Trong Tử Thần Điện an an tĩnh tĩnh, ngoại trừ thanh âm đọc tấu chương uyển chuyển của Hạ Tuyên Nghi thì không còn động tĩnh nào khác.
Nàng ở đó tới chạng vạng mới rời đi, trong điện vì mất đi bóng dáng thướt tha kia mà hoàn toàn rơi vào an tịch.
Hoàng đế đọc tấu chương cả ngày, rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi một chút. Hắn ra ngoài, cũng không đặc biệt đi đâu, chỉ tản bộ một vòng.
Tuy chỉ nhàn tản dạo bước như thế nhưng tâm tình thoạt nhìn lại rất tốt.
Phàn Ứng Đức an tĩnh đi cạnh, một bên cẩn thận chờ lệnh, một bên suy nghĩ về chuyện vừa rồi.
Vị Tứ tiểu thư Hạ gia này đúng là có bản lĩnh.
Chỉ nhẹ nhàng bâng quơ vài câu đã khiến hoàng đế bất mãn với Chiêu Phi.
Kỳ thật trong mắt của hắn, Chiêu Phi nơi nào có lòng oán hận? Cùng lắm là vì chuyện của Linh Thải Nữ bị Hoàng Thượng làm mất thể diện, lúc này mới đóng cửa không ra ngoài, miễn cho nghe thấy mấy lời chế giễu mà thôi.
Nhưng Hạ Tuyên Nghi lại nói nàng ta lòng có oán hận. Lý do thoái thác nói gần nói xa như vậy, hoàng đế cho dù không tin cũng sẽ không cảm thấy nàng cố tình tính kế.
Huống hồ, hoàng đế thật đúng là nghe hết lời nàng nói.
Là tín nhiệm sao?
Xem như vậy.
Có tầng quan hệ kia với Giai Huệ Hoàng Hậu, hoàng đế đương nhiên thân cận và tín nhiệm nàng vài phần, sẽ không cảm thấy nàng đang tính kế.
Nhưng như thế không đủ.
Gã ở cạnh quan sát lâu như vậy, rất rõ hoàng đế đối với vị Tứ tiểu thư Hạ gia này sớm đã không còn tình cảm đơn giản giữa tỷ phu và đệ muội, giữa họ như chỉ còn tấm giấy cửa sổ mỏng manh, rất dễ bị người đâm thủng.
Cố gắng nhẫn nhịn không cho tình cảm xen vào, hoàng đế đương nhiên thấy mọi mặt của Hạ thị đều tốt.
Cho nên nói đến cùng, hoàng đế nào thật sự cảm thấy Chiêu Phi có lỗi? Chỉ là không thể theo tâm tư của người ngoài, cũng không thể càng dung túng người của mình mà thôi.
Tựa như khi trước giữa Giai Huệ Hoàng Hậu và Quý Phi, hoàng đế chậm rãi nghiêng về Quý Phi vậy.
Rốt cuộc là ngôi cửu ngũ, đối với thê tử vẫn là tình thâm nhưng hắn cũng không ngại sủng ái Quý Phi. Hiện tại Chiêu Phi chỉ là một sủng phi tầm thường, sao có thể không e ngại hắn yêu thương thê muội?
Hậu cung này, một khắc cũng không ngừng tranh đấu.
"Phàn Ứng Đức!"
Đứng dưới điện ngóng nhìn ánh nắng trời chiều, hắn rõ ràng thất thần, lại có hứng thú cười nói: "Hạ Tuyên Nghi thích mặc y phục màu xanh ngọc, nhưng trang sức lại thiếu, trẫm nhớ lần này Đàm Tây Vương tiến cung có mang theo mấy bộ trang sức điểm thúy (1) đúng không? Ngươi mang qua cho nàng đi."
(1) Điểm thúy (点翠): là kỹ thuật truyền thống chế tác đồ trang sức của dân tộc Hán Trung Quốc, thời Hán đã có, phát triển ở đời Thanh Khang Hi, Ung Chính, thời kì Càn Long đạt tới đỉnh cao. Cách làm là dùng lông chim phỉ thúy đính vào trang sức vàng bạc. (Hình ảnh mình để cuối chương)
Phàn Ứng Đức run lên.
Điểm thúy khó làm, từ khi Giai Huệ Hoàng Hậu chấp chưởng cung quyền liền đề cao tiết kiệm, cho dù là cung tần địa vị cao cũng khó tìm được vài món trang sức điểm thúy.
Nhưng nghe ý của hoàng đế là muốn thưởng hết mấy bộ cho Hạ Tuyên Nghi sao?
Hoàng đế sủng ái ai đối với Phàn Ứng Đức đều không sao cả, dù thế nào hắn cũng chỉ trung thành với một chủ tử là hoàng đế.
Trong lòng cảm khái mấy tiếng, hắn liền khom người đáp: "Vâng, hạ nô liền đi ngay."
"Khoan đã." Hoàng đế bỗng thay đổi chủ ý, nhíu mày trầm tư, lắc đầu, "Thôi đi."
Hắn đột nhiên nhớ, thứ Giai Huệ Hoàng Hậu không thích nhất chính là điểm thúy. Nàng ấy nói điểm thúy sát sinh quá nhiều, thúy vũ lớn lên trên người chim bói cá trong rừng mới là đẹp nhất.
Tỷ muội các nàng tuy tính cách khác biệt nhưng rốt cuộc cũng cùng nhau trưởng thành, cách nhìn e rằng không khác nhau mấy.
Tặng đồ, dù sao cũng phải nghĩ tới tâm tư của nàng.
Hắn liền sửa lại lời nói: "Kêu thợ thủ công làm mấy bộ trang sức bằng đồng tráng men đưa qua đi."
Phàn Ứng Đức nao nao, khom người: "Vâng."
Gã biết hoàng đế đang nghĩ gì.
Hoàng đế nhớ tới Giai Huệ Hoàng Hậu cũng không hiếm lạ, mấy năm nay hắn đều nghĩ tới nàng ấy.
Quan trọng chính là, hoàng đế lại nhịn không được mà cẩn thận nghiền ngẫm tâm tư của Hạ Tuyên Nghi.
Đặt trong hậu cung này, đây mới thật là đại sự.
..........................
Hạo Nguyệt Điện của Cẩm Hoa Cung, vừa tươi cười khách khí tiễn ngự tiền rời đi, Chiêu Phi lập tức thu lại ý cười.
Lạnh mặt đứng ở cửa đại điện hồi lâu, nàng ta xoay người đi vào, tay nắm chung trà, giận dữ ném xuống đất.
Mảnh sứ văng khắp nơi, Nghi Quý Cơ vốn ngồi cạnh cùng Chiêu Phi nói chuyện trong lòng thầm than một phen.
Mấy ngày nay, không biết Chiêu Phi đã đập bao nhiêu chén sứ.
Không, chính xác là, từ khi Hạ thị tiến cung, thỉnh thoảng Hạo Nguyện Điện lại có mấy món đồ bị đập nát. Chén sứ nhiều nhất, tiếp theo là bình sứ.
Nghi Quý Cơ vốn do Quý Phi đề bạt, cùng Chiêu Phi không ít lần đầu đá. Sau người của Quý Phi như trà nguội lạnh, nàng ta thất sủng, lúc này không thể không cúi đầu tới nhờ cậy Chiêu Phi.
Quay đầu đổi chủ, tuy trong lòng Nghi Quý Cơ rất cảm kích Chiêu Phi nguyện ý giúp mình, nhưng cũng có nhiều chỗ nàng ta không cam lòng, ngày thường miệng lưỡi cực nhanh.
Chỉ là, Chiêu Phi hiện tại đã tức giận thành như vậy, nàng ta không dám nhiều lời nói bậy.
Đợi Chiêu Phi hòa hoãn thở mấy hơi, Nghi Quý Cơ mới tiến lên hai bước, mỉm cười: "Nương nương đừng nóng giận."
"Sao có thể không tức giận?" Chiêu Phi lạnh giọng, "Bổn cung sao có thể không tức giận hả?"
Ngực lên xuống phập phồng, nàng ta nghiến răng: "Bổn cung bạn giá nhiều năm như vậy, hiện tại bệnh một chút cũng không được sao! Thế mà muốn bổn cung giao cung quyền cho Thái Hậu!"
"Hoàng Thượng cũng là... Chẳng qua chỉ hỏi thăm một chút mà thôi." Nghi Quý Cơ miễn cưỡng duy trì nụ cười, "Người xem, người nói thân thể không quan trọng, cung nhân ngự tiền không phải liền khách khí đi rồi sao? Có lẽ... Có lẽ Hoàng Thượng thật sự quan tâm tới người, sợ người mệt mỏi."
Lời còn chưa dứt, Chiêu Phi đã trừng mắt liếc qua: "Các ngươi đều coi bổn cung dễ bị lừa gạt hả?"
Nghi Quý Cơ vội ngậm miệng.
"Còn không phải vì Hạ thị kia sao?" Chiêu Phi cắn răng, "Từ khi Hoàng Thượng vô duyên vô cớ tấn phong ả, bổn cung liền cảm thấy việc này không đúng. Bây giờ thì hay rồi, tấu chương để ả đọc, Tử Thần Điện cũng cho ả ra vào, trong mắt Hoàng Thượng còn chúng ta sao?"
"Đó là..." Nghi Quý Cơ vắt hết óc mà tiếp tục trấn an, "Nói đến cùng là vì Giai Huệ Hoàng Hậu, Hoàng Thượng không thể không cho ả vài phần mặt mũi."
"Người chết thì làm được gì!"
Nghi Quý Cơ hít ngụm khí lạnh, sắc mặt trắng bệch nhìn nàng ta một lúc lâu: "Nương nương cẩn trọng lời nói..."
Chiêu Phi nhanh chóng ý thức bản thân lỡ lời, ngậm miệng an tĩnh giây lát, chuyển hướng giường La Hán, mang theo cơn giận còn sót lại ngồi xuống: "Hiện tại Hạ thị còn chưa chính thức thừa sủng đã không chịu ngồi yên như vậy, một nửa cung quyền thuộc về Thuận Phi, hài tử của Thải Linh cũng thuộc về Thuận Phi, đợi này sau thừa sủng, một đám chúng ta đều sẽ chết không có chỗ chôn."
"Lời này nương nương nói nặng quá rồi." Nghi Quý Cơ cười khổ, bỗng nhiên sửng sốt, hơi thở ngưng lại, "Chẳng lẽ là... Nương nương nghĩ nàng ta đã biết... Chuyện của Giai Huệ Hoàng Hậu?"
"Không thể nào!" Chiêu Phi quả quyết phủ nhận, kêu khàn cả cổ. Định thần lại, nàng ta cố gắng trấn định, "Không thể nào. Hơn nữa, còn có Quý Phi, chuyện đó liên quan gì tới chúng ta! Là Giai Huệ Hoàng Hậu thân mình không tốt, trách không được kẻ khác."
"... Vâng." Nghi Quý Cơ miễn cưỡng đáp một tiếng, lại thất thần.
Chiêu Phi như vậy càng khiến nàng cảm thấy chột dạ.
.........................
Nửa tháng tiếp theo, trong cung vô cùng an tĩnh.
Chiêu Phi không còn đóng cửa, các phi tần liền theo thường lệ ngày ngày đi thỉnh an. Chỉ là nàng ta vẫn không có hứng thú, có khi uể oải nói vài câu với mọi người, có khi trực tiếp cho mọi người trở về, bộ dáng lười nhác không muốn chọc tới thị phi.
Vĩnh Minh Cung của Thuận Phi, Thải Linh sau khi giáng xuống Thải Nữ liền không dám gây chuyện. Trở về vị trí nửa phó nửa chủ này, nàng ta tựa hồ cẩn thận lên, ngày ngày đều vấn an Thuận Phi, sợ Thuận Phi đối với mình có gì bất mãn.
Thuận Phi đương nhiên không khắt khe với nàng ta, luôn khách khách khí khí, chỉ dặn dò nàng ta cố gắng an thai, giữa chủ tớ coi như an ổn sống chung.
Tử Thần Điện, gần đây chính vụ của hoàng đế phá lệ bận rộn, hơn một tháng chỉ lật thẻ bài một lần. Hai lần là Chu Diệu, một lần là Hàm Ngọc, lần còn lại là Hứa Chiêu Nghi được Hạ Vân Tự nói bóng nói gió.
Cục diện trong cung mỗi người một khác, bên Chiêu Phi hành quân lặng lẽ, Khánh Ngọc Cung bên này lại như nước lên thì thuyền lên.
Tới tháng tư, Hạ Vân Tự mới thấy được những món trang sức đồng tráng men hoàng đế phân phó thủ công đặc biệt chế tạo gấp gáp cho nàng.
Hạ gia không thiếu thứ tốt, nàng lại được con vợ cả Đại tỷ tỷ dẫn theo bên người, tỷ tỷ có gì ều sẽ cho nàng một phần, nếu thiếu có thể mở miệng.
Nhưng gần trăm món trang sức được hơn mười hoạn quan mang vào bày ở trước mắt, đưa mắt nhìn vẫn không khỏi cảm thấy đồ sộ.
Hạ Vân Tự cầm một cây trâm lên thưởng thức, Phàn Ứng Đức tươi cười đứng cạnh bẩm lời: "Hoàng Thượng nhớ người thích mặc xiêm y màu xanh ngọc, chỉ là trang sức còn thiếu, vì thế đặc biệt cho thủ công chế tạo gấp gáp. Vốn là muốn đưa tới cho người điểm thúy Đàm Tây Vương mang vào cung, sau lại nhớ tới Giai Huệ Hoàng Hậu không thích nhất là điểm thúy, sợ người không thích nên liền đổi thành đồ đồng tráng men."
"Đúng vậy, ta không thích điểm thúy." Quyết định này thật sự làm Hạ Vân Tự cảm thấy thư thái, nỉ non, "Thúy vũ vẫn lớn lên trên người chim bói cá trong rừng là đẹp nhất."
Nàng tự nói bản thân không phải kẻ lương thiện, nhưng chuyện tàn sát sinh linh vô tội tỷ tỷ không thích, nàng cũng không thích.
Hoàn hồn, thấy Phàn Ứng Đức còn muốn nói gì đó, nàng khẽ cười: "Công công còn chuyện gì sao? Ngươi cứ nói."
"Nương tử quá khách khí rồi." Phàn Ứng Đức khom người, "Là thế này, mùa hè năm nay tới sớm, hôm kia Thái Hậu mở lời việc tới hành cung tránh nóng, Hoàng Thượng liền cho chuẩn bị. Đường tới hành cung có thể vòng qua hoàng lăng một chuyến, Hoàng Thượng nghĩ tới ngày giỗ của Hoàng Hậu người không thể đi theo tế bái trước lăng, vì thế nói nếu người muốn đi, ngài ấy liền đi cùng người."
Hạ Vân Tự buông cây trâm trong tay xuống, bình đạm mà nghĩ: "Trước đó ta từng theo tỷ tỷ tới hành cung, xuất phát từ hoàng cung, đi đường mất khoảng hai ngày một đêm đúng không?"
Phàn Ứng Đức cười đáp: "Vâng."
"Nếu một chuyến tới hoàng lăng còn vòng vo, hành trình khẳng định kéo dài, đi tới đi lui sẽ khiến mọi người mệt nhọc. Thánh giá ra ngoài phải mang theo nhiều cung nhân thị vệ, để nhiều người chịu xóc nảy mệt mỏi như vậy, tỷ tỷ trên trời có linh thiêng sẽ trách ta."
"Vậy..." Thần sắc Phàn Ứng Đức không khỏi cứng đờ, có chút khó xử, "Nương tử người để ý Giai Huệ Hoàng Hậu, Hoàng Thượng đương nhiên cũng thế, ngài ấy cũng không muốn Hoàng Hậu nương nương cảm thấy không vui."
Ngụ ý là, lời này hắn nói không ổn thỏa, không phải Hoàng Thượng suy nghĩ không chu toàn.
Hạ Vân Tự mỉm cười, chợt thay đổi lý do thoái thác: "Vậy làm phiền công công chuyển cáo với Hoàng Thượng, thời tiết lúc này oi bức, lên đường đi xa khó tránh tinh thần và thể xác đều mệt. Tỷ tỷ từ tâm, chắc chắn sẽ không đành lòng, thỉnh Hoàng Thượng không cần vì ta mà lao lực như vậy." Nói tới đây, ngữ khí của nàng càng thêm mềm nhẹ, "Ngài ấy nhớ tới ta và tỷ tỷ, chúng ta đều biết, đi hay không cũng không khác nhau mấy."
Phàn Ứng Đức thở dài, sau đó đâu vào đấy mà chắp tay: "Vâng, vẫn là nương tử suy nghĩ chu toàn."
A, nàng đương nhiên phải suy nghĩ chu toàn.
Hoàng lăng và hành cung tuy đều ở phía Bắc kinh thành, nhưng một chỗ ở Tây Bắc, một chỗ Đông Bắc, cách nhau khá xa.
Hắn là đang dùng tình cảm của nàng đối với tỷ tỷ mà lấy lòng nàng.
Đây là thánh ân long sủng, nàng đồng ý rồi, ngày sau phải ghi nhớ cái tốt của hắn, phải ngàn ân vạn tạ.
Đồng thời, trên đường không thiếu cơ hội hắn và nàng ở chung.
Tuy trong cung bọn họ thường xuyên như vậy, nhưng đổi hoàn cảnh, đổi tới xe ngựa chật hẹp, tóm lại vẫn không giống.
Tuy hắn sẽ tiếp tục áp chế tâm tư không làm gì nàng, nhưng rất nhiều ái muội sẽ theo đó mà nảy sinh.
Nàng không sợ ái muội sinh ra, cũng biết sớm muộn cũng tới bước đó.
Nhưng nàng muốn khống chế con đường này, không thể để hắn từ khách thành chủ.
Cho hắn dễ dàng có được, sự tình còn ý vị gì?
Trang sức điểm thúy
Danh sách chương