặt cô thì không dám nhiều lời hơn. Cô ta đưa mắt nhìn quanh một vòng, nơi này hoang vu vắng vẻ, nếu Hạ Kiều Nghi mà bỏ cô ta ở lại, cô ta sẽ chết mất.
Thẩm Yến Ngọc e dè ngồi xuống bên cạnh cô, khe khẽ giọng:
“Kiều Nghi, cậu thử nói xem có ai tới đón chúng ta không?”
“Nơi này vắng vẻ như vậy, không biết có ma quỷ gì không nữa?”
“Kiều Nghi… tôi sợ lắm… cậu có sợ không?”
“...”
“Kiều Nghi… anh Đông Phong… có tới không?”
Nghe cô ta nhắc đến Lục Đông Phong, Hạ Kiều Nghi bực bội ngắt lời:
“Sao anh ấy phải đến?”
Thẩm Yến Ngọc buồn buồn, miệng hé ra rồi lại khép vào như khó nói.
Cô không quan tâm, trở người thẳng tay cởi ra chiếc áo khoác cùng chiếc áo mỏng thu đông treo lên cây chuối mọc dại gần đó, chỉ còn mặc nguyên một chiếc bra. Sau đấy, cô cũng định cởi ra chiếc quần dài bó sát vào người, lại bị Thẩm Yến Ngọc nhìn chằm chằm.
“Nếu cô muốn bản thân bị chết rét thì cứ mặc nó đi.”
Dù sao ở đây cũng chẳng có ai, xung quanh lại toàn cây cao, nếu có người đến, cô tự tin mình kịp thời mặc được đồ.
Nhìn cô bây giờ chỉ mặc nguyên một bộ đồ hở hang như bikini, Thẩm Yến Ngọc kiềm chế không được mà nói nhỏ:
“Cậu thật phóng khoáng…”
Cô nghe được, khẽ nhếch môi không đáp. Tiện tay bẻ một quả chuối để ăn.
Thẩm Yến Ngọc sau đấy chỉ cởi ra chiếc áo khoác, yên lặng ngồi bên cạnh cô. Thấy cô ăn một quả chuối thôi cũng nhìn ngon đến lạ, nhưng vì sự kiêu ngạo liền cố gắng nhịn xuống.
Trời sẩm tối đến tối hẳn cũng chẳng thấy bóng dáng con ma nào đến tìm hai người. Thẩm Yến Ngọc im lặng được một lúc lại quay ra phàn nàn.
Hạ Kiều Nghi thì không ngoài dự đoán. Hồ này ở cuối bản, mấy người kia lại ở lưng chừng giữa, theo tính toán, nếu nhanh cũng phải đến chiều tối ngày mai bọn họ mới tìm được bọn cô.
Nhưng cô thấy, với tình hình đồ đạc đang được vận chuyển vào khu tiếp tế thế này, lại thêm rừng núi hiểm trở dễ ngập lụt thì khả năng cao bọn họ sẽ gọi cứu hộ rồi phó mặc cho người ta chứ không thể tự đi tìm hai người. Ai cũng có nỗi sợ riêng, cô không thể trách họ.
Cũng may ở đây đã có mấy buồng chuối chín, tạm nhai mấy hôm không chết được. Đến Thẩm Yến Ngọc ban đầu chê ỏng chê ươn, sau cùng vẫn phải mặt dày bẻ nấy vài quả mà ăn lót dạ.
Cô nhớ lại khoảng thời gian mình cùng Hàn Triết bỏ trốn, giai đoạn căng go nhất đàn em không tiếp tế được lương thực, có khi phải ăn cả lương khô suốt một tuần trời, không thì nhịn đói. Có gì tồi tệ mà cô chưa từng trải qua đâu? “Xoẹt…”
Ngọn lửa từ từ bùng cháy thiêu đốt những chiếc lá chuối khô xác xơ, Hạ Kiều Nghi nhanh tay phủ lên nó thêm vài cây củi khô khó khăn tìm được. Thẩm Yến Ngọc ở bên cạnh tròn mắt nhìn kỹ năng mài lửa của cô, không ngừng khen ngợi, cảm thán.
Hai người cả đêm này dựa vào chút lửa le lói mà sưởi ấm.
Nửa đêm chìm vào giấc ngủ, cách đó không xa, một cặp mắt nhìn chăm chú vào hai người như thể suy tính điều gì.
Hạ Kiều Nghi chợt giật mình từ trong cơn ác mộng mê man. Cô mở to đôi mắt, ánh nhìn vô thức lia xung quanh, bàn tay nắm lấy cây củi gỗ bên cạnh như kiếm tìm cảm giác an toàn.
Người trong bóng tối kia cũng đang quan sát cô, nhưng cô không hề phát hiện ra đối phương. Cứ thế trừng to mắt suốt mười lăm phút sau cô mới tiếp tục miên man trở lại cơn ác mộng nọ…
Tiếng xe cảnh sát…
“Mau… mau trốn đi, bọn chó đó tới rồi…”
Tiếng hét loạn của đám đàn em…
Tiếng Hàn Triết thúc giục…
“Nhớ đó, đừng để ai bắt được em.”
Tiếng súng… Tiếng kêu thất thanh…
“Đứng lại mau, cảnh sát đây…”
“Pằng! Pằng! Pằng!”
“Áaaaaa, anh Khải…”
Hàn Triết níu lấy một tên đàn em, ánh mắt không kịp tuyệt vọng nhìn đàn em thân cận đã chết dưới họng súng của đám cảnh sát, chỉ vội hét lớn:
“Mau, mau đưa cô ấy rời khỏi đây!”
“...”
Thẩm Yến Ngọc bị nước suối đánh vào mặt, tiếng kêu cứu lúc to lúc nhỏ. Đợi đến khi mọi người hoàn hồn lại thì cô ta đã bị dòng suối chảy xiết cuốn đi.
Mọi người trên bờ ai nấy đều ra sức hô hào nhưng lại không một ai nhảy xuống. Vừa đúng lúc có đứa con gái từng trò chuyện với Thẩm Yến Ngọc không ưa định lên tiếng trách móc Hạ Kiều Nghi thì đã nghe một tiếng ‘ùm’.
Mấy người trong câu lạc bộ mặt cắt không còn giọt máu khi thấy Hạ Kiều Nghi nhảy xuống suối, thả người trôi theo con nước. Một mạng đã nguy kịch, đây hai mạng người… chưa kể Lục Thiếu tá đã vất vả nhờ họ để mắt tới cô… Nếu không may cô xảy ra chuyện, họ chắc chắn sẽ không được sống yên.
…
Ở một diễn biến khác, Hạ Kiều Nghi sẽ không tự nhiên mà hành động ngu ngốc. Cô đã nghĩ đến dòng nước suối ở đây chảy từ thác ghềnh trên đồi xuống, tuy chảy xiết nhưng chắc chắn sẽ chảy dồn về một con hồ dưới bản. Với kỹ năng bơi lội của mình, cô tự tin đến tám mươi phần trăm có thể cứu sống Thẩm Yến Ngọc.
Thật ra, Hạ Kiều Nghi không nhất thiết phải liều mình đến như vậy, nhưng cứ nghĩ tới kiếp này mình lại mắc nợ cô ta, cô thật không chịu được, thế khác nào cả quá trình từ thiện ăn năn hối lỗi cũng trở thành công cốc rồi.
Với dòng nước xiết như này, cố gắng bơi qua bơi lại cũng vô ích lại dẫn đến kiệt sức. Chi bằng cứ thả lỏng cơ thể nổi trên mặt nước để mặc dòng nước cuốn trôi, cô mong là Thẩm Yến Ngọc cũng nghĩ được điều này.
Nghĩ là nghĩ như thế, nhưng khi đối mặt với dòng nước xiết, Hạ Kiều Nghi cũng thật chật vật một phen. Cô bị uống hai ba ngụm nước suối là ít.
Không biết qua bao lâu, dòng suối cuốn cô và Thẩm Yến Ngọc rơi xuống hồ nước xanh thăm thẳm. Màu nước đẹp như viên ngọc huyền bí nhưng chính vì vậy đã tố giác nó là một cái hố ăn thịt người. Nếu không cẩn thận cả cô và Thẩm Yến Ngọc đều sẽ trở thành mồi ngon của nó.
Mắt thấy Thẩm Yến Ngọc đang chìm dần xuống hồ, cô ra sức bơi thật nhanh về phía cô ta, dùng hết sức bình sinh để kéo cô ta vào bờ.
Lúc kéo được Thẩm Yến Ngọc lên bờ, cô như mất gần hết sức lực. Nhưng chưa kịp thở phào đã phải cố gắng hô hấp nhân tạo cho cô ta.
“Tỉnh, Thẩm Yến Ngọc, cô tỉnh lại mau…”
Cô hết vỗ vỗ vào mặt lại đến thổi hơi cho cô ta.
“Thẩm Yến Ngọc… Cô không thể chết được…”
Cô thừa nhận, cô không lo cho cô ta, thứ cô thực sự lo lắng chính là ‘cái tôi thay đổi’ của cô bị vấy bẩn nếu như cô ta chết…
Cứ như vậy, thổi hơi, ấn ngực, rồi lại thổi hơi…
Qua hơn mười phút, Thẩm Yến Ngọc ho sặc ra nước.
Trông cô ta đã có dấu hiệu tốt, cục đá trong lòng Hạ Kiều Nghi bấy giờ mới xuôi xuống. Đợi khi cô ta ổn rồi, cô mới nằm vật sang bên cạnh, mệt mỏi kêu lên một tiếng, lồng ngực phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở gấp gáp.
Thẩm Yến Ngọc sau khi thoát khỏi cửa tử, hai mắt trống rỗng nhìn lên bầu trời đã dần ngả sang tối, cuối cùng không chịu được bật khóc nức nở.
Hạ Kiều Nghi đã mệt còn phải chịu đựng tiếng khóc rấm rứt của cô ta, cô bực bội vùng dậy muốn đi qua chỗ khác ngồi nghỉ. Ai ngờ Thẩm Yến Ngọc thấy cô bỏ đi, không màng danh dự cứ vậy ôm lấy chân cô, vừa khóc vừa nói:
“Kiều Nghi, cậu đi đâu vậy?”
Cô không buồn đáp, chỉ gằn nhẹ:
“Buông ra.”
Thẩm Yến Ngọc chột dạ cho rằng cô đã biết chuyện xấu mình đã làm nên cuống quýt nói:
“Kiều Nghi, tôi sai rồi, đáng lẽ tôi không nên nghe lời chị ta làm chuyện ngu ngốc, huhu, xin cậu đừng bỏ tôi đi, tôi sẽ chết mất…”
Hạ Kiều Nghi không quan tâm, đẩy cô ta ra rồi đi tìm chỗ khác.
Thẩm Yến Ngọc chẳng rõ nghĩ cái quái gì, thấy cô như vậy thì nghĩ cô giận, cô ta đứng phắt dậy nói mấy lời:
“Tại sao vậy, tại sao cậu luôn lạnh nhạt với tôi? Nếu cậu đã không quan tâm tôi như thế thì cứu tôi làm gì? Giờ tôi đi chết cho cậu xem, để cậu không phải khó chịu nữa…”
Nói xong thì ra vẻ chạy về phía hồ tính nhảy xuống một lần nữa.
Bấy giờ thì Hạ Kiều Nghi thực sự bị chọc giận, cô quay phắt lại trừng mắt quát lớn:
“Có gan thì cô nhảy đi, tôi sẽ không cứu cô lần hai đâu.”
Bước chân Thẩm Yến Ngọc sững lại, cuối cùng chỉ đành lủi thủi quay trở về, miệng khóc lóc gọi tên cô:
“Kiều Nghi, tôi sai rồi, cậu đừng bỏ tôi đi có được không? Ở nơi như thế này tôi sợ lắm…”
Cô gắt:
“Sợ thì ban đầu cô quyết định vào câu lạc bộ này làm gì?”
“Tôi là vì… anh…”
Cô ta đã vội sửa lại:
“Là vì cậu… Tôi rất hâm mộ cậu…”
Cô lạnh mặt không nói, tìm được chỗ thì ngồi phịch xuống, nhắm mắt hít thở đều để hồi phục sức lực.
Cả hai người đều là con gái, cân nặng ngang ngang nhau, kéo được cô ta lên cô thực rất mệt. Chưa kể đêm qua còn ngủ không ngon giấc nữa chứ.
Thẩm Yến Ngọc thấy nét mệt mỏi hiện rõ trên mặt cô thì không dám nhiều lời hơn. Cô ta đưa mắt nhìn quanh một vòng, nơi này hoang vu vắng vẻ, nếu Hạ Kiều Nghi mà bỏ cô ta ở lại, cô ta sẽ chết mất.
Thẩm Yến Ngọc e dè ngồi xuống bên cạnh cô, khe khẽ giọng:
“Kiều Nghi, cậu thử nói xem có ai tới đón chúng ta không?”
“Nơi này vắng vẻ như vậy, không biết có ma quỷ gì không nữa?”
“Kiều Nghi… tôi sợ lắm… cậu có sợ không?”
“...”
“Kiều Nghi… anh Đông Phong… có tới không?”
Nghe cô ta nhắc đến Lục Đông Phong, Hạ Kiều Nghi bực bội ngắt lời:
“Sao anh ấy phải đến?”
Thẩm Yến Ngọc buồn buồn, miệng hé ra rồi lại khép vào như khó nói.
Cô không quan tâm, trở người thẳng tay cởi ra chiếc áo khoác cùng chiếc áo mỏng thu đông treo lên cây chuối mọc dại gần đó, chỉ còn mặc nguyên một chiếc bra. Sau đấy, cô cũng định cởi ra chiếc quần dài bó sát vào người, lại bị Thẩm Yến Ngọc nhìn chằm chằm.
“Nếu cô muốn bản thân bị chết rét thì cứ mặc nó đi.”
Dù sao ở đây cũng chẳng có ai, xung quanh lại toàn cây cao, nếu có người đến, cô tự tin mình kịp thời mặc được đồ.
Nhìn cô bây giờ chỉ mặc nguyên một bộ đồ hở hang như bikini, Thẩm Yến Ngọc kiềm chế không được mà nói nhỏ:
“Cậu thật phóng khoáng…”
Cô nghe được, khẽ nhếch môi không đáp. Tiện tay bẻ một quả chuối để ăn.
Thẩm Yến Ngọc sau đấy chỉ cởi ra chiếc áo khoác, yên lặng ngồi bên cạnh cô. Thấy cô ăn một quả chuối thôi cũng nhìn ngon đến lạ, nhưng vì sự kiêu ngạo liền cố gắng nhịn xuống.
Trời sẩm tối đến tối hẳn cũng chẳng thấy bóng dáng con ma nào đến tìm hai người. Thẩm Yến Ngọc im lặng được một lúc lại quay ra phàn nàn.
Hạ Kiều Nghi thì không ngoài dự đoán. Hồ này ở cuối bản, mấy người kia lại ở lưng chừng giữa, theo tính toán, nếu nhanh cũng phải đến chiều tối ngày mai bọn họ mới tìm được bọn cô.
Nhưng cô thấy, với tình hình đồ đạc đang được vận chuyển vào khu tiếp tế thế này, lại thêm rừng núi hiểm trở dễ ngập lụt thì khả năng cao bọn họ sẽ gọi cứu hộ rồi phó mặc cho người ta chứ không thể tự đi tìm hai người. Ai cũng có nỗi sợ riêng, cô không thể trách họ.
Cũng may ở đây đã có mấy buồng chuối chín, tạm nhai mấy hôm không chết được. Đến Thẩm Yến Ngọc ban đầu chê ỏng chê ươn, sau cùng vẫn phải mặt dày bẻ nấy vài quả mà ăn lót dạ.
Cô nhớ lại khoảng thời gian mình cùng Hàn Triết bỏ trốn, giai đoạn căng go nhất đàn em không tiếp tế được lương thực, có khi phải ăn cả lương khô suốt một tuần trời, không thì nhịn đói. Có gì tồi tệ mà cô chưa từng trải qua đâu? “Xoẹt…”
Ngọn lửa từ từ bùng cháy thiêu đốt những chiếc lá chuối khô xác xơ, Hạ Kiều Nghi nhanh tay phủ lên nó thêm vài cây củi khô khó khăn tìm được. Thẩm Yến Ngọc ở bên cạnh tròn mắt nhìn kỹ năng mài lửa của cô, không ngừng khen ngợi, cảm thán.
Hai người cả đêm này dựa vào chút lửa le lói mà sưởi ấm.
Nửa đêm chìm vào giấc ngủ, cách đó không xa, một cặp mắt nhìn chăm chú vào hai người như thể suy tính điều gì.
Hạ Kiều Nghi chợt giật mình từ trong cơn ác mộng mê man. Cô mở to đôi mắt, ánh nhìn vô thức lia xung quanh, bàn tay nắm lấy cây củi gỗ bên cạnh như kiếm tìm cảm giác an toàn.
Người trong bóng tối kia cũng đang quan sát cô, nhưng cô không hề phát hiện ra đối phương. Cứ thế trừng to mắt suốt mười lăm phút sau cô mới tiếp tục miên man trở lại cơn ác mộng nọ…
Tiếng xe cảnh sát…
“Mau… mau trốn đi, bọn chó đó tới rồi…”
Tiếng hét loạn của đám đàn em…
Tiếng Hàn Triết thúc giục…
“Nhớ đó, đừng để ai bắt được em.”
Tiếng súng… Tiếng kêu thất thanh…
“Đứng lại mau, cảnh sát đây…”
“Pằng! Pằng! Pằng!”
“Áaaaaa, anh Khải…”
Hàn Triết níu lấy một tên đàn em, ánh mắt không kịp tuyệt vọng nhìn đàn em thân cận đã chết dưới họng súng của đám cảnh sát, chỉ vội hét lớn:
“Mau, mau đưa cô ấy rời khỏi đây!”
“...”
Danh sách chương