Cô đã rối như một mảnh tơ vò, thực khó xử. Một Lục Đông Phong đã quá đủ, hiện tại cô cảm thấy mình rất sợ khi phải trực tiếp từ chối tình cảm của người khác, thế mà vẫn tránh không được.

Không đợi cô từ chối, Hạ Trường Nam đã nói:

“Mình biết hiện tại cậu đã có người yêu, người yêu của cậu còn rất ưu tú, mình biết hiện tại mình không bằng anh ấy. Nhưng trong tương lai, mình chắc chắn sẽ không thua kém. Đến lúc đó, cậu có thể cho mình một cơ hội theo đuổi cậu, được không?”

Đám bạn xung quanh không ngờ Hạ Trường Nam lại nói sai kịch bản, có điều bọn họ cũng không ngờ cô thực sự đã có người yêu. Cho nên chỉ đành tiếc nuối thay Hạ Trường Nam.

Hạ Kiều Nghi tỏ ra nghĩ ngợi, cuối cùng gật đầu.

“Mình không hứa sẽ đợi, nhưng sau vài năm mà cậu vẫn còn cảm thấy có tình cảm với mình mình sẽ suy nghĩ thật kỹ.”

Thực ra cô không hề có ý định cho đối phương một cơ hội trong tương lai, nhưng bảo cô làm tổn thương người ta thêm nữa, cô thực sự rất khó xuống tay lại một lần nữa.

“Được.”

Hạ Trường Nam gật đầu, từ trong ánh mắt ánh lên một vẻ quyết tâm lạ thường. Hạ Kiều Nghi nén một tiếng thở dài, hai người cùng nhau rời khỏi sàn nhảy nhường chỗ cho những người khác.

Sau khi tách khỏi đối phương cô đi thẳng đến chỗ Lục Ái Ái vẫn luôn bất an chờ đợi cô:

“Về thôi.”

Không đợi Lục Ái Ái đáp, cô đã kéo cô ấy đi về hướng cửa. Lục Ái Ái hậm hực không vui. Ngữ Thu Mai thay mặt hai bọn cô đi tặng quà người ta, rồi nói lời tạm biệt cho nên sẽ ra sau.

“Chuyện ngày hôm nay, đừng nói với anh họ cậu.”

Hạ Kiều Nghi không yên tâm nhắc lại.

Lục Ái Ái gật đầu.

“Mình biết rồi.”

Sau đấy, lại một lần nói ra nghi hoặc.

“Nếu lớp trưởng thật sự còn tình cảm với cậu, cậu sẽ bỏ anh mình đi sao?”

Nhìn nỗi lo trong mắt cô ấy, Hạ Kiều Nghi khẽ lắc đầu.

“Không đâu. Đừng nghĩ nhiều.”

Cô đi tới bên đường, đứng nhìn về hai đầu đường. Có lẽ do về sớm quá nên Lục Đông Phong chưa kịp đến đón cô.

Lục Ái Ái đứng bên cạnh nhìn cô, cuối cùng nỗi lo lắng mất đi ‘chị dâu tương lai’ đã chiến thắng nỗi sợ anh họ. Cô gái kéo nhẹ bàn tay của Hạ Kiều Nghi.

Hạ Kiều Nghi quay sang nhìn cô ấy, hỏi:

“Sao thế?”

Lục Ái Ái khó xử:

“Có chuyện này, không biết có nên nói với cậu không…”

“Giữa chúng ta thì có gì khó nói sao, mau nói đi.”

Cô quay sang nhìn vào mắt cô ấy.

Lục Ái Ái thở dài.



“Cậu phải hứa với mình, đừng rời xa anh họ mình có được không?”

Nhìn thái độ này của Lục Ái Ái, dù cô đã lo lắng nhưng ngoài mặt vẫn cố nặn ra nụ cười:

“Sao vậy, đừng nghiêm trọng thế chứ.”

“Cậu hứa với mình đi, nếu không mình sẽ không nói.”

Lục Ái Ái không yên tâm, gắt gao nắm lấy tay cô.

Hạ Kiều Nghi chỉ đành gật đầu.

“Mình hứa. Chỉ cần anh ấy không chủ động rời xa mình, chúng mình tuyệt đối sẽ ở bên nhau đến đầu bạc răng long.”

“Vậy thì mình yên tâm rồi.”

“Cậu mau nói cho mình biết, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Cô thúc giục Lục Ái Ái.

Lục Ái Ái đưa ánh mắt nhìn sang hai đầu đường, lại nhìn trước ngó sau. Sau khi xác định không có ai mới nghiêng người nói khẽ với Hạ Kiều Nghi.

Dáng vẻ cho thấy cô ấy thực sự sợ người khác biết được mình đang nói ra bí mật động trời của ai đó thế này khiến Hạ Kiều Nghi căng thẳng thêm mấy phần.

“Cậu nhớ thời điểm lần đầu tiên gặp anh họ của mình không?”

Đối với người khác chỉ là hơn nửa năm trước, đối với Hạ Kiều Nghi đã là hơn mười hai năm. Cô phải cố gắng lắm mới nhớ được.

“Đương nhiên là nhớ, lúc đó cậu dẫn mình với Mai Mai đến chỗ của anh ấy.”

Nơi đó là một khu tập huấn quân sự thường niên. Lục Đông Phong trẻ tuổi tài ba đứng đầu một đám người. Gương mặt đẹp trai, thân hình chuẩn đàn ông khoác lên mình bộ quần áo quân đội thật khiến người ta si mê.

Khi đó, lúc ba người đứng từ xa ngắm nhìn, hình như cô còn thấy anh cười với cô? Chẳng qua ký ức quá mờ nhạt, khiến cô chẳng nhớ nổi là do cô tự suy nghĩ hay quả thật là anh đã nhìn cô? “Ừm. Sau đó, cậu còn nói với mình rằng muốn tán đổ anh ấy.”

“Mấu chốt là?”

Hạ Kiều Nghi thật nôn nóng muốn biết rốt cục là có chuyện gì.

Lục Ái Ái quyết tâm nói ra:

“Thực ra, lần đó là anh ấy ép mình dẫn cậu đến!”

???

Hạ Kiều Nghi thoáng khó hiểu.

“Là sao?”

Cô và anh chính thức quen nhau khi cô chủ động đến gần tán tỉnh anh, tại sao anh lại có thể ép Lục Ái Ái dẫn cô đến? Chuyện này nói cứ thấy sai sai thế nào ấy nhỉ?

“Khi cậu không biết anh ấy, anh ấy đã thích cậu rồi. Sau đó, biết cậu là bạn mình, mới ép mình giúp anh ấy.”

Hạ Kiều Nghi vẫn chưa tỏ rõ ràng lắm:

“Theo ý cậu, thì ban đầu là Lục Đông Phong đã có ý với mình, sau đó nhờ cậu dẫn mình đến khu tập huấn. Muốn dùng mỹ nam kế để hấp dẫn mình sao?”



“Đại loại có thể hiểu như thế!”

Lục Ái Ái dứt lời đã nhận được vẻ mặt suy tư của Hạ Kiều Nghi. Cô ấy vội nói:

“Cậu đừng trách anh ấy. Tớ nói ra là bởi vì muốn cậu hiểu rằng anh họ thực sự rất yêu cậu. Một phần vì anh ấy là anh họ tớ, một phần cũng là vì cậu là bạn thân thiết nhất của tớ. Tuy rằng ban đầu không muốn hai người ở bên nhau, nhưng lâu dần tớ thực sự cảm thấy chỉ khi hai người ở bên nhau, mọi thứ mới trở nên hòa hợp, mới tốt đẹp được. Anh họ bình thường đối với gia đình kể cả tớ đều rất lạnh nhạt, chưa nói đến người ngoài càng không được anh ấy để vào mắt, nhưng tớ thấy khi anh ấy ở trước mặt cậu đều là một bộ dạng rất khác, rất là…”

“Là sao?”

Cô tò mò hỏi.

Lục Ái Ái ngại ngùng.

“Rất là yểu điệu. Hoàn toàn không giống anh ấy của bình thường một chút nào. Chứng tỏ chỉ có ở bên cậu anh ấy mới thay đổi theo một hướng tích cực. Càng nói, khi cậu bắt đầu qua lại với anh ấy… cũng không còn là Hạ Kiều Nghi mà tớ biết nữa… Cậu không hời hợt, cũng không xa cách mà đối với tớ rất thân thiết, đối với anh họ rất là yêu thương. Mọi người đều hạnh phúc. Như vậy thật tốt.”

Hạ Kiều Nghi nhìn thấy trong mắt Lục Ái Ái đều là một vầng sao sáng, cô ái ngại lảng tránh ánh mắt của cô ấy.

Lục Ái Ái có hiểu được rằng, cô hiện tại ở trong mắt cô ấy đối với Lục Đông Phong rất tốt thì đã phải trải qua những gì không? Nếu không có một đời tổn thương anh, nếu không nhận ra được mọi thứ trước khi quá muộn, chỉ e sống lại một đời cô vẫn sẽ làm tổn thương, vẫn sẽ chà đạp anh họ của cô ấy một cách tàn nhẫn.

Cô thật sự cảm thấy xấu hổ trước sự sùng bái này từ Lục Ái Ái.

Lục Ái Ái không nhận ra đôi mắt ửng đỏ của cô, lại tiếp tục nói:

“Tiểu Nghi à, tớ thật không muốn san sẻ anh họ hay là cậu cho bất cứ ai ngoài kia. Bởi vì ngoài đó, ai cũng xấu xa, ai cũng chỉ vì tiền vì danh tiếng của anh họ mà tiếp cận anh ấy. Đối với cậu, cậu có thực sự cảm thấy những người con trai đến gần cậu không vì nhan sắc cậu thật xinh đẹp hay không? Tớ cảm thấy rất lo lắng. Đường đời sau này thật dài, một ngày tớ và Mai Mai cũng sẽ rời đi. Chỉ mong cậu và anh họ có thể cùng nhau đi đến cuối con đường, ở bên nhau đến già…”

Cô ấy có một nỗi lo lắng về tương lai, đều là những người trẻ tuổi đứng trước bước ngoặt cuộc đời, tránh không được lo lắng phiền muộn. Mà Lục Ái Ái từ khi sinh ra đã nhận được đối đãi đặc biệt từ Lục Đông Phong, cô ấy nghiễm nhiên coi anh họ là người cha thứ hai. Chuyện tình cảm hạnh phúc của anh nào có thể xuề xòa.

Khi chứng kiến Hạ Trường Nam lộng lẫy áo quần, bộ dạng rõ ràng là muốn tỏ tình Hạ Kiều Nghi cô ấy thực sự sợ hãi ngày nào đó anh họ của cô ấy sẽ bị tổn thương. Chẳng sợ ai trách cô ấy lo xa, cầm đèn chạy trước ô tô. Cô ấy chỉ cần anh họ hạnh phúc bên người anh ấy yêu là đủ rồi.

“Hôm nay thế nào lại nói nhiều như mẹ già thế? Có phải uống một chút soda liền say rồi hay không?”

Hạ Kiều Nghi nghẹn ngào, trong lòng cảm động không nguôi.

“Tớ mặc kệ, tớ không có say.”

Lục Ái Ái không cam tâm.

Cô gật gật đầu.

“Được rồi mà, tớ hiểu tấm lòng của cậu, cũng hiểu tình yêu của anh ấy. Tớ rất yêu anh ấy. Nên cậu đừng lo lắng nữa. Tớ sẽ không làm tổn thương anh ấy thêm một lần nữa đâu.”

Lục Ái Ái cau mày.

“Thêm một lần nữa?”

Biết mình lỡ miệng, Hạ Kiều Nghi vội vội vàng vàng nói lảng sang chuyện khác.

“Hừm, nhưng mà anh họ cậu đúng là một con cáo già.”

“Hả?”

Lục Ái Ái ngơ ngác.

Hạ Kiều Nghi lại nói:

“Cậu còn không biết, nếu thực như cậu nói rằng anh ấy đã thích mình từ trước, tại sao lúc mình đến gần tán tỉnh anh ấy, anh ấy còn làm mặt lạnh với mình? Tính ra mình bị dắt mũi mấy tháng liền mà không biết. Còn tự hào cho rằng đã lừa được anh ấy vào tròng, kết quả là anh ấy giăng bẫy thâu tóm mình thì mới đúng? Mình cảm thấy mình giống như Tôn Ngộ Không ở trong bàn tay Phật vậy đó.”

Chạy mãi chạy mãi không thoát được bàn tay của anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện