Hạ Huyền Thời vui vẻ đồng ý, vì thế sau giờ Ngọ, hai người vẫn lười biếng nằm trên giường. Hạ Vân Tự nắm lấy tay hắn, thưởng thức từng vết chai sạn do nhiều năm tập bắn mà tạo thành.
"Sao nàng cái gì cũng có hứng thú thế?" Hắn mỉm cười hôn nhẹ lên trán nàng một cái.
"Thần thiếp còn chưa xem Hoàng Thượng bắn tên! Chỉ mới nghe tỷ tỷ nói qua một ít."
Ánh mắt hắn càng ôn nhu, ngón tay xoa xoa mái tóc của nàng, nhẹ giọng: "Nếu nàng muốn xem, ngày khác trẫm đưa nàng đến chỗ bắn tên."
"Nơi đó có gì vui mà chơi?" Nàng bỡn cợt, kén cá chọn canh, "Thần thiếp muốn lên núi, Hoàng Thượng tùy tiện bắn cái gì cũng được, được không? Săn được gà rừng vịt hoang thì nương ăn, thỏ hoặc chồn thì dùng làm y phục."
"Nàng thật biết tìm chuyện vui để làm." Hắn xoa xoa gương mặt mềm mại của nàng, "Được, đợi rảnh rỗi trẫm sẽ an bài, để tông thần triều thần tỷ thí một, cũng để mọi người đều khoan khoái."
Vừa dứt lời liền thấy mắt nàng sáng rực lên, trong khoảnh khắc hắn thưởng thức một lúc lâu, nàng cũng bất động, thẹn thùng mỉm cười nằm trong lòng hắn.
Bộ dáng liếc mắt đưa tình như vậy, nàng cảm nhận được cảm xúc của hắn dần trở nên mềm mại.
Rốt cuộc, phần ôn nhu này cũng sẽ trở thành đoạn tình cảm mông lung.
Hắn bỗng nhiên tới gần, đầu tiên là thể hiện ý cười bằng mắt, chóp mũi chạm nhau, sau đó đặt xuống nụ hôn mãnh liệt. Mười mấy ngày nay hai người chưa từng ôm hôn như vậy, Hạ Vân Tự khẽ cười, nhiệt tình đáp lại tình yêu của hắn.
Chân ngọc nhẹ nhàng đạp ở mép giường, nàng xoay người lên trên thân thể hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, nàng nghiêm túc nhìn hắn trong chốc lát, bỗng nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Nụ hôn này như chuồn chuồn lướt nước, hoàn toàn không thể so với đoạn mãnh liệt vừa rồi, nữ tử mang ba phần thẹn thùng, ba phần rụt rè, ánh mắt nhu hòa nhìn nam tử ái mình ái mộ càng động lòng người.
Hạ Huyền Thời như cảm thấy tất cả phiền loạn đều xua tan, vui sướng vây quanh, cẩn thận giúp nàng chỉnh lại tóc mai hỗn loạn: "Mấy ngày trước trẫm nghe có cung nhân tán thưởng nàng đẹp như thiên tiên hạ phàm."
Nàng nằm trong lòng hắn, nghiêng đầu chớp mắt hỏi: "Sau đó?"
"Lúc ấy trẫm cũng cảm thấy như vậy, còn thưởng người nọ một khối bạc, hiện tại xem ra là tương may rồi." Nói rồi, hắn duỗi tay ôm nàng thật chặt, cười hạ giọng, "Thiên tiên thanh lãnh không dính khói lửa phàm tục, nào giống nàng chứ? Nàng rõ ràng là một tiểu yêu tính tình cổ quái."
Dứt lời, hắn cười nhìn nàng, chờ nàng tức giận. Nhưng nàng lại không bực, sóng mắt lưu chuyển: "Không phải thần thiếp là Yểu Cơ của Hoàng Thượng sao? Từ yểu đồng âm với từ yêu, quả nhiên là ý trời cho thần thiếp chữ này, vậy thần thiếp cứ thế mà làm tiểu yêu vậy!"
Hắn cười nhạo một tiếng, sau đó liền thu lại: "Lời này nói với trẫm là được, không thể ra ngoài nói bậy, bằng không tương lai phong phi, kẻ khác sẽ mượn cớ mắng nàng là yêu phi họa quốc."
"Thần thiếp biết!"
Thật tốt, hắn không tự chủ mà nhớ tới an nguy của nàng, mặc kệ tình hình này có thể duy trì bao lâu, hiện tại tình ý chân thành đó đối với nàng rất có lợi.
Nàng nhanh chóng xoay người ngồi dậy, kéo lấy ống tay áo của hắn: "Thần thiếp không muốn làm yêu phi họa quốc bị muôn đời thóa mạ, Hoàng Thượng mau đi xem tấu chương đi."
Hắn cười ngồi dậy, lập tức có hoạn quan tiến vào hầu hạ hắn mang giày. Hắn lại nắm chặt tay nàng: "Một mình ở tẩm điện chắc chắn sẽ buồn chán, cùng trẫm đọc tấu chương được không?"
Hai người qua nội điện, gần đây thường đều thế này, nàng bầu bạn bên cạnh, cùng hắn đọc tấu chương cả buổi trưa.
Hắn phê duyệt tấu chương, nàng có khi nghiên mực, có khi giúp hắn đọc, bất tri bất giác, hắn đã không còn phòng bị nàng nhiều như trước.
Nàng được đọc tấu chương của quân cơ, còn một quyển là Đàm Tây Vương tiến cử quan viên vào Binh Bộ, tất cả nhất thời đều có liên quan tới nàng, đợi đến một ngày có thể nuôi dưỡng Ninh Nguyên, tóm lại sẽ dùng đến.
Đọc cả buổi chiều cũng không có tấu chương quan trọng nào, hắn liền tập trung phê thư vấn an của các nơi đưa tới. Đa phần chỉ phê một chữ "Duyệt", gặp phải trọng thần thì viết thêm mấy câu quan tâm, tất cả đều là chuyện vụn vặt.
Cứ như thế tới bữa tối, trên bàn có canh gà thật sự không tồi. Ngày hè, Hạ Vân Tự thường không có khẩu vị, chỉ thích ăn mỗi canh, vì thế vừa thấy liền uống hết ba chén.
Hạ Huyền Thời chê cười nàng không biết ăn uống, nàng liền trừng mắt với hắn, làm như không để ý. Đúng lúc này, Phàn Ứng Đức vào điện, khom người: "Hoàng Thượng."
Hạ Huyền Thời đưa mắt nhìn, Phàn Ứng Đức bẩm báo: "Long thai của Linh Thải Nữ hình như không tốt cho lắm. Thuận Phi nương nương đã truyền thái y, tuy đã tạm thời ổn thỏa nhưng vẫn cho người qua truyền lời."
Hạ Vân Tự không nhiều lời, cúi đầu chờ phản ứng của hắn.
Chuyện của Linh Thải Nữ kỳ thật đã nhiều ngày không bẩm báo với hắn, phàm là Thuận Phi có thể định đoạt đều không tới quấy nhiễu, hiện tại cho người qua báo, sợ là thật sự có chút không ổn.
Hắn đối với Linh Thải Nữ không có tình cảm gì đáng nói, vì thế chỉ trầm giọng: "Đã biết."
Phàn Ứng Đức cũng không định phát thiện tâm vì Linh Thải Nữ mà nói chuyện, thấy hoàng đế không có hứng thú, liền khom người lui ra.
Hạ Vân Tự chỉ ở lại thêm một lúc, mượn cớ trở về làm mấy bộ y phục cho Ninh Nguyên mà cáo từ. Ra khỏi điện, Oanh Thời vội tiến lên đỡ nàng, đi được vài bước, nàng thấp giọng hỏi: "Lĩnh Thải Nữ sao thế?"
"... Hình như cũng không có gì, chỉ là động thai khí." Oanh Thời nhíu mày, nghĩ nghĩ lại nói, "Với nàng ta đây ngược lại là chuyện tầm thường. Nô tỳ nghe nói thân mình nàng ta luôn không ổn, hiện tại tháng lớn lại gặp nắng nóng, ba ngày thì có hai ngày mời thái y bắt mạch thi châm."
Lời tuy là vậy, nhưng nhìn thần sắc đơn thuần của Oanh Thời, Hạ Vân Tự cũng biết suy nghĩ to gan của nàng ấy không khác gì mình. Động thai không phải chuyện hiếm lạ, nhưng phải đặc biệt bẩm báo với hoàng đế, sự tình e rằng không còn đơn giản.
Quả nhiên, hôm sau đi thỉnh an liền thấy quầng thâm trên mắt Thuận Phi rõ ràng, ngay cả phấn son cũng không che được.
Chúng phi tần không thiếu một phen dò hỏi, Thuận Phi miễn cưỡng cười: "Không sao. Hôm qua long thai của Linh Thải Nữ không tốt lắm, bổn cung ở cùng nàng ấy tới nửa đêm, cho nên ngủ không đủ giấc."
"Nương nương vất vả." Chúng phi tần gật đầu.
Nghi Quý Cơ thở dài: "Linh Thải Nữ hoài thai không dễ, ở giữa không ngừng xảy ra khúc chiết, khó tránh thai tượng bất ổn."
Đường Lan Chi nghe vậy cũng khẽ cười: "Những khúc chiết đó không phải do ả tự tìm đến sao? Không an tâm dưỡng thai, còn đi gây chuyện thị phi, khiến Chiêu Phi nương nương và Thuận Phi nương nương sống cũng không yên được, thật sự tội lỗi."
"Ả rốt cuộc cũng hoài long thai, Đường Mỹ Nhân đừng nói chuyện khắc nghiệt như vậy." Nghi Quý Cơ liếc nhìn Đường Lan Chi, lại nói, "Có điều tháng đã lớn, bình an sinh hạ hay không còn chưa biết. Thần thiếp nhiều lời một câu, thời gian này Thuận Phi nương nương cẩn thận một chút, rốt cuộc trong cung người đông việc nhiều, nếu... Nếu lúc đó có xảy ra chuyện gì, mạng của Linh Thải Nữ là nhỏ, tính mạng của long tự và tiền đồ của nương nương mới là đại sự."
Mọi người trong cung đều biết nàng ta là trướng dưới của Chiêu Phi, lời này nghe qua tựa có ý tốt, kỳ thật là mang ý vị chờ xem Thuận Phi gặp xui xẻo.
Tất cả hiểu ý nên không tiếp lời, sắc mặt Thuận Phi lạnh đi, cầm ly trà nhấp một ngụm: "Bổn cung đương nhiên biết." Nói rồi, nàng dặn dò mọi người, "Nếu đã nói tới lời này, bổn cung cũng phải nói rõ, trong lòng các muội ai có bàn tính gì, tốt nhất đều dừng lại cho bổn cung. Bổn cung phụng chỉ chiếu cố long thai của Linh Thải Nữ, cũng tuyệt đối không để nàng ấy xảy ra chuyện, mấy ngày nay phàm là cung nhân ra vào chỗ của bổn cung, ngoại trừ Linh Thải Nữ, còn lại tất cả đều bị ma ma soát người. Nếu ai bị ma ma soát ra món đồ gây bất lợi với long thai, đừng trách bổn cung không màng tình cảm."
Lời nói dứt khoát gọn gàng, vô cùng đúng mực.
Chúng phi tần vội cúi đầu, kính cẩn đáp: "Thần thiếp ghi nhớ."
Không khí đột nhiên trở nên thâm trầm, đợi rời khỏi nội điện, Hạ Vân Tự nghe có phi tần nhỏ giọng than thở: "Thật là nay đã khác xưa... Thần thiếp tiến cung ba năm, hai năm đầu không hề gặp Thuận Phi nương nương, đâu ngờ rằng hôm nay lại uy phong như thế."
Nói chuyện cùng nàng ta đúng lúc là Nghi Quý Cơ, nghe vậy liền cười cười, ngước mắt thấy Hạ Vân Tự ở gần liền cười nhạt: "Đúng vậy, ai có thể ngờ chứ? Cũng không bằng Yểu muội muội của chúng ta."
Vị nói chuyện trước đó lập tức xoay người, nhất thời co quắp: "Nương tử vạn an."
Hạ Vân Tự không quản nàng ta, chỉ nhìn Nghi Quý Cơ: "Hoàng Thượng ngưỡng mộ Thuận Phi nương nương, cùng thần thiếp có quan hệ gì? Còn thỉnh Quý Cơ nương nương nói rõ một chút."
Nghi Quý Cơ chỉ cười không đáp, Hạ Vân Tự cũng không định tranh chấp với nàng ta, được Oanh Thời dìu lên bộ liễn, trở về Ngọc Trúc Hiên.
Ngồi trong bộ liễn, Hạ Vân Tự rơi vào trầm mặc.
Gần đây, nàng luôn cảm thấy Nghi Quý Cơ có chút cổ quái, chỉ là không thể nói rõ.
Cái gì cũng nói không biết lựa lời, chẳng lẽ nàng ta muốn thu hút sự chú ý sao?
Kỳ thật việc này cũng không có gì đáng nói, tính tình nàng ta vốn không trầm ổn, chỉ là lúc Chiêu Phi gặp nạn an tĩnh được một hồi, hiện tại khôi phục như thế dường như cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng trực giác lại khiến nàng cảm thấy không thích hợp.
Trong đầu nhất thời có ngàn vạn suy nghĩ, nhưng một chút manh mối cũng không có.
OoOoO
Hậu viện Thư Hà Trai của Thuận Phi, Thải Linh uể oải nằm trên giường, đáy mắt vô thần, cả người đều không có sinh cơ.
Tiếng mở cửa rất nhỏ, nàng cũng chỉ theo bản năng nâng mí mắt, tiếp theo ánh mắt liền sáng rực, lập tức đỡ bụng ngồi dậy.
"... Mau nằm xuống!" Người tới búi tóc theo bộ dáng của cung nữ, vật liệu may y phục lại đáng chú ý, so với cung tần hoài thai như Thải Linh không hề kém cạnh.
Thải Linh bắt lấy tay nàng ta: "Quý Cơ nương nương... Quý Cơ nương nương nói thế nào?"
Nắm chặt như vậy, thật giống bắt được cọng rơm cứu mạng.
"Quý Cơ nương nương thật đúng là người thiện lương." Cung nữ kia khẽ cười, "Nương nương đau lòng vì ngươi, cũng nguyện ý giúp ngươi, chỉ là phải xem ngươi có đủ tàn nhẫn, chịu ba phần nguy hiểm này không."
"Ta nguyện ý!" Thải Linh lập tức đồng ý, vừa dứt lời, nước mắt cứ thế mà rơi xuống lướt qua khuôn mặt tái nhợt, từng giọt bắn tung tóe lên giường, "Sơn Trà tỷ tỷ, cầu tỷ truyền lời giúp muội, ngày tháng tra tấn như vậy muội không muốn tiếp tục nữa, căn bản không ai coi muội vào mắt.... Cầu Quý Cơ nương nương che chở muội, cầu Quý Cơ nương nương che chở muội."
"Được được." Sơn Trà vỗ vỗ tay nàng ta, "Ta đương nhiên sẽ chuyển lời giúp ngươi. Ngươi cứ an tâm dưỡng thai, đây là thời điểm quan trọng, bằng không nếu long thai có sai lầm gì, chỉ sợ Quý Cơ nương nương muốn cất nhắc ngươi cũng hữu tâm vô lực."
"Sao nàng cái gì cũng có hứng thú thế?" Hắn mỉm cười hôn nhẹ lên trán nàng một cái.
"Thần thiếp còn chưa xem Hoàng Thượng bắn tên! Chỉ mới nghe tỷ tỷ nói qua một ít."
Ánh mắt hắn càng ôn nhu, ngón tay xoa xoa mái tóc của nàng, nhẹ giọng: "Nếu nàng muốn xem, ngày khác trẫm đưa nàng đến chỗ bắn tên."
"Nơi đó có gì vui mà chơi?" Nàng bỡn cợt, kén cá chọn canh, "Thần thiếp muốn lên núi, Hoàng Thượng tùy tiện bắn cái gì cũng được, được không? Săn được gà rừng vịt hoang thì nương ăn, thỏ hoặc chồn thì dùng làm y phục."
"Nàng thật biết tìm chuyện vui để làm." Hắn xoa xoa gương mặt mềm mại của nàng, "Được, đợi rảnh rỗi trẫm sẽ an bài, để tông thần triều thần tỷ thí một, cũng để mọi người đều khoan khoái."
Vừa dứt lời liền thấy mắt nàng sáng rực lên, trong khoảnh khắc hắn thưởng thức một lúc lâu, nàng cũng bất động, thẹn thùng mỉm cười nằm trong lòng hắn.
Bộ dáng liếc mắt đưa tình như vậy, nàng cảm nhận được cảm xúc của hắn dần trở nên mềm mại.
Rốt cuộc, phần ôn nhu này cũng sẽ trở thành đoạn tình cảm mông lung.
Hắn bỗng nhiên tới gần, đầu tiên là thể hiện ý cười bằng mắt, chóp mũi chạm nhau, sau đó đặt xuống nụ hôn mãnh liệt. Mười mấy ngày nay hai người chưa từng ôm hôn như vậy, Hạ Vân Tự khẽ cười, nhiệt tình đáp lại tình yêu của hắn.
Chân ngọc nhẹ nhàng đạp ở mép giường, nàng xoay người lên trên thân thể hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, nàng nghiêm túc nhìn hắn trong chốc lát, bỗng nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Nụ hôn này như chuồn chuồn lướt nước, hoàn toàn không thể so với đoạn mãnh liệt vừa rồi, nữ tử mang ba phần thẹn thùng, ba phần rụt rè, ánh mắt nhu hòa nhìn nam tử ái mình ái mộ càng động lòng người.
Hạ Huyền Thời như cảm thấy tất cả phiền loạn đều xua tan, vui sướng vây quanh, cẩn thận giúp nàng chỉnh lại tóc mai hỗn loạn: "Mấy ngày trước trẫm nghe có cung nhân tán thưởng nàng đẹp như thiên tiên hạ phàm."
Nàng nằm trong lòng hắn, nghiêng đầu chớp mắt hỏi: "Sau đó?"
"Lúc ấy trẫm cũng cảm thấy như vậy, còn thưởng người nọ một khối bạc, hiện tại xem ra là tương may rồi." Nói rồi, hắn duỗi tay ôm nàng thật chặt, cười hạ giọng, "Thiên tiên thanh lãnh không dính khói lửa phàm tục, nào giống nàng chứ? Nàng rõ ràng là một tiểu yêu tính tình cổ quái."
Dứt lời, hắn cười nhìn nàng, chờ nàng tức giận. Nhưng nàng lại không bực, sóng mắt lưu chuyển: "Không phải thần thiếp là Yểu Cơ của Hoàng Thượng sao? Từ yểu đồng âm với từ yêu, quả nhiên là ý trời cho thần thiếp chữ này, vậy thần thiếp cứ thế mà làm tiểu yêu vậy!"
Hắn cười nhạo một tiếng, sau đó liền thu lại: "Lời này nói với trẫm là được, không thể ra ngoài nói bậy, bằng không tương lai phong phi, kẻ khác sẽ mượn cớ mắng nàng là yêu phi họa quốc."
"Thần thiếp biết!"
Thật tốt, hắn không tự chủ mà nhớ tới an nguy của nàng, mặc kệ tình hình này có thể duy trì bao lâu, hiện tại tình ý chân thành đó đối với nàng rất có lợi.
Nàng nhanh chóng xoay người ngồi dậy, kéo lấy ống tay áo của hắn: "Thần thiếp không muốn làm yêu phi họa quốc bị muôn đời thóa mạ, Hoàng Thượng mau đi xem tấu chương đi."
Hắn cười ngồi dậy, lập tức có hoạn quan tiến vào hầu hạ hắn mang giày. Hắn lại nắm chặt tay nàng: "Một mình ở tẩm điện chắc chắn sẽ buồn chán, cùng trẫm đọc tấu chương được không?"
Hai người qua nội điện, gần đây thường đều thế này, nàng bầu bạn bên cạnh, cùng hắn đọc tấu chương cả buổi trưa.
Hắn phê duyệt tấu chương, nàng có khi nghiên mực, có khi giúp hắn đọc, bất tri bất giác, hắn đã không còn phòng bị nàng nhiều như trước.
Nàng được đọc tấu chương của quân cơ, còn một quyển là Đàm Tây Vương tiến cử quan viên vào Binh Bộ, tất cả nhất thời đều có liên quan tới nàng, đợi đến một ngày có thể nuôi dưỡng Ninh Nguyên, tóm lại sẽ dùng đến.
Đọc cả buổi chiều cũng không có tấu chương quan trọng nào, hắn liền tập trung phê thư vấn an của các nơi đưa tới. Đa phần chỉ phê một chữ "Duyệt", gặp phải trọng thần thì viết thêm mấy câu quan tâm, tất cả đều là chuyện vụn vặt.
Cứ như thế tới bữa tối, trên bàn có canh gà thật sự không tồi. Ngày hè, Hạ Vân Tự thường không có khẩu vị, chỉ thích ăn mỗi canh, vì thế vừa thấy liền uống hết ba chén.
Hạ Huyền Thời chê cười nàng không biết ăn uống, nàng liền trừng mắt với hắn, làm như không để ý. Đúng lúc này, Phàn Ứng Đức vào điện, khom người: "Hoàng Thượng."
Hạ Huyền Thời đưa mắt nhìn, Phàn Ứng Đức bẩm báo: "Long thai của Linh Thải Nữ hình như không tốt cho lắm. Thuận Phi nương nương đã truyền thái y, tuy đã tạm thời ổn thỏa nhưng vẫn cho người qua truyền lời."
Hạ Vân Tự không nhiều lời, cúi đầu chờ phản ứng của hắn.
Chuyện của Linh Thải Nữ kỳ thật đã nhiều ngày không bẩm báo với hắn, phàm là Thuận Phi có thể định đoạt đều không tới quấy nhiễu, hiện tại cho người qua báo, sợ là thật sự có chút không ổn.
Hắn đối với Linh Thải Nữ không có tình cảm gì đáng nói, vì thế chỉ trầm giọng: "Đã biết."
Phàn Ứng Đức cũng không định phát thiện tâm vì Linh Thải Nữ mà nói chuyện, thấy hoàng đế không có hứng thú, liền khom người lui ra.
Hạ Vân Tự chỉ ở lại thêm một lúc, mượn cớ trở về làm mấy bộ y phục cho Ninh Nguyên mà cáo từ. Ra khỏi điện, Oanh Thời vội tiến lên đỡ nàng, đi được vài bước, nàng thấp giọng hỏi: "Lĩnh Thải Nữ sao thế?"
"... Hình như cũng không có gì, chỉ là động thai khí." Oanh Thời nhíu mày, nghĩ nghĩ lại nói, "Với nàng ta đây ngược lại là chuyện tầm thường. Nô tỳ nghe nói thân mình nàng ta luôn không ổn, hiện tại tháng lớn lại gặp nắng nóng, ba ngày thì có hai ngày mời thái y bắt mạch thi châm."
Lời tuy là vậy, nhưng nhìn thần sắc đơn thuần của Oanh Thời, Hạ Vân Tự cũng biết suy nghĩ to gan của nàng ấy không khác gì mình. Động thai không phải chuyện hiếm lạ, nhưng phải đặc biệt bẩm báo với hoàng đế, sự tình e rằng không còn đơn giản.
Quả nhiên, hôm sau đi thỉnh an liền thấy quầng thâm trên mắt Thuận Phi rõ ràng, ngay cả phấn son cũng không che được.
Chúng phi tần không thiếu một phen dò hỏi, Thuận Phi miễn cưỡng cười: "Không sao. Hôm qua long thai của Linh Thải Nữ không tốt lắm, bổn cung ở cùng nàng ấy tới nửa đêm, cho nên ngủ không đủ giấc."
"Nương nương vất vả." Chúng phi tần gật đầu.
Nghi Quý Cơ thở dài: "Linh Thải Nữ hoài thai không dễ, ở giữa không ngừng xảy ra khúc chiết, khó tránh thai tượng bất ổn."
Đường Lan Chi nghe vậy cũng khẽ cười: "Những khúc chiết đó không phải do ả tự tìm đến sao? Không an tâm dưỡng thai, còn đi gây chuyện thị phi, khiến Chiêu Phi nương nương và Thuận Phi nương nương sống cũng không yên được, thật sự tội lỗi."
"Ả rốt cuộc cũng hoài long thai, Đường Mỹ Nhân đừng nói chuyện khắc nghiệt như vậy." Nghi Quý Cơ liếc nhìn Đường Lan Chi, lại nói, "Có điều tháng đã lớn, bình an sinh hạ hay không còn chưa biết. Thần thiếp nhiều lời một câu, thời gian này Thuận Phi nương nương cẩn thận một chút, rốt cuộc trong cung người đông việc nhiều, nếu... Nếu lúc đó có xảy ra chuyện gì, mạng của Linh Thải Nữ là nhỏ, tính mạng của long tự và tiền đồ của nương nương mới là đại sự."
Mọi người trong cung đều biết nàng ta là trướng dưới của Chiêu Phi, lời này nghe qua tựa có ý tốt, kỳ thật là mang ý vị chờ xem Thuận Phi gặp xui xẻo.
Tất cả hiểu ý nên không tiếp lời, sắc mặt Thuận Phi lạnh đi, cầm ly trà nhấp một ngụm: "Bổn cung đương nhiên biết." Nói rồi, nàng dặn dò mọi người, "Nếu đã nói tới lời này, bổn cung cũng phải nói rõ, trong lòng các muội ai có bàn tính gì, tốt nhất đều dừng lại cho bổn cung. Bổn cung phụng chỉ chiếu cố long thai của Linh Thải Nữ, cũng tuyệt đối không để nàng ấy xảy ra chuyện, mấy ngày nay phàm là cung nhân ra vào chỗ của bổn cung, ngoại trừ Linh Thải Nữ, còn lại tất cả đều bị ma ma soát người. Nếu ai bị ma ma soát ra món đồ gây bất lợi với long thai, đừng trách bổn cung không màng tình cảm."
Lời nói dứt khoát gọn gàng, vô cùng đúng mực.
Chúng phi tần vội cúi đầu, kính cẩn đáp: "Thần thiếp ghi nhớ."
Không khí đột nhiên trở nên thâm trầm, đợi rời khỏi nội điện, Hạ Vân Tự nghe có phi tần nhỏ giọng than thở: "Thật là nay đã khác xưa... Thần thiếp tiến cung ba năm, hai năm đầu không hề gặp Thuận Phi nương nương, đâu ngờ rằng hôm nay lại uy phong như thế."
Nói chuyện cùng nàng ta đúng lúc là Nghi Quý Cơ, nghe vậy liền cười cười, ngước mắt thấy Hạ Vân Tự ở gần liền cười nhạt: "Đúng vậy, ai có thể ngờ chứ? Cũng không bằng Yểu muội muội của chúng ta."
Vị nói chuyện trước đó lập tức xoay người, nhất thời co quắp: "Nương tử vạn an."
Hạ Vân Tự không quản nàng ta, chỉ nhìn Nghi Quý Cơ: "Hoàng Thượng ngưỡng mộ Thuận Phi nương nương, cùng thần thiếp có quan hệ gì? Còn thỉnh Quý Cơ nương nương nói rõ một chút."
Nghi Quý Cơ chỉ cười không đáp, Hạ Vân Tự cũng không định tranh chấp với nàng ta, được Oanh Thời dìu lên bộ liễn, trở về Ngọc Trúc Hiên.
Ngồi trong bộ liễn, Hạ Vân Tự rơi vào trầm mặc.
Gần đây, nàng luôn cảm thấy Nghi Quý Cơ có chút cổ quái, chỉ là không thể nói rõ.
Cái gì cũng nói không biết lựa lời, chẳng lẽ nàng ta muốn thu hút sự chú ý sao?
Kỳ thật việc này cũng không có gì đáng nói, tính tình nàng ta vốn không trầm ổn, chỉ là lúc Chiêu Phi gặp nạn an tĩnh được một hồi, hiện tại khôi phục như thế dường như cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng trực giác lại khiến nàng cảm thấy không thích hợp.
Trong đầu nhất thời có ngàn vạn suy nghĩ, nhưng một chút manh mối cũng không có.
OoOoO
Hậu viện Thư Hà Trai của Thuận Phi, Thải Linh uể oải nằm trên giường, đáy mắt vô thần, cả người đều không có sinh cơ.
Tiếng mở cửa rất nhỏ, nàng cũng chỉ theo bản năng nâng mí mắt, tiếp theo ánh mắt liền sáng rực, lập tức đỡ bụng ngồi dậy.
"... Mau nằm xuống!" Người tới búi tóc theo bộ dáng của cung nữ, vật liệu may y phục lại đáng chú ý, so với cung tần hoài thai như Thải Linh không hề kém cạnh.
Thải Linh bắt lấy tay nàng ta: "Quý Cơ nương nương... Quý Cơ nương nương nói thế nào?"
Nắm chặt như vậy, thật giống bắt được cọng rơm cứu mạng.
"Quý Cơ nương nương thật đúng là người thiện lương." Cung nữ kia khẽ cười, "Nương nương đau lòng vì ngươi, cũng nguyện ý giúp ngươi, chỉ là phải xem ngươi có đủ tàn nhẫn, chịu ba phần nguy hiểm này không."
"Ta nguyện ý!" Thải Linh lập tức đồng ý, vừa dứt lời, nước mắt cứ thế mà rơi xuống lướt qua khuôn mặt tái nhợt, từng giọt bắn tung tóe lên giường, "Sơn Trà tỷ tỷ, cầu tỷ truyền lời giúp muội, ngày tháng tra tấn như vậy muội không muốn tiếp tục nữa, căn bản không ai coi muội vào mắt.... Cầu Quý Cơ nương nương che chở muội, cầu Quý Cơ nương nương che chở muội."
"Được được." Sơn Trà vỗ vỗ tay nàng ta, "Ta đương nhiên sẽ chuyển lời giúp ngươi. Ngươi cứ an tâm dưỡng thai, đây là thời điểm quan trọng, bằng không nếu long thai có sai lầm gì, chỉ sợ Quý Cơ nương nương muốn cất nhắc ngươi cũng hữu tâm vô lực."
Danh sách chương