Một tuần sau lễ đăng quang của anh em Penvensive, Ambrose và Fayola cùng tùy tùng trở về lâu đài Phù thù thủy trắng. Trước khi rời khỏi Narnia, hai người cần thu dọn tài sản của mụ phù thủy ở đó.
Ẩn sĩ không đi theo cậu, ông bảo rằng ông đi chuẩn bị thuyền, bọn họ sẽ khởi hành trong nửa tháng tới, thật là nhanh, chắc ông có giao ước với Alan, còn về vụ ba năm lao động bị xóa bỏ.
Đoàn người đi dọc sông Lớn, lần này không còn mấy con ngựa hay tuần lộc nào kéo xe, bọn chúng đã được tự do. Hai người buộc phải đi thuyền, cái thuyền này là do vị Ẩn sĩ biến ra, may mắn là quãng đường không quá xa.
Nhìn tổng thể Narnia cũng không rộng lớn, nó chỉ to bằng nửa Iceland ở thế giới thực, từ Khúc cạn Becruna tới lâu đài phù thủy cũng chỉ hơn một trăm ki lô mét.
Bây giờ, mùa xuân đã tới, con sông không bị đóng băng như trước, dòng nước nó khá lớn và mạnh. Dọc con sông, Ambrose có thể thấy những cánh rừng đã chuyển màu áo xanh tươi, nhiều loại hoa mùa xuân nở rộ, như hoa đào, hoa trà, hoa anh thảo,... ta có thể nghe tiếng vo ve ong mật, mùi hoa thoang thoảng.
Không khí cực kì trong lành, ta cảm thấy không khí từ khí quản xuống dạ dày, rồi ngược lại. Ambrose thư thái nằm trên khoang thuyền tắm nắng, và cảm nhận vạn vật xung quanh.
Ngày hôm sau, bọn họ tới lâu đài phù thủy, nó trông toang hoang không tả nổi, tường thành bị sập một mảng rộng, các cánh cửa bị bật tung. Điều quan trọng nhất là nó đang tan ra, từng giọt nước rơi xuống máy chóp như mưa.
Ambrose nghĩ họ chỉ ở đây được nhiều nhất năm ngày, vì sau đó sẽ chẳng còn lâu đài nào cả, cậu nói với bọn bề tôi:
“Các ngươi đi vào lâu đài, cái gì còn sử dụng được thì mang đi….”
“Vâng, đức vua.” General Otmin vâng lệnh,
“Còn nữa, phải cẩn thận với mấy cuốn sách trong thư viện.” Fayola bổ sung.
Otmin để tay trước ngực cúi đầu, rồi ông chỉ đạo mấy tên khác bắt đầu dọn dẹp.
Trong mấy người trung thành với phù thủy, một nửa họ đã đi giúp Ẩn sĩ đóng thuyền, một nửa còn lại do Otmin chỉ huy hộ tống Ambrose hai người.
Nhìn mọi người bắt đầu công việc, Fayola nói với Ambrose:
“Chúng ta bây giờ tới phòng nữ hoàng, ta có thể tìm được một vài thứ.”
Ambrose gật đầu, sau đó cậu và Fayola theo trí nhớ đi về phòng ngủ của mụ phù thủy.
“Ầm.” Cánh cửa nặng nề mở ra, hai người đi vào một căn phòng trắng muốt, bên trong không có nhiều đồ đặc. Chính giữa phòng là một cái gường rộng lớn, góc bên phải có một cái tủ, góc trái đặt một giá sách.
Hai người chia nhau đi trái phải, Ambrose đi tới cái tủ to kệch, nó làm bằng gỗ sồi, cậu mở cánh tử ra, bên trong chứa đầu quần áo, mấy bộ áo lông thú mụ phù thủy hay mặc, mấy cái đầm,... Ngoài ra không có thứ gì hữu dụng cả.
Fayola bên kia cũng lắc đầu, cô cũng không thấy thứ gì giá trị.
Hai người đi tới bên cái gường, Ambrose lật bỏ lớp đệm, bất ngờ bên dưới nó có một cánh của xếp. Nói thật cậu cũng không bất ngờ lắm, từ sau vụ ngục giam mà để chìa khóa ngay ngoài cửa, cậu kết luận người dân Narnia không có thói quen đề phòng người khác lẻn vào nhà. Không ngờ mụ phù thủy cũng vậy, nơi dấu đồ của mụ chắc chỉ để bọn người hầu không nhìn thấy thôi, chắc mụ cũng tự tin không ai vào phòng mình lục lọi.
Ambrose lật cánh của sang một bên, trong khi Fayola ra ngoài phòng lấy hai cây đuốc, Ambrose đi trước dò đường, ánh đuốc lập lòe nhưng cậu vẫn thất rõ đây là một mật đạo bằng băng, nếu để mấy hôm sau băng tan hết thì không còn ai biết tới kho báu mụ phù thủy.
Các bậc thang rất trơn, hai người phải dò từng bước một, bọn họ đang đi lên trên, đúng vậy lên trên, Ambrose đoán mụ phù thủy xây hầm bí mật ở lưng chừng núi cho tiện phi tang chăng? Sau khi đi ríc rắc vài vòng, bọn họ tới một hang động. Chính xác Ambrose đã đoán đúng, khi tuyết tan hết thì con đường nối lên hang động này biến mất, không ai có thể tìm ra nó.
Ambrose tiến vào, bên trong trống hang khá nhỏ, chỉ đủ cho một người đi qua, cai hang thông thẳng vào trung tâm quả núi, cậu phải thật cẩn thận vì những mỏm đá ở đây rất sắc nhọn.
Cuối cùng họ cũng tới kho báu phù thủy, thật nhiều vàng, dường như toàn bộ vàng ở Narnia bị mụ thu thập ở đây, chỗ này cũng phải tới chục tấn, không những thế còn có nhiều sản vật như một cái ngà voi to hơn cột đình, một bộ lông hổ trắng to hơn mười mét vuông,...
Mấy thứ này bọn họ không để ý, hai người đã bàn trước là tìm sách phép thuật của phù thủy, chúng xông tới lục lọi đống châu báu.
Thật may mắn, hai người tìm được chính xác bảy quyển sách ma thuật, phân biệt bảy màu cầu vòng đỏ, da cam, vàng, lục, lam, chàm, tím.
Chúng hồi hộp mở một quyển ra xem, nhưng bên trong viết những kí tự kì lạ, không thể hiểu được.
Fayola lên tiếng:
“Không biết đây là chữ gì, chúng ta có thể hỏi Ẩn sĩ, ông ta khả năng biết.”
“Mình cũng nghĩ vậy.” Ambrose gật đầu, cậu không nghĩ ra cách nào tốt hơn.
“Bây giờ chúng ta mang đi được bao nhiêu thì mang, xây dựng một đất nước cần rất nhiều tiền.”
Hai người chỉ mang theo bốn cái túi, mặc dù chúng có thi chú mở rộng không gian nhưng không nhét hết được, Ambrose nghĩ là họ phải đi mấy lượt.
=========
Nói tới chỗ Ẩn sĩ, ông cho mọi người tập chung lại nói:
“Bây giờ tất cả các ngươi vào rừng chặt những cây gỗ to nhất, tốt nhất, chắc nhất mang về đây.”
Cả lũ vác rìu vào rừng, chỉ sau một ngày, bọn chúng đã đốn được hơn hai trăm cây gỗ, Ẩn sĩ hài lòng nhìn bọn chúng, ông nói:
“Rất tốt, các ngươi bây giờ tránh ra, ta niệm chú khiến chúng biến thành thuyền.”
Cả bọn kinh ngạc lùi ra sau, chúng chăm chú nhìn Ẩn sĩ niệm chú. Chúng thấy ông ta đứng trên một tảng đá, hai tay ông giang ra hai bên, một giai điệu huyền ảo toát ra từ trong miệng ông, chúng chỉ cảm nhận được nhưng không nghe rõ nó.
Đột nhiên, mấy cây gỗ như sống lại, chúng nhảy múa, tự xếp thành hình một cái thuyền, rồi nhũng dụng cụ làm thuyền cũng bật dậy, chúng bào, cưa, gọt mấy thanh gỗ.
Tiếng ‘đục’ ‘đục’, ‘Xoẹt xoẹt’,... liên tục vang lên như một đoạn nhạc.
Đầu tiên là khung thuyền, rồi tới cột buồm, tiếp là vỏ thuyền,... từng bộ phận con thuyền hoàn thành.
Liên tục như vậy gần mười tiếng đồng hồ, thành quả là hai mươi chiếc thuyền mới banh xuất hiện.
===============
Trở về lâu dài, Ambrose sai người chuẩn bị xe kéo, vận chuyển chỗ kho báu lên thuyền, cả đoàn người ở lại lâu đài hai đêm, sau khi sắp xếp xong, họ khởi hành đi về bờ biển, nói Ẩn sĩ chờ sẵn.
Bọn chúng thật bất ngờ, trong vòng không đầy hai ngày, Ẩn sĩ đã làm xong hai mươi con thuyền vượt biển. Chiếc nào chiếc đấy đều dài hơn hai mươi mét, bên trong chứa được một trăm người bao gồm thủy thủ đoàn.
Bọn họ mấy thêm hơn một tuần để huấn luyện binh sĩ lái tàu, chuẩn bị đò ăn và nước uống.
Hôm nay, trời đẹp gió đông bắc thổi nhẹ, thời tiết rất đẹp cho chuyến ra khơi, đội thuyền đã sẵn sàng, thủy thủ đầy đủ, thần dân của vương quốc mới đã lên thuyền.
Ambrose đứng con thuyền lớn nhất, con thuyền này tên là Ánh rạng đông (Lux Aurorae), bên cạnh cậu là vị Ẩn sĩ và Fayola, cậu hồi hội không chịu được, cậu nói to về phía mọi người:
“Nhổ leo, căng buồm, mục tiêu của chúng ta là The Seven Isles.”
Ánh rạng đông (Lux Aurorae) dẫn đầu đoàn thuyền tiến về hướng đông bắc.
Ẩn sĩ không đi theo cậu, ông bảo rằng ông đi chuẩn bị thuyền, bọn họ sẽ khởi hành trong nửa tháng tới, thật là nhanh, chắc ông có giao ước với Alan, còn về vụ ba năm lao động bị xóa bỏ.
Đoàn người đi dọc sông Lớn, lần này không còn mấy con ngựa hay tuần lộc nào kéo xe, bọn chúng đã được tự do. Hai người buộc phải đi thuyền, cái thuyền này là do vị Ẩn sĩ biến ra, may mắn là quãng đường không quá xa.
Nhìn tổng thể Narnia cũng không rộng lớn, nó chỉ to bằng nửa Iceland ở thế giới thực, từ Khúc cạn Becruna tới lâu đài phù thủy cũng chỉ hơn một trăm ki lô mét.
Bây giờ, mùa xuân đã tới, con sông không bị đóng băng như trước, dòng nước nó khá lớn và mạnh. Dọc con sông, Ambrose có thể thấy những cánh rừng đã chuyển màu áo xanh tươi, nhiều loại hoa mùa xuân nở rộ, như hoa đào, hoa trà, hoa anh thảo,... ta có thể nghe tiếng vo ve ong mật, mùi hoa thoang thoảng.
Không khí cực kì trong lành, ta cảm thấy không khí từ khí quản xuống dạ dày, rồi ngược lại. Ambrose thư thái nằm trên khoang thuyền tắm nắng, và cảm nhận vạn vật xung quanh.
Ngày hôm sau, bọn họ tới lâu đài phù thủy, nó trông toang hoang không tả nổi, tường thành bị sập một mảng rộng, các cánh cửa bị bật tung. Điều quan trọng nhất là nó đang tan ra, từng giọt nước rơi xuống máy chóp như mưa.
Ambrose nghĩ họ chỉ ở đây được nhiều nhất năm ngày, vì sau đó sẽ chẳng còn lâu đài nào cả, cậu nói với bọn bề tôi:
“Các ngươi đi vào lâu đài, cái gì còn sử dụng được thì mang đi….”
“Vâng, đức vua.” General Otmin vâng lệnh,
“Còn nữa, phải cẩn thận với mấy cuốn sách trong thư viện.” Fayola bổ sung.
Otmin để tay trước ngực cúi đầu, rồi ông chỉ đạo mấy tên khác bắt đầu dọn dẹp.
Trong mấy người trung thành với phù thủy, một nửa họ đã đi giúp Ẩn sĩ đóng thuyền, một nửa còn lại do Otmin chỉ huy hộ tống Ambrose hai người.
Nhìn mọi người bắt đầu công việc, Fayola nói với Ambrose:
“Chúng ta bây giờ tới phòng nữ hoàng, ta có thể tìm được một vài thứ.”
Ambrose gật đầu, sau đó cậu và Fayola theo trí nhớ đi về phòng ngủ của mụ phù thủy.
“Ầm.” Cánh cửa nặng nề mở ra, hai người đi vào một căn phòng trắng muốt, bên trong không có nhiều đồ đặc. Chính giữa phòng là một cái gường rộng lớn, góc bên phải có một cái tủ, góc trái đặt một giá sách.
Hai người chia nhau đi trái phải, Ambrose đi tới cái tủ to kệch, nó làm bằng gỗ sồi, cậu mở cánh tử ra, bên trong chứa đầu quần áo, mấy bộ áo lông thú mụ phù thủy hay mặc, mấy cái đầm,... Ngoài ra không có thứ gì hữu dụng cả.
Fayola bên kia cũng lắc đầu, cô cũng không thấy thứ gì giá trị.
Hai người đi tới bên cái gường, Ambrose lật bỏ lớp đệm, bất ngờ bên dưới nó có một cánh của xếp. Nói thật cậu cũng không bất ngờ lắm, từ sau vụ ngục giam mà để chìa khóa ngay ngoài cửa, cậu kết luận người dân Narnia không có thói quen đề phòng người khác lẻn vào nhà. Không ngờ mụ phù thủy cũng vậy, nơi dấu đồ của mụ chắc chỉ để bọn người hầu không nhìn thấy thôi, chắc mụ cũng tự tin không ai vào phòng mình lục lọi.
Ambrose lật cánh của sang một bên, trong khi Fayola ra ngoài phòng lấy hai cây đuốc, Ambrose đi trước dò đường, ánh đuốc lập lòe nhưng cậu vẫn thất rõ đây là một mật đạo bằng băng, nếu để mấy hôm sau băng tan hết thì không còn ai biết tới kho báu mụ phù thủy.
Các bậc thang rất trơn, hai người phải dò từng bước một, bọn họ đang đi lên trên, đúng vậy lên trên, Ambrose đoán mụ phù thủy xây hầm bí mật ở lưng chừng núi cho tiện phi tang chăng? Sau khi đi ríc rắc vài vòng, bọn họ tới một hang động. Chính xác Ambrose đã đoán đúng, khi tuyết tan hết thì con đường nối lên hang động này biến mất, không ai có thể tìm ra nó.
Ambrose tiến vào, bên trong trống hang khá nhỏ, chỉ đủ cho một người đi qua, cai hang thông thẳng vào trung tâm quả núi, cậu phải thật cẩn thận vì những mỏm đá ở đây rất sắc nhọn.
Cuối cùng họ cũng tới kho báu phù thủy, thật nhiều vàng, dường như toàn bộ vàng ở Narnia bị mụ thu thập ở đây, chỗ này cũng phải tới chục tấn, không những thế còn có nhiều sản vật như một cái ngà voi to hơn cột đình, một bộ lông hổ trắng to hơn mười mét vuông,...
Mấy thứ này bọn họ không để ý, hai người đã bàn trước là tìm sách phép thuật của phù thủy, chúng xông tới lục lọi đống châu báu.
Thật may mắn, hai người tìm được chính xác bảy quyển sách ma thuật, phân biệt bảy màu cầu vòng đỏ, da cam, vàng, lục, lam, chàm, tím.
Chúng hồi hộp mở một quyển ra xem, nhưng bên trong viết những kí tự kì lạ, không thể hiểu được.
Fayola lên tiếng:
“Không biết đây là chữ gì, chúng ta có thể hỏi Ẩn sĩ, ông ta khả năng biết.”
“Mình cũng nghĩ vậy.” Ambrose gật đầu, cậu không nghĩ ra cách nào tốt hơn.
“Bây giờ chúng ta mang đi được bao nhiêu thì mang, xây dựng một đất nước cần rất nhiều tiền.”
Hai người chỉ mang theo bốn cái túi, mặc dù chúng có thi chú mở rộng không gian nhưng không nhét hết được, Ambrose nghĩ là họ phải đi mấy lượt.
=========
Nói tới chỗ Ẩn sĩ, ông cho mọi người tập chung lại nói:
“Bây giờ tất cả các ngươi vào rừng chặt những cây gỗ to nhất, tốt nhất, chắc nhất mang về đây.”
Cả lũ vác rìu vào rừng, chỉ sau một ngày, bọn chúng đã đốn được hơn hai trăm cây gỗ, Ẩn sĩ hài lòng nhìn bọn chúng, ông nói:
“Rất tốt, các ngươi bây giờ tránh ra, ta niệm chú khiến chúng biến thành thuyền.”
Cả bọn kinh ngạc lùi ra sau, chúng chăm chú nhìn Ẩn sĩ niệm chú. Chúng thấy ông ta đứng trên một tảng đá, hai tay ông giang ra hai bên, một giai điệu huyền ảo toát ra từ trong miệng ông, chúng chỉ cảm nhận được nhưng không nghe rõ nó.
Đột nhiên, mấy cây gỗ như sống lại, chúng nhảy múa, tự xếp thành hình một cái thuyền, rồi nhũng dụng cụ làm thuyền cũng bật dậy, chúng bào, cưa, gọt mấy thanh gỗ.
Tiếng ‘đục’ ‘đục’, ‘Xoẹt xoẹt’,... liên tục vang lên như một đoạn nhạc.
Đầu tiên là khung thuyền, rồi tới cột buồm, tiếp là vỏ thuyền,... từng bộ phận con thuyền hoàn thành.
Liên tục như vậy gần mười tiếng đồng hồ, thành quả là hai mươi chiếc thuyền mới banh xuất hiện.
===============
Trở về lâu dài, Ambrose sai người chuẩn bị xe kéo, vận chuyển chỗ kho báu lên thuyền, cả đoàn người ở lại lâu đài hai đêm, sau khi sắp xếp xong, họ khởi hành đi về bờ biển, nói Ẩn sĩ chờ sẵn.
Bọn chúng thật bất ngờ, trong vòng không đầy hai ngày, Ẩn sĩ đã làm xong hai mươi con thuyền vượt biển. Chiếc nào chiếc đấy đều dài hơn hai mươi mét, bên trong chứa được một trăm người bao gồm thủy thủ đoàn.
Bọn họ mấy thêm hơn một tuần để huấn luyện binh sĩ lái tàu, chuẩn bị đò ăn và nước uống.
Hôm nay, trời đẹp gió đông bắc thổi nhẹ, thời tiết rất đẹp cho chuyến ra khơi, đội thuyền đã sẵn sàng, thủy thủ đầy đủ, thần dân của vương quốc mới đã lên thuyền.
Ambrose đứng con thuyền lớn nhất, con thuyền này tên là Ánh rạng đông (Lux Aurorae), bên cạnh cậu là vị Ẩn sĩ và Fayola, cậu hồi hội không chịu được, cậu nói to về phía mọi người:
“Nhổ leo, căng buồm, mục tiêu của chúng ta là The Seven Isles.”
Ánh rạng đông (Lux Aurorae) dẫn đầu đoàn thuyền tiến về hướng đông bắc.
Danh sách chương