Ambrose và các thành viên dành cả ngày hôm sau để dọn dẹp Căn nhà MA, bọn chúng xếp tất cả các con rối vào trong một cái gương. Riêng Ambrose và Takagi phụ trách thi chú khôi phục nguyên trạng tất cả căn phòng.

Sáng chiều thứ sáu hôm sau, cả câu lạc bộ tập chung tổ chức một bữa tiệc chúc mừng hoạt động Halloween thành công tốt đẹp ngoài mong đợi.

Hai mươi thành viên mới chưa quen lắm với việc này nên bọn chúng không nhiệt tình cho lắm, nhưng khi mà bị không khí tiệc tùng nhiễm vào thì chính bọn này lại quẩy nhiệt nhất.

Năm nay, Ambrose cũng tuyển được mười thành viên nữ mới, điều này làm cho các bữa tiệc trở lên có màu sắc hơn, chứ như năm ngoái chỉ có mười đứa con trai thì chơi gay với nhau.

Đặc biệt Takagi tuyển được một nhỏ trợ lý, chính là cô nhóc Cho Chang bọn họ gặp trên tàu, không biết vì cả hai đều là người phương đông không mà, Takagi rất chiếu cố cô bé.

Quay trở lại kết quả hoạt động Lễ hội Ma năm này, Ambrose vừa nhận được bản báo cáo, tổng cộng bọn chúng bán được 1607 vé, tương đương 502 Galleon (~ 78 triệu VNĐ).

Thật là một con số kỉ lục… không đứa nào không phải bất ngờ về con số này, đặc biệt là bọn thành viên mới. Bọn chúng phải la lên sung sướng nhảy như điên

Chỉ có điều, nếu trừ đi số tiền bỏ ra để mua nguyên vật liệu, thì Ambrose lỗ tới gần 300 Galleon. Nhưng mấy con rối này đâu phải sử dụng cho một lần, Ambrose đang có kế hoạch tái sử dụng chúng cho lễ hội Ma năm sau. Chỉ cần thoáng thay đổi một số vị trí, cấu trúc tòa mê cũng là được.

Dù vậy, Ambrose vẫn phải bỏ ra ba trăm Galleon làm tiền thưởng cho mọi người trong Câu lạc bộ, 202 Galleon còn lại thì cho vào quỹ để thực hiện các hoạt động khác.

Trong lòng đang tính toán, đột nhiên cậu nghe Takagi nói:

“Anh em nhà Weasley đâu rồi? Có ai biết hai bọn họ ở đâu không?”

Bữa tiệc đã bắt đầu được mười phút nhưng không thấy hai mái tóc màu đỏ quen thuộc, Ambrose mới bừng tỉnh nhìn ngó khắp nơi và nói:

“Phải hai tên đó đâu rồi? Thảo nào từ nãy tới giờ mình cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.”

Robert Mitchum lúc này mới nói:

“Tui nghe hai tên kia lại thử nghiệm boom thối, khiến cả một hành lang đầy phân và mùi, chúng bị ông giám thị Argus Filch bắt tới văn phòng ổng từ sáng rồi…”

“Không biết hai tên này có bị hành hạ không, đây nhớ là trong phòng ông ta có treo rất nhiều đồ tra tấn từ thời trung cổ…” William Holden che miệng ‘hoảng hốt’ nói.

Đúng lúc này, một giọng nói kiêu hãnh vang lên từ cổng vào:

“Chào đón anh hùng của Invention Club trở về nào…”

“Chào đón anh hùng của Invention Club trở về đí...”

Đấy là giọng hai đứa sinh đôi. Fred đi trước tự hào nói với mọi thành viên trong câu lạc bộ:

“Bọn này vừa hoàn thành một phi vụ ‘Cool; nhất năm nay.”

“Đột nhập văn phòng của Filch và lằn lặn trở về… xin một tràng vỗ tay…” George tiếp lời.

Ba... ba... ba…

Tuy không hiểu lắm những bọn khác cũng vỗ tay… Ngược lại, Takagi lại hét lên:



“Hai tên này, tôi nói bao nhiêu lần rồi, làm gì phải cẩn thận chứ, thầy Filch sắp liệt câu lạc bộ này vào sổ đen của ổng rồi…”

“Chị cả yên tâm đi…” George chắp hai tay nói.

“Phải phải, tụi này có hại tới ai đâu, chẳng qua lão Filch xấu số đó đi qua lên dính đòn thôi.”

“Ngu ngốc, nếu câu lạc bộ phải giải tán về hai cậu thì tôi sẽ ‘xử’ hai cậu trước, nhớ nấy!!!” Takagi tay cầm cây đũa phép uy hiếp nói.

Năm ngoái, tất cả các thành viên trong Invention Club đều có kết quả học tập thuộc top 20 trong trường, chỉ có hai tên tóc đỏ này là đội sổ.

Tuy không thể phủ nhận năng lực làm việc lẫn khả năng học hỏi của hai đứa rất tốt (chỉ sau Ambrose và Takagi thôi); nhưng hai tên này lại quá lười học cộng thêm rất nghịch.

Nhiều lần các thành viên trong câu lạc bộ phải ‘chùi đít’ cho chúng để không bị phạt, thật à...

“Lần này chỉ không may thôi, sẽ không có lần sau…” Fred cũng biết điều, cậu ta khẳng định nói.

“Nhưng mà chuyến ghé thăm văn phòng Filch không phải không có thu hoạch?” George cười bí hiểm nói.

“Trong đấy có cái gì mà thu hoạch…” Robert Mitchum không tin nói.

“Không lẽ chúng mày tìm được bản chép phạt của người nổi tiếng nào…” Ngược lại, tên William Holden lại đoán.

“Tất cả đều sai, nhìn đây…” Fred nói xong rồi lấy trong túi ra một tờ giấy da cũ ngả màu…

Đó chỉ là một miếng giấy da lớn, vuông vức và nhàu nát, và tuyệt không có chữ nào trong đó cả.

“Tụi này trong lúc ngồi uống nước đã nhận thấy có một cái ngăn kéo của một trong mấy cái tủ đựng hồ sơ của ông Filch được đánh dấu Bị tịch thu và Rất nguy hiểm.”

“Mở ngăn tủ ra, và chính là nó ở trong đấy, thật tuyệt phải không?”

Ambrose bốn người người nhìn ta ta nhìn ngươi, Robert rốt cuộc không chịu được nói:

“Một... một miếng giấy da cũ xì để làm gì cơ chứ?”

Ambrose và bọn còn lại gật đầu đồng ý.

“Để tụi này giải thích, George làm đi?” Fred nói.

Rồi George rút cây đũa phép ra, vuốt thẳng tấm giấy trên bàn tiệc, nó vừa chọc chọc cây đũa vừa lẩm bẩm:

“Mọi người chú ý nhá… Aparecium (ND - Bùa tiết lộ).”

Như thể có một bàn tay vô hình viết trên trang giấy da, những dòng chữ lần lượt hiện ra trên bề mặt phẳng phiu của trang giấy.

“Đứa nào lại chọc chọc đấy, không phải đã nói không được như vậy rồi mà…”

Một dòng chữ khác hiện lên, hiển nhiên là nét chữ cũng khác hoàn toàn dòng chữ đầu tiên:

“Ông mơ mộng, có vẻ lại có người muốn mở nó ra xem rồi, bao nhiêu năm rồi nhỉ.”

“Ông Gạc Nai đồng ý với ông Mơ Mộng Ngớ Ngẩn.” Một dòng chữ khác lại hiện nên.

Ambrose bọn người bất ngờ nhìn chằm chằm vào tờ giấy da, một đồ vật lại có thể tự nói chuyện được… Tờ giấy khiến Ambrose nhớ tới Deus. Không lẽ nó là một bảo vật, Ambrose hia mắt sáng lên nghĩ.

Takagi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cô bé hỏi:

“Chỉ có vậy thôi hả?”

“Không, còn có bí mật bên trong, nhưng tụi này chưa tìm ra…” Fred không cam lòng nói.

“Phải đó, cho bọn này một chút thời gian là được… Mà mấy bạn không thấy nó rất thú vị hai sao...” George cũng nói.

Đến lúc này, Ambrose mới ra sân, cậu nghiêm trọng nói:

“Không, chuyện này không thú vị một chút nào, chẳng lẽ không ai bảo mấy cậu là không thể tin vào những thứ có thể nói chuyện mà không nhìn thấy não của nó sao?”

Hai anh em bấy giờ mới bừng tình, cả hai thốt lên:

“Không phải Daddy chúng ta đã nói vậy sao…”

Mấy thành viên khác cũng gật đầu, hiển nhiên bọn chúng có nghe thấy lời tương tự như vậy.

Ambrose thấy mọi người bị mình dọa (dù sao mới chỉ bọn trẻ con năm hai, năm nhất), cậu giọng chính lý nói:

“Tờ giấy này có thể là một sản phẩm hắc ám, nó vô cùng nguy hiểm. Mình sẽ tịch thu nó, gửi về lâu đài để kiểm tra…”

“Sau chúng ta không mang nó nộp lên cho các giáo sư…” Robert Mitchum ngơ ngác hỏi.

Bên cạnh cậu, William Holden vỗ ‘bốp’ một cái vào đầu cậu bé rồi nói:

“Mày bị ngu hả, nếu nộp nên thì không phải là khai ra Fred và George sao? Hai đứa này vừa mới bị phạt xong, lại thêm tội trộm đồ nữa thì khuôn mặt của câu lạc bộ đi quét rác hết hả.”

“Phải… Mình đồng ý với quyết định của Ambrose.” Robert xoa xoa đầu nói.

Bọn khác cũng nhao nhao đồng ý, cả anh em nhà tóc đỏ cũng vậy, trong tâm lý chúng còn hơi e sợ, bình thường nghịch một tý thì không sao, nhưng mà nếu dính dáng đến mấy thứ nghệ thuật hắc ám thì không cần Hogwarts đuổi học, chính bố mẹ chúng sẽ lên tận trường lôi chúng về nhà.

Ambrose thấy mọi người đồng ý, cậu lấy trong người ra một cái hộp xinh đẹp, bên ngoài có lít nhít là các chữ chú văn:

“Đây là một cái hộp cách ly phép thuật, mọi người lùi lại.”

Nói xong, cậu liền rút đũa phép ra, rồi thi triển bùa bay cẩn thận điều khiển tờ giấy xếp vào một cái hộp. Xong, Ambrose mới ‘thở phào’ một cái, cậu nói:

“Giờ ta trở lại bữa tiệc thôi, cái hộp sau trận đấu Quidditch ngày mai mình sẽ gửi về nhà.”

Sau đó mọi người kéo nhau trở lại bữa tiệc, Fred lấy lại ngay tinh thần nói:

“Zô zô… đây đói từ trưa tới giờ rồi… ngày mai còn phải mở đặt cược nữa, mai nhớ đến giúp đấy?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện