Một thân ảnh rơi từ trên lầu xuống, mọi người trong bữa tiệc tá hỏa. Thân ảnh người đó rơi xuống, máu bắn tung tóe. Một người hô lớn:

- MAU GỌI CỨU THƯƠNG ĐI, NHANH LÊN.

Tuệ Nhi nhìn người vừa rơi xuống, mặt mày tái mét, sững sờ, mắt bắt đầu ngân ngấn lệ. Từng giọt nước mắt bắt đầu rơi, cô chạy tới bên thân ảnh chứa đầy máu đỏ lay lay.

- Mộc Linh, mày bị sao vậy? Tỉnh lại đi mà. Mộc Linh..

Cô sợ hãi, cô sợ mình mất đi người bạn thân thiết này. Cái cảm giác này... cái cảm giác lo sợ đó lại đến. Từng mảng kí ức đau buồn hồi nhỏ của cô lại đến. Cái kí ức đó đã hành hạ cô bao nhiêu năm rồi và giờ nó lại quay lại với chính người bạn thân nhất của cô. Trình Mộc Linh,

" Tò..te, Tò.. te.." Tiếng xe cứu thương đến, các bác sĩ đưa Mộc Linh lên xe cứu thương đi nhanh tới bệnh viện cấp cứu. Tuệ Nhi vẫn khóc. Đã 12 năm rồi, cô như đã quên cái kí ức kinh khủng đó nhưng nó lại đến. Minh Ngôn đỡ cô dậy, tay ôm chầm lấy cô, giọng an ủi.

- Không sao đâu. Mộc Linh chắc chắn sẽ không sao đâu. Em nín đi. Chắc chắn mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Minh Hoàng đứng quan sát, hắn có chút ngỡ ngàng, tức giận và lo lắng. Ngỡ ngàng vì ba năm yêu nhau đây là lần đầu tiên hắn thấy Tuệ Nhi khóc, lần đầu tiên cô trở nên yếu đuối kì lạ. Hắn tức giận vì khi Tuệ Nhi khóc người đỡ cô,ôm cô, vỗ về cô không phải là hắn mà là người đàn ông khác. Cảm thấy lo lắng vì sợ cô sẽ bị tổn thương, sẽ làm điều dại dột.

Tuệ Nhi sau nửa tiếng khóc, cô buông anh ta,cô nó kèm tiếng nấc tiếng nấc.

- Thầy.. em muốn.. đi đến..bệnh viện..

Mình Ngôn nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, anh cảm thấy lồng ngực mình khó chịu. Anh gạt bỏ những sợi tóc dính trên mặt cô, lau nước mắt trên mặt cô, dịu dàng.

- Được, chúng ta đi.

Anh chạy nhanh đi lấy xe. Tuệ Linh lâu hết nước mắt trên mặt, ánh mắt trở nên dữ tợn khiến ai nhìn vào cũng quên mất dáng vẻ yếu đuối của cô vừa rồi. Cô siết chặt tay, móng tay ấn sâu trong lòng bàn tay, gằn giọng.

- MỘC LINH, TAO NHẤT ĐỊNH SẼ TÌM RA ĐƯỢC NGƯỜI HẠI MÀY. DÁM ĐỘNG ĐẾN MÀY COI NHƯ ĐỘNG ĐẾN TAO. CHẮC CHẮN KẺ ĐÓ SẼ KHÔNG ĐƯỢC YÊN ỔN.

Minh Ngôn lấy xe ra đỗ trước mặt cô. Tuệ Kinh mở cửa xe bước vào họ phóng nhanh tới bệnh viện.

~ Bệnh viện~

Trước cửa phòng cấp cứu một bóng hình nam ngồi đó, tay đan xen vào nhau đặt trên trán, ánh mắt nhắm lại, vẻ mặt lo lắng. Tuệ Nhi chạy vội đến trước cửa phòng phẫu thuật. Cô lại đến chỗ người đàn ông đó, nắm tay anh ta, hốt hoảng.

- Anh Trình Khang, Mộc Linh sao rồi ạ? Trình Khang là anh trai của Mộc Linh. Anh ấy hơn Tuệ Nhi và Mộc Linh 4 tuổi.

Trình Khang nhìn vào đôi mắt đen láy của cô, lắc đầu. Tuệ Nhi hiểu ý, buông tay ra, ngồi một chỗ, mắt hướng về phía phòng bệnh. Minh Ngôn ngồi xuống cạnh cô.

-------- 3 tiếng sau------

Đèn phòng phẫu thuật tắt, bác sĩ đi ra,mọi người liền chạy tới, gấp gáp.

- Bác sĩ em gái tôi sao rồi ạ?

- Cậu ấy không sao chứ.

Vị bác sĩ cởi khẩu trang, ánh mắt chứa sự dè dặt.

- Cô Mộc Linh tuy ngã từ trên cao nhưng cấp cứu kịp thời không nguy hiểm tới tính mạng. Tuy nhiên do bị đập đầu mạnh ảnh hưởng chút tới não lên có nguy cơ mất trí nhớ.

Mọi người thở phào nhưng trong lòng ai cũng có chút lo lắng. Mộc Linh tuy không mất mạng nhưng lại rơi vào tình trạng mất trí nhớ vậy là mọi chuyện trước giờ nó sẽ quên hết sao?

- Vậy bác sĩ phải làm thế nào ạ? có chữa được không?

- Chỉ là tạm thời nên chắc có thể khôi phục lại. Mọi người cũng nên vui vẻ chút đi. Hiện tại cô ấy đang hôn mê, đợi cô ấy dạy mọi người hãy vào thăm.

- Vâng cảm ơn bác sĩ.

Vị bác sĩ kia sau đó liền đi luôn.

Tuệ Nhi thở dài hướng ánh mắt về phía phòng bệnh.Thật maymắn làm sao. Tuệ Nhi lẩm bẩm.

- Mau khỏe nhé, Trình Mộc Linh.

~ End chap 5~

chap sau sẽ kể về kí ức đau buồn của Tuệ Nhi nhé.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện