Cả một buổi chiều đó, Hạ Kiều Nghi học không vào. Cô giáo các bộ môn khác hay tin mà chỉ biết tội cho cô. Cuối giờ lúc lên văn phòng thầy giáo, thầy có hỏi chuyện rõ ràng.

Hạ Kiều Nghi ngoan ngoãn thuật lại:

“Lúc ấy em vừa ăn cơm xong, chỉ còn tầm hai mươi phút nữa là vào học. Em có đi mua nước, trống vào học thì trở lại, mọi chuyện đã như vậy rồi.”

Thầy đặt tập đề trước mặt cô, song ngồi xuống bàn uống nước. Vẻ mặt lo lắng:

“Thầy xem camera rồi.”

Hạ Kiều Nghi sốt ruột.

“Là ai vậy ạ?”

Thầy lắc đầu:

“Camera cả trong lớp lẫn ngoài hành lang đều bị mất dữ liệu lúc đó. Chứng tỏ chuyện này không chỉ do một người làm đâu.”

“…”

Hạ Kiều Nghi rơi vào khoảng trầm mặc, cô đã liệt kê một loạt các danh sách những người khả nghi nhưng không dám chắc chắn.

“Em có nghi ngờ ai không? Hay dạo này gây gổ với ai?”

Hạ Kiều Nghi trầm ngâm, cuối cùng cô khẽ lắc đầu.

“Em không ạ.”

Thầy giáo biết rằng cô không muốn nói, chỉ đành thở dài.

“Thầy biết hoàn cảnh của em, yên tâm đi cứ nói với thầy. Đụng vào ai thì được chứ đừng hòng đụng vào học sinh của thầy.”

Nhà thầy giáo cũng không phải dạng tầm thường. Chẳng qua đi dạy học chỉ vì đó là sở thích.

Cô biết thầy đang lo cô sợ thế lực của người kia. Dù sao trong trường gia đình cô thấp cổ bé họng không thể làm gì được ai.

“Em cảm ơn thầy. Em sẽ về suy nghĩ lại.”

Thầy cho rằng cũng đúng, nên gật đầu.

Ngưng một chút, Hạ Kiều Nghi lên tiếng xin thầy.

“Thầy… có thể đừng nói với mẹ em chuyện này không ạ?”

“Chuyện này tôi cũng không định nói với mẹ em.”

“Vâng ạ, em cảm ơn thầy.”

Thầy giáo nhìn cô, chỉ biết thở dài. Thật ra thầy với mẹ cô là người quen cũ, nhìn người phụ nữ đó tần tảo nên càng không muốn bà lo lắng. Chuyện này thầy sẽ giúp.

Nói thêm dăm ba câu sau đó thầy mới để cô về.

Không nghĩ tới, khi Hạ Kiều Nghi vừa ra ngoài đã nhìn thấy Lục Ái Ái và Ngữ Thu Mai. Hai người đó sắc mặt căng thẳng đầy lo lắng.

“Sao rồi?”

Ngữ Thu Mai đi tới hỏi han.

“Thầy nói rằng bọn người đó chơi theo đàn, đã xóa camera rồi.”

“Lũ khốn nạn. Đừng để mình biết được cái mặt khốn nhà nó là ai, nếu không biết tay mình.”

Lục Ái Ái tức tối lên tiếng.



Sau lại quay sang nói với Hạ Kiều Nghi.

“Đừng buồn nữa, mình với tiểu Mai sẽ cùng cậu chép lại sách vở mà.”

Hạ Kiều Nghi không lo lắng về điều này, cô nghĩ dù sao cô cũng đã học kỹ kiến thức cơ bản. Bây giờ ôn đề là được. Đề bị xé, thầy giáo cho lại rồi. Không đáng ngại.

Thực ra thứ khiến cô điên đầu nhất chính là tập vở Lục Đông Phong ghi chép cho cô, người đàn ông đó đã cẩn thận tỉ mỉ từng chút một soạn cho cô. Cô bảo vệ những cuốn sách đó như báu vật, còn định sau khi học xong sẽ đóng khung treo tường…

Kết quả, lại bị xé nát mất hơn một nửa số sách đó.

“Bọn mình sẽ mãi mãi ở bên cậu, đừng lo lắng nữa mà.”

Ngữ Thu Mai lắc lắc tay cô khi thấy sắc mặt cô cứ cau lại.

Hạ Kiều Nghi cảm động nhìn hai người.

“Cảm ơn các cậu.”

“Không có gì.”

Nói rồi mấy người ra ngoài cổng trường muốn cùng về nhà cô để giúp. Kết quả cô lại nói:

“Không cần đâu, lớp trưởng đã đưa mình sách của bạn ấy. Giờ mình đi photo là xong, không cần chép lại cho tốn sức.”

“Ừ nhể… có thể photo mà.”

“Đi đi… đi luôn.”

Hai người đó cứ vậy mà đồng ý đi với cô. Sao bọn họ chẳng nghĩ đến, bên cạnh khu chung cư cô ở là quán photo đi? Đúng là muốn đưa cô về tận nhà.

Nhìn ba cô gái đi bộ với nhau còn có vẻ tung tăng. Phía sau đám người kia đầy tức giận.

“Giờ thế nào đây?”

“Còn thế nào nữa, về thôi.”

Hai tên đó nhìn sang người đứng đầu, hỏi ý. Cuối cùng người kia khẽ gật đầu đồng ý đám người mới dám về nhà.

Bàn tay người kia khẽ siết chặt. Hạ Kiều Nghi, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt… Tôi chiều! …

Trở về nhà, trước cửa lại một lần nữa có túi quà. Vốn tâm trạng đã không tốt nên Hạ Kiều Nghi chẳng thèm xem mà mang nhét vào gầm giường luôn.

Ngồi vào bàn học, nhìn giá sách cuối cùng chỉ đành thở dài. Cũng may, còn hai quyển…

Chuyện này cô đã dặn Lục Ái Ái không kể cho Lục Đông Phong nghe. Mẹ và anh… cô không muốn hai người họ lo lắng. Chuyện này cô có thể tự lo. Dăm ba chiêu mèo cào chó cắn này không nhằm nhò gì với người từng trải qua một đời sóng gió này như cô.

Còn cái người đứng sau kia… tốt nhất đừng để cô biết bọn họ là ai!

Từ lúc trọng sinh, cô chưa làm hại ai… cô muốn làm lại cuộc đời, tích đức để trả giá cho những sai lầm của kiếp trước nhưng không có nghĩa cô chịu để yên cho người chủ động gây chuyện với mình.



Sáng ngày hôm sau Hạ Kiều Nghi đến lớp. Cô vẫn cứ như bình thường, nhìn chẳng thấy một chút đau khổ. Quan sát kỹ thì còn thấy cô cười nhiều hơn trước một chút. Thái độ này khiến bạn bè trong lớp có chút ngoài dự đoán.

Chẳng qua, Hạ Kiều Nghi đã âm thầm quan sát phản ứng của bạn học. Sau liền khẳng định, không phải do bạn cùng lớp.

Đến giờ nghỉ trưa, hôm nay khác với mọi ngày. Cô không ở lại lớp ăn cơm mà đi xuống căng tin.

Vừa xuống tới nơi, tại chiếc bàn gần đó một cô gái tạm biệt bạn bè đứng lên đi về phía cô.



“Chị muốn ngồi chỗ nào?”

Dương Lan Anh chính là tên của em gái trùm khối mười một kiêm bạn gái cũ của Úc Văn Khang mới bị anh ta đá gần đây. Cô em này cũng chính là người gây gổ cùng cô và Ngữ Thu Mai ở quá café lần trước.

“Bên kia.”

Hạ Kiều Nghi chỉ tay về phía một chiếc bàn trống gần đó. Xong quay tạm biệt với Lục Ái Ái và Ngữ Thu Mai rồi mới đi qua.

“Có chuyện gì chị nói luôn đi.”

Dương Lan Anh vừa ngồi xuống đã cất tiếng, giọng nói có vẻ hơi hơi mất kiên nhẫn cùng một chút sợ sệt.

Hạ Kiều Nghi nhìn chăm chú cô ta.

“Bình tĩnh đã nào. Chẳng phải qua tin nhắn đã nói rõ là hôm nay tôi mời cô ăn cơm à?”

“Hôm qua đụng vào nhau cả tôi cả chị đều chưa ngã. Chị không đến mức phải nhiệt tình thế này chứ?”

Hạ Kiều Nghi chẳng để tâm vào câu hỏi của cô ta. Cô gọi một xuất cơm, xong quay sang nhìn vào gương mặt xinh đẹp có phần nổi loạn kia.

“Ăn gì tự gọi đi.”

Thái độ tự tại giống như mình làm chủ cuộc chơi của Hạ Kiều Nghi khiến Dương Lan Anh thật nhìn không ra cô đây gia đình không có nhiều điều kiện kinh tế. Sau cùng, lại cho rằng tiền sinh hoạt của cô đều do Lục Đông Phong chu cấp. Trong lòng hơi coi thường, lại một chút cảm thán người con gái này đúng là cao tay. Vậy mà có thể câu dẫn được Lục Thiếu Tá.

“Cho tôi một lon coca là được.”

“…”

Hạ Kiều Nghi chẳng ép.

Hai người ngồi với nhau khoảng mười phút. Hạ Kiều Nghi vờ vịt hỏi han cô ta chuyện yêu đương với Úc Văn Khang. Cô ta dù không tình nguyện nhưng cũng vì sợ mà trả lời gần như là toàn bộ. Chẳng biết rốt cuộc là Hạ Kiều Nghi định làm trò gì.

Ngoài mặt Hạ Kiều Nghi cười rất vô tư:

“Hôm qua giờ trưa cô cũng đi ăn ở đây à?”

Nghe một câu hỏi rất không liên quan, thế mà lại khiến cho Dương Lan Anh chột dạ, sắc mặt bỗng chốc đỏ phừng phừng vì sốc cũng như tức giận.

“Chị hỏi làm gì?”

Hạ Kiều Nghi thoáng bất ngờ với vẻ mặt này của cô ta.

“À… tôi hỏi chơi chơi thôi. Cũng có nói gì đâu mà cô tức giận thế, có gì không muốn cho người ta biết sao?”

“Hạ Kiều Nghi!”

Dương Lan Anh nhất thời mất kiểm soát mà gằn giọng gọi tên cô. Bàn tay nhỏ nhắn đang cầm lon coca vỏ đỏ bóp chặt, chiếc lon méo mó bắn ra một chút nước màu nâu óng ánh.

“Tôi với chị nước sông không phạm nước giếng, chị đừng bức người quá đáng.”

Lục Ái Ái và Ngữ Thu Mai vốn luôn để tâm về phía bên này, thấy hai người có vẻ rơi vào trạng thái không tốt thì rất sốt sắng. Sợ rằng Dương Lan Anh sẽ lao vào giật tóc đánh nhau với Hạ Kiều Nghi. Dù sao con nhóc không biết điều này cũng không phải chưa từng làm chuyện ồn ào đó.

Hạ Kiều Nghi im lặng không nói gì, gương mặt giờ khắc này lạnh nhạt khó gần. Ánh mắt chăm chăm vào Dương Lan Anh. Vốn cô định hỏi dò cô ta ở đâu để xác thực camera xem có phải cô ta là người gây ra chuyện ngày hôm qua hay không.

Nhưng bây giờ xem ra… chuyện muốn biết chưa cần hỏi đã biết. Ngoài ra còn được khuyến mãi thêm một thông tin khác rồi.

Mà thái độ im lặng của cô khiến Dương Lan Anh càng lo lắng hãi hùng. Nghĩ tới chuyện xấu cùng thầy giáo thể dục ngày hôm qua, đôi mắt lại ánh lên tia lửa rừng rực.

“Đừng tưởng chị có Lục Thiếu Tá là muốn làm gì thì làm. Đất nước hình chữ S này không phải là bầu trời của Lục Gia hay của Hạ Kiều Nghi chị đâu. Nếu chị muốn hớt lẻo với Lục Thiếu Tá, thì cứ thoải mái. Hiện tại các người chà đạp Dương Gia tôi thì tương lai cũng có người hạ bệ các người.”

Dương Lan Anh nói một lèo không ngừng, sau thì dừng lại lấy hơi rồi tiếp tục:

“Chị cũng đừng đắc ý, chị với anh ta yêu nhau được mãi sao? Ha Ha, ai rồi cũng phải chia tay thôi. Đến lúc đó, ai sẽ bảo vệ chị nữa đây, hả Hạ Kiều Nghi?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện