Sau khi đăng ký xong xuôi, Hạ Kiều Nghi trở về khu ký túc xá. Mẹ và Lục Đông Phong đều theo lên. Thẩm Yến Ngọc trở về phòng của mình. Cô tất nhiên sẽ không nán lại ‘thăm phòng’ người ta mà bước thẳng đến phòng 1609, gõ nhẹ hai tiếng sau đó mở cửa một cách thuần thục.

Sinh viên được xếp vào phòng nào đều dựa theo tên họ và lượt đăng ký. Cho nên đời trước và đời này, cô vẫn ở tại vị trí phòng 1609 tầng 16 phòng số 9. Thang máy cùng cơ sở vật chất của ký túc xá đều vô cùng hiện đại nên không hề vất vả.

Học phí cao ngất ngưởng, cho nên khu ký túc xá của sinh viên tất nhiên cũng thuộc thượng hạng, về mảng này có thể đứng top các trường đại học dành cho hội con nhà giàu. Một phòng chỉ có bốn người, mỗi người một giường, được trang bị chăn đệm rèm giường kỹ càng.

Để tránh xảy ra tình trạng cãi nhau khi chọn giường, nhà trường đã đánh luôn tên và mã số sinh viên của từng người lên bảng treo. Chiếc giường thiết kế như giường tầng, tuy nhiên sẽ ngủ ở tầng hai, bên dưới gắn bàn học và tủ sách cá nhân cho sinh viên. Đãi ngộ rất tốt.

Hạ Kiều Nghi ở giường số ba, ngay gần lối đi ra ban công. Khi cô mở cửa bước vào, bên trong ba bạn học đều đã có mặt đầy đủ. Trước khi qua đây, cô đã xem danh sách phòng ở, đều là những cái tên quen thuộc của kiếp trước. Không có thay đổi. Có chăng chỉ đổi số giường cho nhau thôi.

“Xin chào?”

Cô cất tiếng chào. Những người bạn học ở kiếp trước cô từng có lỗi với họ, kiếp này cô nên chủ động một chút.

“Hạ Kiều Nghi? Cậu đến rồi hả, phòng mình vậy là đủ bốn người rồi…”

Người cất tiếng đầu tiên chính là Tô Tịch, một người năng động nhiệt tình cũng là người kiếp trước đối với Hạ Kiều Nghi tốt nhất trong mấy người. Chỉ tiếc, cô khi đó không nghĩ được gì khác ngoài lợi dụng bạn học. Khiến cho mấy người trong phòng thất vọng quá nhiều mà dần dần rời xa cô.

Nhìn thấy phía sau còn có Lục Đông Phong và Hạ Lam thì cả ba bọn họ đều lễ phép chào một tiếng. Ngoại trừ Tô Tịch là người nhiệt tình tiến đến muốn giúp cô, những người khác đều ở tại chỗ làm việc của riêng mình.

Tô Tịch ngay từ lần đầu gặp đã rất ấn tượng với Hạ Kiều Nghi dù cô luôn giữ thái độ hoàn toàn lạnh nhạt:

“Đây là mẹ cậu, còn đây là?”

Hạ Kiều Nghi như có như không đưa mắt về phía chiếc giường số hai, sau thản nhiên nói:

“Là bạn trai mình.”



“Wow.”

Tô Tịch hai mắt sáng long lanh, bày tỏ bất ngờ. Cũng không quên nghiêng người sang một bên để Hạ Kiều Nghi đi về giường của mình.

Tại bàn học ở giường số hai, Trần Hiểu Linh ánh mắt chăm chú vào Lục Đông Phong, từng hành động anh giúp Hạ Kiều Nghi đặt cặp sách, vali, đồ vật linh tinh đều không chớp mắt.

Thấy anh muốn giúp mình gỡ quần áo treo vào tủ thì Hạ Kiều Nghi vội vàng ngăn lại. Nói khẽ với anh:

“Trong đây đều là con gái, không tiện lắm. Anh ra ngoài đi.”

Lục Đông Phong dù không cam tâm, nhưng trước mặt mẹ vợ tương lai, anh không thể làm gì khác. Dù sao ở đây còn có mẹ.

“Con ra ngoài đợi hai người.”

Hạ Lam gật đầu.

“Tình cảm của cậu và bạn trai thật tốt!”

Tô Tịch đứng một bên cảm thán. Sau đó đi tới bàn lấy đĩa táo cô ấy mới gọt xong mang đến lịch sự mời hai mẹ con cô.

Lúc soạn đồ cho cô, sắc mặt mẹ cứ đỏ lựng cả lên, trong lòng cồn cào không yên tâm khi nghĩ đến con gái ở bên mình gần hai mươi năm bây giờ đã phải tách xa, thi thoảng mới được gặp lòng bà buồn bã không nguôi. Nhưng mà bà cũng hiểu rằng không thể giữ con gái lại bên mình mãi được, từ lúc đi học đại học cho đến khi đi lấy chồng sẽ không còn hình bóng của người mẹ già luôn kề bên nữa. Bà phải tập chấp nhận điều đó…

Hạ Kiều Nghi đương nhiên hiểu được tâm tư của mẹ, cô làm sao có thể không buồn? “Con sẽ thường xuyên về nhà thăm mẹ mà. Dù sao từ trường về nhà cách không xa lắm, đi một chút là tới. Như vậy mẹ cũng có thể thường xuyên đến.”



Hạ Lam nghe thế mới tạm thời nén nỗi lòng xuống.

Soạn đồ xong xuôi, Tô Tịch ngỏ lời muốn mời cô cùng hai người bạn kia đi ăn trưa, nhưng Hạ Kiều Nghi từ chối, cô nói cô còn có chút việc cần giải quyết với mẹ và bạn trai cho nên để khi khác.

Cô và mẹ vừa ra ngoài, trong phòng Trần Hiểu Linh đã nói với Tô Tịch và người bạn còn lại tên Bùi Minh Thy:

“Người đàn ông đó là Thiếu tá Lục Đông Phong.”

Ba người họ đến sớm hơn Hạ Kiều Nghi một ngày, cho nên cảm giác gắn kết hơn chút. Vừa nghe Trần Hiểu Linh nói xong, hai người kia đều như chợt nhớ ra.

Bùi Minh Thy chợt cảm thán:

“Phải rồi, bảo sao nhìn quen mắt. Hóa ra là người trong video ở tòa án lần đó… Không ngờ ngoài đời anh ta lại đẹp trai hơn video gấp nhiều lần như thế, làm mình xém chút không nhận ra.”

Tô Tịch ngay lập tức mở điện thoại lên mạng tìm kiếm, xem lại video ở tòa án. Chỉ có duy nhất một lần đó là Lục Đông Phong lộ mặt, cảm giác thật thần kỳ. Nhưng thứ cô ấy quan tâm nhất lại chính là lời mà Lục Đông Phong ám chỉ về ‘người con gái’ trong video.

Tô Tịch thật lòng nói:

“Tình cảm của hai người họ tốt thật đấy!”

Trần Hiểu Linh hơi liếc mắt nhìn qua:

“Nói cậu ta cao tay thì mình còn nghe được.”

Một lời nói ám chỉ rõ rệt.

Trần Hiểu Linh vừa dứt lời, không khí đột nhiên chuyển lặng, không ai nói thêm câu nào. Tô Tịch dù im lặng cho qua nhưng trong lòng lại cảm giác không thoải mái với thái độ như biết tỏng của Trần Hiểu Linh. Về vấn đề này họ mới nhìn lướt qua sao có thể hiểu được. Với lại Hạ Kiều Nghi xinh đẹp có khí chất cho nên Lục Thiếu tá si mê cũng là chuyện bình thường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện