Quay lại việc kết hôn của Hàn Triết, một ngày trước hôm Lục Ái Ái bay sang nước ngoài, vợ chồng Hạ Kiều Nghi, Lục Ái Ái và cha con hai người Hàn Triết đi ăn với nhau nhân dịp sinh nhật Hàn Triết.

Hàn Triết Mẫn giờ đã khỏi bệnh hoàn toàn, vui vẻ hoạt bát nhưng lại có chút trưởng thành không tránh được. Con bé và ba nuôi đã thực sự gắn kết như keo với sơn, hai cha con thương nhau là điều khiến Hạ Kiều Nghi thấy ấm lòng nhất.

Cô sớm biết được việc Hàn Triết sẽ có ngày nhìn cô về nhà chồng, bên cạnh lại không có ai ngoài bọn Cố Giai Khải cho nên mới cố ý sắp xếp để Hàn Triết Mẫn tới bên anh. Nếu không, ngày đó ở cô nhi viện cho dù Lục Đông Phong có giận thì cô cũng sẽ gọi anh nhờ vả chứ không phải người khác.

“Anh tính thế nào đây?”

Tính gì là tính gì? Hàn Triết liếc mắt nhìn cô, xong vẫn vờ như điếc mà tiếp tục ăn uống.

“Này, em đang nói anh đấy!”

“Nói gì?”

Hàn Triết tỉnh bơ trả lời.

Ngay lúc Hàn Triết Mẫn vừa định mở miệng hùa theo cô lại bị ba liếc một cái lạnh lùng. Anh ấy đã biết âm mưu của cô cháu nhà này từ trước, sao có thể để hai người đắc ý.

Lục Ái Ái ở một bên cũng tò mò:

“Chuyện gì vậy chị, nói cho em và mọi người nghe với.”

Lục Đông Phong gật đầu tỏ vẻ anh cũng muốn nghe.

Hạ Kiều Nghi không khách sáo, trực tiếp nói:

“Năm nay anh cũng đã ba mươi sáu rồi, nên lấy vợ đi thôi.”

“Lấy ai?”

Hàn Triết phũ phàng hỏi ngược lại.

Cô cố gắng thuyết phục:

“Lấy một người vợ về làm bạn với anh và làm mẹ của con gái anh chứ. Hai người đâu thể sống như vậy mãi được?”

“Hai cha con anh là đủ rồi.”

Hàn Triết quay sang Hàn Triết Mẫn, bỗng nhiên xoa đầu con bé, nụ cười lạnh:

“Phải không con?”

Bao nhiêu can đảm của con bé đều bị nụ cười lạnh của ba mà tan biến, con bé áy náy nhìn về phía cô. Xong ấp úng đáp ‘vâng ạ’.

“Em thấy chưa? Con bé không cần mẹ, em không cần thay con bé quyết định.”

Hàn Triết giọng nhẹ nhàng nhưng khiến cô nghẹn lời.

Lục Đông Phong cũng nhìn ra, cho nên nhân lúc cô đang giận Hàn Triết mà đút vào miệng cô một miếng bít tết anh vừa cắt. Cô được đà nhai ngấu nghiến tỏ thái độ không hài lòng.

“Nghe nói ở thành phố A đang ồn ào vụ búp bê giả búp bê thật, em thấy anh nên tới đó mua một con về làm vợ anh thì hơn. Người lạnh lùng nói năng lạnh nhạt khiến người khác tổn thương như anh chỉ có búp bê không tim mới chịu được.”



Lục Ái Ái nghe cô nói vậy, cười gượng đáp lời cô:

“Em thấy anh ấy nói chuyện bình thường mà…”

Hàn Triết đưa ánh mắt qua Lục Ái Ái, hai người họ nhất thời ánh mắt giao nhau, nhưng rất nhanh Hàn Triết đã rời ánh mắt đi, chỉ có Lục Ái Ái là lưu luyến suy tư. Chỉ là, cô ấy vẫn luôn hiểu rất rõ… người đàn ông này cả đời cũng không dành cho cô ấy.

Không khí có chút căng thẳng nên Lục Đông Phong đã lảng sang chuyện khác:

“Mấy thứ búp bê đó đều là hàng vi phạm pháp luật, thành phố A mấy năm nay ngày càng táo bạo.”

Thành phố A đang cố gắng vươn lên trở thành thành phố ánh sáng lớn nhất cả nước, khát khao trở thành ‘Los Angeles bản nội địa’ đến mức này khiến cho những nhà chính trị gia ở các thành phố khác, nhất là thủ đô và thành phố M lớn đầu cả nước rất chướng mắt.

Hạ Kiều Nghi tiện nói:

“Hôm trước đi làm chỗ cô Mai, mọi người đều bàn tán nói có vụ người thật bị bắt làm búp bê nữa kìa… Em cũng tò mò xem thử, quả nhiên là thật… Cũng may, sau khi cảnh sát phanh phui chuyện này mới biết cô gái đó gặp được người tốt nên được cứu… Nếu không chỉ sợ đã trở thành trò chơi phạm pháp cho mấy tên nhà giàu sa đọa kia. Cũng không biết có bao nhiêu vụ như vậy mà chúng ta không biết…”

Lục Ái Ái mở điện thoại, nhanh tay tra tin tức trên mạng để bắt kịp câu chuyện, xong thì ồ lên một tiếng khiến mọi người chú ý:

“Cô búp bê giả này xinh thật đó chị, chị nhìn này… Giờ cô ấy và vị thiếu gia đã cứu cô ấy kết hôn với nhau, quả nhiên là duyên số.”

Hạ Kiều Nghi và Hàn Triết Mẫn ngó qua màn hình của Lục Ái Ái, cô cảm thán:

“Cả vị thiếu gia này cũng vậy, đúng là trai tài gái sắc.”

Cô tùy miệng khen như vậy, Lục Đông Phong đã ôm cổ cô về lại chỗ mình:

“Mau ăn đi, đồ ăn nguội sẽ không còn ngon nữa.”

Hạ Kiều Nghi biết ý đồ của anh, cố tình chơi nghĩa bóng mà nói:

“Đồ ăn nguội, thì đổi món khác.”

Ban đầu anh không hiểu, đến lúc hiểu ra liền giận dỗi ra mặt. Hạ Kiều Nghi phải nịnh nọt anh một hồi anh mới hết giận.

‘Món ăn’ này chỉ sợ chưa nguội thì cô đã phải mang đi hâm nóng rồi cố ăn cho hết ấy chứ!

Hàn Triết Mẫn một bên là Lục Ái Ái, bên còn lại là Hàn Triết, con bé nhìn nhìn Lục Đông Phong rồi nói nhỏ vào tai ba:

“Ba, chú ấy hay thế ba nhỉ?”

Hàn Triết khẽ ‘suỵt’ một tiếng:

“Ăn đi.”

Mất công cha con anh bị kéo vào chuyện của hai người họ, rất phiền phức.



Ngày Hạ Kiều Nghi biết mình còn có một người chị em cùng cha khác mẹ là ngày mẹ cô tức giận đến mức phải nhập viện.

Năm ấy, lý do Ngữ Tông Trạch kéo Lục Đông Phương và hai người em của ông vào cũng nhằm dựa hơi họ, tránh phiền phức. Mặt khác sau khi hưởng khé lợi lộc từ họ, ông ta vì sợ cho nên bao năm mới giữ kín chuyện đêm đó có những ai tham gia. Nhưng nay, khi Lục Đông Phong quyết định dập chết Ngữ Thị nhà ông ta, cho dù ông ta đã tìm đến Hạ Lam xin tha thứ cũng không thay đổi được gì thì ông ta đánh liều tới nhà bà một lần nữa và làm lớn chuyện đe dọa sẽ nói với Đoàn Yên Miên.

Nào ngờ đúng ngày vợ chồng cô về thăm mẹ, cửa nhà mở toang hoang, bên trong thấy mẹ đang giằng co với một người đàn ông. Nhìn kỹ là Ngữ Tông Trạch, Hạ Kiều Nghi tức giận lao tới, bất chấp dưới sự ngăn cản của Lục Đông Phong mà đánh nhau với ông ta.



Ngữ Tông Trạch miệng kêu la, nhưng mắt thấy có Lục Đông Phong cho nên vừa cầu xin vừa cố dùng tình thân để nói chuyện. Nhưng thấy không ổn thì ông ta đã thét lên:

“Dừng lại đi, Hạ Kiều Nghi… sao con lại dám đánh ta, ta chính là ba ruột của con đấy! Tại sao con lại cùng với người khác làm hại cha của mình hả?”

Hạ Lam giật tóc Ngữ Tông Trạch, gào lên:

“Ông câm đi, lão già khốn kiếp!”

Cả Hạ Kiều Nghi và Lục Đông Phong đều không nghĩ mẹ cô sẽ gào lên như vậy, lòng cô hẫng đi một nhịp, cô nâng chân đạp vào hạ bộ của Ngữ Tông Trạch khiến ông ta ngã lăn ra đất.

Lục Đông Phong vội vàng ôm lấy Hạ Lam vừa bị đẩy ra, nhìn bờ vai bà run rẩy, nhất thời anh bối rối chưa biết làm gì.

Hạ Kiều Nghi tức giận mắng ông ta:

“Cha ư? Cha cái con khỉ? Thằng già như ông mà cũng xứng làm cha tôi hả, tôi thà nhận một con chó làm cha của mình còn hơn là ông đấy!!!”

Ngữ Tông Trạch đau đớn, sắc mặt nhăn nhúm lại, nhưng vẫn cố lấy từ trong túi quần ra một tờ xét nghiệm:

“Dù con không thừa nhận, con vẫn phải chấp nhận việc ba chính là ba của con, Kiều Nghi…”

“Câm miệng đi, đừng gọi tên của con gái tôi, ông không xứng đâu đồ khốn!”

Hạ Lam quát vào mặt ông, lại quay sang Hạ Kiều Nghi đã cầm được tờ giấy:

“Đừng xem con ơi, tất cả là giả dối…”

Hạ Kiều Nghi sắc mặt căng thẳng cầm tờ giấy trên tay, cô đưa mắt qua Lục Đông Phong, anh không hề ngăn cản, dường như cho cô sự lựa chọn. Ngay thời khắc đụng phải ánh mắt anh, cô đã biết được sự thật.

Cô trực tiếp xé nát tờ giấy mà không cần mở ra, trước sự bất ngờ của mẹ và anh, cô chỉ tay vào mặt Ngữ Tông Trạch:

“Tại sao trên đời lại có loại người trơ trẽn như Ngữ gia các người nhỉ? Ông quên rồi sao, tôi họ Hạ: HẠ KIỀU NGHI. Bao năm nay, bên cạnh tôi chỉ có một người thân duy nhất là mẹ, tôi không cần loại như ông tới làm cha của tôi. Đừng tưởng tôi không biết do các người sắp phá sản, muốn bám víu lấy nhà chồng tôi để cầu xin giúp đỡ sao.”

Cô lấy điện thoại, gọi điện cho Ngữ Thu Mai. Âm thanh điện thoại vang lên đâu đó, rất nhanh ở cửa đã xuất hiện Ngữ Thu Mai.

Hạ Kiều Nghi tắt điện thoại, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía Ngữ Thu Mai:

“Tới đúng lúc lắm, mau dẫn người cha yêu dấu của cậu về đi, nhà tôi không chứa rác.”

Ngữ Thu Mai đi vào trong nhà cô, nhưng việc đầu tiên mà cô ta làm không phải là đỡ Ngữ Tông Trạch lên mà là đứng trước mặt cô, mắt thấy tờ ADN bị xé nát dưới đất, Ngữ Thu Mai đã cười nói:

“Cậu biết rồi đúng không, vậy thì tốt. Trong hai chúng ta, ai sinh trước ai sinh sau, ai làm chị ai sẽ làm em đây nhỉ?”

Ngữ Tông Trạch vội nói:

“Đúng rồi, hai đứa là chị em, Kiều Nghi sinh trước, con là chị… Mai Mai là em, hai đứa phải yêu thương nhau, yêu thương gia đình chúng ta.”

Hạ Kiều Nghi cười, nụ cười đến bất lực vì độ mặt dày của ông ta:

“Tôi tỏ thái độ đến mức này rồi mà các người vẫn cứ cố chấp… Tôi nói một lần cuối, mẹ con tôi và các người không có quan hệ gì hết. Các người mau cút khỏi nhà chúng tôi.”

Ngữ Thu Mai nhìn cô:

“Cậu không sợ nếu như mẹ chồng cậu và những người trong giới quý tộc biết cậu là nạn nhân của vụ cưỡng hiếp mà thành sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện