Khúc Mịch đến hai bệnh viện tư nhân kiểm tra, đồng thời yêu cầu hồ sơ phẫu thuật và thống kê nhập hàng, sau đó mang về nghiên cứu.
Anh phát hiện hai bệnh viện này đều là đầu tư của nước ngoài, ông chủ không thường xuyên ở trong nước, chỉ có cuối tháng mới tới nghe viện trưởng báo cáo, kiểm tra thu chi. Theo nguồn thu của hai bệnh viện, lợi nhuận của họ đang rất tốt.
Khúc Mịch cẩn thận đọc thông tin về nhân viên bệnh viện, phát hiện bác sĩ ở hai nơi này đều có bằng cấp rất cao, nhiều kinh nghiệm, đều từ bệnh viện công đến làm chuyên gia. Thảo nào bọn họ thu phí cao mà vẫn có người tới khám bệnh.
Nhất là bệnh viện đa khoa có ba khoa chính là khoa tim mạch, khoa ngoại và khoa sản, bọn họ không chỉ có thể thực hiện ghép tim và thận mà còn có thể làm thụ tinh ống nghiệm, xác suất thành công vô cùng cao.
Khoa sản là khoa kiếm được nhiều tiền nhất của bệnh viện, tháng nào cũng làm mấy ca thụ tinh ống nghiệm. Không rõ tổng chi phí là bao nhiêu nhưng mỗi lần đều cần 50.000 tệ, hình như phải hai lần mới thành công. Sau khi mang thai sẽ đến giai đoạn giữ thai, chi phí ước tính khoảng 10.000 tệ. Nếu là người ở tỉnh khác, cộng thêm chi phí ăn ở thì số tiền lên tới 15.0000 tệ. Số tiền này với một gia đình bình thường mà nói là một khoản rất lớn.
Dù vậy vẫn có rất nhiều cặp vợ chồng lựa chọn bệnh viện này. Y học thời nay phát triển, không phải chỉ có một bệnh viện làm được thủ thuật này, tại sao lại có nhiều người lựa chọn bệnh viện với giá cao như thế chứ? Khúc Mịch chọn ngẫu nhiên một cặp vợ chồng trong danh sách, gọi điện hỏi thăm, đương nhiên không dùng thân phận cục trưởng Cục Công An.
"Tôi là nhân viên của Huệ Hảo, gọi điện để hỏi thăm tình hình của chị."
Nghe máy là một người phụ nữ có tông giọng trầm ấm: "Bác sĩ, tôi đang lo ai mới là mẹ của đứa bé đây."
"Trên quốc tế đúng là đang có nhiều tranh cãi. Có hai cách xác định mẹ ruột của một đứa bé, một là gen, hai là tử cung. Có điều chị không cần lo, chỉ cần đứa bé không biết gì, nó sẽ chỉ nhận một người mẹ, hơn nữa bệnh viện chúng tôi cực kỳ bảo mật, ngay cả người tình nguyện hiến trứng cũng không biết ai mua trứng của mình."
"Người tình nguyện gì?" Đối phương kinh ngạc, "Không phải chúng tôi tự chọn người hiến tặng sao? Đừng nói là mấy anh lấy bừa trứng trong kho, còn lấy 50.000 tệ của chúng tôi đấy chứ? Để chọn trứng xuất sắc chúng tôi mới chọn bệnh viện của các anh, các anh không thể làm ra chuyện thiếu đạo đức như vậy!"
"À, thành thật xin lỗi, để tôi xem lại." Khúc Mịch vội trấn an đối phương, "Người hiến tặng là..."
"La Mỹ Quyên!" Nghe Khúc Mịch chần chờ, đối phương nói, "Trước khi thực hiện chúng ta đã ký cam kết, sau khi sinh con tôi sẽ làm xét nghiệm DNA, chúng tôi có giữ tóc của La Mỹ Quyên. Nếu con không có quan hệ gì với cô ấy, chúng tôi sẽ yêu cầu bồi thường."
"Chị đừng lo, là tôi nhìn lầm thôi. Cô La Mỹ Quyên là sinh viên đại học nghệ thuật, quê ở tỉnh khác đúng không?"
Thấy Khúc Mịch nói đúng, thái độ của đối phương mới nhẹ nhàng hơn.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lục Li thở phào.
"Sao cục trưởng biết La Mỹ Quyên kia là sinh viên trường nghệ thuật, quê ở nơi khác?" Từ đầu đến cuối Lục Li ngồi cạnh nghe, Khúc Mịch có mở loa ngoài.
"Rất đơn giản." Khúc Mịch chỉ vào tài liệu, "Hai vợ chồng đều làm công việc liên quan đến nghệ thuật, đương nhiên sẽ mong con cái phát triển theo hướng này. Tự bọn họ chọn người hiến trứng thì đương nhiên sẽ chọn người tốt nhất. Đại học nghệ thuật là trường nổi tiếng cả nước, vả lại họ chắc chắn sẽ chọn một cô gái ở nơi khác có điều kiện kinh tế khá khó khăn."
"Cục trưởng, bệnh viện Huệ Hảo làm vậy là không đúng quy trình, chúng ta có cần can thiệp không?"
"Từ chuyện của La Mỹ Quyên chỉ có thể thấy bệnh viện làm sai quy trình, có thể chỉnh đốn, nhưng chắc chắn vẫn còn bí mật đằng sau, cậu phái người âm thầm điều tra, những người còn lại tập trung vào hai vụ án."
Nếu La Mỹ Quyên khăng khăng mình tự nguyện thì vụ việc không thể xử lý theo pháp luật. Nhưng bệnh viện để người hiến và người nhận liên lạc với nhau, điều này trái với luật khám chữa bệnh, có thể yêu cầu ngừng kinh doanh để kiểm tra, có điều làm vậy sẽ rút dây động rừng, che đậy có hoạt động phạm tội ở đằng sau.
Bệnh viện Huệ Hảo dám trái với luật khám chữa bệnh trắng trợn như vậy, cảnh sát không thể không nghi ngờ họ còn điều mờ ám.
Lục Li giao nhiệm vụ này cho Vương Thành, thanh niên mới gia nhập đội hình sự này rất thông minh, chẳng qua còn thiếu cơ hội rèn luyện. Mỗi người vào đội đều phải vượt qua khó khăn mới đủ tư cách là cảnh sát hình sự, đây là quy tắc hình thành từ lúc Khúc Mịch làm đội trưởng cho đến nay, từ Lưu Tuấn đến Mạnh Triết, sau đó là Lưu Tuấn, tất cả đều nhanh chóng trưởng thành.
Thấy Vương Thành nhận nhiệm vụ vừa mừng vừa lo, Lục Li vỗ vai cậu: "Không cần lo lắng, tôi có bảo Hách Minh hỗ trợ cậu. Có chuyện gì lập tức báo cáo lại, đội trưởng Khúc rất quan tâm đến bệnh viện Huệ Hảo. Làm cho tốt đấy!"
Nghe nói Khúc Mịch chú ý đến mình, Vương Thành vực dậy tinh thần, vui vẻ chạy đi.
Lục Li nhíu mày, chàng trai này có hơi hấp tấp, giao nhiệm vụ này cho cậu không biết có phải là chuyện xấu không. Anh vội gọi Hách Minh tới, dặn dò kỹ càng.
Vụ án bên này không có tiến triển, Khúc Mịch lại nhận điện thoại của lãnh đạo thành phố, mời anh tham gia cuộc họp khẩn cấp. Giờ này có cuộc họp gì quan trọng? Khúc Mịch lái xe đến tòa thị chính, còn chưa đến gần đây thấy đám đông tụ tập trước cổng.
Mọi người xếp hàng trật tự, hàng trước có một biểu ngữ lớn với dòng chữ đen trên nền đỏ: Yêu cầu trả đúng tiền lương, bảo vệ quyền lợi cơ bản nhất của giáo viên.
Có ông cụ tóc bạc đứng trên bậc thềm chỉ huy, mọi người đồng thanh hô khẩu hiệu: "Ủng hộ luật giáo viên, ủng hộ bài phát biểu của chủ tịch, yêu cầu chính phủ trả đúng tiền lương cho giáo viên."
Khúc Mịch đậu xe ở bãi gần đó, đi bộ tới, thấy người dân xung quanh đều đang bàn tán.
"Đúng là ép người, làm việc ba năm không trả đồng tiền lương tăng, thảo nào họ làm lớn chuyện như vậy!"
"Tiền lương của giáo viên cao lắm, còn ở trong phòng máy lạnh, họ còn chưa hài lòng, không thích làm thì về nhà đi, còn nhiều người muốn làm lắm!"
"Không nghe họ nói à? Không phải là nợ lương, mà là yêu cầu tăng lương theo luật của ba năm trước."
"Không giống nhau hả? Cả năm giáo viên nhận bao nhiêu quà cáp, còn bắt học sinh đi học thêm, giờ lại bắt tăng lương? Thầy cô mà thế à!" Người nói là một tên đàn ông cao lớn đẩy xe ba bánh đi ngang, thấy ồn ào liền dừng lại xem, có vẻ rất có thành kiến với giáo viên.
Ông cụ đứng trên bậc thang nhìn về hướng này. Bên đó đương nhiên đã nghe thấy lời người đàn ông nói, ai cũng xấu hổ.
"Người anh em, điều cậu nói chắc chắn là có, tôi không phủ nhân. Thành phố có hàng ngàn giáo viên, tính đến cả nước thì con số lên hàng triệu, khó tránh khỏi việc có con sâu làm rầu nồi canh. Nhưng dù là ngành nào cũng không thể bảo đảm hoàn toàn trong sạch. Để rau phát triển nhanh, có nông dân dùng nhiều thuốc trừ sâu. Để trái cây tươi lâu, có người bán hàng sử dụng chất hóa học formaldehyde, đó là ví dụ. Chẳng lẽ vì một con sâu mà chúng tôi tự bảo vệ quyền lợi hả? Chúng tôi tin chính phủ sẽ cho chúng tôi một câu trả lời hợp lý! Chúng tôi cũng không muốn tụ tập ở đây, nhưng quyền lợi của chúng tôi bị xâm hại! Chúng tôi cũng là người, phải nuôi già trẻ lớn bé trong nhà. Người anh em, giáo viên là một nghề cao quý, phải làm gương cho xã hội, nhưng chúng tôi cũng cần phải sống. Nếu không tập trung phát triển giáo dục, con trẻ của chúng ta sẽ đi về đâu đây?"
Ông ta vừa dứt lời, tiếng vỗ tay liền vang lên, không chỉ các giáo viên mà ngay cả người dân vây xem cũng trầm trồ khen ngợi.
Người đàn ông đẩy xe ba bánh lẩm bẩm: "Tôi đâu nói lại giáo viên như ông, nói tóm lại tiền tôi cực khổ kiếm được đều để tặng quà thầy cô rồi cho con đi học thêm."
"Người khác tôi không dám đảm bảo, nhưng tôi dạy học nửa đời người, tôi dám thề mình chưa nhận một đồng của phụ huynh. Tôi ở đây kêu gọi các bậc phụ huynh giữ vững lập trường của mình, đừng cổ vũ cho những hành động sai trái. Tôi đại biểu cho các giáo viên đứng ở đây nói với các bậc phụ huynh, đa số giáo viên vẫn có đạo đức nghề nghiệp."
Lại một trận vỗ tay nồng nhiệt, người đàn ông kia đen mặt bỏ đi.
Khúc Mịch quan sát tình hình. Đúng lúc này di động đổ chuông, anh vòng ra cổng sau vào tòa thị chính.
Anh phát hiện hai bệnh viện này đều là đầu tư của nước ngoài, ông chủ không thường xuyên ở trong nước, chỉ có cuối tháng mới tới nghe viện trưởng báo cáo, kiểm tra thu chi. Theo nguồn thu của hai bệnh viện, lợi nhuận của họ đang rất tốt.
Khúc Mịch cẩn thận đọc thông tin về nhân viên bệnh viện, phát hiện bác sĩ ở hai nơi này đều có bằng cấp rất cao, nhiều kinh nghiệm, đều từ bệnh viện công đến làm chuyên gia. Thảo nào bọn họ thu phí cao mà vẫn có người tới khám bệnh.
Nhất là bệnh viện đa khoa có ba khoa chính là khoa tim mạch, khoa ngoại và khoa sản, bọn họ không chỉ có thể thực hiện ghép tim và thận mà còn có thể làm thụ tinh ống nghiệm, xác suất thành công vô cùng cao.
Khoa sản là khoa kiếm được nhiều tiền nhất của bệnh viện, tháng nào cũng làm mấy ca thụ tinh ống nghiệm. Không rõ tổng chi phí là bao nhiêu nhưng mỗi lần đều cần 50.000 tệ, hình như phải hai lần mới thành công. Sau khi mang thai sẽ đến giai đoạn giữ thai, chi phí ước tính khoảng 10.000 tệ. Nếu là người ở tỉnh khác, cộng thêm chi phí ăn ở thì số tiền lên tới 15.0000 tệ. Số tiền này với một gia đình bình thường mà nói là một khoản rất lớn.
Dù vậy vẫn có rất nhiều cặp vợ chồng lựa chọn bệnh viện này. Y học thời nay phát triển, không phải chỉ có một bệnh viện làm được thủ thuật này, tại sao lại có nhiều người lựa chọn bệnh viện với giá cao như thế chứ? Khúc Mịch chọn ngẫu nhiên một cặp vợ chồng trong danh sách, gọi điện hỏi thăm, đương nhiên không dùng thân phận cục trưởng Cục Công An.
"Tôi là nhân viên của Huệ Hảo, gọi điện để hỏi thăm tình hình của chị."
Nghe máy là một người phụ nữ có tông giọng trầm ấm: "Bác sĩ, tôi đang lo ai mới là mẹ của đứa bé đây."
"Trên quốc tế đúng là đang có nhiều tranh cãi. Có hai cách xác định mẹ ruột của một đứa bé, một là gen, hai là tử cung. Có điều chị không cần lo, chỉ cần đứa bé không biết gì, nó sẽ chỉ nhận một người mẹ, hơn nữa bệnh viện chúng tôi cực kỳ bảo mật, ngay cả người tình nguyện hiến trứng cũng không biết ai mua trứng của mình."
"Người tình nguyện gì?" Đối phương kinh ngạc, "Không phải chúng tôi tự chọn người hiến tặng sao? Đừng nói là mấy anh lấy bừa trứng trong kho, còn lấy 50.000 tệ của chúng tôi đấy chứ? Để chọn trứng xuất sắc chúng tôi mới chọn bệnh viện của các anh, các anh không thể làm ra chuyện thiếu đạo đức như vậy!"
"À, thành thật xin lỗi, để tôi xem lại." Khúc Mịch vội trấn an đối phương, "Người hiến tặng là..."
"La Mỹ Quyên!" Nghe Khúc Mịch chần chờ, đối phương nói, "Trước khi thực hiện chúng ta đã ký cam kết, sau khi sinh con tôi sẽ làm xét nghiệm DNA, chúng tôi có giữ tóc của La Mỹ Quyên. Nếu con không có quan hệ gì với cô ấy, chúng tôi sẽ yêu cầu bồi thường."
"Chị đừng lo, là tôi nhìn lầm thôi. Cô La Mỹ Quyên là sinh viên đại học nghệ thuật, quê ở tỉnh khác đúng không?"
Thấy Khúc Mịch nói đúng, thái độ của đối phương mới nhẹ nhàng hơn.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lục Li thở phào.
"Sao cục trưởng biết La Mỹ Quyên kia là sinh viên trường nghệ thuật, quê ở nơi khác?" Từ đầu đến cuối Lục Li ngồi cạnh nghe, Khúc Mịch có mở loa ngoài.
"Rất đơn giản." Khúc Mịch chỉ vào tài liệu, "Hai vợ chồng đều làm công việc liên quan đến nghệ thuật, đương nhiên sẽ mong con cái phát triển theo hướng này. Tự bọn họ chọn người hiến trứng thì đương nhiên sẽ chọn người tốt nhất. Đại học nghệ thuật là trường nổi tiếng cả nước, vả lại họ chắc chắn sẽ chọn một cô gái ở nơi khác có điều kiện kinh tế khá khó khăn."
"Cục trưởng, bệnh viện Huệ Hảo làm vậy là không đúng quy trình, chúng ta có cần can thiệp không?"
"Từ chuyện của La Mỹ Quyên chỉ có thể thấy bệnh viện làm sai quy trình, có thể chỉnh đốn, nhưng chắc chắn vẫn còn bí mật đằng sau, cậu phái người âm thầm điều tra, những người còn lại tập trung vào hai vụ án."
Nếu La Mỹ Quyên khăng khăng mình tự nguyện thì vụ việc không thể xử lý theo pháp luật. Nhưng bệnh viện để người hiến và người nhận liên lạc với nhau, điều này trái với luật khám chữa bệnh, có thể yêu cầu ngừng kinh doanh để kiểm tra, có điều làm vậy sẽ rút dây động rừng, che đậy có hoạt động phạm tội ở đằng sau.
Bệnh viện Huệ Hảo dám trái với luật khám chữa bệnh trắng trợn như vậy, cảnh sát không thể không nghi ngờ họ còn điều mờ ám.
Lục Li giao nhiệm vụ này cho Vương Thành, thanh niên mới gia nhập đội hình sự này rất thông minh, chẳng qua còn thiếu cơ hội rèn luyện. Mỗi người vào đội đều phải vượt qua khó khăn mới đủ tư cách là cảnh sát hình sự, đây là quy tắc hình thành từ lúc Khúc Mịch làm đội trưởng cho đến nay, từ Lưu Tuấn đến Mạnh Triết, sau đó là Lưu Tuấn, tất cả đều nhanh chóng trưởng thành.
Thấy Vương Thành nhận nhiệm vụ vừa mừng vừa lo, Lục Li vỗ vai cậu: "Không cần lo lắng, tôi có bảo Hách Minh hỗ trợ cậu. Có chuyện gì lập tức báo cáo lại, đội trưởng Khúc rất quan tâm đến bệnh viện Huệ Hảo. Làm cho tốt đấy!"
Nghe nói Khúc Mịch chú ý đến mình, Vương Thành vực dậy tinh thần, vui vẻ chạy đi.
Lục Li nhíu mày, chàng trai này có hơi hấp tấp, giao nhiệm vụ này cho cậu không biết có phải là chuyện xấu không. Anh vội gọi Hách Minh tới, dặn dò kỹ càng.
Vụ án bên này không có tiến triển, Khúc Mịch lại nhận điện thoại của lãnh đạo thành phố, mời anh tham gia cuộc họp khẩn cấp. Giờ này có cuộc họp gì quan trọng? Khúc Mịch lái xe đến tòa thị chính, còn chưa đến gần đây thấy đám đông tụ tập trước cổng.
Mọi người xếp hàng trật tự, hàng trước có một biểu ngữ lớn với dòng chữ đen trên nền đỏ: Yêu cầu trả đúng tiền lương, bảo vệ quyền lợi cơ bản nhất của giáo viên.
Có ông cụ tóc bạc đứng trên bậc thềm chỉ huy, mọi người đồng thanh hô khẩu hiệu: "Ủng hộ luật giáo viên, ủng hộ bài phát biểu của chủ tịch, yêu cầu chính phủ trả đúng tiền lương cho giáo viên."
Khúc Mịch đậu xe ở bãi gần đó, đi bộ tới, thấy người dân xung quanh đều đang bàn tán.
"Đúng là ép người, làm việc ba năm không trả đồng tiền lương tăng, thảo nào họ làm lớn chuyện như vậy!"
"Tiền lương của giáo viên cao lắm, còn ở trong phòng máy lạnh, họ còn chưa hài lòng, không thích làm thì về nhà đi, còn nhiều người muốn làm lắm!"
"Không nghe họ nói à? Không phải là nợ lương, mà là yêu cầu tăng lương theo luật của ba năm trước."
"Không giống nhau hả? Cả năm giáo viên nhận bao nhiêu quà cáp, còn bắt học sinh đi học thêm, giờ lại bắt tăng lương? Thầy cô mà thế à!" Người nói là một tên đàn ông cao lớn đẩy xe ba bánh đi ngang, thấy ồn ào liền dừng lại xem, có vẻ rất có thành kiến với giáo viên.
Ông cụ đứng trên bậc thang nhìn về hướng này. Bên đó đương nhiên đã nghe thấy lời người đàn ông nói, ai cũng xấu hổ.
"Người anh em, điều cậu nói chắc chắn là có, tôi không phủ nhân. Thành phố có hàng ngàn giáo viên, tính đến cả nước thì con số lên hàng triệu, khó tránh khỏi việc có con sâu làm rầu nồi canh. Nhưng dù là ngành nào cũng không thể bảo đảm hoàn toàn trong sạch. Để rau phát triển nhanh, có nông dân dùng nhiều thuốc trừ sâu. Để trái cây tươi lâu, có người bán hàng sử dụng chất hóa học formaldehyde, đó là ví dụ. Chẳng lẽ vì một con sâu mà chúng tôi tự bảo vệ quyền lợi hả? Chúng tôi tin chính phủ sẽ cho chúng tôi một câu trả lời hợp lý! Chúng tôi cũng không muốn tụ tập ở đây, nhưng quyền lợi của chúng tôi bị xâm hại! Chúng tôi cũng là người, phải nuôi già trẻ lớn bé trong nhà. Người anh em, giáo viên là một nghề cao quý, phải làm gương cho xã hội, nhưng chúng tôi cũng cần phải sống. Nếu không tập trung phát triển giáo dục, con trẻ của chúng ta sẽ đi về đâu đây?"
Ông ta vừa dứt lời, tiếng vỗ tay liền vang lên, không chỉ các giáo viên mà ngay cả người dân vây xem cũng trầm trồ khen ngợi.
Người đàn ông đẩy xe ba bánh lẩm bẩm: "Tôi đâu nói lại giáo viên như ông, nói tóm lại tiền tôi cực khổ kiếm được đều để tặng quà thầy cô rồi cho con đi học thêm."
"Người khác tôi không dám đảm bảo, nhưng tôi dạy học nửa đời người, tôi dám thề mình chưa nhận một đồng của phụ huynh. Tôi ở đây kêu gọi các bậc phụ huynh giữ vững lập trường của mình, đừng cổ vũ cho những hành động sai trái. Tôi đại biểu cho các giáo viên đứng ở đây nói với các bậc phụ huynh, đa số giáo viên vẫn có đạo đức nghề nghiệp."
Lại một trận vỗ tay nồng nhiệt, người đàn ông kia đen mặt bỏ đi.
Khúc Mịch quan sát tình hình. Đúng lúc này di động đổ chuông, anh vòng ra cổng sau vào tòa thị chính.
Danh sách chương