Hạ Vân Tự gật đầu, bảo: “Nói đi.”

Oanh Thời liền xua tay ra hiệu cho các cung nhân lui ra ngoài rồi đích thân đóng cửa lại.

Khi ấy Tiểu Lộc Tử mới bước tới, rành rọt kể đầu đuôi câu chuyện.

Hắn kể: “Rượu này đúng là khó lường. Hạ gia tìm danh y khắp nơi cũng không thể kiểm tra ra được gì. Sau này phải nhờ người sang Lạc Tư hỏi. Lang trung Lạc Tư không giỏi như Đại Túc của chúng ta nhưng luật pháp nước họ cho phép dùng người thử thuốc. Lang trung kia kiểm tra hoài không ra bèn mang dược nô ra thử nghiệm. Lúc đầu cũng không phát hiện được gì nhưng tối đó lúc đi ngang qua chỗ ở của dược nô kia, nghe thấy hắn và thê tử… Ừm, động tĩnh khá lớn, lúc ấy mới phát hiện ra manh mối.”

Hạ Vân Tự nghe cứ mơ mơ màng màng, chưa hiểu ra làm sao. Tiểu Lộc Tử quan sát thần sắc của nàng, “à”một cái rồi giải thích thêm. “Ở Lạc Tư, địa vị của nô lệ thấp hèn, không bằng địa vị của tôi tớ ở Đại Túc. Dù đã lập gia đình, làm chuyện vợ chồng là điều đương nhiên nhưng nào dám làm ra động tĩnh lớn như thế, làm ồn đến gia chủ. Vì thế lang trung kia lập tức phát hiện ra điều khác thường.

Hạ Vân Tự hít sâu một hơi. “Là thứ có tác dụng kích thích?”

“Vâng.” Tiểu Lộc Tử cúi người, kể tiếp: “Lang trung kia cũng rất cẩn thận, phát hiện ra điều khác thường bèn thử nghiệm liên tục vài ngày, lúc đó mới khẳng định trong rượu có chất kích dục. Nhưng tỷ lệ của thuốc này cực nhỏ, sẽ không khiến người đó phát tác ngay khi vừa uống xong, làm ra những cử chỉ thất thố. Nhưng khi đã lên giường, đường hoàng làm những việc kia thì nó có tác dụng kích thích, khiến người ta quên đi tất cả.”

Hạ Vân Tự không khỏi cười thầm một tiếng.

Thảo nào mà hôm trung thu, trong cung yến y uống rượu của Diệp thị xong thì tối đó nàng cảm thấy rất bất ngờ vì hành vi của y.

Nghĩ thế, hằng đêm Diệp thị rên rỉ khiến Triệu Nguyệt Dao không thể ngủ yên cũng không có gì lạ.

Tiểu Lộc Tử vẫn chưa nói xong: “Chỗ lợi hại của rượu này không chỉ có như thế!”

Hạ Vân Tự nhìn hắn, hắn cười một tiếng: “Trong này còn có một lượng rất nhỏ chất gây nghiện, sẽ khiến người ta ngày đêm thèm khát nó. Nhưng vì liều lượng cực nhỏ nên sẽ không tạo ra phản ứng rõ ràng, lâu ngày không uống tự nhiên sẽ hết nghiện. Vì thế dựa vào thứ này Diệp thị có thể ung dung đắc ý một dạo mà không ai phát hiện ra.”

“Đúng là thứ hay ho…” Hạ Vân Tự thở dài một hơi.

May mà thứ lợi hại này chỉ rơi vào tay Diệp thị. Tính nàng ta nông cạn xốc nổi, có thứ này cũng không thể gây ra sóng gió gì. Chứ nếu để một người có lòng dạ thâm sâu sử sụng nó, e là hậu cung đã long trời lở đất.

Nhưng suy cho cùng thì thứ này cũng đã giúp nàng ta rất nhiều. Nàng ta mới vào cung hơn một năm mà đã trở thành quý cơ, làm chủ một cung, tấn phong nhanh như thế ngay cả Hạ Vân Tự cũng không theo kịp.

Nếu không có thứ này, với tính tình của nàng ta, chỉ bằng khuôn mặt đó muốn đắc sủng e là rất khó.

Oanh Thời ở bên cạnh nói thêm vào: “Cho nên Diệp quý cơ tặng thứ này cho Nhu quý cơ, hẳn là muốn hoàng thượng uống rượu này vào, tối đến không thể kiềm chế được, làm tổn thương con của Nhu quý cơ.”

Hạ Vân Tự gật đầu. “Cũng chỉ có thể giải thích như vậy.”

Chiêu này nhìn có vẻ ngu xuẩn nhưng lại khá hữu hiệu. Thái y đã không tra ra được rượu có vấn đề gì, nếu hoàng đế uống vào, làm Chu Diệu mất đi đứa bé thì cũng không thể đổ lên đầu Diệp thị.

Nếu hoàng đế không uống, vậy thì chỉ mất bình rượu thôi, càng không tổn hại gì đến Diệp thị.

Có điều nàng cảm thấy rất kỳ lạ. Diệp thị và Chu Diệu hoàn toàn không có hiềm khích gì, nếu so về tranh sủng, nàng và Diệp thị cạnh tranh gay gắt hơn mới phải. Tại sao Diệp thị chưa bao giờ ra tay với nàng mà bây giờ thấy Chu Diệu có thai lại không nhịn được? Oanh Thời lại hỏi: “Nương nương có định nói cho Trang Phi và Nhu quý cơ biết bí mật của loại rượu này không, hoặc là trực tiếp bẩm báo với hoàng thượng?”

Hạ Vân Tự hơi nghiêng đầu qua, tay ấn nhẹ lên huyệt thái dương, cẩn thận cân nhắc một chút. “Ta muốn gặp Diệp thị trước.”

“Gặp nàng ta làm gì ạ?” Oanh Thời cau mày. “Nàng ta vừa mất con không lâu, lục hoàng tử của nương nương lại bình an ra đời, e là nàng ta không khỏi sinh lòng đố kỵ, nương nương hà tất vô duyên vô cớ đi kích thích nàng ta. Một kẻ bị thất sủng, có thể coi như là đã vô dụng rồi, không cần phải phí công phí sức như thế.”

“Đúng vậy, một kẻ bị thất sủng, có thể coi như là đã vô dụng rồi.” Hạ Vân Tự nói, môi cong lên thành một nụ cười ma mị. “Nhưng rượu của nàng ta tốt như thế, cứ để trong tay nàng ta há chẳng phải rất đáng tiếc sao?”

Oanh Thời vẫn ngơ ngác không hiểu, nàng khẽ lắc đầu. “Thôi được rồi, cũng không vội. Ta còn chưa đầy tháng, bây giờ cũng không gặp nàng ta được. Đợi ta điều dưỡng cơ thể xong thì bàn chuyện này cũng không muộn.”

Oanh Thời nhún người, đáp: “Vâng, bây giờ không gì quan trọng hơn việc nương nương điều dưỡng cơ thể.”

Sáng hôm sau, hoàng đế hạ chỉ phong Hạ Vân Tự thành chính nhị phẩm Yểu Phi. Tiến cung chưa đầy năm năm, nàng đã có thể bằng vai phải lứa với Thuận Phi, Trang Phi vào cung đã lâu. Tuy nhiên vì nàng đang nuôi dưỡng hai đứa bé, trong đó có cả đại hoàng tử do hoàng hậu sinh ra nên còn được coi trọng hơn cả Thuận Phi, Trang Phi.

Suốt một tháng sau đó, Hạ Vân Tự thật sự “bình lặng như nước”, yên tâm điều dưỡng cơ thể.

Chuyện lớn đến đâu cũng không quan trọng bằng có một cơ thể khỏe mạnh. Con đường nàng phải đi còn rất xa, nếu sức khỏe không tốt, cơ thể sớm lụn bại thì chẳng có ý nghĩa gì nữa.

Trong một tháng này, hễ có thời gian là Hạ Huyền Thời lại ở bên cạnh nàng, ngày càng ít lật thẻ bài của người khác.

Đối với chuyện này, tuy Ninh Nguyên chưa từng nói gì nhưng rõ ràng thằng bé vui vẻ hơn trước nhiều. Nhiều lần Hạ Vân Tự bóng gió hỏi tại sao lại vui vẻ thế, nó chỉ khẽ tặc lưỡi. “Chuyện hậu cung, con sớm đã nhìn thấu rồi. Người là di mẫu của con, tuy nói những người khác cũng là mẫu phi của con nhưng người được sủng đương nhiên tốt hơn người khác được sủng nhiều.”

Hạ Vân Tự nghe xong phải ngây ra, sau đó điểm nhẹ chóp mũi của nó: “Biết nhiều quá nhỉ. Xem ra vài năm nữa là phải để ý chọn vài cô nương cho con rồi.”

Đây là lần đầu tiên Ninh Nguyên nghe nhắc đến chuyện chung thân đại sự của mình nên mặt lập tức đỏ ửng lên. Thằng bé nhìn trộm nàng, xấu hổ đến nỗi không nói được lời nào, cứ thế cụp đầu bỏ đi.

Khi đầy tháng, Hạ Vân Tự liền đến Tư Tề Cung gặp Diệp thị – nay đã dọn sang trở thành chủ một cung.

Nói là chủ một cung nhưng thật ra Tư Tề Cung không hề có cung tần nào khác, chỉ có mình nàng ta mà thôi.

Tư Tề Cung này là do Thuận Phi chọn cho nàng ta, ngoài mặt là nói nơi này yên tĩnh, có thể khiến nàng ta yên tâm an dưỡng, vơi đi nỗi đau mất con nhưng nói trắng ra thì nơi này quá hẻo lánh, lại cách xa chỗ của hoàng đế.

Nhưng Thuận Phi rất biết cách dàn xếp mọi việc. Tư Tề Cung tuy xa nhưng năm ngoái vừa sửa chữa xong, tất cả đều xa hoa hơn Giai Nghi Cung mà Diệp thị ở trước đó, khiến không ai có thể nói Thuận Phi bạc đãi nàng ta.

Diệp thị danh tiếng không tốt, bình thường không có tần phi nào đến chơi, hoàng đế thì sớm đã quên sự tồn tại của nàng ta. Vì thế Yểu Phi nương nương nức tiếng hậu cung đột nhiên giá lâm làm các cung nhân đều cả kinh, không biết nàng đến đây để làm gì, vừa thấp thỏm bất an vừa cung cung kính kính mời nàng vào điện.

Vào chính điện của Thư Cảnh Điện, nàng tự ngồi lên ghế chủ tọa, cung nữ dè dặt mời nàng đợi trong giây lát sau đó bèn vào tẩm điện mời Diệp quý cơ ra.

Hạ Vân Tự không thúc giục, để tùy ý họ, mình thì tự nhìn ngắm xung quanh, lòng thầm cảm thán Diệp thị nay đã không còn như xưa.

Tuy Thư Cảnh Điện rất lộng lẫy xa hoa nhưng lại yên ắng lạ thường, sự yên ắng này tạo ra một cảm giác thê lương lạnh lẽo,  hoàn toàn khác hẳn với những cung điện tầm thường nhưng đầy tiếng nói cười khác.

Diệp thị bước tới trước mặt Hạ Vân Tự, hành lễ với nàng. Thân hình nàng ta gầy gò đến nỗi bộ váy vừa vặn ngày nào giờ đã rộng thùng thình. Hạ Vân Tự giơ tay ra. “Quý cơ ngồi đi.”

Diệp quý cơ ngồi xuống, không nói một lời. Rồi sau đó, nàng ta nhanh chóng nhận ra Hạ Vân Tự đang nhìn mình với ánh mắt nghiền ngẫm.

Nàng ta khó chịu nhìn lại. “Yểu Phi nương nương đến chê cười thần thiếp ư?”

“Sao bản cung lại đến chê cười quý cơ?” Hạ Vân Tự khẽ mỉm cười, dời mắt đi. “Bản cung chỉ tò mò, lúc quý cơ mất con cũng chưa từng gầy yếu đến vậy, một tháng này xảy ra chuyện gì mà tiều tụy đến thế?”

Diệp Lăng Sương mím môi không nói. Hạ Vân Tự cất giọng, bảo: “Các ngươi lui ra hết đi.”

Mấy người Oanh Thời cúi người lui ra. Người của Diệp thị ngây ra một chút rồi không dám trái ý, ngoan ngoãn cáo lui.

Diệp thị trở nên cảnh giác hơn, nhìn nàng từ trên xuống dưới. “Nương nương đang định làm gì?”

Hạ Vân Tự mỉm cười, ngắm nghía bộ hộ móng trên tay mình. “Ngay cả tội tru di cửu tộc mà quý cơ cũng dám làm, bản cung bội phục.”

Câu này là nói rất chân thành. Nàng vốn cho rằng mình không thật lòng với hoàng đế, chuyện gì cũng tính kế y là đã to gan lắm rồi, ai ngờ còn có kẻ dám trực tiếp hạ dược thiên tử.

Đúng là không lường được!

Diệp Lăng Sương chấn động. “Nương nương đang nói gì vậy?”

Hạ Vân Tự tinh ý cảm nhận được hơi thở của nàng ta khác đi. Nàng lại đưa mắt nhìn nàng ta với vẻ thích thú. “Vừa kích dục vừa gây nghiện, cô nói nếu ta bẩm báo chuyện này với hoàng thượng, hoàng thượng sẽ ngũ mã phanh thây hay lăng trì cả nhà cô đây?”

Chỉ một câu như thế là đã đủ khiến Diệp Lăng Sương sụp đổ.

Nàng ta mềm nhũn cả người, phải nắm lấy tay vịn của ghế mới không bị ngã xuống.

Hạ Vân Tự khẽ nheo mắt. “Quý cơ không ngờ bản cung có cách kiểm tra ra đúng không?”

“Làm sao…” Môi Diệp Lăng Sương không ngừng mấp máy: “Làm sao… sao lại thế được!”

Ngay cả thái y cũng không tra ra, làm sao nàng ta lại biết được chứ!

Hạ Vân Tự thích thú nhìn vẻ kinh hãi của nàng ta. “Vóc dáng quý cơ yểu điệu thế này, nếu xẻo thịt từng dao từng dao một chắc sẽ đẹp lắm.”

Diệp Lăng Sương rùng mình một cái. “Nương nương!” Nàng ta nhào về phía Hạ Vân Tự với đầu óc trống rỗng, rồi vì chân mềm nhũn nên ngã quỵ xuống đất.

Hạ Vân Tự nâng cằm của nàng ta lên. “Có điều tiếc cho gương mặt này quá!”

Diệp Lăng Sương lắc đầu lia lịa, mạnh đến nỗi không thể phân biệt được đó là đang lắc đầu hay đang run rẩy. Hạ Vân Tự thích thú ngắm nhìn bộ dạng này của nàng ta rồi thu tay lại, chậc một tiếng: “Bây giờ mạng của cô hoàn toàn nằm trong tay ta.”

Giọng của nàng trở nên nhẹ tênh. “Ta hỏi cô hai chuyện, cô phải thành thật nói cho ta biết.”

Ngay cả lên tiếng trả lời mà Diệp Lăng Sương cũng không còn sức, cả người đều co cứng lại, nhìn nàng chằm chằm, giống như một con thú nhỏ trong rừng đang đứng trước thiên địch của mình vậy, không có chút sức kháng cự nào.

Hạ Vân Tự hỏi nàng ta. “Một, còn có những ai biết bí mật của rượu này?”

Diệp Lăng Sương đấu tranh nội tâm một lát, cuối cùng buông xuôi, khẽ cắn môi, đáp: “Đây là công thức gia truyền trong nhà…”

Hạ Vân Tự chỉ cảm thấy nàng ta quá ngu ngốc nên bất mãn nhíu mày. “Ta nói là trong cung.”

“Không có ai.” Diệp Lăng Sương lập tức lắc đầu. “Trong cung không ai biết cả.”

Nàng vẫn không yên tâm, phải hỏi tiếp: “Cung nhân hầu hạ bên cạnh cũng không biết à?”

“Không biết.” Diệp Lăng Sương co rúm người. “Ta cũng biết đây là tội chết.”

“Được.” Hạ Vân Tự yên tâm gật đầu. “Hai, tại sao cô lại hận Nhu quý cơ như thế? Ta không nghĩ nàng ấy và cô từng có thù oán gì.”

Câu nói này đã khơi gợi nỗi căm hận của Diệp Lăng Sương bộc phát. “Ả khắc chết con của ta!”

Hạ Vân Tự nhíu mày.

Diệp Lăng Sương nghiến răng. “Ả vừa có thai thì ngũ hoàng tử của ta đã chết yểu, đương nhiên là ả khắc chết con ta!”

Hạ Vân Tự nhìn chằm chằm vào nàng ta.

Nỗi căm hận này, cảm giác không cam tâm này xuất hiện trên người một phụ nữ vừa mất con thì không có gì lạ. Nếu Ninh Nguyên hoặc lục hoàng tử đột nhiên xảy ra chuyện, chắc nàng cũng sẽ phát điên như thế, suy nghĩ lung tung như thế.

Có điều lúc hay tin Chu Diệu có thai là đã cuối tháng tám, lúc đó ngũ hoàng tử đã chết hai tháng. Liên hệ hai sự kiện này lại với nhau, tính toán ngày Chu Diệu có thai rồi cho ra kết luận này…

Nàng quan sát con người đầu óc có hạn này, hỏi thẳng ra. “Là tự cô nghĩ ra hay có người nói với cô như thế?”

“Chuyện này có gì quan trọng chứ!” Diệp Lăng Sương nghiến răng nghiến lợi. “Nhu quý cơ có hết tất cả. Gia thế tốt, tài hoa học vấn không kém, vậy mà còn muốn khắc chết hy vọng của cả gia tộc chúng ta, làm sao ta có thể không hận ả cho được… Á…!”

Còn chưa nói xong, nàng ta bỗng cảm thấy cằm đau nhói đến nỗi phát thất thanh kêu lên.

Định thần lại thì thấy tay của Hạ Vân Tự đã thò ra từ bao giờ, nhưng không chỉ nắm lấy cằm nàng ta như lúc nãy mà dùng sức thật mạnh, bóp đến độ nàng ta phải kêu lên.

“Ta đang hỏi cô!” Nàng nghiến răng, tỏ vẻ không kiên nhẫn. “Nói!”

Diệp Lăng Sương chưa bao giờ nhìn thấy nàng như vậy, sợ đến nỗi đầu óc cũng cứng lại.

Ú ớ một lát, nàng ta vô thức nói thật: “Tranh… Tranh Hoa, cung nữ chưởng sự bên cạnh ta, nó là người nói trước.”

Hạ Vân Tự thô bạo thả nàng ta ra.

Diệp Lăng Sương rúc về phía sau, không dám lên tiếng, thậm chí không dám nhìn nàng.

Nàng từ trên cao nhìn xuống Diệp Lăng Sương, không ngừng lắc đầu.

Đồ ngu xuẩn.

Ngày xưa Thải Linh bị điều khiển là vì đối phương dùng lợi ích thực tế để hứa hẹn. Nàng ta thì hay rồi, một cái cớ mê tín dị đoan thế cũng có thể lừa gạt được.

Nàng ta căm hận Chu Diệu như thế nhưng lại không hề nghĩ đến cái chết của con mình có chỗ đáng ngờ. Chẳng hạn như tại sao nhũ mẫu lại bế một đứa bé nhỏ xíu như thế lên sườn núi.

Người bên cạnh nàng ta hẳn là đã bị âm thầm mua chuộc hết rồi mà nàng ta vẫn ngây thơ không biết gì.

Nhưng cũng nhờ thế, cuối cùng trong làn sương mù dạy đặc này, nàng đã tìm thấy một manh mối rõ ràng – Tranh Hoa.

Hạ Vân Tự trở về chỗ ngồi, hờ hững nhìn Diệp thị, nói: “Chúng ta làm một giao dịch đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện