Chương 837
Liêm Văn Long cùng Dương Thiến Băng cũng trợn tròn mắt lên nhìn, nửa ngày sau vẫn chưa kịp phản ứng.
"Cái này..." "Thế này là thế nào...?”
Hai người nhìn nhau, căn bản không cách nào giải thích được tình huống trước mắt.
Hai người bọn họ đều là tồn tại cấp Thiên Vương, có kiến thức khá rộng rãi nhưng tình huống trước mắt này cũng không thể nào hiểu được.
Rõ ràng đã tự bạo, uy lực kia cũng phù hợp với năng lực của tự bạo nhưng tại sao Mặc Nham Qủy Ngạc lại có thể còn sống? "Đây không phải là tự bạo chân chính mà chỉ là một thuật Phân Liệt Trùng Sinh thôi."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
"Phân Liệt Trùng Sinh Thuật là cái gì?" Liêm Văn Long tràn đầy nghi hoặc. "Mời Tịch công tử chỉ giáo."
Dương Thiến Băng nghe vậy tiến lên ôm quyền nói, hắn đã nói như vậy thì hiển nhiên là biết được nguyên do.
"Cái gọi là Phân Liệt Trùng Sinh chính là từ bỏ thân thể nguyên bản của mình sau đó tạo ra một thân thể mới. Về bản chất thì nó không phải tự bạo mà là một loại thoát xác.
Nhưng hiển nhiên việc thoát xác này phải chịu một đại giới không nhỏ, đầu Mặc Nham Qủy Ngạc kia mặc dù vẫn còn sống nhưng đã tự bạo mất thân thể lúc đầu rồi nên không còn là hoang thú Thiên Vương cảnh nữa."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Đám người nghe vậy theo bản năng nhìn về phía Mặc Nham Qủy Ngạc.
Quả nhiên nếu cẩn thận quan sát thì đầu Mặc Nham Qủy Ngạc kia khác biệt với lúc trước, chẳng những thân thể nó nhỏ bé đi rất nhiều mà khí tức nó phát ra cũng trở nên rất bình thường, căn bản không phải là khí tức của một con hoang thú Thiên Vương cảnh.
"Hiện tại nhiều nhất nó chỉ có tu vi Vương cảnh."
Liêm Văn Long nhíu mày nói.
"Mà ta lại cảm giác được hiện tại nó đang rất yếu ớt, sợ rằng chỉ cần một đầu hoang thú Vương cảnh cũng có thể giết chết được nó."
Dương Thiến Băng nói.
"Chỉ là suy yếu tạm thời thôi, chỉ cần cho nó thời gian thì rất nhanh nó sẽ có thể tu luyện trở lại, dù sao thì bản chất của nó vẫn là hoang thú Thiên Vương cảnh."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
"Thiên hạ rộng lớn quả nhiên không thiếu điều lạ, vậy mà lại có một pháp thuật thần kỳ như thế tồn tại."
Dương Thiến Băng sợ hãi than.
"Ghê tởm! Một đầu hoang thú mà lại xảo trá như vậy."
'Tâm tình Liêm Văn Long thật không tốt, vô luận nó thế nào thì hắn đã mất đi một thân thể của hoang thú Thiên Vương cảnh, một tòa bảo sơn di động đã biến mất ngay trước mắt hắn.
Mặc Nham Qủy Ngạc đã bị nhỏ đi một vòng lớn kia quay sang nhìn mấy người Tịch Thiên Dạ bằng ánh mắt hung ác sau đó nhanh chóng chui vào trong nước, chớp mắt liền biến mất không thấy gì nữa.
Tất cả mọi người vì uy lực của tự bạo nên đã lùi ra thật xa nên bây giờ không thể nào ngăn cản được.
"Không sao cả đâu, dù sao chúng ta cũng giết được Bích Linh Thú." Tịch Thiên Dạ nói.
Nói xong hắn liền phóng lên trời, đi đến nơi cất giữ thi thể của Bích Linh Thú, vung chiến kiếm lên, một nửa huyết nhục của Bích Linh Thú đã bị hắn cắt ra.
"Ta mang đi những thứ này, các ngươi không có ý kiến gì chứ?" Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Dương Thiến Băng nghe thấy vậy liếc nhìn qua, sau đó lắc đầu không có ý kiến.
Liêm Văn Long cũng lắc đầu biểu thị không có ý kiến. Mặc dù Tịch Thiên Dạ lấy đi một nửa thi thể nhưng nơi hắn lấy lại không có thứ gì trọng yếu, tỷ như độc giác Bích Linh Thú hay con mắt cùng lợi trảo, hắn
không có lấy một cái nào.
Mặc dù chỉ còn lại một nửa nhưng giá trị thực của nó lại lớn hơn khối lớn kia của Tịch Thiên Dạ nhiều lắm.
Tịch Thiên Dạ khẽ đảo cổ tay liền thu thân thể Bích Linh Thú vào, thứ hắn cần chỉ là huyết nhục cùng tinh khí, căn bản không cần bận tâm cái gọi là vật liệu
hoang thú kia nên phân phối như vậy hắn không có lỗ.
Ba con Thiên Vương cảnh hai chết một trốn thì tự nhiên thú triều trên mặt nước cũng tự khắc sụp đổ, rất nhanh đều rời đi như thủy triều.
"Chủ nhân!"
Hổ Tam Âm hào hứng đi đến trước mặt Tịch Thiên Dạ làm bộ mặt nịnh nọt lấy lòng, không cần phải nói, nó là đang đi xin thịt hoang thú.
Tịch Thiên Dạ không có để ý đến hắn mà ngưng trọng nhìn sang mặt nước Mạc Lận Hà.
"Thế nào?"
Hổ Tam Âm sững sờ, thấy Tịch Thiên Dạ như thế hắn cũng ý thức được vấn đề gì đó.
"Chạy mau, mang theo mấy người Tô Hàm Hương bỏ chạy ngay." Tịch Thiên Dạ thở sâu biểu lộ ngưng trọng tới cực điểm.
"Cái gì!"
Hổ Tam Âm giật mình, ánh mắt nhìn về mặt nước Mạc Lận Hà, mặc dù nó không phát hiện ra điều gì nhưng trong lời nói của Tịch Thiên Dạ là có thể đoán ra sợ rằng đã có kịch biến phát sinh. Không dám do dự chút nòa, lắc mình một cái đã trở lại trên thuyền hạm.
"Mấy người các ngươi nhanh chóng leo lên lưng ta." Hổ Tam Âm sắc mặt âm trầm nói.
Mấy người Tô Hàm Hương nghe vậy sững sờ, toàn bộ đều không hiểu được lời của Hổ Tam Âm có ý tứ gì.
Chiến tranh vừa mới kết thúc, bọn họ đã đại thắng, mọi người trên thuyền đang nhiệt liệt reo hò chúc mừng, bọn hắn không chỉ thắng chiến tranh mà còn được rất nhiều lợi ích.
Nhiều thi thể của hoang thú như vậy mà chuyển về các thành bán thì sẽ là một thủ bút vô cùng to lớn.
"Nhanh lên, lập tức." Hổ Tam Âm thúc giục nói.
'Tô Hàm Hương lấy lại tinh thần, cũng mặc kệ nguyên nhân gìmà nhảy lên phía sau lưng Hổ Tam Âm.
Hổ Tam Âm đã nói như thế khẳng định phải có đạo lý riêng. Mà Hổ Tam Âm vẫn cao ngạo vô cùng, bình thường chỉ có Tịch Thiên Dạ mới có thể cưỡi lên lưng của hắn, những người khác căn bản không có được đãi ngộ
như thế.
Bây giờ Hổ Tam Âm để bọn họ leo lên lưng thì hiển nhiên đã phát sinh tình huống gì đó.
"Hổ đại nhân, đã xảy ra chuyện gì?" 'Tần Tâm Duyệt hỏi. "Trước rời đi lại nói."
Hổ Tam Âm cũng vô pháp giải thích, mang theo mấy người Tô Hàm Hương phóng lên tận trời bay nhanh đi.
Tịch Thiên Dạ thì đã cưới trên lưng Liệt Diễm Hùng Sư Vương rời đi trước một bước rồi.
"ỒI Bọn Tịch Thiên Dạ cũng đi rồi?" Liêm Văn Long nhìn lên bầu trời sắc mặt hơi đổi, biểu lộ liền âm trầm xuống.
Một đám người nhanh chóng bay lên không rời đi tự nhiên sẽ rơi vào mắt mọi người.
"Tịch đại nhân đi!" "Không phải đâu, chiến thần của chúng ta mà lại rời đi như vậy?” "Không có thuyền thì bọn hắn có thể bay ra khỏi Mạc Lận Hà sao?"
"Đương nhiên có thể, khoảng cách từ đây đến Cách Nhã Đại Bình Nguyên rất gần, lấy năng lực của Tịch đại nhân thì nhất định có thể an toàn đến nơi."
'Tất cả mọi người nhìn lên trời, ánh mắt đáng tiếc.
Rất nhiều người ở đây đều không muốn Tịch Thiên Dạ rời đi, dù sao có hắn ở trên thuyền thì bọn họ sẽ được bảo hộ tốt hơn.
"Vậy mà trực tiếp rời đi." Dương Thiến Băng đi đến bên cạnh Liêm Văn Long, ánh mắt ngạc nhiên nói.
"Đương nhiên hắn phải rời đi ngay, lưu lại để mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ hai chúng ta hay sao?”
'Trên người Tịch Thiên Dạ có quá nhiều trọng bạo nếu cứ tùy ý để hắn rời đi như vậy thì thực sự có chút không cam tâm.
"Đuổi theo? Chỉ bằng hai người chúng ta sợ rằng không thể làm gì được hắn."
Dương Thiến Băng khẽ cau mày, nói, nàng tự nhiên cũng hiểu ý tứ của Liêm Văn Long, đơn giản chỉ là ham bảo vật của người ta mà thôi.
Nhưng cho dù hai người bọn họ có đuổi theo sợ rằng cũng không thể làm gì được Tịch Thiên Dạ. Dù sao thương thế Liêm Văn Long quá nặng.
Liêm Văn Long cùng Dương Thiến Băng cũng trợn tròn mắt lên nhìn, nửa ngày sau vẫn chưa kịp phản ứng.
"Cái này..." "Thế này là thế nào...?”
Hai người nhìn nhau, căn bản không cách nào giải thích được tình huống trước mắt.
Hai người bọn họ đều là tồn tại cấp Thiên Vương, có kiến thức khá rộng rãi nhưng tình huống trước mắt này cũng không thể nào hiểu được.
Rõ ràng đã tự bạo, uy lực kia cũng phù hợp với năng lực của tự bạo nhưng tại sao Mặc Nham Qủy Ngạc lại có thể còn sống? "Đây không phải là tự bạo chân chính mà chỉ là một thuật Phân Liệt Trùng Sinh thôi."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
"Phân Liệt Trùng Sinh Thuật là cái gì?" Liêm Văn Long tràn đầy nghi hoặc. "Mời Tịch công tử chỉ giáo."
Dương Thiến Băng nghe vậy tiến lên ôm quyền nói, hắn đã nói như vậy thì hiển nhiên là biết được nguyên do.
"Cái gọi là Phân Liệt Trùng Sinh chính là từ bỏ thân thể nguyên bản của mình sau đó tạo ra một thân thể mới. Về bản chất thì nó không phải tự bạo mà là một loại thoát xác.
Nhưng hiển nhiên việc thoát xác này phải chịu một đại giới không nhỏ, đầu Mặc Nham Qủy Ngạc kia mặc dù vẫn còn sống nhưng đã tự bạo mất thân thể lúc đầu rồi nên không còn là hoang thú Thiên Vương cảnh nữa."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Đám người nghe vậy theo bản năng nhìn về phía Mặc Nham Qủy Ngạc.
Quả nhiên nếu cẩn thận quan sát thì đầu Mặc Nham Qủy Ngạc kia khác biệt với lúc trước, chẳng những thân thể nó nhỏ bé đi rất nhiều mà khí tức nó phát ra cũng trở nên rất bình thường, căn bản không phải là khí tức của một con hoang thú Thiên Vương cảnh.
"Hiện tại nhiều nhất nó chỉ có tu vi Vương cảnh."
Liêm Văn Long nhíu mày nói.
"Mà ta lại cảm giác được hiện tại nó đang rất yếu ớt, sợ rằng chỉ cần một đầu hoang thú Vương cảnh cũng có thể giết chết được nó."
Dương Thiến Băng nói.
"Chỉ là suy yếu tạm thời thôi, chỉ cần cho nó thời gian thì rất nhanh nó sẽ có thể tu luyện trở lại, dù sao thì bản chất của nó vẫn là hoang thú Thiên Vương cảnh."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
"Thiên hạ rộng lớn quả nhiên không thiếu điều lạ, vậy mà lại có một pháp thuật thần kỳ như thế tồn tại."
Dương Thiến Băng sợ hãi than.
"Ghê tởm! Một đầu hoang thú mà lại xảo trá như vậy."
'Tâm tình Liêm Văn Long thật không tốt, vô luận nó thế nào thì hắn đã mất đi một thân thể của hoang thú Thiên Vương cảnh, một tòa bảo sơn di động đã biến mất ngay trước mắt hắn.
Mặc Nham Qủy Ngạc đã bị nhỏ đi một vòng lớn kia quay sang nhìn mấy người Tịch Thiên Dạ bằng ánh mắt hung ác sau đó nhanh chóng chui vào trong nước, chớp mắt liền biến mất không thấy gì nữa.
Tất cả mọi người vì uy lực của tự bạo nên đã lùi ra thật xa nên bây giờ không thể nào ngăn cản được.
"Không sao cả đâu, dù sao chúng ta cũng giết được Bích Linh Thú." Tịch Thiên Dạ nói.
Nói xong hắn liền phóng lên trời, đi đến nơi cất giữ thi thể của Bích Linh Thú, vung chiến kiếm lên, một nửa huyết nhục của Bích Linh Thú đã bị hắn cắt ra.
"Ta mang đi những thứ này, các ngươi không có ý kiến gì chứ?" Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Dương Thiến Băng nghe thấy vậy liếc nhìn qua, sau đó lắc đầu không có ý kiến.
Liêm Văn Long cũng lắc đầu biểu thị không có ý kiến. Mặc dù Tịch Thiên Dạ lấy đi một nửa thi thể nhưng nơi hắn lấy lại không có thứ gì trọng yếu, tỷ như độc giác Bích Linh Thú hay con mắt cùng lợi trảo, hắn
không có lấy một cái nào.
Mặc dù chỉ còn lại một nửa nhưng giá trị thực của nó lại lớn hơn khối lớn kia của Tịch Thiên Dạ nhiều lắm.
Tịch Thiên Dạ khẽ đảo cổ tay liền thu thân thể Bích Linh Thú vào, thứ hắn cần chỉ là huyết nhục cùng tinh khí, căn bản không cần bận tâm cái gọi là vật liệu
hoang thú kia nên phân phối như vậy hắn không có lỗ.
Ba con Thiên Vương cảnh hai chết một trốn thì tự nhiên thú triều trên mặt nước cũng tự khắc sụp đổ, rất nhanh đều rời đi như thủy triều.
"Chủ nhân!"
Hổ Tam Âm hào hứng đi đến trước mặt Tịch Thiên Dạ làm bộ mặt nịnh nọt lấy lòng, không cần phải nói, nó là đang đi xin thịt hoang thú.
Tịch Thiên Dạ không có để ý đến hắn mà ngưng trọng nhìn sang mặt nước Mạc Lận Hà.
"Thế nào?"
Hổ Tam Âm sững sờ, thấy Tịch Thiên Dạ như thế hắn cũng ý thức được vấn đề gì đó.
"Chạy mau, mang theo mấy người Tô Hàm Hương bỏ chạy ngay." Tịch Thiên Dạ thở sâu biểu lộ ngưng trọng tới cực điểm.
"Cái gì!"
Hổ Tam Âm giật mình, ánh mắt nhìn về mặt nước Mạc Lận Hà, mặc dù nó không phát hiện ra điều gì nhưng trong lời nói của Tịch Thiên Dạ là có thể đoán ra sợ rằng đã có kịch biến phát sinh. Không dám do dự chút nòa, lắc mình một cái đã trở lại trên thuyền hạm.
"Mấy người các ngươi nhanh chóng leo lên lưng ta." Hổ Tam Âm sắc mặt âm trầm nói.
Mấy người Tô Hàm Hương nghe vậy sững sờ, toàn bộ đều không hiểu được lời của Hổ Tam Âm có ý tứ gì.
Chiến tranh vừa mới kết thúc, bọn họ đã đại thắng, mọi người trên thuyền đang nhiệt liệt reo hò chúc mừng, bọn hắn không chỉ thắng chiến tranh mà còn được rất nhiều lợi ích.
Nhiều thi thể của hoang thú như vậy mà chuyển về các thành bán thì sẽ là một thủ bút vô cùng to lớn.
"Nhanh lên, lập tức." Hổ Tam Âm thúc giục nói.
'Tô Hàm Hương lấy lại tinh thần, cũng mặc kệ nguyên nhân gìmà nhảy lên phía sau lưng Hổ Tam Âm.
Hổ Tam Âm đã nói như thế khẳng định phải có đạo lý riêng. Mà Hổ Tam Âm vẫn cao ngạo vô cùng, bình thường chỉ có Tịch Thiên Dạ mới có thể cưỡi lên lưng của hắn, những người khác căn bản không có được đãi ngộ
như thế.
Bây giờ Hổ Tam Âm để bọn họ leo lên lưng thì hiển nhiên đã phát sinh tình huống gì đó.
"Hổ đại nhân, đã xảy ra chuyện gì?" 'Tần Tâm Duyệt hỏi. "Trước rời đi lại nói."
Hổ Tam Âm cũng vô pháp giải thích, mang theo mấy người Tô Hàm Hương phóng lên tận trời bay nhanh đi.
Tịch Thiên Dạ thì đã cưới trên lưng Liệt Diễm Hùng Sư Vương rời đi trước một bước rồi.
"ỒI Bọn Tịch Thiên Dạ cũng đi rồi?" Liêm Văn Long nhìn lên bầu trời sắc mặt hơi đổi, biểu lộ liền âm trầm xuống.
Một đám người nhanh chóng bay lên không rời đi tự nhiên sẽ rơi vào mắt mọi người.
"Tịch đại nhân đi!" "Không phải đâu, chiến thần của chúng ta mà lại rời đi như vậy?” "Không có thuyền thì bọn hắn có thể bay ra khỏi Mạc Lận Hà sao?"
"Đương nhiên có thể, khoảng cách từ đây đến Cách Nhã Đại Bình Nguyên rất gần, lấy năng lực của Tịch đại nhân thì nhất định có thể an toàn đến nơi."
'Tất cả mọi người nhìn lên trời, ánh mắt đáng tiếc.
Rất nhiều người ở đây đều không muốn Tịch Thiên Dạ rời đi, dù sao có hắn ở trên thuyền thì bọn họ sẽ được bảo hộ tốt hơn.
"Vậy mà trực tiếp rời đi." Dương Thiến Băng đi đến bên cạnh Liêm Văn Long, ánh mắt ngạc nhiên nói.
"Đương nhiên hắn phải rời đi ngay, lưu lại để mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ hai chúng ta hay sao?”
'Trên người Tịch Thiên Dạ có quá nhiều trọng bạo nếu cứ tùy ý để hắn rời đi như vậy thì thực sự có chút không cam tâm.
"Đuổi theo? Chỉ bằng hai người chúng ta sợ rằng không thể làm gì được hắn."
Dương Thiến Băng khẽ cau mày, nói, nàng tự nhiên cũng hiểu ý tứ của Liêm Văn Long, đơn giản chỉ là ham bảo vật của người ta mà thôi.
Nhưng cho dù hai người bọn họ có đuổi theo sợ rằng cũng không thể làm gì được Tịch Thiên Dạ. Dù sao thương thế Liêm Văn Long quá nặng.
Danh sách chương