Chương 833
Đôi mắt Tô Hàm Hương rưng rưng, thấy Tịch Thiên Dạ không có chết mà lại giết được cả Thâm Hải Ma Qủy ngư thì mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nếu Tịch Thiên Dạ bị giết thì nàng sẽ không biết phải làm thế nào nữa, dù sao nàng đã đặt tất cả thẻ đánh bạc lên Tịch Thiên Dạ rồi.
"Vạn vạn vạn hạnh! Trời xanh phù hội"
Tần Tâm Duyệt cùng Điền Bộ Nguyên cũng nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt đầy vẻ Vui sướng.
Vừa rồi kém chút nữa là mọi người đều tuyệt vọng.
Hổ Tam Âm nhào vào miếng thịt to, căn bản không quản có hàng ngàn hàng vạn người đang nhìn hắn.
Tựa hồ hắn lo bị người khác chiếm đoạt lấy nên trực tiếp hóa thành yêu thể dài ngàn trượng, hổ khẩu to lớn cắn ba miếng đã ăn sạch miếng thịt mà Tịch Thiên Dạ cho hắn.
Ăn xong hiển nhiên nó vẫn còn chưa thỏa mãn, đôi tặc nhãn liếc nhìn về phía Liệt Diễm Hùng Sư vương.
Tịch Thiên Dạ cho Liệt Diễm Hùng Sư vương miếng thịt cũng không nhỏ hơn khối của hắn là bao nhiêu.
Liệt Diễm Hùng Sư Vương thấy Hổ Tam Âm nhìn sang hắn liền giật mình đánh thót một cái, ngao ngao kêu lên một cái.
"Rùa nhỏ con con, với tu vi này của ngươi dù ăn nhiều cũng uổng phí, không bằng cho Hổ gia ta."
Nói xong Hổ Tam Âm liền nhào tới cướp đoạt miếng thịt của Liệt Diễm Hùng Sư vương, hắn khi dễ nó đã quen nên dù cho cướp đoạt miếng thịt cũng không có bất kỳ gánh nặng gì.
Hống Hống Hống!
Liệt Diễm Hùng Sư vương giương nanh lên uy hiếp, nhưng HổTam Âm sao lại quan tâm tới uy hiếp của hắn, trực tiếp dùng móng vuốt cướp đi một phần ba miếng thịt.
ÔôôI Liệt Diễm Hùng Sư vương đoạt không lại Hổ Tam Âm, ủy khuất kêu ô ô lên.
"Rùa con nho nhỏ, nhìn ngươi có vẻ rất không vui, hiện tại hiếu kính với Hổ gia một chút về sau ngươi sẽ có rất nhiều chỗ tốt."
Hổ Tam Âm trợn mắt lên, yên tâm thoải mái ăn hết miếng thịt, một chút cũng không nhường lại.
'Trên Thiên Vương chiến hạm, mọi người trên thuyến đều nhìn hai con thú đang tranh nhau cắn nuốt Thâm Hải Ma Qủy ngư, đây chính là huyết nhục của Thiên Vương a, vậy mà chúng nó lại chà đạp như vậy, dù bất kỳ người nào thấy tình cảnh như thế cũng sẽ đau lòng.
"Thật đáng tiếc, thi thể của Thiên Vương hoang thú nếu được sử dụng thích đáng thì giá trị của nó không thể lường được."
Tần Tâm Duyệt đầy tiếc nuối nói, nàng đã thấy cảnh Tịch Thiên Dạ ăn hết một đầu hoang thú Thiên Vương cảnh, bây giờ lại ăn một đầu nữa, nếu không phải tâm lý nàng cứng rắm thì sợ răng bây giờ đã lên cơn đau tim rồi.
"Không tệ, dù cho trong lịch sử bộ lạc Yên Nhạc chúng ta cũng săn được rất ít hoang thú Thiên Vương cảnh, nhất là đầu Thâm Hải Ma Qủy ngư này rất hiếm thấy, có thể xưng là chí bảo vô giá."
Điền Bộ Nguyên cũng phụ họa nói.
Không phải bọn họ ngấp nghé những bảo vật kia mà nhìn cách họ ăn những bảo vật này quả thật quá lãng phí.
"Chẳng lẽ các ngươi không phát hiện ra việc sau mỗi lần Tịch công tử ăn hoang thú Thiên Vương cảnh thì khí tức trên người sẽ biến hóa sao?"
'Tô Hàm Hương thản nhiên nói. "Công chúa có ý tứ gì?" Tần Tâm Duyệt sững sờ.
"Rất hiển nhiên sau khi nuốt hoang thú thì lực lượng của Tịch công tử sẽ được tăng cường, hơn nữa không chỉ tăng thêm một chút."
Ánh mắt Tô Hàm Hương trịnh trọng nói. Tâm tư nàng tỉ mỉ, đã sớm nhìn ra sự khác biệt của mấy người Tịch Thiên Dạ.
"Cái gì! Nuốt hoang thú có thể tăng cường tu vi?"
Điền Bộ Nguyên nghe thấy vậy cũng thầm giật mình, quay đầu nhìn về phía Tịch Thiên Dạ bằng ánh mắt đầy kinh hãi.
Con đường tu luyện khó khăn cỡ nào? Huống chỉ tồn tại tuyệt thế như Tịch Thiên Dạ nếu muốn bước thêm một bước nhỏ cũng vô cùng khó khăn.
Không nói tới tồn tại Thiên Vương cảnh, dù cho thời điểm bọn hắn ở Ngũ Vương cảnh đỉnh phong cũng phải mất tới tới ba trăm năm cũng không có tiến thêm bước nào nữa.
"Làm sao có khả năng!"
'Tân Tâm Duyệt cũng không thể tưởng tượng nổi!
Trực tiếp cắn nuốt một đầu hoang thú cường đại có thể tăng tiến rất nhiều tu vi.
Nàng chưa bao giờ nghe nói trên thế gian này có
công pháp như thế! Dù cho tà đạo thánh pháp trong truyền thuyết cũng có công hiệu tương tự nhưng cũng không hề khoa trương như thế.
Đôi mắt Tô Hàm Hương lấp lòe, hơi cắn môi dưới, không biết đang suy nghĩ gì. "Hắn lại mạnh hơn." Liêm Văn Long nhìn Tịch Thiên Dạ trên bầu trời, đôi mắt biến ảo chập chờn.
Sau lần Tịch Thiên Dạ ăn hết Lam Văn Giao Long, hắn liền phát hiện Tịch Thiên Dạ cường đại hơn trước khá nhiều.
"Hắn là hắn tu luyện ma công gì thôn phệ tu vi của sinh linh."
Dương Thiến Băng ngưng trọng nói.
Liêm Văn Long nghe vậy trong lòng run lên, nếu như vậy thì chẳng phải Tịch Thiên Dạ thôn phệ xong đầu Thâm Hải Ma Qủy ngư kia chẳng phải sẽ mạnh hơn sao?
Tịch Thiên Dạ thu thi thể Thâm Hải Ma Qủy ngư còn lại vào Không Phách Thạch, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía hai đầu hoang thú Thiên Vương Bích Linh
'Thú cùng Mặc Nham Qủy Ngạc.
Rống!
Bích Linh Thú cùng Mặc Nham Qủy Ngạc thấy Tịch Thiên Dạ đưa mắt nhìn sang thì cả hai đều theo bản năng lùi về một bước, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ, trong mắt lại có sự kiêng ky nồng đậm.
Trong ba tôn hoang thú Thiên Vương cảnh, Thâm Hải Ma Qủy ngư là con mạnh nhất mà lại không mạnh hơn một chút.
Tên thiếu niên trẻ tuổi kia có năng lực chém giết Thâm Hải Ma Qủy ngư đã làm hai đầu hoang thú Thiên Vương cảnh còn lại sợ hãi vô cùng.
Tịch Thiên Dạ vẫn chưa thỏa mãn, nếu như hẳn có thể giết chết hai đầu hoang thú Thiên Vương cảnh còn lại thì tốt nhưng tiếc rằng năng lượng trong Huyền Thiên Ly Hỏa lô đã tiêu hao hết rồi, nếu như muốn bộc phát ra một kích kinh thiên động địa kia nữa thì nhất định phải tích súc ba ngày nữa mới được.
"Tịch công tử có năng lực mạnh như thế không bằng ba người chúng ta liên thủ giết chết hai đầu súc sinh kia?"
Dương Thiến Băng nhìn về phía Tịch Thiên Dạ nói.
"Không tệ, lực lượng ba người chúng ta liên hợp lại thì giết chết hai đầu hoang thú còn lại cũng không khó."
Liêm Văn Long cũng lên tiếng.
Hiện tại là ba đối hai, chỉ cần một người trong bọn hắn kiềm chế lại, hai người khác liên thủ thì nhất định sẽ giết chết được hai con hoang thú Thiên Vương còn lại.
Dù sao một mình Tịch Thiên Dạ đã có thể chém giết hoang thú mạnh nhất là Thâm Hải Ma Qủy ngư rồi.
Tịch Thiên Dạ nghe thấy vậy thì mặt mày hơi nhăn lại, không ngờ rằng hai người kia vậy mà cũng ngấp nghé thi thể hoang thúThiên Vương cảnh, nếu như liên thủ với bọn hắn để chém giết hoang thú Thiên Vương cảnh thì khẳng định chiến lợi phẩm sẽ không để cho mình hắn độc chiếm.
Mà nếu ba đầu hoang thú thủ lĩnh bị giết chết thì thú triều cũng sẽ tự sụp đổ, những thú triều kinh khủng kia sẽ hóa thành chiến lợi phẩm của bọn hắn.
"Ha ha, thống khoái thống khoái, có Tịch đại nhân trên thuyền, an nguy của chúng ta không thành vấn đề."
"Giết chết hai đầu hoang thú Thiên Vương cảnh kia thì Tịch công tử sẽ thành nhân kiệt thiên hạ ít thấy."
"Không biết Tịch đại nhân là công tử nhà ai, cư nhiên lại phong hoa tuyệt đại như thế, nếu như Vương gia chúng ta có thể làm thông gia với Tịch công tử thì thế hệ tiếp theo sẽ rất sáng lạng."
Đôi mắt Tô Hàm Hương rưng rưng, thấy Tịch Thiên Dạ không có chết mà lại giết được cả Thâm Hải Ma Qủy ngư thì mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nếu Tịch Thiên Dạ bị giết thì nàng sẽ không biết phải làm thế nào nữa, dù sao nàng đã đặt tất cả thẻ đánh bạc lên Tịch Thiên Dạ rồi.
"Vạn vạn vạn hạnh! Trời xanh phù hội"
Tần Tâm Duyệt cùng Điền Bộ Nguyên cũng nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt đầy vẻ Vui sướng.
Vừa rồi kém chút nữa là mọi người đều tuyệt vọng.
Hổ Tam Âm nhào vào miếng thịt to, căn bản không quản có hàng ngàn hàng vạn người đang nhìn hắn.
Tựa hồ hắn lo bị người khác chiếm đoạt lấy nên trực tiếp hóa thành yêu thể dài ngàn trượng, hổ khẩu to lớn cắn ba miếng đã ăn sạch miếng thịt mà Tịch Thiên Dạ cho hắn.
Ăn xong hiển nhiên nó vẫn còn chưa thỏa mãn, đôi tặc nhãn liếc nhìn về phía Liệt Diễm Hùng Sư vương.
Tịch Thiên Dạ cho Liệt Diễm Hùng Sư vương miếng thịt cũng không nhỏ hơn khối của hắn là bao nhiêu.
Liệt Diễm Hùng Sư Vương thấy Hổ Tam Âm nhìn sang hắn liền giật mình đánh thót một cái, ngao ngao kêu lên một cái.
"Rùa nhỏ con con, với tu vi này của ngươi dù ăn nhiều cũng uổng phí, không bằng cho Hổ gia ta."
Nói xong Hổ Tam Âm liền nhào tới cướp đoạt miếng thịt của Liệt Diễm Hùng Sư vương, hắn khi dễ nó đã quen nên dù cho cướp đoạt miếng thịt cũng không có bất kỳ gánh nặng gì.
Hống Hống Hống!
Liệt Diễm Hùng Sư vương giương nanh lên uy hiếp, nhưng HổTam Âm sao lại quan tâm tới uy hiếp của hắn, trực tiếp dùng móng vuốt cướp đi một phần ba miếng thịt.
ÔôôI Liệt Diễm Hùng Sư vương đoạt không lại Hổ Tam Âm, ủy khuất kêu ô ô lên.
"Rùa con nho nhỏ, nhìn ngươi có vẻ rất không vui, hiện tại hiếu kính với Hổ gia một chút về sau ngươi sẽ có rất nhiều chỗ tốt."
Hổ Tam Âm trợn mắt lên, yên tâm thoải mái ăn hết miếng thịt, một chút cũng không nhường lại.
'Trên Thiên Vương chiến hạm, mọi người trên thuyến đều nhìn hai con thú đang tranh nhau cắn nuốt Thâm Hải Ma Qủy ngư, đây chính là huyết nhục của Thiên Vương a, vậy mà chúng nó lại chà đạp như vậy, dù bất kỳ người nào thấy tình cảnh như thế cũng sẽ đau lòng.
"Thật đáng tiếc, thi thể của Thiên Vương hoang thú nếu được sử dụng thích đáng thì giá trị của nó không thể lường được."
Tần Tâm Duyệt đầy tiếc nuối nói, nàng đã thấy cảnh Tịch Thiên Dạ ăn hết một đầu hoang thú Thiên Vương cảnh, bây giờ lại ăn một đầu nữa, nếu không phải tâm lý nàng cứng rắm thì sợ răng bây giờ đã lên cơn đau tim rồi.
"Không tệ, dù cho trong lịch sử bộ lạc Yên Nhạc chúng ta cũng săn được rất ít hoang thú Thiên Vương cảnh, nhất là đầu Thâm Hải Ma Qủy ngư này rất hiếm thấy, có thể xưng là chí bảo vô giá."
Điền Bộ Nguyên cũng phụ họa nói.
Không phải bọn họ ngấp nghé những bảo vật kia mà nhìn cách họ ăn những bảo vật này quả thật quá lãng phí.
"Chẳng lẽ các ngươi không phát hiện ra việc sau mỗi lần Tịch công tử ăn hoang thú Thiên Vương cảnh thì khí tức trên người sẽ biến hóa sao?"
'Tô Hàm Hương thản nhiên nói. "Công chúa có ý tứ gì?" Tần Tâm Duyệt sững sờ.
"Rất hiển nhiên sau khi nuốt hoang thú thì lực lượng của Tịch công tử sẽ được tăng cường, hơn nữa không chỉ tăng thêm một chút."
Ánh mắt Tô Hàm Hương trịnh trọng nói. Tâm tư nàng tỉ mỉ, đã sớm nhìn ra sự khác biệt của mấy người Tịch Thiên Dạ.
"Cái gì! Nuốt hoang thú có thể tăng cường tu vi?"
Điền Bộ Nguyên nghe thấy vậy cũng thầm giật mình, quay đầu nhìn về phía Tịch Thiên Dạ bằng ánh mắt đầy kinh hãi.
Con đường tu luyện khó khăn cỡ nào? Huống chỉ tồn tại tuyệt thế như Tịch Thiên Dạ nếu muốn bước thêm một bước nhỏ cũng vô cùng khó khăn.
Không nói tới tồn tại Thiên Vương cảnh, dù cho thời điểm bọn hắn ở Ngũ Vương cảnh đỉnh phong cũng phải mất tới tới ba trăm năm cũng không có tiến thêm bước nào nữa.
"Làm sao có khả năng!"
'Tân Tâm Duyệt cũng không thể tưởng tượng nổi!
Trực tiếp cắn nuốt một đầu hoang thú cường đại có thể tăng tiến rất nhiều tu vi.
Nàng chưa bao giờ nghe nói trên thế gian này có
công pháp như thế! Dù cho tà đạo thánh pháp trong truyền thuyết cũng có công hiệu tương tự nhưng cũng không hề khoa trương như thế.
Đôi mắt Tô Hàm Hương lấp lòe, hơi cắn môi dưới, không biết đang suy nghĩ gì. "Hắn lại mạnh hơn." Liêm Văn Long nhìn Tịch Thiên Dạ trên bầu trời, đôi mắt biến ảo chập chờn.
Sau lần Tịch Thiên Dạ ăn hết Lam Văn Giao Long, hắn liền phát hiện Tịch Thiên Dạ cường đại hơn trước khá nhiều.
"Hắn là hắn tu luyện ma công gì thôn phệ tu vi của sinh linh."
Dương Thiến Băng ngưng trọng nói.
Liêm Văn Long nghe vậy trong lòng run lên, nếu như vậy thì chẳng phải Tịch Thiên Dạ thôn phệ xong đầu Thâm Hải Ma Qủy ngư kia chẳng phải sẽ mạnh hơn sao?
Tịch Thiên Dạ thu thi thể Thâm Hải Ma Qủy ngư còn lại vào Không Phách Thạch, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía hai đầu hoang thú Thiên Vương Bích Linh
'Thú cùng Mặc Nham Qủy Ngạc.
Rống!
Bích Linh Thú cùng Mặc Nham Qủy Ngạc thấy Tịch Thiên Dạ đưa mắt nhìn sang thì cả hai đều theo bản năng lùi về một bước, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ, trong mắt lại có sự kiêng ky nồng đậm.
Trong ba tôn hoang thú Thiên Vương cảnh, Thâm Hải Ma Qủy ngư là con mạnh nhất mà lại không mạnh hơn một chút.
Tên thiếu niên trẻ tuổi kia có năng lực chém giết Thâm Hải Ma Qủy ngư đã làm hai đầu hoang thú Thiên Vương cảnh còn lại sợ hãi vô cùng.
Tịch Thiên Dạ vẫn chưa thỏa mãn, nếu như hẳn có thể giết chết hai đầu hoang thú Thiên Vương cảnh còn lại thì tốt nhưng tiếc rằng năng lượng trong Huyền Thiên Ly Hỏa lô đã tiêu hao hết rồi, nếu như muốn bộc phát ra một kích kinh thiên động địa kia nữa thì nhất định phải tích súc ba ngày nữa mới được.
"Tịch công tử có năng lực mạnh như thế không bằng ba người chúng ta liên thủ giết chết hai đầu súc sinh kia?"
Dương Thiến Băng nhìn về phía Tịch Thiên Dạ nói.
"Không tệ, lực lượng ba người chúng ta liên hợp lại thì giết chết hai đầu hoang thú còn lại cũng không khó."
Liêm Văn Long cũng lên tiếng.
Hiện tại là ba đối hai, chỉ cần một người trong bọn hắn kiềm chế lại, hai người khác liên thủ thì nhất định sẽ giết chết được hai con hoang thú Thiên Vương còn lại.
Dù sao một mình Tịch Thiên Dạ đã có thể chém giết hoang thú mạnh nhất là Thâm Hải Ma Qủy ngư rồi.
Tịch Thiên Dạ nghe thấy vậy thì mặt mày hơi nhăn lại, không ngờ rằng hai người kia vậy mà cũng ngấp nghé thi thể hoang thúThiên Vương cảnh, nếu như liên thủ với bọn hắn để chém giết hoang thú Thiên Vương cảnh thì khẳng định chiến lợi phẩm sẽ không để cho mình hắn độc chiếm.
Mà nếu ba đầu hoang thú thủ lĩnh bị giết chết thì thú triều cũng sẽ tự sụp đổ, những thú triều kinh khủng kia sẽ hóa thành chiến lợi phẩm của bọn hắn.
"Ha ha, thống khoái thống khoái, có Tịch đại nhân trên thuyền, an nguy của chúng ta không thành vấn đề."
"Giết chết hai đầu hoang thú Thiên Vương cảnh kia thì Tịch công tử sẽ thành nhân kiệt thiên hạ ít thấy."
"Không biết Tịch đại nhân là công tử nhà ai, cư nhiên lại phong hoa tuyệt đại như thế, nếu như Vương gia chúng ta có thể làm thông gia với Tịch công tử thì thế hệ tiếp theo sẽ rất sáng lạng."
Danh sách chương