“Khó trả lời đến vậy à?”
Hàn Triết nhìn cô trầm ngâm mà cất tiếng.
Hạ Kiều Nghi khẽ lắc đầu. Giọng cô nhàn nhạt vang lên.
“Tôi yêu anh ấy mất rồi!”
“Yêu?”
Anh ta nghe vậy thì cười khẩy. Thực sự trong lòng lại tức giận ghen tuông.
“Tôi cho rằng em nên về suy nghĩ lại.”
Nói rồi Hàn Triết lạnh lùng quay đi, ánh mắt hướng ra bên ngoài. Hạ Kiều Nghi dù không can tâm với thái độ không tin vào lời cô của anh nhưng thấy anh như vậy cũng không thể nói thêm gì. Cô giống anh, tỏ ra khó chịu mà quay đi. Mỗi người nhìn một hướng.
Chỉ có Hàn Triết hiểu cô từ kiếp trước trở về, vậy mà đến anh cũng không tin cô.
Tình yêu của cô đối với Lục Đông Phong mong manh khó tin đến vậy sao? Cô thừa nhận ban đầu nó đúng là xuất phát từ sự cảm động, sau đấy… sau đấy…
Hạ Kiều Nghi cứ vướng mắc suy nghĩ của mình. Sau đấy thì sao, thì sao? Cô càng nghĩ càng rối rắm. Càng nghi ngờ chính mình.
Trong bữa ăn, thấy thái độ đắn đo cau có như đang đấu tranh trong suy nghĩ của cô. Hàn Triết rõ ràng không mấy vui vẻ. Hai người ai cũng có những suy nghĩ riêng, đâm ra chẳng nói với nhau câu nào.
Mãi cho đến lúc ra về. Khi nhìn thấy chiếc xe ferrari màu trắng đỗ đối diện nhà hàng, Hạ Kiều Nghi bỗng như bừng sáng tỏ. Đôi mày luôn nhăn lại cả buổi cuối cùng chợt thả lỏng.
Cô rốt cuộc tự hành hạ mình cái gì thế này?
Mọi chuyện quá rõ ràng như vậy rồi.
Ở bên anh, chỉ cần nhìn thấy anh là lòng cô thấy vui vẻ. Tình yêu là gì? Cô chẳng cần cố cắt nghĩa nó nữa, chỉ cần bản thân vui vẻ vậy là đủ.
Cứ cho là cô không yêu anh, nhưng ở bên anh cô luôn thấy vui và hạnh phúc. Cô cũng chẳng đòi hỏi gì nhiều nữa. Tham thì thâm, vậy nên thế này đã là quá đủ đối với cô.
Cô quay sang tạm biệt Hàn Triết.
“Tôi về đây.”
Hàn Triết cũng thấy được biểu cảm của cô khi gặp Lục Đông Phong. Cuối cùng thở dài.
“Em không tính đến chỗ tôi vui chơi à?”
Ý anh là mấy bữa tiệc thác loạn cùng đàn ông. Hay là đến nhà của anh ở như đời trước.
“Không đâu. Cảm ơn. Kiếp này tôi muốn sống nghiêm túc.”
Nhìn cô rời đi, Hàn Triết nắm tay siết chặt. Đời trước anh sẽ chẳng bao giờ hỏi ý của cô. Nhưng tại sao đời này lại như vậy? Nếu để so sánh từ đời trước với đời này, vẫn là cô gái ấy nhưng rõ ràng hai kiếp quá khác nhau. Đời trước Hạ Kiều Nghi lả lơi, thế nào cũng được. Hàn Triết có thể quyết định thay cho cô.
Nhưng đời này, cô có chứng kiến, có quyết tâm. Khi không đạt được sẽ khóc, sẽ khó chịu. Hơn hết cô lại còn có lòng tự trọng rất cao. Hàn Triết nhìn ra điều đó. Anh cũng nhận ra nếu ép buộc cô, cô thực sự sẽ buông thả mọi thứ mà xuống đất bỏ lại anh tại nơi trần thế đầy ải này…
Anh không muốn như vậy cho nên mới xuống nước hết lần này tới lần khác.
Còn một điều quan trọng là khi đối diện với gương mặt trong sáng non nớt kia, Hàn Triết khó lòng nhẫn tâm khiến cô không vui. Nhìn cô cau mày khó chịu là anh cũng không mấy yên lòng cứ lo lắng mãi, cảm giác giống như chơi đùa với đứa trẻ con chứ chẳng phải người phụ nữ độc địa kiếp trước. Vậy nên cứ vô thức để mặc cô làm loạn.
Nhưng mà, khi chứng kiến cô bên người đàn ông khác. Anh cũng không hề vui vẻ dù chỉ một chút.
Lục Đông Phong mở cửa xe cho Hạ Kiều Nghi. Nhìn cô gái anh không tránh được việc đánh giá cảm xúc trên gương mặt cô và cả cơ thể xinh đẹp này có bị sao hay không?
Thấy ánh mắt anh, Hạ Kiều Nghi chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Với cái tính cách đa nghi còn hay suy diễn như phụ nữ của anh thì tránh sao được anh nghĩ cô và Hàn Triết vớ vẩn linh tinh với nhau. Cô mặc kệ, có giải thích thì cái tên này vẫn cứ ngang ngược như vậy.
Trước khi Lục Đông Phong lên xe, anh tránh không được mà liếc mắt về phía Hàn Triết. Hàn Triết mặt lạnh lùng đáp trả. Hai người đàn ông khí thế hừng hực cứ như sắp xông lên đánh nhau đến nơi.
Hạ Kiều Nghi không có tâm trạng muốn can thiệp. Cô ngồi trên xe, mở điện thoại bật một bài nhạc tiếng anh rồi nghe.
Mỏi mắt.
Lục Đông Phong ngồi vào xe, nhanh chóng lái xe rời đi.
“Nghi.”
Lúc đang lái xe anh khẽ gọi.
Hạ Kiều Nghi nhắm mắt tựa đầu vào cửa sổ xe, tỏ ra là mình đang đeo tai nghe nên không nghe thấy, thực chất cô nghe rõ mồn một tiếng gọi khẽ khàng của anh. Trái tim nhỏ rung rinh.
“Nghi ơi.”
Lục Đông Phong một tay nắm lấy tay cô nâng lên môi, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cô.
“Em mệt à?”
Hạ Kiều Nghi khẽ “ừ” một tiếng bằng âm mũi.
“Hàn Triết làm gì em, đừng giấu anh có được không?”
Cho dù hôm trước Lục Đông Phong bị dính bẫy của cô, nhưng trong lòng anh vẫn mãi vướng mắc vấn đề này. Anh không biết rốt cuộc tên khốn đó gây khó dễ gì cho cô để biết đường giúp cô nữa.
Hạ Kiều Nghi hé mắt, chuyển tư thế dựa vào cửa sang tựa lên vai anh. Cánh tay nhỏ bé khoác lấy tay người đàn ông.
“Anh yên tâm, dù tính tình anh ta hơi quái gở nhưng em với anh ta là bạn. Anh ta sẽ không làm gì em đâu.”
Lục Đông Phong bán tín bán nghi.
“Em sao có thể quen được với người như hắn, biết hắn là ai không?”
“Em biết. Anh có thể đừng hỏi chuyện này nữa được không, em mệt lắm.”
Cô nhỏ giọng đáp lại.
Lục Đông Phong cứ lo cô chẳng biết gì về Hàn Triết. Lòng anh sốt sắng, cho dù là bạn thì chơi với bạn xấu cũng không tốt. Nhưng mà cô đã nói vậy, nghe giọng cô cũng thật mệt mỏi khiến anh thấy thương xót vô cùng.
“Sắp thi rồi, giữ sức khỏe nhé. Có gì nói với anh, anh thay em giải quyết.”
“Ừm.”
Cô nghĩ ngợi, rồi lại tò mò hỏi anh.
“Em nghe anh đã làm gì nhà họ Úc à?”
Lục Đông Phong thực ra không muốn nói, mấy chuyện này nói với cô chỉ khiến cô thêm nặng đầu.
“Hắn ta động vào em, anh sao có thể để yên?”
Ừ, đây đúng là tác phong của anh. Lục Đông Phong chính là kiểu nói được làm được, nhất định không tha cho bất cứ ai đụng vào cô. Từ kiếp trước đã vậy rồi.
Những nghĩ đến trước khi Úc Văn Khang nhận quả báo, hắn ta đã gây ra không ít tội lỗi với những người con gái khác. Lòng cô lại không yên, thở dài một tiếng.
“Sao thế, còn lo lắng chuyện gì sao?”
Hàn Triết nhìn cô trầm ngâm mà cất tiếng.
Hạ Kiều Nghi khẽ lắc đầu. Giọng cô nhàn nhạt vang lên.
“Tôi yêu anh ấy mất rồi!”
“Yêu?”
Anh ta nghe vậy thì cười khẩy. Thực sự trong lòng lại tức giận ghen tuông.
“Tôi cho rằng em nên về suy nghĩ lại.”
Nói rồi Hàn Triết lạnh lùng quay đi, ánh mắt hướng ra bên ngoài. Hạ Kiều Nghi dù không can tâm với thái độ không tin vào lời cô của anh nhưng thấy anh như vậy cũng không thể nói thêm gì. Cô giống anh, tỏ ra khó chịu mà quay đi. Mỗi người nhìn một hướng.
Chỉ có Hàn Triết hiểu cô từ kiếp trước trở về, vậy mà đến anh cũng không tin cô.
Tình yêu của cô đối với Lục Đông Phong mong manh khó tin đến vậy sao? Cô thừa nhận ban đầu nó đúng là xuất phát từ sự cảm động, sau đấy… sau đấy…
Hạ Kiều Nghi cứ vướng mắc suy nghĩ của mình. Sau đấy thì sao, thì sao? Cô càng nghĩ càng rối rắm. Càng nghi ngờ chính mình.
Trong bữa ăn, thấy thái độ đắn đo cau có như đang đấu tranh trong suy nghĩ của cô. Hàn Triết rõ ràng không mấy vui vẻ. Hai người ai cũng có những suy nghĩ riêng, đâm ra chẳng nói với nhau câu nào.
Mãi cho đến lúc ra về. Khi nhìn thấy chiếc xe ferrari màu trắng đỗ đối diện nhà hàng, Hạ Kiều Nghi bỗng như bừng sáng tỏ. Đôi mày luôn nhăn lại cả buổi cuối cùng chợt thả lỏng.
Cô rốt cuộc tự hành hạ mình cái gì thế này?
Mọi chuyện quá rõ ràng như vậy rồi.
Ở bên anh, chỉ cần nhìn thấy anh là lòng cô thấy vui vẻ. Tình yêu là gì? Cô chẳng cần cố cắt nghĩa nó nữa, chỉ cần bản thân vui vẻ vậy là đủ.
Cứ cho là cô không yêu anh, nhưng ở bên anh cô luôn thấy vui và hạnh phúc. Cô cũng chẳng đòi hỏi gì nhiều nữa. Tham thì thâm, vậy nên thế này đã là quá đủ đối với cô.
Cô quay sang tạm biệt Hàn Triết.
“Tôi về đây.”
Hàn Triết cũng thấy được biểu cảm của cô khi gặp Lục Đông Phong. Cuối cùng thở dài.
“Em không tính đến chỗ tôi vui chơi à?”
Ý anh là mấy bữa tiệc thác loạn cùng đàn ông. Hay là đến nhà của anh ở như đời trước.
“Không đâu. Cảm ơn. Kiếp này tôi muốn sống nghiêm túc.”
Nhìn cô rời đi, Hàn Triết nắm tay siết chặt. Đời trước anh sẽ chẳng bao giờ hỏi ý của cô. Nhưng tại sao đời này lại như vậy? Nếu để so sánh từ đời trước với đời này, vẫn là cô gái ấy nhưng rõ ràng hai kiếp quá khác nhau. Đời trước Hạ Kiều Nghi lả lơi, thế nào cũng được. Hàn Triết có thể quyết định thay cho cô.
Nhưng đời này, cô có chứng kiến, có quyết tâm. Khi không đạt được sẽ khóc, sẽ khó chịu. Hơn hết cô lại còn có lòng tự trọng rất cao. Hàn Triết nhìn ra điều đó. Anh cũng nhận ra nếu ép buộc cô, cô thực sự sẽ buông thả mọi thứ mà xuống đất bỏ lại anh tại nơi trần thế đầy ải này…
Anh không muốn như vậy cho nên mới xuống nước hết lần này tới lần khác.
Còn một điều quan trọng là khi đối diện với gương mặt trong sáng non nớt kia, Hàn Triết khó lòng nhẫn tâm khiến cô không vui. Nhìn cô cau mày khó chịu là anh cũng không mấy yên lòng cứ lo lắng mãi, cảm giác giống như chơi đùa với đứa trẻ con chứ chẳng phải người phụ nữ độc địa kiếp trước. Vậy nên cứ vô thức để mặc cô làm loạn.
Nhưng mà, khi chứng kiến cô bên người đàn ông khác. Anh cũng không hề vui vẻ dù chỉ một chút.
Lục Đông Phong mở cửa xe cho Hạ Kiều Nghi. Nhìn cô gái anh không tránh được việc đánh giá cảm xúc trên gương mặt cô và cả cơ thể xinh đẹp này có bị sao hay không?
Thấy ánh mắt anh, Hạ Kiều Nghi chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Với cái tính cách đa nghi còn hay suy diễn như phụ nữ của anh thì tránh sao được anh nghĩ cô và Hàn Triết vớ vẩn linh tinh với nhau. Cô mặc kệ, có giải thích thì cái tên này vẫn cứ ngang ngược như vậy.
Trước khi Lục Đông Phong lên xe, anh tránh không được mà liếc mắt về phía Hàn Triết. Hàn Triết mặt lạnh lùng đáp trả. Hai người đàn ông khí thế hừng hực cứ như sắp xông lên đánh nhau đến nơi.
Hạ Kiều Nghi không có tâm trạng muốn can thiệp. Cô ngồi trên xe, mở điện thoại bật một bài nhạc tiếng anh rồi nghe.
Mỏi mắt.
Lục Đông Phong ngồi vào xe, nhanh chóng lái xe rời đi.
“Nghi.”
Lúc đang lái xe anh khẽ gọi.
Hạ Kiều Nghi nhắm mắt tựa đầu vào cửa sổ xe, tỏ ra là mình đang đeo tai nghe nên không nghe thấy, thực chất cô nghe rõ mồn một tiếng gọi khẽ khàng của anh. Trái tim nhỏ rung rinh.
“Nghi ơi.”
Lục Đông Phong một tay nắm lấy tay cô nâng lên môi, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cô.
“Em mệt à?”
Hạ Kiều Nghi khẽ “ừ” một tiếng bằng âm mũi.
“Hàn Triết làm gì em, đừng giấu anh có được không?”
Cho dù hôm trước Lục Đông Phong bị dính bẫy của cô, nhưng trong lòng anh vẫn mãi vướng mắc vấn đề này. Anh không biết rốt cuộc tên khốn đó gây khó dễ gì cho cô để biết đường giúp cô nữa.
Hạ Kiều Nghi hé mắt, chuyển tư thế dựa vào cửa sang tựa lên vai anh. Cánh tay nhỏ bé khoác lấy tay người đàn ông.
“Anh yên tâm, dù tính tình anh ta hơi quái gở nhưng em với anh ta là bạn. Anh ta sẽ không làm gì em đâu.”
Lục Đông Phong bán tín bán nghi.
“Em sao có thể quen được với người như hắn, biết hắn là ai không?”
“Em biết. Anh có thể đừng hỏi chuyện này nữa được không, em mệt lắm.”
Cô nhỏ giọng đáp lại.
Lục Đông Phong cứ lo cô chẳng biết gì về Hàn Triết. Lòng anh sốt sắng, cho dù là bạn thì chơi với bạn xấu cũng không tốt. Nhưng mà cô đã nói vậy, nghe giọng cô cũng thật mệt mỏi khiến anh thấy thương xót vô cùng.
“Sắp thi rồi, giữ sức khỏe nhé. Có gì nói với anh, anh thay em giải quyết.”
“Ừm.”
Cô nghĩ ngợi, rồi lại tò mò hỏi anh.
“Em nghe anh đã làm gì nhà họ Úc à?”
Lục Đông Phong thực ra không muốn nói, mấy chuyện này nói với cô chỉ khiến cô thêm nặng đầu.
“Hắn ta động vào em, anh sao có thể để yên?”
Ừ, đây đúng là tác phong của anh. Lục Đông Phong chính là kiểu nói được làm được, nhất định không tha cho bất cứ ai đụng vào cô. Từ kiếp trước đã vậy rồi.
Những nghĩ đến trước khi Úc Văn Khang nhận quả báo, hắn ta đã gây ra không ít tội lỗi với những người con gái khác. Lòng cô lại không yên, thở dài một tiếng.
“Sao thế, còn lo lắng chuyện gì sao?”
Danh sách chương