"Cậu còn nhận ra người thầy này à?" Trương Tắc ngắt lời.

Phó thị trưởng Dương vội gật đầu.

Trương Tắc thấy thế liền xắn tay áo lên: "Thế thì tôi sẽ dạy cậu bài học cuối cùng!" Dứt lời, ông ta cầm tập tài liệu trên bàn đập thẳng vào đầu và sau lưng phó thị trưởng Dương.

Phó thị trưởng không dám đánh trả, nhưng lại không thể cứ để bị đánh như vậy, vội chảy ra ngoài. Trương Tắc đuổi theo ngay sau, vừa chạy vừa gào.

"Cậu nhận lương và trợ cấp của nhà nước mà chẳng làm được gì cả! Mấy năm nay tôi luôn chú ý đến cậu đấy, tôi tức lâu lắm rồi! Sớm biết thế ngày xưa tôi đã không kèm thêm cho cậu, tránh phải bồi dưỡng ra kiểu bại hoại cho đất nước! Tôi phải đánh chết cậu!"

Bí thư Vương và mọi người còn đang ở trong phòng hội nghị bên cạnh chờ tin, đột nhiên nghe bên ngoài ầm ĩ, ra ngoài xem thì thấy phó thị trưởng Dương chạy lên lầu, một ông cụ cầm tập tài liệu đuổi theo phía sau. Chuyện gì vậy? Không phải phó thị trưởng đi nói chuyện với giáo viên lớn tuổi kia sao? Sao lại bị đuổi đánh? "Bí thư Vương." Cục trưởng Lưu chạy theo phía sau, thấy họ ra ngoài thì vội chạy tới, "Người kia là thầy Trương Tắc, là chủ nhiệm cũ của phó thị trưởng Dương. Hai bọn họ còn chưa nói gì thầy Trương đã muốn dạy cho phó thị trưởng bài học cuối cùng, thế là đánh nhau. Bây giờ phải làm sao đây?"

"À, một tiết học kéo dài 40 phút đúng không? Thế thì chúng ta cứ chờ đi." Sau đó bí thư Vương quay lại phòng hội nghị.

Mọi người nhìn nhau, chỉ đành nghe lời. Lúc này Khúc Mịch mới nhận ra bí thư Vương là con người hài hước, hơn nữa gặp biến vẫn không hoảng loạn, còn có thể đùa giỡn.

Đợi khoảng 10 phút, bí thư Vương mới bảo ai đó đi tìm Trương Tắc. Một lát sau, một ông cụ đầu đầy mồ hôi quay lại, tay còn cầm tập tài liệu.

"Thầy uống nước nghỉ ngơi trước đi." Đích thân bí thư Vương rót trà mời.

"Tôi chỉ hơn bí thư vài tuổi thôi, không cần bí thư kính trọng như vậy đâu." Trương Tắc nhận lấy ly nước, thái độ vô cùng khiêm tốn.

"Thầy Trương, tôi kính trọng thầy không phải chỉ vì tuổi tác, mà còn là vì những nỗ lực của thầy cho ngành giáo dục. Tôi từng tham dự vài buổi tọa đàm của thầy, thầy diễn thuyết rất hay. Những người công tác trong ngành giáo dục chúng ta không giàu có gì nhưng lượng công việc lại rất lớn, nên được xã hội chú ý nhiều hơn."

Nghe vậy, vành mắt Trương Tắc đỏ hoe: "Bí thư đừng nói nữa. Tôi biết thành phố đang trong quá trình cải tạo, cần khoản tiền lớn. Chúng tôi không đòi tiền lương nợ trong ba năm qua, chỉ cần bắt đầu tính cho chúng tôi từ tháng này là được. Tuy không có gì nhiều nhưng chúng tôi vẫn muốn cống hiến xây dựng thành phố, số tiền kia coi như chúng tôi đóng góp đi. Nam Giang có bí thư như ông, chúng tôi chịu khổ một chút cũng không sao."

"Không, các thầy cô cứ yên tâm làm giáo dục, những việc này không cần thầy cô chia sẻ. Tôi lấy danh nghĩa bí thư thành phố bảo đảo, số tiền lương nợ các thầy cô chúng tôi sẽ không thiếu dù chỉ một đồng. Nhưng mong thầy cô cho chúng tôi ba tháng, số tiền này không phải con số nhỏ."

Nghe Vương Chấn Thanh nói, mọi người ở đây đều kinh ngạc, nhất là cục trưởng Cục Tài Chính cứ nhíu mày lắc đầu.

Bình thường bí thư không phải người hành động theo cảm tính, hôm nay ông ấy bị làm sao vậy? Phải trả một số tiền lớn như vậy, hơn nữa sau này hàng tháng đều phải chi thêm, bảo Cục Tài Chính của họ giải quyết sao đây?

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng xe cảnh sát, ngay sau đó có tiếng tranh cãi.

"Bên ngoài có chuyện gì vậy?" Bí thư Vương bảo người chạy ra xem.

Thư ký còn chưa trở về thì ngoài kia có người hét lên "Giáo viên đánh cảnh sát", giây sau vô cùng ầm ĩ, giống như xảy ra xung đột.

Bí thư đứng bật dậy, thư ký kia quay lại, nút áo không biết bị ai giật đứt, tóc tai thì rối bời, mắt kính chỉ còn lại một bên.

"Bí thư, bên ngoài giáo viên và cảnh sát xảy ra xung đột. Bọn họ đang bao vây tấn công xe cảnh sát, bí thư đừng ra ngoài. Khi nãy tôi bị đẩy ngã, suýt bị dẫm chết rồi."

Người bên ngoài như nổi điên, hơn hai mươi mấy người bao vây chục cảnh sát lại, cảnh sát có mang theo súng nhưng lại không dám động đậy.

Sắc mặt Trương Tắc lập tức thay đổi, ông chạy đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài.

"Tại sao lại như vậy?" Trương Tắc chạy ra, nhặt cái loa rơi trên bậc thang lên. "Thưa các thầy cô, xin mọi người bình tĩnh lại!"

Các giáo viên đều biết giọng của Trương Tắc, vì vậy Trương Tắc vừa lên tiếng liền có hiệu quả.

"Thầy Trương, bọn họ không làm gì thầy đấy chứ?" Có người kêu lên.

Trương Tắc sửng sốt, nhưng hiện tại không phải thời điểm giải thích, ông ta cố gắng nói hết sức; "Thưa các thầy cô, bí thư Vương đã nói ba tháng sau sẽ bổ sung tất cả tiền lương nợ chúng ta. Chúng ta chỉ đang tự bảo vệ quyền lợi của mình thôi, không được có hành vi trái pháp luật."

"Tấn công cảnh sát, đập xe cảnh sát, toàn là hành vi phạm tội đấy!" Phó thị trưởng Dương không biết từ đâu chui ra, dấu giày trên mặt ông ta đã được xóa sạch. Ông ta tức giận ra lệnh, "Lấy súng ra, ai dám tấn công cảnh sát thì hạ ngay tại chỗ."

Được lệnh, hơn ba mươi cảnh sát lập tức rút súng.

"Dương Minh!" Trương Tắc thấy vậy, hét to.

"Thầy Trương, em chỉ làm việc theo quy định, chắc không có vấn đề gì đúng không?" Ở trước mặt những người khác phó thị trưởng Dương vẫn rất uy phong.

Trương Tắc không biết nói gì. Đừng thấy Trương Tắc khi nãy ở bên trong dám đánh Dương Minh, nhưng Dương Minh dù sao vẫn là phó thị trưởng, còn ở trước mặt bao nhiêu người, Trương Tắc vẫn có chừng mực.

Bí thư Vương dẫn người đi ra. Thấy cấp dưới của mình đều ở đây, Khúc Mịch liếc nhìn phó thị trưởng Dương.

"Ai bảo mấy cậu tới đây?" Thấy có hai trưởng đồn cảnh sát ở đây, Khúc Mịch chỉ vào họ, hỏi.

Cả hai đều nhìn phó thị trưởng Dương, lại đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Khúc Mịch, không khỏi rùng mình. Một trưởng đồn cảnh sát cao gầy trong hai người vội đáp: "Chúng tôi nhận được điện thoại của lãnh đạo, nói có người bao vây tòa thị chính nên mới tới đây."

Lãnh đạo này đương nhiên là Dương Minh! Mọi người ở đây vừa nghe đều hiểu.

"Bảo họ thu súng lại, nếu lỡ may cướp cò làm các thầy cô bị thương, người đó phải hoàn toàn chịu trách nhiệm!"

Lời Khúc Mịch nói mang đến áp lực vô hình khiến người nghe không dám phản bác. Hơn nữa dù chức của phó thị trưởng Dương lớn thế nào thì bọn họ cũng đang làm việc cho Khúc Mịch. Cả hai đều nghe nói địa vị của cục trưởng Khúc cũng không nhỏ, ngay cả bí thư Vương cũng phải nể mặt. Ở trước mặt bao nhiêu người nếu không phục tùng mệnh lệnh, mũ quan sẽ lập tức bay ngay!

Vì thế cảnh sát lập tức thu súng, bầu không khí liền bớt căng thẳng hơn.

Bí thư Vương nhận lấy loa trong tay Trương Tắc, nói lại quyết định của mình.

"Tôi lấy danh nghĩa bí thư ra bảo đảm, ba tháng sau, tiền lương của các thầy cô sẽ theo quy định mới, ngoài ra toàn bộ phần tiền lương nợ các thầy cô trong ba năm qua cũng sẽ được bổ sung, thiếu một đồng thì cứ đến tìm tôi!"

Các giáo viên nghe vậy chủ động vỗ tay.

Nhận được câu trả lời vừa ý, các thầy cô sôi nổi cảm ơn rồi ra về. Nhìn đám đông giải tán, Dương Minh sốt ruột.

"Bí thư Vương, việc này không thể bỏ qua như vậy! Ban ngày ban mặt mà dám xảy ra xung đột với người của chính phủ và cảnh sát nhân dân. Hôm nay không truy cứu, nhỡ ngày mai có người bắt chước thì phải làm sao?"

"Phó thị trưởng Dương, tôi phải nhắc nhở anh, đừng có làm lớn mâu thuẫn. Khi nãy chỉ là hiểu lầm, chưa có ai thương vong. Chúng ta là lãnh đạo, phải nắm chắc phương hướng, không được ném dưa hấu nhặt hạt mè. Anh là phó thị trưởng quản lý bộ phận giáo dục, có thời gian thì đi nghe ý kiến của mọi người để đề xuất cải cách đi. Thành phố chúng ta sắp triển khai cải cách giáo dục, tôi chờ bảng kế hoạch của anh!"

Mệnh lệnh này như vả thẳng vào mặt Dương Minh.

Bình thường tuy hay người không cùng chính kiến nhưng chỉ âm thầm đánh giá nhau thôi, nhưng hôm nay là khai chiến trực tiếp, không biết cuối cùng người thắng sẽ là ai.

Mặt Dương Minh trắng bệch, nhìn Vương Chấn Thanh chằm chằm.

Khúc Mịch không vội ra về, anh phát hiện ở quảng trường có lắp camera nên lấy ghi hình bên trong. Từ lúc giáo viên tụ tập đến giải tán đều được ghi hình lại. Muốn biết tại sao họ lại xảy ra xung đột với cảnh sát thì có thể tìm kiếm trả lời từ đây.

Khi tới hiện trường, cảnh sát không lập tức xông lên phía trước mà duy trì khoảng cách nhất định. Các giáo viên cũng lặng lẽ đứng chờ, có người nhìn xung quanh, có người lấy di động ra lướt web, có người gọi điện thoại, nhiều nhất là thì thầm bàn tán.

Đột nhiên người đàn ông đẩy xe ba bánh khi nãy bị Trương Tắc chặn họng xuất hiện. Thấy không ai chú ý đến mình, ông ta nhặt một cục đá lên ném vào cửa xe cảnh sát, còn kêu gào.

Cảnh sát thấy có người tấn công xe, lập tức nhìn qua hướng của cục đá. Trong lúc xảy ra xung đột, lại có người hét lên "Cảnh sát đánh người" khiến hiện trường càng hỗn loạn.

Trong lúc này, tên đàn ông kia nhân lúc bỏ trốn. Ngay sau đó bí thư xuất hiện. Ông ta muốn xuyên qua dòng người đi tìm trưởng đồn công an, không ngờ bị người ta dẫm đạp.

Khúc Mịch lập tức gọi điện bảo Lục Li dẫn người đi bắt tên đàn ông đẩy xe ba gác kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện