Ninh Nguyên lạnh cả sống lưng, lập tức quay đầu lại nhưng thần sắc không thay đổi nhiều, chỉ có thêm chút khó hiểu. Thằng bé nhìn hoạn quan kia một lúc, nghi hoặc hỏi: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Hoạn quan cụp mắt, đáp: “Nô tài lắm mồm rồi. Có điều nô tài chỉ nói những gì trong lòng mình nghĩ mà thôi.”
Ninh Nguyên đảo mắt một vòng, chỉ nói: “Vậy ta xem như ngươi chưa nói gì.”
Hoạn qua kia vẫn giữ nguyên dáng vẻ cung kính. “Tạ điện hạ.”
Nhưng bỗng nghe đại hoàng tử hỏi hắn: “Ngươi tên là gì?”
Hoạn quan kia nghe hỏi thì mừng thầm trong bụng. Chuyện này cần tiến hành từng bước, nhưng đại hoàng tử đã chủ động hỏi tên hắn chứng tỏ thằng bé đã để bụng chuyện này, hoặc là đã có ý nghĩ này từ trước, vậy thì càng đơn giản hơn nhiều.
Hắn bèn kính cẩn trả lời:”Nô tài là Trương Xương.”
Ninh Nguyên gật đầu, liếc nhìn cổng Vĩnh Tín Cung cách đó chỉ vài trượng, đưa tay cầm lấy chiếc hộp đựng thỏi mực trên tay Trương Xương. “Ta nhớ rồi, sau này có thời gian thì nói tiếp. Vĩnh Tín Cung không còn xa, tự ta về là được.”
Trương Xương vô cùng khôn khéo, biết đến đây cũng nên dừng lại vì thế bèn khom người đáp: “Vậy điện hạ bảo trọng, nô tài xin cáo lui.”
Hắn cung kính đi lùi vài bước rồi mới xoay người ra về. Ninh Nguyên vẫn đưa mắt nhìn theo, ngay khi Trương Xương quay người đi, độ ấm trong mắt thằng bé cũng lập tức biến mất.
Thật lợi hại! Lục đệ chỉ mới hơn một tuổi mà đã có người đến chia rẽ nó và đệ ấy.
Ý nghĩ đầu tiên của Ninh Nguyên chính là tóm lấy người này giao cho Phàn công công xử lý, bởi vì bất luận kẻ sau lưng hắn là ai thì cũng đều muốn gây bất lợi với huynh đệ chúng.
Nhưng khi quay đầu nhìn kỹ người này, nó đánh mất ý nghĩ ấy.
Bởi vì đây là người bên cạnh phụ hoàng.
Hôm nay đến gặp phụ hoàng, nó không cho cung nhân đi theo, khi phụ hoàng thưởng cho thỏi mực, hoạn quan kia bèn đưa nó về.
Tức là có người đã vươn tay đến tận chỗ phụ hoàng, có thể nhằm vào nó, cũng có thể nhằm vào di mẫu, tóm lại không phải chuyện gì tốt.
Trong một khoảnh khắc, nó cũng từng nghĩ đến việc cứ giao thẳng người này cho Phàn công công. Trong cung đều biết Phàn công công quản lý rất nghiêm khắc, chắc chắn không tha cho những kẻ ăn cây táo rào cây sung thế này, nhất định sẽ trừng trị thích đáng. Nhưng làm thế được ít mà mất nhiều.
Giết hắn thì dễ, nhưng người sau lưng hắn là ai, đây mới là điều quan trọng nhất. Nếu kẻ đó có bản lĩnh lớn, nó diệt trừ một người thì vẫn có người khác thay vào, đến khi đó chưa chắc đã lộ rõ thế này.
Ninh Nguyên định thả dây dài câu cá lớn, trước hết cứ để quan sát rồi tính sau.
Thu mắt về, Ninh Nguyên nhìn chiếc hộp trên tay mình.
Haiz, thỏi mực đẹp thế mà lần này không thể cho lục đệ được.
Tuy đọc đường đi, Trương Xương không có cơ hội động tay động chân gì ngay trước mắt nó nhưng nó không thể không lo lắng rằng bên cạnh hoàng đế không chỉ có mình Trương Xương là có vấn đề, biết đâu chúng đã làm gì trước đó rồi.
Vì thế khi về đến Diên Phương Điện, Ninh Nguyên bèn đưa thỏi mực cho hoạn quan bên cạnh mình ghi sổ rồi cất vào kho như thường lệ, nhất thời không có dự tính lấy ra dùng.
Sau đó nó lại đi tìm Ninh Nghi. Ninh Nghi vừa ngủ dậy, đang ngồi ngây người trên giường, không ngừng ngáp ngắn ngáp dài. Thấy Ninh Nguyên đi vào, thằng bé lập tức tươi cười. Vừa ngồi xuống giường, Ninh Nghi bèn nhào tới, Ninh Nguyên liền thuận thế nằm xuống, Ninh Nghi đứng không vững nên cũng ngã theo luôn, còn cười hì hì hà hà một tràng.
“Thằng ngốc này!” Ninh Nguyên véo mặt Ninh Nghi. “Gọi ca ca nào!”
Ninh Nghi cất giọng thật ngọt ngào. “Ca ca!”
Ninh Nguyên rất vui vẻ, tạm thời quên đi nỗi phiền muộn khi nãy, chơi với Ninh Nghi một lát. Lúc chiều tối, thằng bé sang chính điện dùng bữa với Hạ Vân Tự. Vừa bước vào, Hạ Vân Tự lập tức chú ý đến vết mực thật to trên vạt áo trước của nó.
“Ninh Nghi vẽ vậy lên áo con à?” Nàng vừa cười vừa lấy làm lạ, bởi vì đã lâu rồi Ninh Nghi không còn vẽ bậy lên áo người khác nữa, tất cả là nhờ Ninh Nguyên dạy, vậy sao hôm nay lại vẽ lên người Ninh Nguyên?
Ninh Nguyên cúi đầu nhìn rồi xua tay cười xòa. “Không sao không sao, là do con chọc đệ ấy trước, con vẽ lên mũi đệ ấy.”
“Lớn thế rồi mà còn…” Hạ Vân Tự bật cười. “Mau đi rửa tay rồi dùng cơm.” Sau đó thấy nhũ mẫu của Ninh Nghi đi vào điện một mình thì hỏi: “Ninh Nghi đâu?”
Nhũ mẫu nhún người đáp: “Chơi với đại điện hạ mệt quá nên nô tỳ để ngài ấy ngủ một giấc rồi đút cơm sau.”
Hạ Vân Tự gật đầu, coi như đồng ý, nhũ mẫu bèn cáo lui. Ninh Nguyên ngồi vào bàn, mặt còn tươi cười. “Lục đệ càng ngày càng dễ thương.” Sau đó lại thở dài. “Nếu sinh sớm vài năm thì hay biết mấy, bây giờ bọn con có thể cùng học chung với nhau.”
Hạ Vân Tự khẽ mỉm cười. “Con không biết đề phòng các đệ đệ của mình gì cả, di mẫu vốn muốn đợi con lớn thêm một chút mới có nó nữa kìa.”
Cách nhau mười tuổi, nói gần không gần nhưng nói xa thì cũng không xa. Hoàng đế đang tuổi tráng niên, sau này Ninh Nghi dần lớn lên, không biết có suy nghĩ gì không nữa.
Nàng không muốn nó tranh giành, nhưng nàng sợ đến lúc đó ngay cả nàng cũng không thay đổi được cách nghĩ của nó.
Ninh Nguyên gắp một viên thịt chiên giòn cho vào miệng nhai, vừa nghe tiếng lạo xạo vừa nhìn Hạ Vân Tự.
Nhìn xem, đây là di mẫu của nó.
Nó sớm đã phát hiện vì không muốn huynh đệ nó có hiềm khích mà di mẫu hao tâm tổn sức nhiều. Như thế là muốn tốt cho nó, cũng tốt cho lục đệ.
Bây giờ cư nhiên có người dám dùng chuyện này để xúi giục nó.
Nó rất xuốn lôi Trương Xương ra đánh một trận.
Sớm muộn gì nó cũng sẽ lôi hắn ra đánh một trận!
——
Trong Kính Hiền Điện, Vĩnh Minh Cung, Đức Phi nghe Trương Xương bẩm báo lại thì rất vui mừng, ngay cả khẩu vị cũng tốt hơn, bữa tối còn dùng thêm nửa chén.
Dùng bữa xong, nàng ta dựa vào trường kỷ, nhắm mắt ngẫm nghĩ một lát rồi bật cười thành tiếng.
Đại hoàng tử à…
Không hổ là đứa trẻ lớn lên trong cung, Trương Xương chỉ mới nhắc nhở một câu mà nó đã nói hôm nào bàn tiếp, chứng tỏ trong lòng đã nhen nhóm ý nghĩ này từ lâu, sớm muốn làm gì rồi cho nên mới gấp gáp túm lấy Trương Xương làm tay chân cho mình.
Đúng là một đứa bụng dạ khó lường. Thường ngày nhìn nó đối xử rộng lượng với các đệ đệ, ngay cả nàng ta cũng bị gạt, cho rằng nó thật sự hiền lành độ lượng, giống hệt người mẹ vô dụng của nó.
Nàng vốn định chơi chiêu mưa dầm thấm đất, không ngờ nó lại không đơn giản như vậy, hoàn toàn khác với mẹ đẻ của mình, ngược lại giống Thần Phi mưu mô xảo quyệt kia hơn.
Ha, chắc chắn Thần Phi không thể nào ngờ được điều này.
Nàng ta không biết rốt cuộc Thần Phi là thật lòng hay muốn lợi dụng đại hoàng tử, nhưng nàng ta cũng có con trai, biết bất luận là dạng nào thì đều không thiếu hao tâm tốn sức. Trời lạnh sợ con rét, trời nóng sợ con nổi sảy, con bệnh là trông chừng cả đêm lẫn ngày, điều này nàng ta cũng từng trải qua.
Nếu một ngày nào đó đứa con nuôi mà mình hết lòng dạy bảo hại chết đứa con ruột…
Nghĩ đến đây, Đức Phi cảm thấy trong lòng vô cùng sung sướng.
Đến lúc đó, không chỉ khiến lục hoàng tử được hoàng đế yêu thương biến mất mà đại hoàng tử cao quý cũng không còn.
Thần Phi bị kẹt ở giữa sẽ đau đớn đến nhường nào?
Có lẽ nàng ta sẽ bảo vệ đại hoàng tử, nhưng đó lại là hung thủ giết con mình; nếu không bảo vệ, vậy hy vọng cuối đời của nàng ta sẽ…
——
Thời tiết dần ấm lên, những thủ tục của việc tuyển tú ba năm một lần cũng được định ra.
Vẫn là thái hậu, các thái phi và sáu cục cùng chọn sơ qua, lập một danh sách, vẽ tranh chân dung rồi đưa đến Tử Thần Điện.
Hoàng đế vẫn không hứng thú cho lắm, danh sách và tranh chân dung đưa tới Tử Thần Điện cho có lệ rồi được chuyển tới chỗ ba vị phi tần.
Ba năm trước, người nắm quyền vẫn là Thuận Phi, Hạ Vân Tự chưa từng xem kỹ mấy thứ này. Nhưng bây giờ nàng là người đứng đầu các phi nên đương nhiên nó sẽ được đưa đến chỗ của nàng trước. Cả một chồng giấy cao ngất đặt trên bàn, tranh chân dung thì cuộn lại chất đầy mấy cái rương lớn, trông cũng rình rang ra phết.
Hạ Vân Tự nhàn nhã lật danh sách ra xem rồi đưa mắt nhìn mấy cái rương kia, bảo Oanh Thời: “Em và Yến Thời cùng xem đi, thấy ai đẹp thì đặt riêng ra cho ta.”
Oanh Thời mỉm cười đáp: “Nương nương định sang Dục Tú Cung xem thử à? Phải mấy ngày nữa họ mới vào.”
“Đi xem thử?” Hạ Vân Tự cười khẽ, lắc đầu bảo: “Đâu có rảnh dữ vậy, đợi đến lúc lên điện rồi xem. Ta chỉ muốn chọn vài bức đẹp đẹp treo lên ngắm cho vui mắt thôi mà.”
Oanh Thời ngớ người ra thấy rõ, không hiểu ý của nàng nhưng vẫn lui xuống làm theo.
Hạ Vân Tự chậc khẽ vài tiếng. Trời cũng đã gần tối, nàng lười đọc sách nên bèn giở bản danh sách đang cầm trên tay ra lật xem thử.
Xưa nay hoàng đế không để tâm lắm đến chuyện này, cả hậu cung đều biết. Ngay cả năm nàng vào cung y cũng không quan tâm, mãi đến khi sắc phong, nhìn thấy nàng thì y mới biết nàng tiến cung.
Đối với một hoàng đế, điều này rất tốt. Không ham mê sắc đẹp là một hoàng đế tốt.
Nhưng lần này thì khác. Lần này nàng và Đức Phi đã đối chọi với nhau, dù gì Đức Phi cũng có kinh nghiệm hơn, nàng ta gạt người mà nàng muốn giữ thì nàng cũng không tiện phản bác ngay trước mặt được.
Cho nên lần này y phải có mặt. Bây giờ còn gần hai tháng nữa là đến ngày đó, y nhất định phải khuyên y đích thân đi.
Về phần những bức tranh được treo lên này, đương nhiên nàng có dụng ý của mình.
Đêm đó y không đến Vĩnh Tín Cung, chỉ sai cung nhân đến báo lại là tấu chương còn chưa phê xong, bảo nàng đi ngủ trước. Nàng bèn mang những bức tranh mà mấy người Oanh Thời đã chọn ra xem một lượt.
Trước nay hậu cung chưa bao giờ thiếu mỹ nhân, muốn tìm được một người có nhan sắc khuynh thành khiến người ta phải trầm trồ trong đống tranh này không phải là dễ, phần lớn là xêm xêm với những phi tần trong cung hiện nay, chẳng qua là trẻ trung hơn, tràn đầy sức sống hơn.
Nhưng cũng có ba người là nổi trội hơn cả. Hai người thanh thoát, một người diễm lệ làm nàng không khỏi ngắm nhìn lâu hơn.
Thưởng thức xong, Hạ Vân Tự nhìn ngó xung quanh, chỉ vào bức tranh kiều diễm nhất. “Gỡ bức tranh sơn thủy trên tường xuống, treo cái này lên.”
Bức tường kia đối diện với trường kỷ, bất luận là hoàng đế ngồi trên trường kỷ nói chuyện với nàng hay là ngồi trên bàn cơm cách đó vài bước cũng đều có thể nhìn thấy bức tranh treo ở đó.
Sau đó nàng lại tìm hai nơi khác để treo chân dung của hai giai nhân thanh thoát kia. Cũng là những vị trí bắt mắt, dễ thu hút ánh nhìn.
Chiều tối ngày hôm sau, hoàng đế đến Vĩnh Tín Cung, lúc ấy nàng đang bi bô tập nói chuyện với Ninh Nghi, nghe nói y đến mới đứng dậy, vào điện sau y một bước.
Vừa vào trong điện liền thấy vẻ mặt y đầy nghi hoặc. Y ngồi xuống trường kỷ nhìn bức tranh kia, hỏi nàng với vẻ khó hiểu. “Sao tự nhiên lại treo nhiều tranh mỹ nhân như thế?”
“Đẹp không ạ?” Nàng tươi cười bước tới, nhẹ nhàng kéo y đứng dậy, dắt y đến ngắm giai nhân kiều diễm nhất. “Thần thiếp cảm thấy người này đẹp nhất, hoàng thượng thấy sao?”
Đi đến gần y mới để ý thấy tên và con dấu của họa sĩ ở góc dưới bức họa, lúc ấy bèn bật cười vì hiểu ra. “Đây là chân dung của tú nữ năm nay à?”
“Vâng ạ.” Hạ Vân Tự bình thản gật đầu. “Thần thiếp cảm thấy mỹ nhân sống động như thật, thú vị hơn mấy bức tranh sơn thủy kia nhiều nên bèn sai người đổi đi.”
“Nàng cũng biết cách tận dụng quá nhỉ.” Y nghe thế thì bật cười, ngước mắt nhìn lần nữa rồi tùy nàng treo ở đó.
Hoạn quan cụp mắt, đáp: “Nô tài lắm mồm rồi. Có điều nô tài chỉ nói những gì trong lòng mình nghĩ mà thôi.”
Ninh Nguyên đảo mắt một vòng, chỉ nói: “Vậy ta xem như ngươi chưa nói gì.”
Hoạn qua kia vẫn giữ nguyên dáng vẻ cung kính. “Tạ điện hạ.”
Nhưng bỗng nghe đại hoàng tử hỏi hắn: “Ngươi tên là gì?”
Hoạn quan kia nghe hỏi thì mừng thầm trong bụng. Chuyện này cần tiến hành từng bước, nhưng đại hoàng tử đã chủ động hỏi tên hắn chứng tỏ thằng bé đã để bụng chuyện này, hoặc là đã có ý nghĩ này từ trước, vậy thì càng đơn giản hơn nhiều.
Hắn bèn kính cẩn trả lời:”Nô tài là Trương Xương.”
Ninh Nguyên gật đầu, liếc nhìn cổng Vĩnh Tín Cung cách đó chỉ vài trượng, đưa tay cầm lấy chiếc hộp đựng thỏi mực trên tay Trương Xương. “Ta nhớ rồi, sau này có thời gian thì nói tiếp. Vĩnh Tín Cung không còn xa, tự ta về là được.”
Trương Xương vô cùng khôn khéo, biết đến đây cũng nên dừng lại vì thế bèn khom người đáp: “Vậy điện hạ bảo trọng, nô tài xin cáo lui.”
Hắn cung kính đi lùi vài bước rồi mới xoay người ra về. Ninh Nguyên vẫn đưa mắt nhìn theo, ngay khi Trương Xương quay người đi, độ ấm trong mắt thằng bé cũng lập tức biến mất.
Thật lợi hại! Lục đệ chỉ mới hơn một tuổi mà đã có người đến chia rẽ nó và đệ ấy.
Ý nghĩ đầu tiên của Ninh Nguyên chính là tóm lấy người này giao cho Phàn công công xử lý, bởi vì bất luận kẻ sau lưng hắn là ai thì cũng đều muốn gây bất lợi với huynh đệ chúng.
Nhưng khi quay đầu nhìn kỹ người này, nó đánh mất ý nghĩ ấy.
Bởi vì đây là người bên cạnh phụ hoàng.
Hôm nay đến gặp phụ hoàng, nó không cho cung nhân đi theo, khi phụ hoàng thưởng cho thỏi mực, hoạn quan kia bèn đưa nó về.
Tức là có người đã vươn tay đến tận chỗ phụ hoàng, có thể nhằm vào nó, cũng có thể nhằm vào di mẫu, tóm lại không phải chuyện gì tốt.
Trong một khoảnh khắc, nó cũng từng nghĩ đến việc cứ giao thẳng người này cho Phàn công công. Trong cung đều biết Phàn công công quản lý rất nghiêm khắc, chắc chắn không tha cho những kẻ ăn cây táo rào cây sung thế này, nhất định sẽ trừng trị thích đáng. Nhưng làm thế được ít mà mất nhiều.
Giết hắn thì dễ, nhưng người sau lưng hắn là ai, đây mới là điều quan trọng nhất. Nếu kẻ đó có bản lĩnh lớn, nó diệt trừ một người thì vẫn có người khác thay vào, đến khi đó chưa chắc đã lộ rõ thế này.
Ninh Nguyên định thả dây dài câu cá lớn, trước hết cứ để quan sát rồi tính sau.
Thu mắt về, Ninh Nguyên nhìn chiếc hộp trên tay mình.
Haiz, thỏi mực đẹp thế mà lần này không thể cho lục đệ được.
Tuy đọc đường đi, Trương Xương không có cơ hội động tay động chân gì ngay trước mắt nó nhưng nó không thể không lo lắng rằng bên cạnh hoàng đế không chỉ có mình Trương Xương là có vấn đề, biết đâu chúng đã làm gì trước đó rồi.
Vì thế khi về đến Diên Phương Điện, Ninh Nguyên bèn đưa thỏi mực cho hoạn quan bên cạnh mình ghi sổ rồi cất vào kho như thường lệ, nhất thời không có dự tính lấy ra dùng.
Sau đó nó lại đi tìm Ninh Nghi. Ninh Nghi vừa ngủ dậy, đang ngồi ngây người trên giường, không ngừng ngáp ngắn ngáp dài. Thấy Ninh Nguyên đi vào, thằng bé lập tức tươi cười. Vừa ngồi xuống giường, Ninh Nghi bèn nhào tới, Ninh Nguyên liền thuận thế nằm xuống, Ninh Nghi đứng không vững nên cũng ngã theo luôn, còn cười hì hì hà hà một tràng.
“Thằng ngốc này!” Ninh Nguyên véo mặt Ninh Nghi. “Gọi ca ca nào!”
Ninh Nghi cất giọng thật ngọt ngào. “Ca ca!”
Ninh Nguyên rất vui vẻ, tạm thời quên đi nỗi phiền muộn khi nãy, chơi với Ninh Nghi một lát. Lúc chiều tối, thằng bé sang chính điện dùng bữa với Hạ Vân Tự. Vừa bước vào, Hạ Vân Tự lập tức chú ý đến vết mực thật to trên vạt áo trước của nó.
“Ninh Nghi vẽ vậy lên áo con à?” Nàng vừa cười vừa lấy làm lạ, bởi vì đã lâu rồi Ninh Nghi không còn vẽ bậy lên áo người khác nữa, tất cả là nhờ Ninh Nguyên dạy, vậy sao hôm nay lại vẽ lên người Ninh Nguyên?
Ninh Nguyên cúi đầu nhìn rồi xua tay cười xòa. “Không sao không sao, là do con chọc đệ ấy trước, con vẽ lên mũi đệ ấy.”
“Lớn thế rồi mà còn…” Hạ Vân Tự bật cười. “Mau đi rửa tay rồi dùng cơm.” Sau đó thấy nhũ mẫu của Ninh Nghi đi vào điện một mình thì hỏi: “Ninh Nghi đâu?”
Nhũ mẫu nhún người đáp: “Chơi với đại điện hạ mệt quá nên nô tỳ để ngài ấy ngủ một giấc rồi đút cơm sau.”
Hạ Vân Tự gật đầu, coi như đồng ý, nhũ mẫu bèn cáo lui. Ninh Nguyên ngồi vào bàn, mặt còn tươi cười. “Lục đệ càng ngày càng dễ thương.” Sau đó lại thở dài. “Nếu sinh sớm vài năm thì hay biết mấy, bây giờ bọn con có thể cùng học chung với nhau.”
Hạ Vân Tự khẽ mỉm cười. “Con không biết đề phòng các đệ đệ của mình gì cả, di mẫu vốn muốn đợi con lớn thêm một chút mới có nó nữa kìa.”
Cách nhau mười tuổi, nói gần không gần nhưng nói xa thì cũng không xa. Hoàng đế đang tuổi tráng niên, sau này Ninh Nghi dần lớn lên, không biết có suy nghĩ gì không nữa.
Nàng không muốn nó tranh giành, nhưng nàng sợ đến lúc đó ngay cả nàng cũng không thay đổi được cách nghĩ của nó.
Ninh Nguyên gắp một viên thịt chiên giòn cho vào miệng nhai, vừa nghe tiếng lạo xạo vừa nhìn Hạ Vân Tự.
Nhìn xem, đây là di mẫu của nó.
Nó sớm đã phát hiện vì không muốn huynh đệ nó có hiềm khích mà di mẫu hao tâm tổn sức nhiều. Như thế là muốn tốt cho nó, cũng tốt cho lục đệ.
Bây giờ cư nhiên có người dám dùng chuyện này để xúi giục nó.
Nó rất xuốn lôi Trương Xương ra đánh một trận.
Sớm muộn gì nó cũng sẽ lôi hắn ra đánh một trận!
——
Trong Kính Hiền Điện, Vĩnh Minh Cung, Đức Phi nghe Trương Xương bẩm báo lại thì rất vui mừng, ngay cả khẩu vị cũng tốt hơn, bữa tối còn dùng thêm nửa chén.
Dùng bữa xong, nàng ta dựa vào trường kỷ, nhắm mắt ngẫm nghĩ một lát rồi bật cười thành tiếng.
Đại hoàng tử à…
Không hổ là đứa trẻ lớn lên trong cung, Trương Xương chỉ mới nhắc nhở một câu mà nó đã nói hôm nào bàn tiếp, chứng tỏ trong lòng đã nhen nhóm ý nghĩ này từ lâu, sớm muốn làm gì rồi cho nên mới gấp gáp túm lấy Trương Xương làm tay chân cho mình.
Đúng là một đứa bụng dạ khó lường. Thường ngày nhìn nó đối xử rộng lượng với các đệ đệ, ngay cả nàng ta cũng bị gạt, cho rằng nó thật sự hiền lành độ lượng, giống hệt người mẹ vô dụng của nó.
Nàng vốn định chơi chiêu mưa dầm thấm đất, không ngờ nó lại không đơn giản như vậy, hoàn toàn khác với mẹ đẻ của mình, ngược lại giống Thần Phi mưu mô xảo quyệt kia hơn.
Ha, chắc chắn Thần Phi không thể nào ngờ được điều này.
Nàng ta không biết rốt cuộc Thần Phi là thật lòng hay muốn lợi dụng đại hoàng tử, nhưng nàng ta cũng có con trai, biết bất luận là dạng nào thì đều không thiếu hao tâm tốn sức. Trời lạnh sợ con rét, trời nóng sợ con nổi sảy, con bệnh là trông chừng cả đêm lẫn ngày, điều này nàng ta cũng từng trải qua.
Nếu một ngày nào đó đứa con nuôi mà mình hết lòng dạy bảo hại chết đứa con ruột…
Nghĩ đến đây, Đức Phi cảm thấy trong lòng vô cùng sung sướng.
Đến lúc đó, không chỉ khiến lục hoàng tử được hoàng đế yêu thương biến mất mà đại hoàng tử cao quý cũng không còn.
Thần Phi bị kẹt ở giữa sẽ đau đớn đến nhường nào?
Có lẽ nàng ta sẽ bảo vệ đại hoàng tử, nhưng đó lại là hung thủ giết con mình; nếu không bảo vệ, vậy hy vọng cuối đời của nàng ta sẽ…
——
Thời tiết dần ấm lên, những thủ tục của việc tuyển tú ba năm một lần cũng được định ra.
Vẫn là thái hậu, các thái phi và sáu cục cùng chọn sơ qua, lập một danh sách, vẽ tranh chân dung rồi đưa đến Tử Thần Điện.
Hoàng đế vẫn không hứng thú cho lắm, danh sách và tranh chân dung đưa tới Tử Thần Điện cho có lệ rồi được chuyển tới chỗ ba vị phi tần.
Ba năm trước, người nắm quyền vẫn là Thuận Phi, Hạ Vân Tự chưa từng xem kỹ mấy thứ này. Nhưng bây giờ nàng là người đứng đầu các phi nên đương nhiên nó sẽ được đưa đến chỗ của nàng trước. Cả một chồng giấy cao ngất đặt trên bàn, tranh chân dung thì cuộn lại chất đầy mấy cái rương lớn, trông cũng rình rang ra phết.
Hạ Vân Tự nhàn nhã lật danh sách ra xem rồi đưa mắt nhìn mấy cái rương kia, bảo Oanh Thời: “Em và Yến Thời cùng xem đi, thấy ai đẹp thì đặt riêng ra cho ta.”
Oanh Thời mỉm cười đáp: “Nương nương định sang Dục Tú Cung xem thử à? Phải mấy ngày nữa họ mới vào.”
“Đi xem thử?” Hạ Vân Tự cười khẽ, lắc đầu bảo: “Đâu có rảnh dữ vậy, đợi đến lúc lên điện rồi xem. Ta chỉ muốn chọn vài bức đẹp đẹp treo lên ngắm cho vui mắt thôi mà.”
Oanh Thời ngớ người ra thấy rõ, không hiểu ý của nàng nhưng vẫn lui xuống làm theo.
Hạ Vân Tự chậc khẽ vài tiếng. Trời cũng đã gần tối, nàng lười đọc sách nên bèn giở bản danh sách đang cầm trên tay ra lật xem thử.
Xưa nay hoàng đế không để tâm lắm đến chuyện này, cả hậu cung đều biết. Ngay cả năm nàng vào cung y cũng không quan tâm, mãi đến khi sắc phong, nhìn thấy nàng thì y mới biết nàng tiến cung.
Đối với một hoàng đế, điều này rất tốt. Không ham mê sắc đẹp là một hoàng đế tốt.
Nhưng lần này thì khác. Lần này nàng và Đức Phi đã đối chọi với nhau, dù gì Đức Phi cũng có kinh nghiệm hơn, nàng ta gạt người mà nàng muốn giữ thì nàng cũng không tiện phản bác ngay trước mặt được.
Cho nên lần này y phải có mặt. Bây giờ còn gần hai tháng nữa là đến ngày đó, y nhất định phải khuyên y đích thân đi.
Về phần những bức tranh được treo lên này, đương nhiên nàng có dụng ý của mình.
Đêm đó y không đến Vĩnh Tín Cung, chỉ sai cung nhân đến báo lại là tấu chương còn chưa phê xong, bảo nàng đi ngủ trước. Nàng bèn mang những bức tranh mà mấy người Oanh Thời đã chọn ra xem một lượt.
Trước nay hậu cung chưa bao giờ thiếu mỹ nhân, muốn tìm được một người có nhan sắc khuynh thành khiến người ta phải trầm trồ trong đống tranh này không phải là dễ, phần lớn là xêm xêm với những phi tần trong cung hiện nay, chẳng qua là trẻ trung hơn, tràn đầy sức sống hơn.
Nhưng cũng có ba người là nổi trội hơn cả. Hai người thanh thoát, một người diễm lệ làm nàng không khỏi ngắm nhìn lâu hơn.
Thưởng thức xong, Hạ Vân Tự nhìn ngó xung quanh, chỉ vào bức tranh kiều diễm nhất. “Gỡ bức tranh sơn thủy trên tường xuống, treo cái này lên.”
Bức tường kia đối diện với trường kỷ, bất luận là hoàng đế ngồi trên trường kỷ nói chuyện với nàng hay là ngồi trên bàn cơm cách đó vài bước cũng đều có thể nhìn thấy bức tranh treo ở đó.
Sau đó nàng lại tìm hai nơi khác để treo chân dung của hai giai nhân thanh thoát kia. Cũng là những vị trí bắt mắt, dễ thu hút ánh nhìn.
Chiều tối ngày hôm sau, hoàng đế đến Vĩnh Tín Cung, lúc ấy nàng đang bi bô tập nói chuyện với Ninh Nghi, nghe nói y đến mới đứng dậy, vào điện sau y một bước.
Vừa vào trong điện liền thấy vẻ mặt y đầy nghi hoặc. Y ngồi xuống trường kỷ nhìn bức tranh kia, hỏi nàng với vẻ khó hiểu. “Sao tự nhiên lại treo nhiều tranh mỹ nhân như thế?”
“Đẹp không ạ?” Nàng tươi cười bước tới, nhẹ nhàng kéo y đứng dậy, dắt y đến ngắm giai nhân kiều diễm nhất. “Thần thiếp cảm thấy người này đẹp nhất, hoàng thượng thấy sao?”
Đi đến gần y mới để ý thấy tên và con dấu của họa sĩ ở góc dưới bức họa, lúc ấy bèn bật cười vì hiểu ra. “Đây là chân dung của tú nữ năm nay à?”
“Vâng ạ.” Hạ Vân Tự bình thản gật đầu. “Thần thiếp cảm thấy mỹ nhân sống động như thật, thú vị hơn mấy bức tranh sơn thủy kia nhiều nên bèn sai người đổi đi.”
“Nàng cũng biết cách tận dụng quá nhỉ.” Y nghe thế thì bật cười, ngước mắt nhìn lần nữa rồi tùy nàng treo ở đó.
Danh sách chương