Phải biết rằng Bắc Nhạc cuồng nhân chỉ là một chủ thể vô thức, đang lúc ngủ say bỗng cảm thấy một cơn đau nhức ở lưng, đồng thời một cỗ sát khí đánh úp về phía hắn, lông tơ sau gáy tức khắc dựng đứng, cảm tính nhanh nhạy của người luyện võ cho hắn biết. Địch nhân trí mạng đã đến!

Dùng sức tránh thoát khỏi cơn buồn ngủ, vừa mở mắt ra liền phát hiện bản thân nằm ở dưới một gốc cây thấp bị gãy đôi, phỏng đoán theo cơn đau nhức ở lưng có lẽ đây là kết quả khi đập vào thân cây. Không kịp suy nghĩ vì sao lại tỉnh dậy ở nơi hoang dã này, cảm giác được địch nhân chậm rãi đi đến trước mặt, ý thức được đối phương muốn bắt sống hắn, không chờ đối phương vươn tay điểm huyệt, lập tức nhảy lên tung chưởng nghênh địch.

Nước mưa lạnh băng trút xuống làm suy nghĩ của hắn dần trở nên rõ ràng. Tập trung nhìn kĩ, hóa ra đối thủ là một lão đầu nhi gần đất xa trời. Thấy lão đầu nhi già như vậy, sát khi của Cuồng nhân thoáng cái biến mất không ít.

“Lão đầu nhi, yêm không muốn đánh với ngươi. Một thân xương cốt của ngươi không chịu nổi đòn của yêm! Biến biến biến!” Bắc Nhạc cuồng nhân nghiêng người né tranh công kích của lão nhân, phất tay vô lực đuổi lão đầu nhi đi. Yêm còn phải dụng công phu nghĩ xem tại sao lần này lại chạy loạn trong lúc ngủ nữa rồi!

Lão đầu nhi không hiểu hảo tâm của Cuồng nhân, bị thái độ cuồng vọng của hắn kích động, cười lạnh một tiếng, không những không lùi mà còn tiến đến, hoàn toàn là bộ dáng không bắt được hắn thề không làm người.

Lúc mới bắt đầu Cuồng nhân còn thực khinh thường lão đầu nhi dung tục này, tuyệt nhiên không muốn đánh với lão. Nhưng đánh đánh mấy chiêu liền phát hiện lão nhân này rất lợi hại.

Con bà nó! Gần đây sao vận khí của yêm kém lại kém đến mức này! Luôn gặp phải cao thủ mà chẳng hiểu mô tê gì, lúc trước cái tên kia…

Nước hồ dập dờn, sóng bích ngàn dặm, bản thân hắn vì mới hung hăng trêu đùa gã con rể tướng quân kia một phen mà tâm tình vui vẻ, ngay lúc hắn hân hoan phấn chấn nhấm nháp vịt hoang Động Đình, lại xuất hiện một tên bạch diện thư sinh giống đại cô nương…

——Yêm thao tổ tông mười vạn đời nhà ngươi!!!

Lão tử muốn cắt tiết tươi tên ranh con thỏ đế kia!

Thực bất hạnh, Bắc Nhạc cuồng nhân nhớ lại đoạn chuyện cũ nghĩ mà kinh kia.

Tên tiểu bạch kiểm biến thái! Tên vương bát đản thèm người thao (f*ck)! Dám đến thao lão tử! Con bà nó, tiểu tử ngươi rửa đầu sạch sẽ cho yêm! Đợi yêm tìm thấy ngươi, không vặt đầu ngươi xuống làm bình đi tiểu, lão tử sẽ mang họ của ngươi!

Nhất thời lửa giận của Cuồng nhân bốc lên ngùn ngụt, không nghe rõ lão đầu nhi há mồm nói gì với hắn, dưới cơn giận, dùng hết công lực toàn thân, công lực không thể khống chế, một chưởng đánh bay lão đầu nhi ra ngoài.

Cuồng nhân đang trong cơn giận chẳng quan tâm địch nhân sống hay chết, vùi đầu bỏ chạy.

Hắn muốn tìm tên tiểu tử vô liêm sỉ kia tính sổ!

Về phần có tìm được hay không…, tạm thời hắn không nghĩ nhiều như vậy.

.

Bằng với phương pháp tìm ngươi của Cuồng nhân lão huynh, đương nhiên không có khả năng tìm được Đăng Tiêu lâu chủ hành tung bí ẩn. Cục tức nghẹn trong người không có chỗ ra, dứt khoát chạy đến kinh thành tìm tên chán ghét kia gây chuyện đi cho rồi.

Về phần nhân vật bị Bắc Nhạc cuồng nhân chán ghét đến cực điểm hiển nhiên không biết đại nạn sắp đổ xuống đầu, đang ở trong phủ mở đại yến hội khoản đãi khách khứa tứ phương mừng sinh nhật ái thê.

Cái gì gọi là khách không mời, chỉ cần nhìn người đang đĩnh đạc ngồi trên mái hiên chính môn đại sảnh phủ tướng quân sẽ biết.

Khách nhân của mình thích ngồi trên nóc nhà nguy hiểm kia, làm chủ nhân thật khó mà nói gì được. Nhưng ngươi cứ ngồi yên đi, ta cũng không ngại ngươi mang món ngon rượu ngọt lên nóc nhà mà ngốn; nhưng ngươi đừng vừa ăn vừa ném xương xuống dưới chứ, hơn nữa mỗi lần đều ném chính xác vào bát người ta như thế. Làm cho người giúp việc nhà con rể tướng quân phải đổi bát đổi đĩa đến mức trong lòng đã bắt đầu thống hận tên mãng hán (nam tử lỗ mãng) mang mặt nạ ma quỷ đồng đen gây cho y bao khổ cực kia.

Con bà nó, tiên sư nó! Ngươi tốt nhất ngã khỏi mái hiên đi, mông vỡ thành hai nửa càng tốt!

Người giúp việc đến từ phương bắc đáng thương chỉ có thể dùng ánh mắt oán hận nhìn chòng chọc vào đại hán trên nóc đại sảnh đối diện để phát tiết bất mãn trong lòng, nhìn thấy trong bát chủ nhân xuất hiện thứ không nên có nào đó cũng chỉ có thể ngoan ngoãn lấy một bộ bát đĩa từ chồng bát sạch đã sắp sẵn bên cạnh để thay.

Người làm chủ tất nhiên lòng tràn đầy lửa giận, mà làm kẻ làm khách thì cũng lòng tràn đầy xấu hổ. Có mấy kẻ sợ thị phi đã nghĩ đến chuyện tìm lí do rời đi.

Nhân vật chính của ngày hôm nay, nữ nhi của tướng quân, thê tử của Trịnh Trường Tắc, Trịnh Âu Dương Nguyệt Cầm lúc đầu yến hội có lộ diện một chút, sau đó vì thân thể không khỏe đã nhanh chóng rời khỏi bàn tiệc. Nàng vừa mới đi, vị khách không mời kia đã lập tức đến. Trịnh phu nhân đang nghỉ ngơi ở hậu viện được hạ nhân bẩm báo về chuyện ở tiền thính, nghe nói vị mãng hán từng năm lần bảy lượt tìm phu quân nàng gây sự lại xuất hiện; kỳ quái là nàng không đến tiền thính giải vây cho phu quân, chỉ ngồi trong phòng yên lặng suy nghĩ điều gì.

“Xin hỏi vị tráng sĩ, kẻ hèn này đến cùng đã đắc tội với tráng sĩ ở chỗ nào, làm tráng sĩ phải bao lần chân trời góc bể tìm kiếm gây chuyện?” Con rể tướng quân Trịnh Trường Tắc thân là chủ nhân không thể nhịn được nữa, rút cuộc mở miệng dò hỏi.

Đại hán ngồi ở nóc nhà đối diện, một tay cầm móng heo một tay nâng vò rượu, một hồi cắn một hồi uống, bận rộn đến quên cả trời đất.

“Ngươi nói gì thế? Nói lớn lên chút, yêm không nghe được!”

Đại hán cầm xương móng heo còn lại tùy tay ném một phát, vừa vặn ném vào trong bát của Trịnh Trường Tắc cách xa ít nhất mười lăm thước, đánh ợ một cái, luồn tay vào trong ngực sờ sờ, lấy ra một chiếc khăn lụa.

Quái lạ! Đây là cái gì? Sao lão tử lại có thứ này? Ném!

Khăn lụa vừa mới bị đại hán quăng đi lại bị chụp trở về.

Quên đi, vẫn là giữ lại. Cứ giữ lại làm khăn lau mồ hôi cũng được.

Thuận tay dùng khăn lụa lau lau mỡ quẹt quẹt miệng, nhét lại khăn lụa vào ngực. Tiếp tục sờ a sờ…

A, thấy rồi, chính nó!

Đại hán lấy ra từ trong ngực vài viên cầu trơn nhẵn màu đen.

“Xin hỏi tráng sĩ…” Trịnh Trường Tắc quả thực đang định thành thành thật thật hỏi lại một lần.

“Lão bạch kiểm, nhìn tuổi ngươi không quá bốn mươi, sao nói chuyện so với lão tử sắp ợ rắm còn con mẹ nó lìu xìu yếu ớt! Lão tử không có nhiều thời gian nghe người dài dòng như vậy! Hôm nay yêm đến đây ăn một bữa của ngươi, cũng không có gì báo đáp ngươi, giờ đốt cho ngươi hai cái pháo cho ngươi hảo hảo mà náo nhiệt một phen, có được không? Ha ha!”

Pháo? Đợi đến khi Trịnh Trường Tắc thấy rõ cái viên màu đen trong tay đại hán, sắc mặt đại biến. Đây không phải là…?!

Đại hán mang mặt nạ ma quỷ đồng đen nhếch miệng cười to: “Lão bạch kiểm, người biết đây là cái gì sao? Hắc hắc! Nhìn đoán không ra lão tiểu tử ngươi cũng có chút kiến thức giang hồ.”

Cầm viên đen đen tung lên tung xuống, “Ở trên đương yêm gặp được một đám tiểu quỷ hô to gọi nhỏ, nói là họ Lôi gì đấy, tên nào cũng bố láo muốn chết! Đụng vào người khác đã không chịu bồi thường, lại còn nói là lỗi của tiểu cô nương nhà người ta. Lão tử thấy ngứa mắt, thay bọn họ dạy bảo cái lũ đó, bắt nguyên cả đám tiểu tử kia treo lên cây trong rừng, lần lượt đánh đòn từng đứa, một tên tiểu tử lén ném cái này về phía lão tử, kết quả… Hắc hắc.” Cái cười kia của đại hán đầy ý vị a!

“Trên đường dùng mất vài viên, vừa hay còn lại ba viên, thấy trong phủ ngươi rộn ràng náo nhiệt thế này, lão tử liền đến góp góp thêm tí nhiệt. Lão bạch kiểm, ngươi nói xem viên pháo đầu tiên ném chỗ nào thì tốt?”

Mở tròn mắt không ngừng nhìn chằm chằm mấy viên pháo đen, mấy viên tròn bay lên bay xuống trong tay đại hán, tim Trịnh Trường Tắc cũng theo đó mà nảy lên thình thịch.

“Nơi… Nơi này chính là kinh thành, ngươi ngươi ngươi…” Môi Trịnh Trường Tắc dường như cũng phát run.

“Kinh thành thì sao! Trong kinh thành không cho đốt pháo?” Đại hán liếc mắt.

“Quân sĩ bảo vệ thành sắp chạy đến, cái này khác với pháo bình thường, chính… Chính là phủ đệ này sẽ bị hủy hơn phân nửa, kẻ hèn này cũng sẽ phải gánh trách nhiệm lớn! Ngươi không thể…” Trịnh Trường Tắc run rẩy chỉ về phía đại hán nói: “Đến cùng ta có hận gì oán gì với ngươi? Ngươi lại muốn hại ta như vậy!”

Khách khứa dự tiệc đã đứng dậy, không ai biết biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng người nào cũng biết pháo này nhất định khác pháo bình thường, nếu không Trịnh Trường Tắc đã không sợ hãi đến mức đó.

Nhàm chán đưa ngón tay ngoáy ngoáy lỗ tai, đại hán nói cực kỳ vô lý: “Ngươi có làm sao thì liên quan cái rắm gì với lão tử! Nói mau! Quả pháo đầu tiên ngươi muốn yêm giúp ngươi ném tới chỗ nào!”

“Ha ha, vẫn là vị tráng sĩ này chớ nói đùa. Tuy rằng trong kinh thành không cấm đốt hoa khói pháo trúc, nhưng trong tay tráng sĩ thật sự chỉ là pháo trúc bình thường sao? Nếu thật sự tráng sĩ muốn náo nhiệt, bản quan lập tức cho đám hạ nhân đi mua chút hoa khói pháo trúc đến đốt, ngươi thấy được không?” Phủ doãn kinh thành đến làm khách ra mặt lên tiếng. Nghe khẩu khí Trịnh Trường Tắc, việc đại hán này muốn ném pháo tựa như liên quan đến an nguy của kinh thành, hắn cũng không thể không ra mặt.

“Không được! Nếu lão bạch kiểm không chịu chọn, lão tử chọn thay hắn!” Đại hán cười hì hì một câu bác bỏ ý kiến của phủ doãn kinh thành, giơ tay lên, ném ra một viên pháo đen.

Viên pháo đen từ trên không rơi xuống phòng chứa củi ở hậu viện, biến mất tăm hơi.

Một, hai, ——đùng!

Tiếng nổ vang dội chấn động hơn nửa kinh thành!

Một trận gỗ vụn khói đặc cuộn lên, sau đó liền thấy ánh lửa bốc lên tận trời!

Hậu viện phủ tướng quân vang lên tiếng đánh kẻng tiếng báo động tiếng dập lửa hỗn độn. Ngoài phủ tướng quân cũng truyền đến rõ ràng tiếng mọi người la hét hoảng sợ.

Tất cả chủ khách nô bộc ở đây đều ngây ra như phỗng.

“Ha ha ha!” Tiếng cười khoái trá vang lên, có người vỗ tay cực kỳ vui vẻ.

“Thật là quả pháo lợi hại! Quả nhiên náo nhiệt! Ha ha!”

(“Náo nhiệt” có nghĩa là tưng bừng sôi nổi, nhưng tách từ thì “náo” là ồn ào ầm ĩ, “nhiệt” là nóng bức. Đốt pháo cháy nhà tất nhiên là đủ nóng, đủ ồn =)))

“Nổ chết người…” Trong đám khách khứa, một thư sinh đang dại ra lẩm bẩm.

“Rắm thối! Lão tử sẽ không làm nổ chết người! Vừa rồi lão tử đã đuổi hết người bên kia đi rồi! Nổ chết người thì còn náo nhiệt cái rắm!” Đại hán bất mãn với bình luận của kẻ khác, lớn tiếng phản bác.

“Đồ điên! Đồ điên!” Trịnh Trường Tắc mắng đi mắng lại như niệm kinh.

“Trịnh đại nhân, hay là thỉnh lão tướng quân đến đi… Này…” Có người kéo tay áo Trịnh Trường Tắc.

Trịnh Trường Tắc sững sờ nửa ngày, được khách khứa xung quanh nhắc nhở, vội vàng dặn gã sai vặt bên người: “Nhanh! Nhanh đi thỉnh tướng quân đến! Ngoài ra, nhanh bẩm báo việc này cho Thành Vương! Người đâu! Nhanh đưa các vị khách quý dời bước! Nhanh nhanh nhanh!”

Đại hán vui vẻ hớn hở nhìn Trịnh Trường Tắc loạn thành một đám, tâm tình nhất thời tốt hẳn lên. Nhìn viên pháo đen trong tay, nghĩ nghĩ không biết có nên để dành lại một viên cho cái tên tiểu bạch kiểm vô sỉ kia không!

Không! Tiểu bạch kiểm vô sỉ kia cứ để chính tay lão tử đến dạy bảo!

Vừa nghĩ đến tên tiểu bạch kiểm kia, cơn tức giận với lão bạch kiểm càng thêm sôi trào. Giơ tay lên, một viên pháo đen ném về phía hoa viên con rể tướng quân đã tốn cả đống bạc để kiến tạo.

Trịnh Trường Tắc vừa thấy được hướng bay của viên pháo, nghĩ đến hoa cỏ tâm huyết của gã trong hoa viên, cả khuôn mặt tức thì xanh mét. Ánh cừu hận trong mắt dường như có thể biến thành thanh kiếm sắc bén. Thế nhưng, gã cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn viên đen đen tròn tròn kia bay về phía tâm huyết của mình, theo tiếng nổ ầm vừa vang lên, tâm Trịnh Trường Tắc cũng lạnh hơn phân nửa.

Bắc Nhạc cuồng nhân! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi! Trịnh Trường Tắc gào lớn trong lòng.

Hạ nhân nghĩ gã đã bị dọa đến ngốc sững, kéo mạnh gã đến chỗ an toàn. Con rể tướng quân cắn chặt răng, dậm chân cùng hạ nhân chạy về phía an toàn bên ngoài phủ.

“Phu nhân đâu? Mau gọi phu nhân cùng chạy!”

Cùng lúc viên pháo đen thứ ba nổ vang trong phủ tướng quân, Thành vương mang theo phần lớn binh mã bảo vệ kinh thành chạy đến. Toàn bộ bao vây phủ tướng quân, người vây xem bị chắn ở ngoài, các loại suy đoán đan xen trong không khí.

Lúc lùng tìm đại hán mang mặt nạ đồng đen kia đã không còn thấy bóng dáng hắn. Tất cả mọi người ở đây không ai nhìn thấy hắn rời đi như thế nào.

“Quan nhân…”

“Phu nhân!”

Âu Dương Nguyệt Cầm nhìn thấy sắc mặt xanh mét của trượng phu, không nói lời nào, dựa sát vào người trượng phu. Cùng trượng phu đứng ngoài phủ đệ, trong lúc xoa dịu lão tướng quân đang nổi trận lôi đình phải trở về sớm từ buổi hầu triều, trong lòng Nguyệt Cầm âm thầm hạ một quyết định.

.

Canh hai, Bắc Nhạc cuồng nhân tháo mặt nạ xuống, ngồi trong phòng ở tiểu khách điếm tự rót tự uống tự vui vẻ.

Vừa nghĩ đến sắc mặt của lão bạch kiểm khi hắn ném ra viên pháo đen kia, đại hán liền vui vẻ uống cạn một ly.

Cũng sắp sang năm mới, thời tiết đã lạnh đến tận xương tủy. Một bầu rượu nóng lúc trời rét căm căm, quả thực không chuyện gì có thể tuyệt vời hơn.

Thêm một hơi một ly rượu xái[1] thơm nồng mười phần, Bắc Nhạc cuồng nhân dường như không cảm thấy lạnh chút nào, chỉ mặc một lớp áo đơn, trong phòng cũng không đốt lò sưởi.

Lúc đi đường cứ mãi luôn nghĩ không biết tại sao vừa ngủ một giấc đã ngủ đến tận ngoại thành Dương Châu, tuy rằng trước kia cũng thường xuyên chạy loạn lúc đang ngủ nhưng chưa bao giờ đi quá xa như vậy. Phần lớn đều tỉnh lại ở một thôn nhỏ gọi là Úc sơn thôn. Cuồng nhân biết đó là gia hương của hắn, lúc hắn nhớ nhà sẽ chạy về, bởi vì phần lớn thời gian đều ở bên ngoài nên đã nhờ Lý bá trông nom đôi đệ muội, mỗi khi về nhà xem đều thấy hai đứa sống tốt lắm, liền biết chúng được Lý bá quan tâm rất nhiều.

Thế nhưng từ khoảng nửa năm trước, cái tật xấu chạy loạn khi ngủ này càng ngày càng lợi hại. Lần trước tỉnh lại cư nhiên thấy mình đang ở Nhạc Dương, song như thế cũng tốt, đằng nào chính hắn cũng đang tính toán đến vùng Động Đình Nhạc Dương. Khi Hoàng Hà có nạn, hắn xuất môn ra ngoài từng ngẫu nhiên nghe được lão bạch kiểm kia muốn đến hồ Động Đình, cho nên rất có thể hắn theo bản năng nhớ kỹ chuyện này mà chạy đến Nhạc Dương. Nhưng sao lần trước tỉnh lại đã chạy đến Dương Châu rồi chứ? Còn lão đầu kia là ai? Sao lại muốn đánh hắn? Có thể nào lúc hắn đang ngủ đã phá hư bảo bối gì của lão? Hay là ngủ đến tận bậu cửa nhà người ta? Nghĩ thế nào đều không ra được! Đau đầu a!

Mệt! Không thèm nghĩ nữa!

Nghĩ nhiều như vậy làm cái gì? Tóc rụng trọc đầu thì làm sao giờ! Yêm không muốn ngày nào cũng phải ăn đậu phụ gạo đâu!

Cuồng nhân chưa bao giờ suy nghĩ tại sao mỗi lần hắn ngủ một giấc liền có thể ngủ mấy chục ngày thậm chí mất tháng. Hắn cho rằng nếu thần tiên có thể ngủ một giấc mấy trăm mấy ngàn năm, thì cho dù phàm nhân có ngủ một vài năm cũng thực bình thường. Thêm nữa khi ngủ hắn vẫn có thể luyện công, so với kẻ khác vẫn cứ lời chán.

Thú vị nhất là lúc ngủ hắn lại nằm mơ, mơ thấy bản thân biến thành một người khác, một tên nông dân trung thực ngốc nghếch. Mấy hành động của tên ngốc kia luôn làm hắn trong mơ cười đau cả bụng, có đôi khi vì quá thích tên ngốc đó mà thật sự không muốn tỉnh dậy khỏi giấc mơ. Nhưng thật đáng tiếc, mơ chỉ là mơ, cho dù trong mơ hắn nhớ rõ ràng đến đâu, khi tỉnh lại những tình tiết trong giấc mơ đều rất mơ hồ, càng muốn nhớ lại thì càng hỗn loạn.

May thay Cuồng nhân không có sở thích để ý mấy chuyện vụn vặt, nghĩ không ra thì không nghĩ nữa, hắn cứ thuận theo cuộc sống của Cuồng nhân hắn.

“Này một viên, này hai viên, này ba viên, viên nào viên nấy đều làm lão bạch kiểm ngươi kinh hãi——” Cuồng nhân vừa uống rượu vừa ngâm nga, hanh hanh, đôi mắt khẽ híp lại.

Lúc đầu cứ tưởng là tiểu tặc leo xà nhà, thầm nghĩ cũng không nên quấy rầy chuyện mua bán của người khác, chỉ cần tên kia trộm đúng chỗ là được. Nhưng tiếng bước chân này rõ ràng đi về phía phòng hắn.

Người của quan phủ? Trong quan phủ cũng có người thân thủ tốt thế này? Cuồng nhân bĩu môi, tuy hắn không muốn đối mặt với quan sai rồi để lại tiền án gì gì đó, nhưng nếu như thật sự đụng vào làm hắn khó chịu thì hắn sẽ một chưởng đánh một tên!

Mũi khẽ nhăn, hít hít, Cuồng nhân hiếm khi nhíu mày. ——Nữ nhân?

Nếu như Cuồng nhân có chút hiểu biết, hẳn sẽ biết loại hoa mai này không phải loại mấy nữ tử giang hồ có thể dùng được.

Tiếng bước chân rất nhỏ dừng trên mái nhà phòng hắn.

Gãi gãi đầu, rất không vui, “Cửa không khóa, đại cô nương cho dù không lo sợ thanh danh, khi vào cũng nhớ giữ cửa mở rộng.”

Một lát sau, thanh âm mềm mại vui tai lại uy nghiêm vang lên: “Không hổ là đương kim đệ nhất cao thủ, thiếp thân đã rất cẩn thận, không nghĩ đến vẫn bị ngươi nghe thấy.”

Cửa vô thanh vô tức bị đẩy vào, một luồng gió hương thổi qua, trong phòng Cuồng nhân có thêm một giai nhân phong tư lả lướt đoán không được tuổi tác.

Cuồng nhân vừa thấy rõ diện mạo người tới, biểu cảm trên mặt tức thì trở nên dị thường kỳ quái, thậm chí… còn có một chút bất an?

“Thật sự là con…” Giai nhân khẽ thờ dài, chậm rãi đến trước mặt Cuồng nhân, vươn hai tay tựa như muốn vuốt ve hai gò má Cuồng nhân.

Bắc Nhạc cuồng nhân vẫn không nhúc nhích, hoàn toàn là vẻ không biết làm thế nào cho phải. Nhìn mặt nạ bên cạnh, muốn đội lên lại cho rằng dù bị nhìn thấy cũng không phải chuyện gì ghê gớm.

“Ta đã đoán có thể nào là con không, quả nhiên… Hài tử đáng thương của ta.”

“Câm mồm! Ai là hài tử của bà! Nữ nhân bà đừng có có mà nhận sai người!”

Sắc mặt giai nhân thoáng trở nên thê lương.

“Ta biết con nhận ra ta, khi đó con đã có thể nhớ được rất nhiều chuyện…” Giai nhân vươn tay muốn chạm đến khuôn mặt Cuồng nhân.

Mắt thấy đôi tay giai nhân sẽ với tới trước mặt, Cuồng nhân nghiêng cổ né qua.

Tay giai nhân chỉ chạm vào hư không, biểu cảm trên mặt không biết là xấu hổ hay là bi ai.

Sau một lúc lâu, “Bà đến làm gì!” Cuồng nhân khó chịu hỏi.

Giai nhân thẳng ngươi lại, “Con không biết ta đến làm gì sao? Con xem lại những chuyện mình đã làm xem.” Nữ tử dùng giọng điệu dạy bảo giận dữ nói.

“Những chuyện yêm đã làm? Yêm đã làm cái gì! Yêm có làm gì đi nữa so ra vẫn kém…” Cuồng nhân bật thẳng người, phẫn nộ điên cuồng quát.

“Hướng Ngọ, đừng giận, đừng giận…” Giọng điệu giai nhân đột nhiên dịu lại, vươn tay nhẹ nhàng đè lại Bắc Nhạc cuồng nhân đang tức giận. Lần này Cuồng nhân không né tránh.

“Ta biết là ta không tốt, là ta có lỗi với các con…”

Cuồng nhân được giai nhân gọi là Hướng Ngọ tựa như không đành lòng nhìn đôi mắt đong đầy nước mắt của giai nhân, quay đầu đi, “Bây giờ bà nói mấy lời này thì có ích gì! Nếu có nói thì bà đến mộ của đa nói cho ông nghe!”

“Ai… Hướng Ngọ, ta có nỗi khổ của ta, con không hiểu.” Đôi mắt giai nhân rưng rưng, nhìn Cuồng nhân cao lớn, thần sắc thê lương.

“Bà vội vàng tới là để biện hộ cho nam nhân của bà? Hy vọng yêm không tiếp tục tìm hắn gây sự? Cái loại người này… Nếu không phải yêm từng phát thệ trước mộ đa, đã sớm một chưởng tát chết hắn!” Vẻ mặt Cuồng nhân tràn đầy hận ý.

“Hướng Ngọ, xem như nương cầu con, đừng tìm hắn gây sự nữa?” Giai nhân cầu xin.

“Bà còn không biết xấu hổ xưng là nương của yêm, năm đó bà cứ thế bỏ lại tiểu đệ tiểu muội, tiểu đệ thậm chí còn chưa cai sữa! Bà! Có người mẹ nào nhẫn tâm như bà không! Nếu như bà không bỏ đi, đa cũng sẽ không…” Đôi mắt Cuồng nhân bỗng nhiên ngầu đỏ.

“Hướng Ngọ, tha thứ cho ta, ta thật sự có lý do bất đắc dĩ, Hướng Ngọ…”

“Cút! Yêm không muốn thấy bà! Bà đừng đến tìm yêm nữa! Yêm sẽ không làm gì bà nhưng nam nhân của bà kia cả đời này yêm sẽ không cho hắn sống yên ổn!” Cuồng nhân vẻ mặt kích động, đôi tay xuy loạn, muốn đuổi giai nhân khỏi cửa.

“Hướng Ngọ, con nghe nương nói…”

“Câm mồm! Bà không phải nương yêm! Nương yêm đã chết từ lâu rồi! Chết cùng đa yêm!” Vẻ mặt Cuồng nhân bắt đầu trở nên không bình thường. Một chưởng đẩy giai nhân ra, muốn giành cửa ra khỏi phòng.

Giai nhân bị đẩy phải lùi lại một bước, thần sắc thay đổi trong nháy mắt, cuối cùng giống như đã hạ quyết tâm gì đó, gọi khẽ một tiếng: “Hướng Ngọ…”

Cuồng nhân khó chịu quay đầu lại, liền nhìn thấy song chưởng của giai nhân đang yên lặng không một tiếng động đánh về nơi yếu hại giữa lưng hắn!

~*~

[1] Rượu xái (二锅头 | nhị oa đầu): Khi cất rượu, sau khi rút hết nước rượu đầu tiên (khoảng 75 độ), lấy xác rượu ra khỏi nồi sàng rê lại, tách rời hạt, lại thêm men và một số loại nguyên liệu nữa rồi cho lại vào nồi quấy đều, tiếp tục lên men chưng cất. Sau 5 ngày sẽ cất được nước rượu thứ hai (khoảng 60 độ). Rượu này thuần khiết, vẫn nguyên mùi vị, tùy nồng nhưng không cay, thơm ngon vô cùng. Nếu được chôn ủ dưới đất thêm một thời gian nữa thì uống càng ngon.

Thật thì tớ không thích từ “xái” lắm, nghe cứ như đồ thừa ‘x’ nhưng mà không biết từ nào khác nên đành dùng tạm từ này của QT.

~*~

Phương danh:

Âu Dương Nguyệt Cầm | 欧阳月琴 | Âu Dương: họ Âu Dương; Nguyệt: trăng; Cầm: đàn; Nguyệt cầm: đàn nguyệt
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện