Trong ngôi nhà gỗ, Tịch Thiên Dạ đang đắm mình dưới ánh nắng ban mai. Linh hồn hắn đã khôi phục hoàn toàn, từng quầng sáng như ngọc bích bao phủ khắp người hắn, nhìn qua thì bình thường nhưng nhìn kỹ lại thì rất bất thường.

Linh hồn quả là thứ căn bản của một sinh linh, sau khi hoàn thiện thì tinh khí thần sẽ hoàn toàn khác biệt.

Tỷ như Tịch Thiên Dạ ngay thời khắc này, mặc dù vẫn sống nhờ trong thân thể của Nhiếp Nhân Hùng nhưng lại lộ ra một phần tài trí cùng với sinh khí.

Hơn nữa tu vi của hắn cũng thuận lý thành chương bước vào bán đế cảnh, thậm chí đã đến tam kiếp Bán Đế. Cũng bởi vì bên trong Chân Mộc linh thổ không có sinh tử kiếp, bằng không Tịch Thiên Dạ sợ là thiên kiếp lập tức sẽ đến, mà một lần liền đến tam trọng kiếp.

Lần này bế quan thu hoạch lớn nhất chính là linh hồn viên mãn, tu vi không còn là nhược điểm. Hơn nữa Minh Hoàng Luyện Thi thuật cũng được tu luyện tới

Minh Hoàng thi văn thứ chín.

Nếu đánh lại với Tra Lai một trận, sợ là căn bản không cần thi triển Thiên Đế quyền cũng đã có thể đánh giết hắn.

"Chủ nhân, ngươi rốt cuộc cất giấu bảo bối gì mà chỉ trong một thoáng đã có thể thay đổi lớn như thế"

Hổ Tam Âm thấy Tịch Thiên Dạ đã bế quan hoàn tất, liền không thể chờ đợi được mà xông vào trong phòng, mắt trợn tròn nhìn Tịch Thiên Dạ.

Tịch Thiên Dạ của thời khắc này so với Tịch

Thiên Dạ của trước kia quả thật đã có sự thay đổi quá lớn.

Hắn thậm chí còn hoài nghỉ rằng bây giờ Tịch Thiên Dạ chỉ cần một ngón tay cũng có thể dễ dàng trấn áp hắn. Tịch Thiên Dạ chắp tay sau lưng nhìn Hổ Tam Âm cười nhạt một cái nói:

"Không có cái gì, chỉ là một giọt tinh huyết mà thôi."

"Tinh huyết gì, sao lại lợi hại như thế, dù cho là tinh huyết của Đế Cảnh cũng không có mạnh mẽ đến thế."

Hổ Tam Âm trừng tròng mắt nói. Hắn liền ngồi bên ngoài phòng, cái cỗ huyết năng kia còn mạnh hơn so với Huyết Tinh thạch, bằng không đã không thể trực tiếp đẩy Tịch Thiên Dạ lên tới Minh Hoàng thi văn thứ chín.

"Một giọt Đế Cảnh tinh huyết dĩ nhiên không đủ."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Hổ Tam Âm nghe vậy sững sờ, rất nhanh liền kịp phản ứng, thận trọng nói:

"Chủ nhân chẳng lẽ có rất nhiều Đế Cảnh tinh huyết."

Ngay lúc này, ẩn chứa bên trong ánh mắt hắn là sự chờ mong không thôi. Tinh huyết của Đế Cảnh vô cùng trân quý, dù sao bây giờ bọn hắn cũng không có đủ năng lực để chống lại Đế giả, hơn nữa bên trong tổ giới Tinh Linh tộc cũng không có tồn tại Đế giả.

Tịch Thiên Dạ thấy Hổ Tam Âm biểu lộ như thế liền tự khắc hiểu nó đang suy nghĩ gì. Hắn cũng không keo kiệt gì, lấy ra một cái bình ngọc nhỏ từ trong vách đá

ném cho Hổ Tam Âm.

Ánh mắt Hổ Tam Âm sáng lên vội vàng tiếp lấy bình ngọc nhỏ rồi mở nắp bình ra, một mùi huyết tinh nồng đậm phả vào mặt.

"Chủ nhân ngươi chẳng lẽ tru diệt một tên đế giả à, làm sao có nhiều tinh huyết Đế Cảnh đến vậy."

Ban đầu Hổ Tam Âm cho rằng trong bình có thể chứa một giọt tinh huyết Đế Cảnh, cho dù không có được một giọt thì cũng có nửa giọt, nhưng hắn làm sao cũng không nghĩ tới, trong bình ngọc thế mà chứa ròng rã mười giọt Đế Cảnh tinh huyết.

Nên phân biệt, tinh huyết không giống với huyết dịch bình thường, rút sạch toàn bộ huyết dịch của một tên hạ vị Đế Cảnh tu sĩ cũng chỉ có thể luyện chế ra

hơn mười giọt tinh huyết mà thôi.

Nếu là trung vị cảnh đế giả, mặc dù có thể luyện chế ra tinh huyết nhiều một chút, nhưng tối đa cũng chỉ năm sáu mươi giọt.

Vả lại, giết một tên hạ vị đế cảnh đã là việc không thể, huống chỉ đến một tên trung vị Đế Cảnh.

"Thật sự cho ta toàn bộ?"

Hổ Tam Âm thận trọng nói.

"Dĩ nhiên."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, mặc dù tinh huyết Đế Cảnh cũng không còn nhiều, tám phần mười đều bị U Minh hạt hoàng hấp thu hết, nhưng phần còn lại cũng không phải là ít, cho Hổ Tam Âm mười giọt cũng không đáng là bao.

Huống chi, Hổ Tam Âm hấp thu mười giọt tinh huyết Đế Cảnh thì chẳng mấy chốc hắn có thể đột phá đến Minh Hoàng thi văn thứ chín, thậm chí là mạnh hơn. Điều này đối với Tịch Thiên Dạ mà nói cũng có một phần lợi ích rất lớn.

" Ha ha, đa tạ chủ nhân."

Hổ Tam Âm vui mừng khôn xiếc, lúc bấy giờ gọi hai tiếng chủ nhân cũng không còn lấy làm khó chịu. Hắn liền ôm mười giọt tinh huyết xông vào phòng, chuẩn bị lập tức bế quan tu luyện.

Hổ Tam Âm có lòng cầu tiến, Tịch Thiên Dạ đương nhiên sẽ không ngăn cản, hẳn ra cửa đi vào trong sân, thấy Càn Thâm Dịch ngơ ngác ngồi ở trong sân thì cũng cho hắn một giọt Đế Cảnh tinh huyết để đi tu luyện.

Cũng không phải Tịch Thiên Dạ tiếc với hắn vài giọt tinh huyết, mà là tu vi Càn Thâm Dịch quá thấp, bây giờ chỉ mới Minh Hoàng thi văn thứ sáu mà thôi, hấp thu một giọt Đế Cảnh tinh huyết đã là cực hạn.

Màn đêm buông xuống, cả viện vô cùng an tĩnh, chỉ còn Tịch Thiên Dạ ngồi uống rượu bên bàn đá.

"Nếu đã tới, vì sao cứ đứng ngoài cửa mà không vào." Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói. Két! Đại môn dần mở ra, Tô Hàm Hương đứng ngay trước cửa kính cẩn thi lễ với Tịch Thiên Dạ.

Nàng đến đây một mình mà không một ai đi cùng.

"Tịch công tử, tiểu nữ tử quấy rầy người."

'Tô Hàm Hương nói khẽ.

"Hàm Hương công chúa đêm khuya đến đây, không biết có chuyện gì." Tịch Thiên Dạ uống rượu mà không nhìn đến tô Hàm Hương.

Bịch!

'Tô Hàm Hương bỗng chốc quỳ rạp xuống đất, điềm đạm nói:

"Công tử, ngài thần thông quảng đại, xin ngài giúp ta."

Tịch Thiên Dạ khế lắc đầu:

"Ta không thích phiền phức."

Kỳ thật tô Hàm Hương tới đây trong lòng đã có sẵn dự liệu.

"Công tử, Hàm Hương hiện tại lẻ loi hiu quạnh không nơi nương tựa, đã không còn cách nào khác phải cầu cứu công tử. Xin công tử cứu phụ vương ta cùng hoàng gia thoát khỏi tay ác tặc, Hàm Hương nguyện ý báo đáp ơn này bằng bất cứ giá nào, thậm chí....thậm chí bằng cả bản thân ta..."

'Tô Hàm Hương chậm rãi đứng dậy, yên lặng nhìn Tịch Thiên Dạ, nàng rõ ràng đã có chuẩn bị trước. Y phục chỉnh tề, trang trọng, đồ trang sức trang nhã thanh

lịch, dưới ánh trăng trong sáng đẹp không gì sánh được.

Hai tay nàng run rẩy bắt lấy vạt áo của mình chậm rãi cởi xuống, như một con dê non đang đợi bị thịt, run lẩy bẩy trong gió đêm.

Trước khi tới đây, nàng đã nghĩ rất kỹ, vì thế nguyện ý hi sinh hết thảy.

Từng tầng y phục lộng lẫy rơi xuống đất, Tịch Thiên Dạ từ đầu đến cuối không nhìn, nhưng tô Hàm Hương từ đầu đến cuối cũng không ngừng lại.


"Hàm Hương công chúa, lòng hiếu thảo của ngươi không sai, nhưng Tịch Thiên Dạ ta không phải người thích phiền phức, ngươi trở về đi."

Tịch Thiên Dạ nhìn chén rượu trong tay, cũng không mảy may nhìn nữ nhân xinh đẹp như tiên nữ bên cạnh mình. Mà như một tảng đá, nữ nhân tuy đẹp nhưng cũng không cách nào đả động được hắn.

"Tịch công tử, Hàm Hương từ nhỏ tự tôn tự ái, băng thanh ngọc khiết, chưa bao giờ bị người nhìn qua thân thể. Việc đã đến nước này nếu ngài không đáp, Hàm Hương chỉ có thể tự vẫn ở đây."

Trong lời nói của Tô Hàm Hương tuy không chất chứa cảm xúc, nhưng lại có một sự kiên định không thể nói bằng lời. Ai cũng có thể nhìn ra, nếu Tịch Thiên Dạ không đáp lại, thì vì tôn nghiêm và trong sạch, nàng sẽ thật sự tự vận mà chứng minh bản thân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện