Vốn biết Hàn Triết là một tên biến thái có tính kiểm soát cao, nhưng Hạ Kiều Nghi không can tâm, cô bây giờ dù sao cũng là người tự do. Anh ta ấy vậy mà cứ theo dõi cô sao? Chỉ vì cô gặp mặt Trọng Quân Dương một chút, Hàn Triết liền nổi đóa với cô. Khi cô vừa ra khỏi nhà hàng liền bị đàn em của hắn ‘bắt cóc’ tới nơi đây.

Nhìn hắn ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt hằm hằm tức đến mức tím tái hết cả mặt mũi đâm ra cũng dọa cho cô khiếp sợ. Dù biết anh ta nói gì cũng chẳng đúng chút nào mà vẫn không dám lên tiếng phản bác, cô chỉ có thể ngồi khép nép một chỗ.

Hàn Triết trừng cô đến mệt.

“Hạ Kiều Nghi, tôi không ngờ em đã trải qua một đời rồi mà hiện tại vẫn còn ngu dốt đến như thế. Chẳng phải em nói em yêu tên Lục Đông Phong kia sao? Tại sao bây giờ đã nhịn không được mà tìm tới Trọng Quân Dương hả? Em thèm khát hắn ta đến mức như vậy à? Hay em đã quên những gì mà hắn làm với em rồi?”

Hàn Triết thật không hiểu, tại sao người này còn có thể ngu ngốc đến như thế. Bị phũ thật nhiều năm, đến cuối cùng nhận cả một cái kết đắng vậy mà cô vẫn có thể đem lòng cho tên khốn Trọng Quân Dương kia.

Anh hận, hận vì không thể giết chết con người ngu ngốc này, càng bực bội vì không thể bổ não cô ra nhét vào đầu cô một chút ‘lý thuyết không thể yêu kẻ thù’ nhưng hoàn toàn bất lực.

“Em đâu có…”

Cô nhỏ giọng đáp…

“Còn dám chối cãi. ‘Em đâu có…’ rồi lại ‘em đâu có…’? Tôi nghe câu này của em lại ít hay sao? Em nhớ lại đi, chính là cả một đời rồi!”

“...”

Hàn Triết chưa phát điên xong, bên ngoài tên đàn em tiến vào thông báo Lục Đông Phong đã tới. Đến đúng lúc lắm.

Hàn Triết hừng hực khí thế đi ra ngoài. Vừa nhìn thấy Lục Đông Phong thần sắc rất kém, anh ta một mạch đi tới, bộ dạng thách thức trỏ tay về phía ngực trái anh:

“Tôi đã nói cậu không được để cô ta đi gặp tên khốn kia rồi. Tại sao mọi chuyện vẫn tiếp diễn hả? Nếu như cảm thấy không thể làm được việc, thì buông tay đi, chính tôi sẽ đưa cô ta đi, cậu có hiểu không?”

Lục Đông Phong đặc biệt bài xích, nhưng lúc này nhìn Hàn Triết nói linh tinh thì thật khó hiểu.

Phía sau Hạ Kiều Nghi gương mặt ỉu xìu từ trong căn phòng đi ra. Ánh mắt cô lướt qua Hàn Triết, rồi lại nhìn về phía anh. Vẻ mặt khuyên anh hãy mặc kệ Hàn Triết đi.

Lục Đông Phong đường đường là Thiếu tá Lục, sao phải sợ. Thế nhưng vì biểu hiện của cô gái mà cũng đâm ra trầm ngâm.

Nhìn hai người cứ vậy tiến tới ôm nhau, Hàn Triết tức nổ phổi còn bị ăn cơm chó. Trong tâm tư suy nghĩ đợi anh ta giải quyết được cái gai Trọng Quân Dương chắc chắn sẽ không để Lục Đông Phong yên ổn.

Hàn Triết hừ lạnh một tiếng rồi quay người bỏ đi.

Nhìn anh ta khuất bóng, Lục Đông Phong mới bắt đầu tra khảo cô:

“Nghi, hôm nay em đã làm gì?”

Chịu đựng ánh mắt của Hàn Triết cả buổi, giờ lại đến Lục Đông Phong. Hạ Kiều Nghi thật muốn ngã vào vòng tay anh, để anh ôm cô ra ngoài.

Cô làm mặt mếu máo nói:

“Em đi gặp Trọng Quân Dương một chút thôi mà, tại sao mọi người lại làm như em đi làm chuyện xấu không bằng?”

Anh đã biết, chẳng qua đang thử lòng xem cô có nói thật hay không.

“Nhưng mà em tưởng anh đã duyệt dự án của khu phố Thịnh Vượng rồi? Hôm nay anh ấy gặp em vốn là muốn nhờ em chuyển lời nói giúp.”



Cô không nhắc đến chuyện vali tiền.

Lục Đông Phong nhìn cô chăm chú:

“Anh nói sẽ duyệt, chứ không phải duyệt luôn.”

Ít nhất, dựa vào biểu hiện của cô anh càng tin Trọng Quân Dương là một tình địch đáng gờm. Đương nhiên anh sẽ không dễ dàng ký duyệt cho hắn ta, tất cả đều có kế hoạch sẵn sàng rồi.

Hạ Kiều Nghi giờ phút này thì hoàn toàn hiểu ý đồ của anh. Cô nhịn không được mà nói:

“Anh đúng là con cáo già.”

Lục Đông Phong đắc ý vuốt vuốt tóc, xong lại quay sang liếc yêu cô. Bộ dạng mếu máo mới đây của cô đâu rồi? Sao có thể lật mặt nhanh như vậy? “Em có cảm thấy mình đối xử với anh rất bất công không?”

Hạ Kiều Nghi ‘hừ’ khẽ:

“Chẳng thấy có chút bất công nào.”

Dù sao, bao nhiêu người đàn ông cũng chỉ có mình anh cô dám mạnh mẽ sỉ vả như thế.

Lục Đông Phong vờ vịt thở dài, vòng tay ôm cô.

“Thôi thì anh sẽ coi nó như là một điều đặc biệt, anh đặc biệt nhất.”

“Anh đúng là tự luyến.”

Lục Đông Phong bật cười khẽ, hôn chụt lên môi cô.

Anh lái xe đưa cô đi ăn, sau đó đưa cô về ký túc xá. Thấy mọi chuyện vẫn ổn, tạm thời anh không nhắc lại chuyện liên quan đến Trọng Quân Dương nữa.

Nói đến căn biệt thự của Lục Đông Phong, vị trí nơi này so với nhà mẹ cô thì hơi xa, tuy nhiên về hướng của trường đại học lại gần hơn một chút. Đã mấy lần anh tỏ ý muốn cô về ở với anh cho thoải mái, nhưng cô lần nào cũng từ chối. Anh chỉ đành tiếc nuối ra về…



Từ sau khi nhập học đến nay được gần hai tháng, đây là lần đầu tiên Hạ Kiều Nghi gặp lại hai người bạn thân của mình. Ba người hẹn nhau đến một quán cafe. Vừa gặp đã tỏ ra như xa cách cả chục năm. Không chỉ cô mà Lục Ái Ái và Ngữ Thu Mai đều đã thay đổi phong cách.

Lục Ái Ái theo phong cách ngầu ngầu, lạnh lùng giống cô. Còn Ngữ Thu Mai lại theo kiểu nữ thần trong sáng. Cô ấy vừa vào đại học đã có ngay công ty giải trí tìm đến, đó là Thịnh Thế một trong ba công ty giải trí lớn nhất cả nước có trụ sở chính ở thành phố M. Ở thành phố H là chi nhánh lẻ.

Như vậy thì rất có thể trong tương lai Ngữ Thu Mai sẽ Nam tiến, thẳng tới Phương Nam thành phố M, bởi đó là nơi phát triển điện ảnh truyền hình quy mô lớn nhất cả nước.

Mấy người gặp lại, ai nấy đều tỏ ra giống như mình là một người thành đạt sau nhiều năm gặp nhau.

Lục Ái Ái nhìn Ngữ Thu Mai nói:

“Xem kìa, chẳng phải cậu không thích nhất là phong cách này sao?”

Ngữ Thu Mai cười xấu hổ:

“Cậu tưởng mình muốn chắc. Nhưng quản lý đã nói nhìn mình không hợp với mấy phong cách khác, bắt buộc mình theo hình tượng nữ thần trong sáng. Mình cũng hết cách.”



“Đẹp thì đẹp nhưng về sau rất khó khăn trong việc giữ gìn hình ảnh đó. Cậu có thể nói với ba ba cậu đánh tiếng với người ta kia mà.”

Ngữ Thu Mai đơn giản nói:

“Dạo này ba ba mình rất bận, đi sớm về khuya, không rảnh quan tâm mình.”

Cô ấy tiếp tục:

“Các cậu biết không, mẹ mình còn đang nghi ngờ ông ấy có tình nhân. Cả tuần nay bà ấy đã theo dõi ba mình rồi.”

Hạ Kiều Nghi nghe vậy lập tức bị sặc nước, khụ khụ.

“Cẩn thận một chút.”

Lục Ái Ái đưa khăn giấy cho cô, miệng hỏi Ngữ Thu Mai.

“Thế nào rồi? Có phát hiện ra gì không?”

Ngữ Thu Mai lắc đầu:

“Không có. Cũng may là ba mình chỉ lén đi đánh golf thôi.”

Hạ Kiều Nghi nhất thời thở phào một hơi. Cô chính là lo lắng ông ta và mẹ cô qua lại với nhau. Thật khiến cô tức điên mà. Chưa kể đến mối quan hệ của người lớn, mà cô và Ngữ Thu Mai là bạn thân, phải nhìn mặt nhau thế nào đây?

“Thôi thôi, đừng nói chuyện này nữa. Nói về Nghi Nghi đi, có chuyện gì hay ho không, mau kể cho bọn mình nghe…”

Ngữ Thu Mai lúc nào cũng thích nói chuyện về cô.

Hạ Kiều Nghi nhấp ngụm nước, cố gắng che đi tâm tư của mình:

“Sắp tới câu lạc bộ từ thiện của mình còn phải đi tỉnh để hỗ trợ trẻ em vùng sâu vùng xa gặp khó khăn mùa lũ, chỉ sợ vài tháng nữa chúng ta mới có thể gặp nhau.”

Lục Ái Ái lo lắng:

“Vậy cậu với anh họ mình phải làm sao?”

Còn có thể thế nào, tất nhiên là yêu xa.

Hạ Kiều Nghi biết rằng mình không giấu được Lục Đông Phong chuyện này, cho nên đã nói với anh ngay từ đầu. Anh khó chịu thì khó chịu, vẫn phải chấp nhận để cô đi? Căn bản anh không dám làm cô bực bội, cô mà giận thì anh cũng đừng mong được yên.



Ngày tạm biệt cô, Lục Đông Phong đã chuẩn bị không ít đồ, cũng quyên góp rất nhiều đồ tốt. Chủ yếu do anh muốn mua chuộc lòng người, mong mọi người chăm sóc cô tử tế.

Bấy giờ toàn bộ người trong câu lạc bộ từ thiện đều biết cô là người yêu của Lục Thiếu tá. Ban đầu thấy cô khó gần thì bọn họ ngượng ngùng, sau khi tiếp xúc thấy cô không hề xa cách mà rất dễ tính, dễ gần gũi thì bắt đầu lấn lướt trêu cô.

Mấy chị nọ không ngại trêu chọc cô là hãy rủ Lục Thiếu tá đến thật nhiều cho bọn họ được ngắm trai đẹp, bọn họ sẽ không ý kiến khi bị phát cẩu lương đâu.

Những lần như vậy, cô đều tinh tế nhận ra Thẩm Yến Ngọc không vui. Hiện tại cũng vậy, khi nhìn thấy anh chăm sóc cô tỉ mỉ thì lén lút đi qua một bên lau nước mắt. Có một chị gái vốn không ưa Hạ Kiều Nghi đi tới an ủi cô ấy, ý đồ có vẻ không tốt…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện