Ầm! 

 Hổ Tam Âm vừa dứt lời thì cột nước trùng thiên kia liền ầm ầm vỡ vụn hóa thành nước mưa đầy trời giáng xuống. 

 Ngọn lửa kia mặc dù không có ngăn được cột nước nhưng lực lượng đốt cháy kinh khủng đã làm mất đi toàn bộ năng lượng của cột nước, không có lực lượng ngưng tụ thì đó chỉ là cột nước bình thường mà tán loạn đi thôi. 

 Nhưng mà tất cả chỉ là bắt đầu thôi, ngay khi Tịch Thiên Dạ đánh nát một cây cột nước thì mặt nước cũng không có bình tĩnh nữa. 

 Chỉ thấy một, hai rồi ba... không ngừng có cột nước được bắn ra từ trong Mạc Lận Hà, trong chốc lát số lượng của nó đã lên đến hàng ngàn cây, phảng phất muốn xuyên thủng cả thiên địa. 

 Sắc mặt Tịch Thiên Dạ ngưng trọng, không để Hổ Tam Âm tiếp tục chở đám người nữa, với năng lực bây giờ của hắn, tốc độ phi hành cũng chỉ chậm hơn một chút mà thôi. 

 Hắn khẽ vẫy tay một cái, Hổ Tam Âm cùng Liệt Diễm Hùng Sư Vương liền biến thành sinh linh lớn chừng bàn tay ngồi xổm trên vai hắn. 

 Về phần đám người Tô Hàm Hương thì cũng không có rơi xuống từ không trung mà được một thanh kiếm của Tịch Thiên Dạ đỡ lấy. 

 Chiến kiếm trong tay Tịch Thiên Dạ thần kỳ vô cùng, nó có thể tùy ý thay đổi lớn nhỏ, sau khi nó hóa lớn thì đừng nói là chục người, kể cả đến vài trăm người nó cũng chở được. 

 Tịch Thiên Dạ đứng ở vị trí mũi kiếm thi triển ra Ngự Kiếm thuật với tốc độ như ánh sáng xẹt qua chân trời, mấy sát na sau đã vượt qua hơn trăm dặm. 

 Hơn nữa phi kiếm cũng linh hoạt vô cùng, hàng trăm hàng ngàn cột nước bắn tới bọn hắn mà được phi kiếm lách qua rất nhẹ nhàng, nhìn như mạo hiểm nhưng lại cực kỳ bình ổn. 

 "Ngự Kiếm phi hành!" 

 Tô Hàm Hương đang ngồi phía sau phi kiếm, đôi mắt đầy vẻ tò mò, nàng chưa bao giờ nhìn thấy bí thuật thần kỳ như vậy, thế mà lại có thể khống chế một thanh kiếm bay lượn trên bầu trời, hơn nữa nó còn có vẻ rất linh hoạt nữa. 

 Tịch Thiên Dạ không có phi kiếm, phi kiếm chân chính cần phải sử dụng phương pháp luyện chế chuyên môn, quanh năm suốt tháng phải rèn đúc cùng tế luyện mới hoàn thành. 

 Nhưng thanh kiếm này của hắn nói thế nào cũng là pháp bảo cũng miễn cưỡng có thể thi triển được ngự kiếm phi hành thuật bình thường nhất. 

 Trong nháy mắt Tịch Thiên Dạ đã bay ra ngoài trăm dặm, mắt thấy sắp về đến cạnh chiến thuyền rồi. 

 Hung thú dưới mặt nước cũng không thể ngờ tới được việc này, bây giờ nó không phóng cột nước nữa mà dùng cự trảo nhô lên khỏi mặt nước, hung hăng vỗ tới mấy người Tịch Thiên Dạ trên bầu trời. 

 Cự trảo vô cùng to lớn vươn dài từ dưới đáy nước lên không trung cao mấy ngàn trượng, mà lại là một phần thân thể của nó nên linh hoạt hơn cột nước rất nhiều. 

 Cự trảo không ngừng lắc lư trên bầu trời hóa thành từng đạp tàn ảnh bao trùm lên toàn bộ không gian. 

 Hơn nữa bởi vì cự trảo lay động nên thiên địa bộc phát ra gió lốc vô biên, từng đạo cuồng phòng khổng lồ không ngừng vặn vẹo đi tới. 

 Ánh mắt Tịch Thiên Dạ âm lãnh, toàn lực tránh né công kích của cự trảo, lấy tu vi hiện tại của hắn nếu như bị cự trảo đụng phải dù không có chết nhưng nhất định sẽ chịu trọng thương. 

 Còn mấy người Tô Hàm Hương thì phải chết không nghi ngờ. 

 Tô Hàm Hương chăm chú nắm lấy vạt áo Tịch Thiên Dạ, trái tim như bị nhấc lên đến tận cổ họng, những công kích hoa mắt giữa thiên địa này nàng nhìn không rõ ràng, tình huống thế nào cũng không thể phán đoán, nàng chỉ có thể hi vọng rằng Tịch công tử có thể bình an vượt qua kiếp nạn này. 

 Điền Bộ Nguyên nhìn bóng lưng Tịch Thiên Dạ thật sâu, ánh mắt tràn đầy kinh hãi. 

 Kiến thức của hắn còn cao hơn Tô Hàm Hương nhiều, bị một Đại Thiên Vương truy sát nếu bị đổi thành một Thiên Vương phổ thông khác thì sớm đã ô hô rồi. Nhưng Tịch công tử lại bình tĩnh đối đến tận đây. 

 Tịch Thiên Dạ tập trung tinh thần như một đoàn gió ngao du giữa thiên địa vô khổng bất nhập, không lỗ không chui, thứ hắn phải cẩn thận không chỉ là cự trảo được vươn ra từ đáy nước mà còn là gió lốc tràn ngập trong thiên địa, hơi sai sót một chút là có thể bị gió lốc thổi lệch. 

 Mắt thấy Tịch Thiên Dạ sắp trở về bên cạnh Thiên Vương chiến hạm thì hung thú dưới nước hiển nhiên có chút ngồi không yên, một tôn quái vật khổng lồ chậm rãi hiển hiện từ đáy nước, vẻn vẹn lộ ra một điểm đã như một hòn đảo cực lớn. 

 Nhưng hung thú này bây giờ mới nghĩ đến việc hiện thân để ngăn chặn Tịch Thiên Dạ thì hiển nhiên hơi trễ, chỉ công phu sát na về sau Tịch Thiên Dạ đã xuất hiện trên Thiên Vương chiến hạm. 

 "Tịch công tử năng lực thật tốt, vậy mà có thể trốn trở về." 

 Liêm Văn Long nhìn lên thiếu niên áo trắng lên bầu trời lạnh lùng cười nói. Mặt ngoài thì có vẻ tán dương nhưng kỳ thực mang ý trào phúng cực lớn. 

 Nguyên bản Liêm Văn Long nghĩ là Tịch Thiên Dạ vì e ngại hắn nên mới đột nhiên rời đi nhưng hiện tại xem ra Tịch Thiên Dạ đã sớm phát triển trong nước có biến nên mới sớm rút lui. Bất quá, cho dù ngươi phát hiện ra sớm thế nào không phải vẫn ngoan ngoãn trở lại đây sao! 

 "Hẳn là mấy vị không có chào đón?" 

 Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói. 

 "Hoan nghênh, tự nhiên hoan nghênh, có Tịch công tử ở đây thì mấy người chúng ta sẽ càng cường đại hơn nhiều." 

 Cao Bỉnh Hùng cười nói. 

 Ánh mắt mấy người Dương Thiến Băng cùng Cao Bỉnh Hùng nhìn về phía Tịch Thiên Dạ cũng không có nhiều trào phúng như Liêm Văn Long mà tương đối trịnh trọng. 

 Có thể chạy trốn hơn ngàn dặm dưới sự truy sát điên cuồng của Đại Thiên Vương mà vẫn hoàn hảo thì phải có năng lực cực lớn, dù bất cứ ai trong bọn họ cũng không làm được. 

 Mà Tịch Thiên Dạ lại không chỉ có một người, hắn còn phải dẫn theo một đám người quay trở về chiến hạm nữa. 

 Có thêm anh kiệt như thế gia nhập vào lại thêm bọn họ hợp sức kháng địch chưa hẳn không thể vượt qua được ải gian nan này. 

 "Mấy người các ngươi lên thuyền trước đi." 

 Tịch Thiên Dạ dặn dò mấy người Tô Hàm Hương, chiến đấu với hung thú dưới đáy nước kia ngoại trừ cao thủ Thiên Vương cảnh thì những người khác cũng không giúp ích được gì. 

 Tô Hàm Hương cũng hiểu việc, không dám hỏi nhiều liền mang theo đám người Tần Tâm Duyệt cùng Điền Bộ Nguyên trở về chiến hạm tụ tập cùng với đám người trên thuyền. 

 Về phần đám người trên thuyền đã sớm bị tình cảnh trước mắt dọa đến sắc mặt trắng bệch, bọn hắn chưa từng gặp qua hung thú đáng sợ như vậy, vẻn vẻn chỉ mới lộ ra phần lưng mà đã lớn hơn vạn trượng, quả thực không thể tưởng tượng nổi. 

 Cao Bỉnh Hùng ngưng trọng nói. 

 "Cái gì, Nguyên Long Huyền Linh Quy?" 

 Sắc mặt Liêm Văn Long nhăn lại, Nguyên Long Huyền Linh Quy chính là sinh vật thượng cổ dị chủng, còn đáng sợ hơn hoang thú bình thường không biết bao nhiêu lần, hoang thú Đại Thiên Vương cảnh phổ thông đã khiến bọn họ tuyệt vọng mà con này còn đáng sợ hơn nhiều so với tưởng tượng của họ. 

 Không chỉ có Liêm Văn Long mà Dương Thiến Băng, Qủy Đầu Đồng cùng mấy vị Thiên Vương khác cũng khó coi vô cùng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện