Trong lòng Khánh Nhiễm lo lắng, nhưng nghe hắn rống lên như vậy thì
đầu đầy hắc tuyến. Lại nghe cách đó không xa, những cấm vệ quân đang một trận cười sặc sụa, lo lắng mới vừa rồi đều bị cuốn sạch đi hết, cảm
thấy thật là xấu hổ.
Hai gò má nàng bất giác đỏ lên, nàng không muốn đứng ở chỗ này giải thích “tịnh thân” là cái gì với hắn, lại càng không muốn tỏ ra quen biết tên tiểu tử thối này, cho dù có chút lo lắng, nhưng Khánh Nhiễm thật sự không thể mở miệng , huống chi, hiện tại nói cho hắn biết thì có thể cứu vãn tình thế sao ? Khánh Nhiễm lật đật cắm đầu chạy về phía trước, tiếng tru tréo như sói khóc quỷ gào phía sau lại làm nàng chạy nhanh thêm, vài bước liền đuổi kịp ma ma béo. Nhưng mà, nàng vẫn không yên lòng, nàng quay đầu nhìn thử, chính là thấy Tứ lang đang sống chết ôm lấy trụ gỗ màu son trên hành lang, bị ba thái giám ra sức kéo đi, trong miệng còn oa oa kêu to.
Hắn thấy nàng nhìn lại, liều mạng vươn tay hướng nàng cầu cứu. Nào biết hắn chỉ vừa thả tay ra, thân thể liền bị ba thái giám nâng lên, kéo về hướng hành lang, xa dần, xa dần, rồi biến mất ở khúc quẹo không còn thấy nữa.
Khánh Nhiễm đứng nhìn hành lang tối om, mơ hồ trong không trung còn nghe được tiếng hô của hắn vang vọng.
“Ô ô. . . Thanh muội, ta không muốn làm thái giám ————-!”
Tiếng la của hắn quanh quẩn bên tai, Khánh Nhiễm không khỏi thay hắn xúc động.
“Hắn là gì của ngươi?”
Bên cạnh có một giọng nữ kinh ngạc, Khánh Nhiễm quay đầu thì thấy được ma ma béo kia đang híp mắt bước tới.
“Hồi ma ma, là ca ca của ta.”
Thấy tiểu cô nương cúi đầu, phong thái trả lời rất kính cẩn đúng mực, Cao ma ma có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn lại hành lang gấp khúc, không rõ tại sao hai huynh muội mà lại có sự khác biệt lớn như vậy, bà thì thào bảo Khánh Nhiễm theo kịp, thế này mới mang theo nàng đi đến Khiết viện .
Khiết viện cũng không lớn, được xây đã lâu nhưng không có trùng tu, lúc này lại không phải thời gian tổng tuyển chọn cung nữ, nhìn qua có vẻ lạnh lẽo u ám, mảnh sân tối như mực cũng không có nhiều người ở lắm.
Cao ma ma đưa Khánh Nhiễm đến một tiểu viện ở phía Tây, bà giao nàng cho một tiểu cung nữ rồi xoay người rời đi, vì buổi chiều nàng và Tứ lang đã được kiểm tra thân thế, phát đầy đủ cung trang, cho nên tiểu cung nữ chỉ dẫn nàng đi xem xung quanh một chút, sau đó cũng liền rời đi.
Khánh Nhiễm vốn không cần ở đây lâu, nàng được đưa đến đây là để làm quen với lễ tiết trong cung, sau đó nếu thuận tiện sẽ tới Nguyệt Cầm cung, học các quy củ của một hạ nhân, hầu hạ Nguyệt phi nương nương. Nàng ở đây chỉ là khách qua đường, chưa bị người khác ngược đãi, còn được một mình ở trong gian phòng nhỏ.
Kiến trúc của tiểu phòng cũng không đặc biệt, Khánh Nhiễm chỉ nhìn sơ qua một chút, rồi leo lên giường sắp xếp gọn gàng, nàng ngồi đó nhíu mày có chút suy tư. Nàng nhớ lại tiếng kêu sợ hãi của Tứ lang. Trong lòng nàng biết Tứ lang kia không phải tầm thường, cũng không phải là người có tâm tư đơn thuần, hơn nữa hắn tiến cung là có mục đích , sợ là không thiếu nội ứng. Vả lại Tứ lang một thân võ công không thấp, theo lý thì nàng không nên lo lắng cho hắn mới đúng.
Nhưng mà không biết vì sao, nhớ tới tiếng kêu thảm thiết của hắn vừa rồi, lại nhìn bộ dáng bị đám thái giám kéo lê đi, còn đống bình dược hôm qua đã bị hắn bỏ lại hết trên núi, Khánh Nhiễm cảm thấy không được an tâm.
Nàng nhảy xuống giường, thầm nghĩ nếu không đến nhìn Tứ lang một chút, có thể sẽ xảy ra chuyện làm liên luỵ đến chính mình cũng nên. Khánh Nhiễm suy nghĩ trong lòng, nhanh chóng lắc mình ra khỏi phòng, trong bóng đêm bay nhanh về phía Tây của sân viện. Nàng trèo tường chạy qua được ba cái sân, mơ hồ nghe được những tiếng nói chuyện, thanh âm the thé, không ngờ là bọn thái giám ở chỗ Tịnh viện.
Nàng xoay người phóng lên tường, đảo mắt nhìn chung quanh. Tịnh viện so với Khiết viện cũng không khác biệt, đều âm u lạnh lẽo như nhau, thấy phía sau một phòng đang thắp sáng đèn, đầu mày Khánh Nhiễm hơi nhướn lên, thả mình phóng đi.
Hai căn viện này nằm một góc trong cung, hơn nữa lại là chỗ ở của hạ nhân, không có hộ vệ canh gác, nàng lắc mình một chút đã đến gần được gian phòng kia. Nàng nấp ở một nơi khuất tối, ánh sáng không chiếu tới, yên lặng lắng nghe mọi động tĩnh bên trong, nhưng mãi một lúc vẫn không nghe thấy gì, hay là tìm nhầm chỗ. Đúng lúc này, bên trong có một trận tiếng hét như heo chọc tiết truyền ra, một tiếng, một tiếng đều thảm thiết, đây đúng là thanh âm của Tứ lang.
Nàng cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ, thấy rất nhiều cái bóng đang tụ lại, huơ tay múa chân không ngừng, nàng giật mình nhíu mày, đang muốn đến gần đục một lỗ trên cửa sổ xem xét, thì cửa sổ trên đỉnh đầu đột ngột bị đẩy ra, suýt đập vào mặt nàng.
“Hì hì, Thanh muội là đến xem Tứ lang sao ?”
Thanh âm vui cười của Tứ lang truyền tới, gương mặt đáng ghét của hắn cũng rơi vào mắt nàng, phía sau còn có đám thái giám ngã nghiêng chồng chất dưới đất. Là những thái giám lúc nãy, tất cả đều đang hôn mê nằm bất tỉnh, trong lòng dĩ nhiên biết là do thằng nhãi này ra tay, nàng thầm mắng chính mình, khi không rảnh rỗi đi lo chuyện người khác.
“Tình muội muội, ngươi đến rồi. Tứ lang không ngờ ngươi lại không nỡ rời xa Tình ca ca như vậy, ca ca. . .”
Xem Tứ lang chớp mắt đắc ý, cơn tức của Khánh Nhiễm đột nhiên dâng trào, nàng tức tối ngắt lời hắn:“Ai không nỡ rời xa ngươi! Ta là sợ ngươi giết chết bọn họ, rước lấy tai hoạ thì ta cũng không hay ho. Nếu bọn họ tỉnh lại, chẳng phải sẽ phát hiện sự việc không đúng sao?”
Tứ lang cười hì hì, xoay cái ngân châm trong tay:“Không đúng, không đúng. Thanh muội chính là lo lắng cho ca ca, không cần phải ngượng ngùng như vậy, thừa nhận quan tâm đến ta thì có gì phải sợ chứ . Hắc hắc, Thanh muội đến thật đúng lúc, ngươi đối với bọn người này có cảm thấy tò mò không? Ta đang muốn cởi quần của bọn chúng nhìn một chút, Thanh muội có muốn cùng ca ca thưởng thức “điều lạ” không?”
Khánh Nhiễm thấy hắn rất phấn khởi, nói xong thì quả thật xoay người lại tính cởi quần của đám thái giám kia, nàng sợ hãi la lên, xoay người giận dữ nói:“Ta điên rồi mới lo lắng cho ngươi!”
Dứt lời cũng không thèm nhìn lại nữa, phi thân dọc theo bờ tường chạy trối chết, phía sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Tứ lang, nghe là biết giả vờ giả vịt, Khánh Nhiễm cảm thấy bực mình, lúc nãy thằng nhãi này tru tréo thảm thiết như vậy, chắc chắn để trêu tức nàng mà.
Ba ngày sau, hai người được đại thị nữ Yên Trần của Nguyệt Cầm cung gọi tới, chính thức trở thành cung nhân của Nguyệt Cầm cung. Hôm nay là ngày đến cung để bái kiến chủ tử Nguyệt phi nương nương. Yên Trần đi phía trước, một đường giảng giải những chuyện cần chú ý trong cung, Khánh Nhiễm chỉ vùi đầu đi theo, ngẫu nhiên có lên tiếng trả lời, còn Tứ lang thì cũng hiếm có lúc ngoan ngoãn như vậy, kính cẩn lắng nghe.
Bọn họ đi lướt qua nhiều đình đài và lầu các, Khánh Nhiễm thoáng thả chậm cước bộ, hơi hạ mi mắt, âm thầm liếc nhìn hai bên đường.
Trời xanh quang đãng, hoàng cung Chiến quốc khắp nơi đều được xây dựng công phu tráng lệ, khác với tiền đình cao lớn hùng vĩ, hậu cung mang vẻ đẹp lung linh lả lướt, từng viên gạch, mái ngói, đều được điêu khắc tỉ mỉ, bên trên hiện lên những bức hoạ phi điểu, lân giác sống động, còn có những dãy hành lang cong cong, lan can chu son đỏ thắm, những dòng suối nhẹ nhàng, uốn lượn chảy ra từ những dãy khối đá to lớn.
Nhưng mà, Khánh Nhiễm không cần để những thứ này vào mắt , nàng chỉ chú ý cách bố trí lầu các trong cung, nơi đâu có những con đường nhỏ, canh gác cẩn mật như thế nào. Đi được đến nơi tiếp giáp của tiền đình và hậu cung, nàng giật mình thấy được một thân ảnh đang quỳ thẳng tắp trước cửa Phượng Nguyệt ở cuối hành lang. Khánh Nhiễm đột ngột dừng cước bộ, hô hấp trong nháy mắt ngưng lại, hai đấm gắt gao bấu chặt vào lòng bàn tay.
Thân ảnh kia không tính là cao lớn, nhưng mà đêm đó, dù có từ xa nhìn tới, nàng vẫn khắc kĩ diện mạo của hắn vào đầu, khí huyết trong người nàng đang kêu gào đòi thoát ra, lồng ngực cảm thấy nóng cháy ức nghẹn. Nàng cắn chặt môi dưới, gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh đang quỳ ở phía trước, cặp mắt đã đỏ au rỉ máu.
Đột nhiên bàn tay nắm chặt cảm thấy ấm áp, Khánh Nhiễm hoảng sợ, quay đầu nhìn lại, là Tứ lang đang gắt gao nắm lấy tay nàng. Nàng hơi ngẩn ra, ngước lên đón nhận ánh mắt thân thiết của hắn, không hiểu sao nàng thấy hoảng hốt, nhưng hắn cũng cười, hướng nàng nhẹ nhàng lắc đầu. Khánh Nhiễm nhẹ thở ra, áp chế sóng dữ trong lòng, cúi đầu bước nhanh đuổi kịp Yên Trần đang đi phía trước.
Yên Trần mang theo bọn họ đi qua một cửa hông cách xa Phượng Nguyệt môn, một đường tiến vào hậu cung, Khánh Nhiễm từ xa nhìn lại, thấy thân ảnh kia vẫn bất động như núi, cô đơn quỳ gối dưới ánh mặt trời, nhìn qua cô độc mà kiệt ngạo.
“Đó là Thất hoàng tử điện hạ, hắn tính cách quái gở, nhưng lại được bệ hạ sủng ái, các ngươi sau này cần phải cẩn thận, đừng đắc tội vị tổ tông này.” Yên Trần thấy Khánh Nhiễm quay đầu, nhẹ giọng dặn dò .
Khánh Nhiễm thu hồi ánh mắt, lên tiếng đáp lời. Tứ lang tò mò hỏi:“Tỷ tỷ, hắn vì sao bị phạt quỳ?”
“Không có người phạt Thất hoàng tử, là hắn tự mình quỳ ở đây .”
“Tự mình? Vì sao?” Tứ lang cũng quay đầu nhìn, thử hỏi.
“Chỉ mới đây thôi, Trần Kiện doanh, Binh Kích doanh, Sách Vệ doanh trong kinh thành đã xảy ra binh biến, những tướng lĩnh cầm đầu đều bị Bệ hạ truyền chỉ bắt giam, hình như là phán trảm hình, cũng vì vậy mà hai ngày này điện hạ đều quỳ ở đây để cầu tình . Nói với các ngươi cũng không hiểu đâu, Thất điện hạ tính tình lạnh lùng, các ngươi chỉ cần nhớ rõ đừng đắc tội ngài là được rồi, mau đi thôi, nương nương còn đang chờ.” Yên Trần nói xong liền bước nhanh hơn.
Cước bộ của Khánh Nhiễm chợt cứng ngắc, nếu nàng nghe không lầm, những binh doanh mà Yên Trần vừa nói chính là thủ hạ thân tín từng vào sinh ra tử cùng phụ thân nàng. Nghĩ đến, bọn họ chắc chắn đã biết chuyện phụ thân bị ám sát, vì thế mới xảy ra binh biến.
Nghe được hình phạt dành cho các tướng lĩnh, trong lòng Khánh Nhiễm vừa thấy xúc động vừa thấy cắn rứt. Nhớ tới Thất hoàng tử, nàng cũng cảm thấy khó hiểu, lúc quay đầu nhìn lại, thân ảnh thanh bạt kia đã muốn khuất sau những táng cây cao lớn, nàng cười lạnh một tiếng, không suy nghĩ nữa, cất bước tiến lên.
Tứ lang nghe lời nói của Yên Trần thì cũng khẽ chau mày, hắn liếc mắt nhìn sang Khánh Nhiễm, thấy gương mặt nàng hiện lên cắn rứt, hắn kéo khoé môi, cũng nhịn không được quay đầu nhìn về hướng Phượng Nguyệt môn, đáy mắt có chút đăm chiêu. Trong lòng hắn âm thầm ghi nhớ, Thất hoàng tử Địch Táp của Chiến Anh Đế, quả thực không thể khinh thường.
Chưa đến một khắc, hai người đã đến được Nguyệt Cầm cung, Khánh Nhiễm và Tứ lang quỳ gối trước cửa chờ đợi, Yên Trần đi vào thông báo, lúc đi ra thì nói với bọn nàng vài câu, nói là Nguyệt phi nương nương đang phẩm trà, nghe được có cung nhân Nhạn thành thì rất cao hứng, lệnh cho bọn họ tiến vào cùng nàng trò chuyện.
Khánh Nhiễm cúi đầu cùng Tứ lang đi theo Yên Trần đến hoa thính, nơi mà Nguyệt phi nương nương đang phẩm trà, nàng quỳ xuống đất hành lễ, nhưng đúng lúc này, một thanh âm uy nghi trầm thấp vang lên.
“Hôm nay, Trẫm rốt cuộc cũng nghe được giọng nói của Nhạn thành, đặc biệt như thế nào rồi.”
Không thể ngờ được, nhanh như vậy nàng liền gặp được Chiến Anh Đế, thân thể Khánh Nhiễm cứng đờ, nàng nghiến chặt hai hàm răng, tròng mắt đã nóng rựt. Nàng hơi ngẩng đầu, quả nhiên liếc thấy một thân ảnh màu vàng kim, nàng cố gắng áp chế phẫn nộ trong lòng, thâm tâm cũng sinh ra hoảng sợ, tiếng Nhạn thành, nàng căn bản không nói được.
Hai gò má nàng bất giác đỏ lên, nàng không muốn đứng ở chỗ này giải thích “tịnh thân” là cái gì với hắn, lại càng không muốn tỏ ra quen biết tên tiểu tử thối này, cho dù có chút lo lắng, nhưng Khánh Nhiễm thật sự không thể mở miệng , huống chi, hiện tại nói cho hắn biết thì có thể cứu vãn tình thế sao ? Khánh Nhiễm lật đật cắm đầu chạy về phía trước, tiếng tru tréo như sói khóc quỷ gào phía sau lại làm nàng chạy nhanh thêm, vài bước liền đuổi kịp ma ma béo. Nhưng mà, nàng vẫn không yên lòng, nàng quay đầu nhìn thử, chính là thấy Tứ lang đang sống chết ôm lấy trụ gỗ màu son trên hành lang, bị ba thái giám ra sức kéo đi, trong miệng còn oa oa kêu to.
Hắn thấy nàng nhìn lại, liều mạng vươn tay hướng nàng cầu cứu. Nào biết hắn chỉ vừa thả tay ra, thân thể liền bị ba thái giám nâng lên, kéo về hướng hành lang, xa dần, xa dần, rồi biến mất ở khúc quẹo không còn thấy nữa.
Khánh Nhiễm đứng nhìn hành lang tối om, mơ hồ trong không trung còn nghe được tiếng hô của hắn vang vọng.
“Ô ô. . . Thanh muội, ta không muốn làm thái giám ————-!”
Tiếng la của hắn quanh quẩn bên tai, Khánh Nhiễm không khỏi thay hắn xúc động.
“Hắn là gì của ngươi?”
Bên cạnh có một giọng nữ kinh ngạc, Khánh Nhiễm quay đầu thì thấy được ma ma béo kia đang híp mắt bước tới.
“Hồi ma ma, là ca ca của ta.”
Thấy tiểu cô nương cúi đầu, phong thái trả lời rất kính cẩn đúng mực, Cao ma ma có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn lại hành lang gấp khúc, không rõ tại sao hai huynh muội mà lại có sự khác biệt lớn như vậy, bà thì thào bảo Khánh Nhiễm theo kịp, thế này mới mang theo nàng đi đến Khiết viện .
Khiết viện cũng không lớn, được xây đã lâu nhưng không có trùng tu, lúc này lại không phải thời gian tổng tuyển chọn cung nữ, nhìn qua có vẻ lạnh lẽo u ám, mảnh sân tối như mực cũng không có nhiều người ở lắm.
Cao ma ma đưa Khánh Nhiễm đến một tiểu viện ở phía Tây, bà giao nàng cho một tiểu cung nữ rồi xoay người rời đi, vì buổi chiều nàng và Tứ lang đã được kiểm tra thân thế, phát đầy đủ cung trang, cho nên tiểu cung nữ chỉ dẫn nàng đi xem xung quanh một chút, sau đó cũng liền rời đi.
Khánh Nhiễm vốn không cần ở đây lâu, nàng được đưa đến đây là để làm quen với lễ tiết trong cung, sau đó nếu thuận tiện sẽ tới Nguyệt Cầm cung, học các quy củ của một hạ nhân, hầu hạ Nguyệt phi nương nương. Nàng ở đây chỉ là khách qua đường, chưa bị người khác ngược đãi, còn được một mình ở trong gian phòng nhỏ.
Kiến trúc của tiểu phòng cũng không đặc biệt, Khánh Nhiễm chỉ nhìn sơ qua một chút, rồi leo lên giường sắp xếp gọn gàng, nàng ngồi đó nhíu mày có chút suy tư. Nàng nhớ lại tiếng kêu sợ hãi của Tứ lang. Trong lòng nàng biết Tứ lang kia không phải tầm thường, cũng không phải là người có tâm tư đơn thuần, hơn nữa hắn tiến cung là có mục đích , sợ là không thiếu nội ứng. Vả lại Tứ lang một thân võ công không thấp, theo lý thì nàng không nên lo lắng cho hắn mới đúng.
Nhưng mà không biết vì sao, nhớ tới tiếng kêu thảm thiết của hắn vừa rồi, lại nhìn bộ dáng bị đám thái giám kéo lê đi, còn đống bình dược hôm qua đã bị hắn bỏ lại hết trên núi, Khánh Nhiễm cảm thấy không được an tâm.
Nàng nhảy xuống giường, thầm nghĩ nếu không đến nhìn Tứ lang một chút, có thể sẽ xảy ra chuyện làm liên luỵ đến chính mình cũng nên. Khánh Nhiễm suy nghĩ trong lòng, nhanh chóng lắc mình ra khỏi phòng, trong bóng đêm bay nhanh về phía Tây của sân viện. Nàng trèo tường chạy qua được ba cái sân, mơ hồ nghe được những tiếng nói chuyện, thanh âm the thé, không ngờ là bọn thái giám ở chỗ Tịnh viện.
Nàng xoay người phóng lên tường, đảo mắt nhìn chung quanh. Tịnh viện so với Khiết viện cũng không khác biệt, đều âm u lạnh lẽo như nhau, thấy phía sau một phòng đang thắp sáng đèn, đầu mày Khánh Nhiễm hơi nhướn lên, thả mình phóng đi.
Hai căn viện này nằm một góc trong cung, hơn nữa lại là chỗ ở của hạ nhân, không có hộ vệ canh gác, nàng lắc mình một chút đã đến gần được gian phòng kia. Nàng nấp ở một nơi khuất tối, ánh sáng không chiếu tới, yên lặng lắng nghe mọi động tĩnh bên trong, nhưng mãi một lúc vẫn không nghe thấy gì, hay là tìm nhầm chỗ. Đúng lúc này, bên trong có một trận tiếng hét như heo chọc tiết truyền ra, một tiếng, một tiếng đều thảm thiết, đây đúng là thanh âm của Tứ lang.
Nàng cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ, thấy rất nhiều cái bóng đang tụ lại, huơ tay múa chân không ngừng, nàng giật mình nhíu mày, đang muốn đến gần đục một lỗ trên cửa sổ xem xét, thì cửa sổ trên đỉnh đầu đột ngột bị đẩy ra, suýt đập vào mặt nàng.
“Hì hì, Thanh muội là đến xem Tứ lang sao ?”
Thanh âm vui cười của Tứ lang truyền tới, gương mặt đáng ghét của hắn cũng rơi vào mắt nàng, phía sau còn có đám thái giám ngã nghiêng chồng chất dưới đất. Là những thái giám lúc nãy, tất cả đều đang hôn mê nằm bất tỉnh, trong lòng dĩ nhiên biết là do thằng nhãi này ra tay, nàng thầm mắng chính mình, khi không rảnh rỗi đi lo chuyện người khác.
“Tình muội muội, ngươi đến rồi. Tứ lang không ngờ ngươi lại không nỡ rời xa Tình ca ca như vậy, ca ca. . .”
Xem Tứ lang chớp mắt đắc ý, cơn tức của Khánh Nhiễm đột nhiên dâng trào, nàng tức tối ngắt lời hắn:“Ai không nỡ rời xa ngươi! Ta là sợ ngươi giết chết bọn họ, rước lấy tai hoạ thì ta cũng không hay ho. Nếu bọn họ tỉnh lại, chẳng phải sẽ phát hiện sự việc không đúng sao?”
Tứ lang cười hì hì, xoay cái ngân châm trong tay:“Không đúng, không đúng. Thanh muội chính là lo lắng cho ca ca, không cần phải ngượng ngùng như vậy, thừa nhận quan tâm đến ta thì có gì phải sợ chứ . Hắc hắc, Thanh muội đến thật đúng lúc, ngươi đối với bọn người này có cảm thấy tò mò không? Ta đang muốn cởi quần của bọn chúng nhìn một chút, Thanh muội có muốn cùng ca ca thưởng thức “điều lạ” không?”
Khánh Nhiễm thấy hắn rất phấn khởi, nói xong thì quả thật xoay người lại tính cởi quần của đám thái giám kia, nàng sợ hãi la lên, xoay người giận dữ nói:“Ta điên rồi mới lo lắng cho ngươi!”
Dứt lời cũng không thèm nhìn lại nữa, phi thân dọc theo bờ tường chạy trối chết, phía sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Tứ lang, nghe là biết giả vờ giả vịt, Khánh Nhiễm cảm thấy bực mình, lúc nãy thằng nhãi này tru tréo thảm thiết như vậy, chắc chắn để trêu tức nàng mà.
Ba ngày sau, hai người được đại thị nữ Yên Trần của Nguyệt Cầm cung gọi tới, chính thức trở thành cung nhân của Nguyệt Cầm cung. Hôm nay là ngày đến cung để bái kiến chủ tử Nguyệt phi nương nương. Yên Trần đi phía trước, một đường giảng giải những chuyện cần chú ý trong cung, Khánh Nhiễm chỉ vùi đầu đi theo, ngẫu nhiên có lên tiếng trả lời, còn Tứ lang thì cũng hiếm có lúc ngoan ngoãn như vậy, kính cẩn lắng nghe.
Bọn họ đi lướt qua nhiều đình đài và lầu các, Khánh Nhiễm thoáng thả chậm cước bộ, hơi hạ mi mắt, âm thầm liếc nhìn hai bên đường.
Trời xanh quang đãng, hoàng cung Chiến quốc khắp nơi đều được xây dựng công phu tráng lệ, khác với tiền đình cao lớn hùng vĩ, hậu cung mang vẻ đẹp lung linh lả lướt, từng viên gạch, mái ngói, đều được điêu khắc tỉ mỉ, bên trên hiện lên những bức hoạ phi điểu, lân giác sống động, còn có những dãy hành lang cong cong, lan can chu son đỏ thắm, những dòng suối nhẹ nhàng, uốn lượn chảy ra từ những dãy khối đá to lớn.
Nhưng mà, Khánh Nhiễm không cần để những thứ này vào mắt , nàng chỉ chú ý cách bố trí lầu các trong cung, nơi đâu có những con đường nhỏ, canh gác cẩn mật như thế nào. Đi được đến nơi tiếp giáp của tiền đình và hậu cung, nàng giật mình thấy được một thân ảnh đang quỳ thẳng tắp trước cửa Phượng Nguyệt ở cuối hành lang. Khánh Nhiễm đột ngột dừng cước bộ, hô hấp trong nháy mắt ngưng lại, hai đấm gắt gao bấu chặt vào lòng bàn tay.
Thân ảnh kia không tính là cao lớn, nhưng mà đêm đó, dù có từ xa nhìn tới, nàng vẫn khắc kĩ diện mạo của hắn vào đầu, khí huyết trong người nàng đang kêu gào đòi thoát ra, lồng ngực cảm thấy nóng cháy ức nghẹn. Nàng cắn chặt môi dưới, gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh đang quỳ ở phía trước, cặp mắt đã đỏ au rỉ máu.
Đột nhiên bàn tay nắm chặt cảm thấy ấm áp, Khánh Nhiễm hoảng sợ, quay đầu nhìn lại, là Tứ lang đang gắt gao nắm lấy tay nàng. Nàng hơi ngẩn ra, ngước lên đón nhận ánh mắt thân thiết của hắn, không hiểu sao nàng thấy hoảng hốt, nhưng hắn cũng cười, hướng nàng nhẹ nhàng lắc đầu. Khánh Nhiễm nhẹ thở ra, áp chế sóng dữ trong lòng, cúi đầu bước nhanh đuổi kịp Yên Trần đang đi phía trước.
Yên Trần mang theo bọn họ đi qua một cửa hông cách xa Phượng Nguyệt môn, một đường tiến vào hậu cung, Khánh Nhiễm từ xa nhìn lại, thấy thân ảnh kia vẫn bất động như núi, cô đơn quỳ gối dưới ánh mặt trời, nhìn qua cô độc mà kiệt ngạo.
“Đó là Thất hoàng tử điện hạ, hắn tính cách quái gở, nhưng lại được bệ hạ sủng ái, các ngươi sau này cần phải cẩn thận, đừng đắc tội vị tổ tông này.” Yên Trần thấy Khánh Nhiễm quay đầu, nhẹ giọng dặn dò .
Khánh Nhiễm thu hồi ánh mắt, lên tiếng đáp lời. Tứ lang tò mò hỏi:“Tỷ tỷ, hắn vì sao bị phạt quỳ?”
“Không có người phạt Thất hoàng tử, là hắn tự mình quỳ ở đây .”
“Tự mình? Vì sao?” Tứ lang cũng quay đầu nhìn, thử hỏi.
“Chỉ mới đây thôi, Trần Kiện doanh, Binh Kích doanh, Sách Vệ doanh trong kinh thành đã xảy ra binh biến, những tướng lĩnh cầm đầu đều bị Bệ hạ truyền chỉ bắt giam, hình như là phán trảm hình, cũng vì vậy mà hai ngày này điện hạ đều quỳ ở đây để cầu tình . Nói với các ngươi cũng không hiểu đâu, Thất điện hạ tính tình lạnh lùng, các ngươi chỉ cần nhớ rõ đừng đắc tội ngài là được rồi, mau đi thôi, nương nương còn đang chờ.” Yên Trần nói xong liền bước nhanh hơn.
Cước bộ của Khánh Nhiễm chợt cứng ngắc, nếu nàng nghe không lầm, những binh doanh mà Yên Trần vừa nói chính là thủ hạ thân tín từng vào sinh ra tử cùng phụ thân nàng. Nghĩ đến, bọn họ chắc chắn đã biết chuyện phụ thân bị ám sát, vì thế mới xảy ra binh biến.
Nghe được hình phạt dành cho các tướng lĩnh, trong lòng Khánh Nhiễm vừa thấy xúc động vừa thấy cắn rứt. Nhớ tới Thất hoàng tử, nàng cũng cảm thấy khó hiểu, lúc quay đầu nhìn lại, thân ảnh thanh bạt kia đã muốn khuất sau những táng cây cao lớn, nàng cười lạnh một tiếng, không suy nghĩ nữa, cất bước tiến lên.
Tứ lang nghe lời nói của Yên Trần thì cũng khẽ chau mày, hắn liếc mắt nhìn sang Khánh Nhiễm, thấy gương mặt nàng hiện lên cắn rứt, hắn kéo khoé môi, cũng nhịn không được quay đầu nhìn về hướng Phượng Nguyệt môn, đáy mắt có chút đăm chiêu. Trong lòng hắn âm thầm ghi nhớ, Thất hoàng tử Địch Táp của Chiến Anh Đế, quả thực không thể khinh thường.
Chưa đến một khắc, hai người đã đến được Nguyệt Cầm cung, Khánh Nhiễm và Tứ lang quỳ gối trước cửa chờ đợi, Yên Trần đi vào thông báo, lúc đi ra thì nói với bọn nàng vài câu, nói là Nguyệt phi nương nương đang phẩm trà, nghe được có cung nhân Nhạn thành thì rất cao hứng, lệnh cho bọn họ tiến vào cùng nàng trò chuyện.
Khánh Nhiễm cúi đầu cùng Tứ lang đi theo Yên Trần đến hoa thính, nơi mà Nguyệt phi nương nương đang phẩm trà, nàng quỳ xuống đất hành lễ, nhưng đúng lúc này, một thanh âm uy nghi trầm thấp vang lên.
“Hôm nay, Trẫm rốt cuộc cũng nghe được giọng nói của Nhạn thành, đặc biệt như thế nào rồi.”
Không thể ngờ được, nhanh như vậy nàng liền gặp được Chiến Anh Đế, thân thể Khánh Nhiễm cứng đờ, nàng nghiến chặt hai hàm răng, tròng mắt đã nóng rựt. Nàng hơi ngẩng đầu, quả nhiên liếc thấy một thân ảnh màu vàng kim, nàng cố gắng áp chế phẫn nộ trong lòng, thâm tâm cũng sinh ra hoảng sợ, tiếng Nhạn thành, nàng căn bản không nói được.
Danh sách chương