Fayola hai tay cầm tờ giấy trong đấy ghi:

----- Viền giấy -----

Họ Tên: Fayola Redmayne.

Giới tính: Nữ.

Ngày sinh: 22 - 12 - 1977.

Nơi sinh: (Không rõ).

******

Họ tên cha: (Không rõ).

Ngày sinh: (Không rõ).

Địa chỉ: (Không rõ).

******

Họ tên mẹ: Serenity Redmayne.

Ngày sinh: (Không rõ)

Địa chỉ: (Không rõ).

******

Người thân khác: (Không rõ).

…..

----- Viền giấy -----

Fayola đọc xong nói:

“Không có thông tin nào ngoài tên của mẹ ruột con…”

Baemyn ôm vai cô bé an ủi, ông nói với mụ viện trưởng:

“Có thứ gì ở cùng cô bé khi tới côi nhi viện này không? Mụ viện trưởng đã hiểu phần nào câu chuyện, một cô bé từng sống ở đây, may mắn được nhà giàu nhận nuôi, gì tới tìm ba mẹ ruột. Bà không thể phật lòng vị đại gia này, mụ ta nói:

“Tôi không biết, có lẽ có nhân viên trong côi nhi viện biết… để tôi đi hỏi thăm…”

Nói xong, mụ lại đi vào bên trong, sau mười phút mụ ta mang một vị y tá trung niên tới và nói:

“Đây là y tá Audrey Hepburn, chính bà là người đã nhận cô bé trước cửa côi nhi viện…”

“Chào cô Audrey, cô nhớ cháu chứ…”

“Ta nhớ, cháu là Fayola… xem ra cháu được một gia đình tốt nhận nuôi…” Bà y tá phúc hậu nói.

Fayola vẫn nhớ rõ bà y tá, trong viện chỉ có bà ta là thật lòng đối xử tốt với mấy đứa trẻ, con những người khác, chỉ coi chúng là công việc của mình mà thôi.

Bà Audrey Hepburn lấy ra trong túi một tờ giấy nhăn nheo, ngả màu vì bị dính nước nói:



“Đây là tờ giấy ta thấy trên người cháu đêm hôm đó..”

Fayola hơi run cầm tờ giấy, bên trong ghi lại nét chữ hơi nguệch ngoạc, một vài vết nhòe tròn chảy dài trên tờ giấy - đây có khi là dấu vết của nước mắt…

----- Viền giấy -----

Tên con bé là Fayola Redmayne, mẹ của cô bé là Serenity Redmayne.

Con bé theo họ của mẹ vì tôi không xứng đáng là cha của cô bé, vì tôi mà mẹ con bé chết…

Fayola - tôi chỉ muốn chúc con bé may mắn hơn trong cuộc sống sau này.

Làm ơn hãy chăm sóc con gái tôi...

----- Viền giấy -----

“Ngoài tờ giấy này bên cạnh cô bé con có một trăm mười Bảng…” Bà ý tá nói tiếp.

Fayola không nói gì chỉ lặng nhìn tờ giấy, Ambrose thấy vậy mới nói:

“Baemyn, chú có thể tra xem mẹ của Fayola là ai không?”

“Vâng, cậu chủ. Tôi sẽ gọi điện hỏi.”

Nói xong ông đứng dậy đi sang một góc, bấm điện thoại, tuy tầm ảnh hưởng của nhà Karling ở giới phù thủy không cao, nhưng mà ở giới Muggle nhà Karling có rất nhiều tiền, chỉ cần có vậy là làm được nhiều thứ.

“Không phải không có manh mối, ít nhất chúng ta biết tên của mẹ cậu…” Ambrose nói với Fayola.

Hai người trong côi nhi viện đã ra khỏi phòng, trong khi chờ tin tức, Ambrose cùng Fayola nói chuyện, khiến cho cô bé không nghĩ lung tung.

Cuối cùng, Baemyn trở lại, ông nói:

“Tôi đã tra ra được gia đình Redmayne gồm năm thành viên, họ sống trong thung lũng Ovine, hạt Rutland, miền trung nước Anh.”

“Nhưng gia đình họ đã chết trong một vụ nổ khí gas, nhưng theo tờ báo địa phương chỉ tìm được bốn cái xác, cảnh sát kết luận là mất tích, đó là cô con gái út tên là Serenity Redmayne.”

“Một vụ nổ khí gas, làm sao có thể?” Ambrose nghi vấn nói.

Tuy cậu không biết một vụ nổ khí mạnh bao nhiêu nhưng chỉ nổ không thì không thể nào chết một phát cả năm người như vậy…

“Con muốn tới đó xem…” Fayola lúc này nói.

“Con không sao chứ?” Baemyn hỏi lại.

“Cha yên tâm, dù sao con cũng không còn nhỏ…” Cô bé ý nói mình đã hơn hai tám tuổi rồi…

“Được rồi, chúng ta tới thung lũng Ovine…”

Sau đó, ba người ra khỏi côi nhi viện rồi lên xe tới Rutland. Chuyến đi dài hơn bốn trăm Ki lô mét, ba người dùng lại ăn trưa tại một nhà hàng ven sông Great Ouse.

Khoảng hai giờ chiều, ba người đã ở ngoài làng Whitwell nơi mẹ Fayola ở.

Ngôi làng này không giống Rhossili, nó nằm ven một cái hồ rộng lớn thay vì ven biển, cả ngôi làng có hơn ba mươi mái nhà, một khách sạn cỡ vừa, một nhà thờ…

Baemyn dân ba người tới bên ven hồ, chỗ này có một căn nhà bỏ hoang, xung quanh vườn cỏ mọc xum xuê…

“Mấy người là ai?’ Lúc này một giọng nói nặng lề vang lên.

Họ thấy một người đàn ông trung niên tiến tới, ông ta có vẻ bị bệnh về phổi…

“Chúng tôi tới xem Gia đình Redmayne… ông có biết họ không?”

“Gia đình Redmayne… trong làng có người này sao?” Người đàn ông trung niên không biết nói.

“Họ từng sống trong ngôi nhà ở kia…” Baemyn chỉ căn nhà hoang nói.

“Căn nhà này, xin lỗi thưa ngài, tôi cũng không biết có người từng sống ở đó…”

“Không có?” Baemyn hỏi lại một lần nữa.

“Vâng, thề có Chúa, mọi người trong làng đều không biết có một gia đình nào tên là Redmayne.”

Lại có một người khác tới, đó là một phụ nữ cao lớn, bà ta hỏi:

“Có chuyện gì hả, Stewart?”

“Không có gì, ngài đây muốn hỏi về gia đình nhà Redmayne.”

“Redmayne, tôi nghe cái tên này ở đâu rồi thì phải…”

Baemyn nghe vậy nói:

“Xin nhờ bà, bà nhớ kĩ lại xem? Chuyện này với chúng tôi rất quan trọng.”

“Người phụ nữ nghiền ngẫm một lúc rồi bà vỗ đùi nói:

“Ah… tôi nhớ ra rồi, tôi nghe từ Redmayne từ miệng ông lão Orson Welles, khổ thân ông lão, đang sống bình thường thì bị suýt chết đuối, đã vậy sau khi bình phục ông ta lại như người đen la hét đủ thứ… ông thường nói tới Redmayne… đám lửa… bầu trời đầy mây đen, bên trên lại có một hình đầu lâu gớm ghiếc… lại còn có một con con dòi bơi qua bơi lại trong miệng đầu lâu nữa… ông ta đến chết vẫn lẩm bẩm mấy thứ đó…”

Ambrose nghe xong phát hiện ngay điều không bình thường, Fayola cũng có vẻ mặt tương tự. Baemyn nói:

“Cảm ơn bà rất nhiều, chúng tôi xin phép được đi trước…”

Nói xong, ông kéo hai đứa trẻ trở lại xe.

Cả ba người đều lóe lên một suy nghĩ, ông bà ngoại của Fayola chết là do bọn Tử thần thực tử.

Đầu tiên, người dân làng Ovine không nhớ gì về gia đình Redmayne, đây là do họ ddax bị Bộ phép thuật xóa bỏ trí nhớ.

Trong đó có một người do suýt chết nên trí nhớ tái hiện lại, nhưng điều này cũng khiến ông ta nổi điên.

Thứ hai là miêu tả của ông lão Orson Welles về đêm đấy, một cái đầu lâu trên trời, trong miệng nó có một con dòi, không phải là một con rắn. Đó là Dấu hiệu hắc ám của Voldemort. Mỗi khi nó xuất hiện là đại biểu ở đó có sự chết chóc, như vậy gia đình của mẹ ruột Fayola là nạn nhân Muggle của chúng.

Ambrose và Fayola trao đổi ánh mắt, rồi cậu nói:

“Chúng ta có thể tiếp cận vụ án của gia đình Redmayne từ Bộ pháp thuật được không?”

“Không khả quan lắm, nhưng tôi sẽ thử…”

“Vậy mọi việc nhờ bác..”

==========

Chú thích:

Fayola: có nghĩa là chúc may mắn trong tiếng Anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện