Ngày thứ bảy, Thiên Vương chiến hạm đã không thể tiếp tục di chuyển tại Mạc Lận hà bởi vì bọn họ đã bị bao vây bởi hàng loạt hoang thú.
Trên mặt sông lít nha lít nhít đầy hoang thú vây kín mặt sông, một con kiến cũng thể không lọt qua.
"Thuyền trưởng đại nhân, không xong rồi chúng ta gặp phải thú triều."
Sáng sớm, người đi tuần tra phát hiện ra sợ tè cả ra quần, cuống quít chạy đến phòng thuyền trưởng.
"Vội cái gì, đây đâu phải lần đầu tiên chúng ta đụng phải thú triều."
Hạ Tín Nghiêm đi ra từ phòng thuyền trưởng khẽ cau mày nói.
Đi lại trên Mạc Lận hà, sự tình gì cũng có thể gặp phải, thú triều cũng không phải chuyện gì hiếm lạ.
Đội tàu Phổ thông đụng phải thú triều chính là đại tai nạn chỉ có một con đường chết, nhưng Thiên Vương chiến hạm lại khác, trên thuyền cao thủ nhiều như mây, thậm chí còn có Liêm Văn Long đại nhân là cao thủ Thiên Vương cảnh thì thú triều thật sự chẳng là gì cả.
"Thuyền trưởng, ngươi ra xem một chút đi, thú triều lần này không giống mọi khi, hơn nữa còn giống như đặc biệt nhằm vào chúng ta."
Thanh âm tên hộ vệ hơi run nói.
Hạ Tín Nghiêm nghe vậy khẽ chấn động, thầm hô không ổn, rốt cuộc thì hắn cũng minh bạch mục đích của người kia.
Hắn xông lên boong thuyền nhìn xuống, quả nhiên trông thấy hoang thú lít nha lít nhít trên mặt nước, Hơn nữa chúng đều không phải hoang thú phổ thông, gần như toàn bộ đều là những giống loài vô cùng cường đại.
"Lam văn Giao Long! U Linh ma ngư! Bích Linh thú! Mặc Nham quỷ ngạc..."
Hạ Tín Nghiêm vừa trông thấy hoang thú trên mặt sông thì lập tức trợn tròn mắt.
"Thuyền trưởng, hoang thú cao giai sinh hoạt sâu dưới mặt nước làm sao bỗng nhiên lại đồng loạt chạy lên mặt nước chứ?"
Hai chân đám Hộ vệ đội đều đang run rẩy.
Mặc dù Bọn hắn là hộ vệ đội nên tu vi đều rất bất phàm, nhưng đụng tới hoang thú cao giai ở Mạc Lận hà đều khiếp đảm.
Huống chi số lượng của chúng lại vô cùng khủng bố, vây kín cả mặt sông.
"Quả nhiên! Quả là thế! Người kia rắp tâm hại người a, hắn muốn hại cả con thuyền này sao."
Hạ Tín Nghiêm tự lẩm bẩm, hắn vốn là một người trầm ổn từng trải nhưng trong lúc nhất thời cũng có chút rối loạn.
Đến Hạ Tín Nghiêm còn như vậy thì những hành khách trên thuyền càng không cần phải nói.
Rất nhanh,m đã có hàng loạt hành khách phát hiện ra điều bất thường trên mặt sông, dồn dập chạy lên quan sát boong thuyền, hoặc là ghé vào cửa sổ để xem.
Sau khi bọn hắn thấy rõ tình huống trên mặt sông thì sắc mặt tất cả đều như tro tàn, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
"Thú triều, sao chúng ta lại đụng phải hoang thú cao giai thú triều trăm năm khó gặp, làm sao có thể!"
"Toàn bộ đều là hoang thú cao giai... Không! Ta không muốn chết."
"Không phải nói ngồi thuyền của Hồng Bảo thương hội là an toàn nhất sao, cẩu thí! Toàn bộ đều là cẩu thí, ta sẽ không bao giờ tin tưởng nữa."
khủng hoảng bao phủ toàn bộ con thuyền, ngay cả cao thủ Vương cảnh, thậm chí cả cao thủ Ngũ Vương cảnh cũng vậy, dù tu vi của bọn hắn có mạnh hơn đa số hành khách ở đây nhưng đối mặt với nhiều hoang thú cao giai như vậy thì có là gì chứ?
Tiếng khóc của Hài đồng và nữ nhân, âm thanh bi thiết của người già vang lên tại khắp các ngõ ngách trên thuyền.
Tô Hàm Hương tu luyện trong khoang thuyền cùng mấy người Tần Tâm Duyệt cũng đã phát hiện ra phía ngoài có điều dị thường thì dồn dập đi ra, sau khi nhìn thấy tình huống bên ngoài thì sắc mặt lập tức trắng bệch.
Trên mặt sông lít nha lít nhít hoang thú cao giai, sợ là chỉ có Thiên Vương cảnh mới có thể xông ra ngoài.
"Tịch công tử, việc lớn không tốt."
Tần Tâm Duyệt thấy Tịch Thiên Dạ chưa ra ngoài, thế là chạy đến trước của phòng Tịch Thiên Dạ la lên.
"Ta đã thấy, không cần ngạc nhiên."
Thanh âm Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt vang lên, không chút hoang mang mang theo Hổ Tam Âm và Liệt Diễm Hùng Sư Vương đi ngoài.
Mấy người Tô Hàm Hương thấy Tịch Thiên Dạ đi ra lập tức vây quanh hắn, rõ ràng trong tiềm thức bọn họ đã coi Tịch Thiên Dạ là trung tâm.
"Có ý tứ, không ngờ hắn lại có thể dẫn tới nhiều hoang thú cao giai như vậy, bản lĩnh cũng không kém."
Tịch Thiên Dạ nhìn tình huống trên mặt sông, khẽ mỉm cười nói.
"Tịch công tử, lời ấy có ý gì... Cố ý dẫn hoang thú cao giai tới?"
Tần Tâm Duyệt nghe vậy hơi sững sờ.
"Ta đã hiểu! hung thủ gây ra án giết người liên hoàn kia không ngừng giết hoang thú dưới đáy sông rồi vứt lênthuyền, mục đích chính là dẫn đám hoang thú tới trả thù."
Tô Hàm Hương thông minh bực nào, Tịch Thiên Dạ gợi ý một chút là nàng liền nghĩ đến mấu chốt vấn đề.
Khó trách mấy ngày nay thường xuyên có thi thể hoang thú không hiểu bị ném lên thuyền, hoang thú cao giai ở khu vực nước sâu ưa thích quần cư, chúng rất ít khi xuất hiện trên mặt nước, luôn luôn là nước giếng không phạm nước sông với sinh linh trên mặt nước.
Lần này chúng xuất hiện lượng lớn trên mặt sông rõ ràng là do hàn vi của người kia đã triệt để chọc giận bọn chúng.
"Sao Người kia lại ác độc như thế, không những giết người lung tung trên thuyền, giờ lại cố ý dẫn đàn hung thú cao giai tới, muốn hại chết cả thuyền sao."
Trong mắt Tần Tâm Duyệt tràn đầy tức giận. Tuy lúc trước tên hung thủ kia đã giết người nhưng chưa hề trêu chọc đến nàng nhưng bây giờ an nguy của tất cả mọi người đều bị ảnh hưởng, ý nghĩa liền hoàn toàn khác biệt.
"Chưa hẳn đã là chuyện xấu."
Tịch Thiên Dạ cười nhạt một cái nói.
Chỉ mình hắn biết trên thuyền có nhiều cao thủ Thiên Vương như vậy, đàn thú trước mắt không có khả năng phá huỷ con thuyền này.
Mặc dù bầy hoang thú cao giai Trước mắt vô cùng đáng sợ nhưng nếu có hai ba tên Thiên Vương nguyện ý ra mặt thì mọi chuyện rất nhanh sẽ lắng xuống.
Rõ ràng mục đích của người kia không phải là tiêu diệt tất cả mọi người trên thuyền, nếu như hắn đoán không sai thì người kia chỉ muốn kéo dài hành trình của Thiên Vương chiến hạm.
Trên thuyền cũng có không ít người thông minh, lập tức liền liên hệ sự kiện thi thể hoang thú với chuyện lần này.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Thiên Vương chiến hạm đều tràn ngập thanh âm hùng hùng hổ hổ, hơn vạn người đều muốn bắt kẻ tà ác kia lại, nếu tiếp tục để người kia làm xằng làm bậy thì rất có thể con thuyền sẽ thật sự bị đánh chìm.
Trong căn phòng cao nhất Thiên Vương chiến hạm, Liêm Văn Long thức tỉnh từ trong bế quan, thầm niệm quét qua liền nắm rõ tình huống trên mặt sông như lòng bàn tay, lúc này sắc mặt hắn tương đối khó coi.
"Hừ, chỉ có dư nghiệt của bộ lạc Yên Nhạc mới muốn chặn đường chúng ta, hiện tại bọn hắn bốn bề thụ địchl liệu có thể mạnh bao nhiêu?"
Quỷ Đồng Đầu lạnh lùng thốt lên.
"Không sai, lực lượng mà những dư nghiệt kia có thể phái đến Mạc Lận hà thì mấy người chúng ta cũng đủ để bãi bình."
Một tên Thiên Vương khác cũng xem thường nói.
Trên mặt sông lít nha lít nhít đầy hoang thú vây kín mặt sông, một con kiến cũng thể không lọt qua.
"Thuyền trưởng đại nhân, không xong rồi chúng ta gặp phải thú triều."
Sáng sớm, người đi tuần tra phát hiện ra sợ tè cả ra quần, cuống quít chạy đến phòng thuyền trưởng.
"Vội cái gì, đây đâu phải lần đầu tiên chúng ta đụng phải thú triều."
Hạ Tín Nghiêm đi ra từ phòng thuyền trưởng khẽ cau mày nói.
Đi lại trên Mạc Lận hà, sự tình gì cũng có thể gặp phải, thú triều cũng không phải chuyện gì hiếm lạ.
Đội tàu Phổ thông đụng phải thú triều chính là đại tai nạn chỉ có một con đường chết, nhưng Thiên Vương chiến hạm lại khác, trên thuyền cao thủ nhiều như mây, thậm chí còn có Liêm Văn Long đại nhân là cao thủ Thiên Vương cảnh thì thú triều thật sự chẳng là gì cả.
"Thuyền trưởng, ngươi ra xem một chút đi, thú triều lần này không giống mọi khi, hơn nữa còn giống như đặc biệt nhằm vào chúng ta."
Thanh âm tên hộ vệ hơi run nói.
Hạ Tín Nghiêm nghe vậy khẽ chấn động, thầm hô không ổn, rốt cuộc thì hắn cũng minh bạch mục đích của người kia.
Hắn xông lên boong thuyền nhìn xuống, quả nhiên trông thấy hoang thú lít nha lít nhít trên mặt nước, Hơn nữa chúng đều không phải hoang thú phổ thông, gần như toàn bộ đều là những giống loài vô cùng cường đại.
"Lam văn Giao Long! U Linh ma ngư! Bích Linh thú! Mặc Nham quỷ ngạc..."
Hạ Tín Nghiêm vừa trông thấy hoang thú trên mặt sông thì lập tức trợn tròn mắt.
"Thuyền trưởng, hoang thú cao giai sinh hoạt sâu dưới mặt nước làm sao bỗng nhiên lại đồng loạt chạy lên mặt nước chứ?"
Hai chân đám Hộ vệ đội đều đang run rẩy.
Mặc dù Bọn hắn là hộ vệ đội nên tu vi đều rất bất phàm, nhưng đụng tới hoang thú cao giai ở Mạc Lận hà đều khiếp đảm.
Huống chi số lượng của chúng lại vô cùng khủng bố, vây kín cả mặt sông.
"Quả nhiên! Quả là thế! Người kia rắp tâm hại người a, hắn muốn hại cả con thuyền này sao."
Hạ Tín Nghiêm tự lẩm bẩm, hắn vốn là một người trầm ổn từng trải nhưng trong lúc nhất thời cũng có chút rối loạn.
Đến Hạ Tín Nghiêm còn như vậy thì những hành khách trên thuyền càng không cần phải nói.
Rất nhanh,m đã có hàng loạt hành khách phát hiện ra điều bất thường trên mặt sông, dồn dập chạy lên quan sát boong thuyền, hoặc là ghé vào cửa sổ để xem.
Sau khi bọn hắn thấy rõ tình huống trên mặt sông thì sắc mặt tất cả đều như tro tàn, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
"Thú triều, sao chúng ta lại đụng phải hoang thú cao giai thú triều trăm năm khó gặp, làm sao có thể!"
"Toàn bộ đều là hoang thú cao giai... Không! Ta không muốn chết."
"Không phải nói ngồi thuyền của Hồng Bảo thương hội là an toàn nhất sao, cẩu thí! Toàn bộ đều là cẩu thí, ta sẽ không bao giờ tin tưởng nữa."
khủng hoảng bao phủ toàn bộ con thuyền, ngay cả cao thủ Vương cảnh, thậm chí cả cao thủ Ngũ Vương cảnh cũng vậy, dù tu vi của bọn hắn có mạnh hơn đa số hành khách ở đây nhưng đối mặt với nhiều hoang thú cao giai như vậy thì có là gì chứ?
Tiếng khóc của Hài đồng và nữ nhân, âm thanh bi thiết của người già vang lên tại khắp các ngõ ngách trên thuyền.
Tô Hàm Hương tu luyện trong khoang thuyền cùng mấy người Tần Tâm Duyệt cũng đã phát hiện ra phía ngoài có điều dị thường thì dồn dập đi ra, sau khi nhìn thấy tình huống bên ngoài thì sắc mặt lập tức trắng bệch.
Trên mặt sông lít nha lít nhít hoang thú cao giai, sợ là chỉ có Thiên Vương cảnh mới có thể xông ra ngoài.
"Tịch công tử, việc lớn không tốt."
Tần Tâm Duyệt thấy Tịch Thiên Dạ chưa ra ngoài, thế là chạy đến trước của phòng Tịch Thiên Dạ la lên.
"Ta đã thấy, không cần ngạc nhiên."
Thanh âm Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt vang lên, không chút hoang mang mang theo Hổ Tam Âm và Liệt Diễm Hùng Sư Vương đi ngoài.
Mấy người Tô Hàm Hương thấy Tịch Thiên Dạ đi ra lập tức vây quanh hắn, rõ ràng trong tiềm thức bọn họ đã coi Tịch Thiên Dạ là trung tâm.
"Có ý tứ, không ngờ hắn lại có thể dẫn tới nhiều hoang thú cao giai như vậy, bản lĩnh cũng không kém."
Tịch Thiên Dạ nhìn tình huống trên mặt sông, khẽ mỉm cười nói.
"Tịch công tử, lời ấy có ý gì... Cố ý dẫn hoang thú cao giai tới?"
Tần Tâm Duyệt nghe vậy hơi sững sờ.
"Ta đã hiểu! hung thủ gây ra án giết người liên hoàn kia không ngừng giết hoang thú dưới đáy sông rồi vứt lênthuyền, mục đích chính là dẫn đám hoang thú tới trả thù."
Tô Hàm Hương thông minh bực nào, Tịch Thiên Dạ gợi ý một chút là nàng liền nghĩ đến mấu chốt vấn đề.
Khó trách mấy ngày nay thường xuyên có thi thể hoang thú không hiểu bị ném lên thuyền, hoang thú cao giai ở khu vực nước sâu ưa thích quần cư, chúng rất ít khi xuất hiện trên mặt nước, luôn luôn là nước giếng không phạm nước sông với sinh linh trên mặt nước.
Lần này chúng xuất hiện lượng lớn trên mặt sông rõ ràng là do hàn vi của người kia đã triệt để chọc giận bọn chúng.
"Sao Người kia lại ác độc như thế, không những giết người lung tung trên thuyền, giờ lại cố ý dẫn đàn hung thú cao giai tới, muốn hại chết cả thuyền sao."
Trong mắt Tần Tâm Duyệt tràn đầy tức giận. Tuy lúc trước tên hung thủ kia đã giết người nhưng chưa hề trêu chọc đến nàng nhưng bây giờ an nguy của tất cả mọi người đều bị ảnh hưởng, ý nghĩa liền hoàn toàn khác biệt.
"Chưa hẳn đã là chuyện xấu."
Tịch Thiên Dạ cười nhạt một cái nói.
Chỉ mình hắn biết trên thuyền có nhiều cao thủ Thiên Vương như vậy, đàn thú trước mắt không có khả năng phá huỷ con thuyền này.
Mặc dù bầy hoang thú cao giai Trước mắt vô cùng đáng sợ nhưng nếu có hai ba tên Thiên Vương nguyện ý ra mặt thì mọi chuyện rất nhanh sẽ lắng xuống.
Rõ ràng mục đích của người kia không phải là tiêu diệt tất cả mọi người trên thuyền, nếu như hắn đoán không sai thì người kia chỉ muốn kéo dài hành trình của Thiên Vương chiến hạm.
Trên thuyền cũng có không ít người thông minh, lập tức liền liên hệ sự kiện thi thể hoang thú với chuyện lần này.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Thiên Vương chiến hạm đều tràn ngập thanh âm hùng hùng hổ hổ, hơn vạn người đều muốn bắt kẻ tà ác kia lại, nếu tiếp tục để người kia làm xằng làm bậy thì rất có thể con thuyền sẽ thật sự bị đánh chìm.
Trong căn phòng cao nhất Thiên Vương chiến hạm, Liêm Văn Long thức tỉnh từ trong bế quan, thầm niệm quét qua liền nắm rõ tình huống trên mặt sông như lòng bàn tay, lúc này sắc mặt hắn tương đối khó coi.
"Hừ, chỉ có dư nghiệt của bộ lạc Yên Nhạc mới muốn chặn đường chúng ta, hiện tại bọn hắn bốn bề thụ địchl liệu có thể mạnh bao nhiêu?"
Quỷ Đồng Đầu lạnh lùng thốt lên.
"Không sai, lực lượng mà những dư nghiệt kia có thể phái đến Mạc Lận hà thì mấy người chúng ta cũng đủ để bãi bình."
Một tên Thiên Vương khác cũng xem thường nói.
Danh sách chương