Hôm sau
“Thái Phùng!” Nhận thấy được có người đẩy mở cửa phòng của mình, Nhan Nhược Nhất lập tức vọt đi qua bắt lấy áo người đó.
“Nhan cô nương có lễ.” Người tới bình tĩnh tự nhiên hỏi han, ” Đêm qua cô nương có thể ngủ ngon không?” Tựa như đôi tay trên cổ mình hoàn toàn không tồn tại.
“Hai trăm năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!”
Thái Phùng mỉm cười như trước: “Chuyện rất đặc sắc, ngươi sẽ được biết hết. Nhưng không phải bây giờ.” Nói xong, không để ý ánh mắt hung ác của Nhược Nhất, gọi người đến giúp Nhược Nhất rửa mặt chải đầu, “Nhan cô nương, hôm nay làm phiền ngươi.”
Một lúc lâu sau.
“Nhan cô nương, mời.” Đối diện với nụ cười rất xảo huyệt trên mặt của Thái Phùng, Nhược Nhất nổi giận: “Tháo dây thừng đang trói ta ra. Nếu đồng ý với ngươi rồi, ta sẽ không trốn.”
Thái Phùng lắc đầu, nhưng cười không nói. Nhược Nhất hận đến nghiến răng nghiến lợi, “Vì cái gì?”
“Bởi vì để phải treo lên.”
Nhược Nhất sửng sốt, còn không có phản ứng lại, chờ phản ứng lại lúc bậy giờ đã bị bắt đến trên thành lâu.
Nàng nhìn cây cột cao cao dựng đứng kia, luôn luôn dùng để treo thi thể tử tù ngoan cố tội ác tày trời, đen mặt: “Thái Phùng! Ngươi thực dám!”
Không có gì không dám.
Nhược Nhất chỉ cảm thấy dây thừng quấn chặt quanh bụng, ghìm mạnh một chút chắc nàng đã nôn ra.
Chờ sau khi nàng giống như lá cờ bị treo thẳng lên, Thái Phùng hạ mặt cười tủm tỉm nói: “Làm phiền cô nương.”
Nhược Nhất rất cá tính “Phi” một tiếng trước mặt hắn. Thái Phùng không bực tức, dẫn một đám tướng sĩ đi.
Thấy hắn đi xa chút, Nhược Nhất mới nhỏ giọng mắng ra: “Chúc phúc ngươi mua cả đời mì ăn liền chỉ có bao đồ gia vị.” Nghĩ lại, nơi này còn không có mì ăn liền, lại chửi nặng nói: “Chúc phúc ngươi cưới một bà vợ có sáu cái ngực, sinh đứa nhỏ bốn mông, đến già răng nanh mọc trên lỗ mũi......”Câu này còn chưa nói xong. Bên kia gót chân Thái Phùng dừng lại, quay đầu lại, khuôn mặt tươi cười hiếm có đánh giá nàng.
Nàng thức thời câm miệng, ngẩng đầu nhìn phía phương xa.
Cùng lúc đó, một trong những doanh trại đông nghìn nghịt phía bên kia.
“Treo một nữ nhân ở trên thành lâu?” ngón tay sạch sẽ nhẹ nhàng ở gõ trên bàn vài cái, giọng nói của nữ tử tao nhã mà điềm tĩnh vang lên: “Nữ nhân đó hình dạng như thế nào?”
“Hồi tướng quân, là một nử tử ăn mặt quái dị.” Tướng sĩ quỳ một gối xuống, chấp tay trả lời.
Ngón tay đang gõ ở trên bàn ngừng lại.”Quái dị.” Nữ tử tinh tế lập lại từ này, nhíu mày lại tựa hồ nghĩ đến cái gì, “Ta đi nhìn xem.”
Từ sau bàn này di chuyển đến. Một mái tóc đen xinh đẹp dài đến thắt lưng theo gió lay động, dáng người lả lướt tuyệt mĩ bao vây ở trong bộ áo giáp cứng chắc, hiện ra một cỗ khí khái anh hùng nữ tử khó có được.
Đi tới doanh ngoại, leo lên tháp gỗ cao dùng để nhìn xa, lại phát hiện đã có một người khác đứng ở bên trong.
Người nọ hồng y tươi đẹp như máu, cực kỳ chói mắt. Vũ La nhíu nhíu mày, giọng nói hơi không vui: “Ngươi cho đây là chỗ nào? Cũng là cung điện của ngươi trên núi Thanh Khâu sao?”
Đang ở chiến trường cư nhiên không mặc áo giáp, còn ăn mặc huênh hoang như thế. Quả thực chính là muốn chết.
(NV: tỷ đanh nói với trượng phu tương lai của tỷ như thế sao?)
Nam tử cúi đầu cười, cũng không bị chỉ trích mà xấu hổ: “Tiểu Vũ La, nàng đây là lo lắng ta. Trước đừng nói tới việc này, nàng tới nhìn xem.” Ngón tay thon dài chỉ hướng phương xa, quay đầu lại hướng Vũ La tươi cười, nhất thời hơi thở yêu mỵ nhẹ bay ra.
Vũ La làm như không thấy, nhìn thẳng chằm chằm về phương xa, trong chốc lát, trên mặt hơi lộ ra kinh ngạc.
“Ha hả, Tử Đàn mới đi, lại có như vậy chuyện. A, có lẽ nàng vội vả chạy về Vô Tư Sơn cũng là bởi vì chuyện này.”
“Khó trách, mấy ngày hôm trước dù sao cảm thấy được mùi gió có chút không đúng.” Vũ La nhỏ giọng nỉ non, “Nàng ta nhưng lại...... Cho nên biểu ca mới có dị động hay sao?”
Nam tử híp mắt cười: “Trò này vui đây, Thái Phùng bắt được cái nhược điểm không tồi. Như thế nào? Còn muốn công thành sao?”Tiếng nói còn chưa rơi xuống, đối diện truyền đến tiếng trống trận khí thế mãnh liệt.
Đôi mắt nam tử chớp động, khóe môi nứt ra một độ cung màu đỏ, “Xem ra, người nào đó cũng không muốn cho nàng cơ hội do dự a. Đánh như thế nào?”
“Cửu Diễm, ngươi ở lại thủ trận địa.” Nói xong Vũ La trực tiếp nhìn về phía tháp xa nhảy xuống.
“Aiz, thế nhưng lúc trước Tử Đàn mời ta đến là để trợ chiến. Nàng lại ngay cả cơ hội lên chiến trường cũng không cho ta? Thực đau lòng a.” Cửu Diễm ghé vào từ tháp cao nhìn xuống Vũ La, dáng vẻ phô trương mị hoặc lòng người. Trên mặt biểu hiện dáng vẻ xem kịch vui cùng giọng điệu đáng thương hoàn toàn không hợp.
Khóe miệng vừa kéo lên, Vũ La cũng nhịn không được mắng ở trong lòng, yêu nghiệt!
Nàng xoay người sĩ binh cỡi ngựa dắt chiến mã tới, lạnh lùng nói: “Tốt, nếu là ngươi trên chiến trường, không khống chế được lực đạo tổn thương nàng ta, vậy thì chờ biểu ca tỉnh lại sẽ cho ngươi cơ hội.”
Cửu Diễm chau mày, không nói nữa. Nhìn bóng dáng của Vũ La chạy như bay mà đi, từ từ chuyển mở mắt thần, nhìn lên sắc trời trong suốt màu xanh. Gió thổi qua, một đầu tóc đen bóng kia nhưng lại trong nháy mắt tỏa ra ánh sáng vàng óng.
Ngón tay Cửu Diễm quấn lấy tóc mình, vẫn đen nháy như trước, giống như vừa rồi chói mắt trong nháy mắt kia, chỉ là ảo giác.
“Ha ha. Thú vị.”
Trống lớn bị đánh truyền ra tiếng vang kêu gọi.
Tất cả binh lính cầm vũ khí trên trận địa sẵn sàng đón quân địch, hào quang tia nắng ban mai chiếu vào áo giáp cứng rắn của bọn họ, Nhược Nhất đột nhiên cảm thấy được, đám quân phòng thủ rách nát còn có khí thế như vậy.
Nhưng mà...... Vì cái gì mà bên này đánh vang trống trận trước? Mời chiến?
Mời chiến! Hắn thế nhưng chủ động mời chiến!
Nhược Nhất giãy dụa mạnh mẽ. A! Thái Phùng kia treo nàng ở trên này làm bia ngắm a!
Sớm biết như vậy, nàng liều chết cũng muốn đánh hắn mấy bạt tay cho treo lên đây a.
Nàng hung hăng trừng mắt hướng về Thái Phùng, đã thấy bộ dáng tiểu nhân vừa lòng nhìn thấy nàng giãy dụa, kia ánh mắt quả thực chính là đang nói, ngươi giãy dụa nha! Ngươi giãy dụa nha! Ngươi càng giãy dụa ta lại càng vui vẻ.
Vì thế, Nhược Nhất bình tĩnh lại. Ánh mắt nhìn về phía hắn cũng càng phát ra khinh bỉ.
Chốc lát sau, trong quân doanh đối diện cũng vang lên tiếng trống trận như sấm, cùng với tiếng trống thâm trầm mà mạnh mẽ, một người một con ngựa dẫn đầu xông vào tầm nhìn của Nhược Nhất. Tuy rằng Nhược Nhất trên chỗ này là nơi nguy hiểm nhất, nhưng có góc nhìn cũng là tốt nhất.
Người nọ dáng người mảnh khảnh, nằm sấp ở trên lưng ngựa, tay trái nắm dây cương, tay phải cầm một cây roi dài màu lửa đỏ, tóc đen ở nàng phía sau tùy ý bay múa.
Vũ La!
Nhược Nhất há miệng thở dốc lại không kêu ra tiếng. Nhìn chằm chằm Vũ La, thấy nàng giống như nữ thần bay xuống. Nhược Nhất trong lòng ngũ vị phức tạp.
Lúc trước Đại tiểu thư hoạt bát bốc đồng kia đã có thể một mình mang theo mười vạn đại quân, công thành đoạt đất.
Đúng vậy, đối với bọn họ mà nói đã qua hai trăm năm. Đối với con người thì cũng đã trải qua ba đời người. Như vậy, Vũ La còn nhớ rõ nàng sao? Nếu Vũ La đã quên nàng, có phải cũng đại biểu cho Thương Tiêu cũng nhẹ nhàng quên đi nàng hay không?
Một tia cảm giác mất mát rót vào xương tủy, nàng không khỏi run lên một chút, ánh mắt nhìn về phía Vũ La không tự giác dấy lên một chút đau thương.
“Vũ La tướng quân, đã lâu không gặp hi vọng ngươi vẫn khỏe!” Thái Phùng chấp tay chào hỏi đối với Vũ La, thật giống như ở trên đường ngẫu nhiên gặp lại người bạn thân nhiều năm không thấy, “Đã lâu không thấy tướng quân, tại hạ thật là mong nhớ, do dó chuẩn bị một phần đại lễ, mong rằng tướng quân xin vui lòng nhận cho.”
Nhược Nhất liếc mắt nhìn khuôn mặt tươi cười có vẻ ngoài giả dối nhất thiên hạ của Thái Phùng, oán thầm nói: lừa dối, ngươi tiếp tục lừa dối, ngươi có thể đem bom nguyên tử lừa dối nói thành trứng vịt muối.
“Thái Phùng, ngươi đây là có dụng ý gì?” Vũ La ghìm ngựa dừng lại, trường tiên vung lên, chỉ thẳng Nhan Nhược Nhất.
Giọng nói chuyện của hai người cũng không lớn, nhưng có thể rành mạch truyền vào trong tai mỗi người. Nhìn Vũ La lạnh lùng chỉ vào nàng, Nhược Nhất giống như bị người buộc ăn một cân hạt tiêu, trong lòng tê dại thành một mảnh.
” Dụng ý của tại hạ đã rất rõ ràng. Xin tướng quân rút quân, lại không bước vào Tông Dương thành một bước. Sau đó, ta nhất định đem người hoàn hảo không tổn hao gì dâng lên.”
“Hừ, buồn cười. Tông Dương thành này vốn là lãnh địa của yêu tộc ta, bị loài người vô sỉ này chiếm cứ gần trăm năm, bây giờ yêu tộc ta chỉ là đòi lại những gì bị các ngươi đánh cắp thôi. Hiện đại quân đã tới, Tông Dương thành này đã là vật trong bàn tay ta, sao lại có thể vì một người mà rút quân.”Nét mặt của Vũ La lạnh lẽo cứng rắn, dường như hoàn toàn không nhận ra Nhược Nhất.
“Một khi đã như vậy, liền xin tướng quân chứng kiến.” Thái Phùng nhìn vào đôi mắt đang trừng hắn của Nhan Nhược Nhất, cười khẽ, sau đó vẫy vẫy tay, lập tức có binh lính đi lên chỗ đang treo Nhược Nhất.
Thái Phùng! Ngươi quả nhiên đủ âm hiểm!
Nhược Nhất sợ tới mức cả người cứng còng, sợ hãi nhìn thanh đao lớn xoạt một cái chặt đứt dây thừng trói nàng. Bên hông buông lỏng, nàng thầm nghĩ xong rồi xong rồi, từ nơi cao hai mươi mấy thước này ngã xuống dưới, không chết cũng phải tàn phế.
Đồng thời trong lòng khó tránh khỏi cũng sinh ra một tia thê lương, nhưng nàng còn không kịp nghĩ gì nhiều, chợt thấy cổ bị ghìm chặt, cổ họng giống như bị cắt đứt đau buốt, đại não sung huyết, căng đến nổi nàng căn bản lúc đầu tái nhợt giờ mặt đó như lửa dị thường.
Nàng nghĩ muốn hô hấp, nhưng một hơi thở ra ngoài rốt cuộc cũng không hít vào được.
Mẹ ôi, tên Thái Phùng kia muốn treo cổ nàng!
Nghe nói người treo cổ mắt sẽ trợn trắng, đầu lưỡi sẽ vươn ra, cuối cùng chết cực kỳ khó coi.
Nàng là đứa ngốc, cho rằng mình hợp tác tốt có thể giữ được mạng sống. Như thế rất tốt, ngoan ngoãn phối hợp với người ta, lại có thể còn bị chết thảm vô cùng. Ngày hôm qua nên một cước phế đi Thái Phùng, làm cho hắn tuổi già không thể làm người
Như vậy, tốt xấu nàng cũng coi như liệt sĩ!
“Vũ La tướng quân, nhân loại cũng không có bao nhiêu thời gian dư thừa cho ngươi phung phí.”
Thái Phùng đã sớm suy nghĩ qua các tình huống một lần.
Ban đầu cường thủ Tông Dương thành này không bằng buông bỏ đi. Quý Tử Hiên phái hắn đến cũng chỉ là muốn dự đoán được hướng đi mới nhất của yêu tộc. Quơ được Nhan Nhược Nhất đối với hắn mà nói hoàn toàn là thu hoạch ngoài ý muốn. Đem nàng buộc đến trên thành lâu này, nhưng mà là muốn thử xem thái độ của yêu tộc.
Nếu bọn họ như vậy rút quân, có thể thấy được Nhan Nhược Nhất đối bọn họ mà nói rất quan trọng, sau này trả lại? Đương nhiên không có khả năng. Nếu là bọn họ bỏ mặc, vậy hoặc là giả vờ, hoặc là thật. Như thế trong tình huống bây giờ, cứ thử một lần.
Nếu là giả vờ, Vũ La sẽ nghĩ biện pháp giải cứu. Trên tường thành chuẩn bị ám khí, nàng cướp không được người, đến lúc đó chỉ có đầu hàng. Nếu là thật sự, Nhan Nhược Nhất kia cứ như vậy treo cổ chết, dù sao giữ lại cũng vô dụng.
Vũ La nhíu mày lại, vốn định thừa dịp lúc Nhan Nhược Nhất rơi xuống dùng roi đem nàng câu lại, không ngờ Thái Phùng sử ra chiêu này.
Có cứu hay không? Trên tường thành này có cái gì đó đen sì vừa thấy cũng biết là ám khí, không thể mạnh mẽ cướp người. Trong lòng của nàng rất rõ ràng, nếu bây giờ đồng ý với Thái Phùng rồi, sau này muốn đòi lại người liền càng khó.
Nhưng, không chấp nhận......
Sắc mặt của Nhan Nhược Nhất đã muốn hiện ra màu xanh tím xám tro. Vũ La nghiến răng, thực hận không thể có đủ tàì để một roi hủy đi tòa thành này.
“Thái Phùng, quân tử nhất ngôn......”
“Ầm ầm ầm!”
Nói còn chưa xong lời liền thấy chân trời cuồn cuộn sấm sét giận dữ bốc lên đang đến. Mặt đất cũng hơi hơi rung động như gợn sóng ba đào. Binh sĩ trên tường thành bị dị tượng này giáng xuống sợ tới mức không biết làm sao.
Bỗng nhiên một ánh sáng cực chói mắt như tia chớp trong đám mây giận dữ vút đến, tất cả mọi người theo bản năng vươn tay bảo vệ mắt. Ánh sáng mạnh qua đi, Nhan Nhược Nhất vốn treo trên thành lâu không biết tung tích, nhưng hiện tại không ai đi để ý nàng.
Một đạo sấm sét đỏ đen giao nhau cùng đánh xuống vang lên như rồng ngâm hổ gầm khí thế mạnh mẽ nện lên trên tường thành, sau tiếng nổ vang tường thành lập tức vỡ ra vô số mảnh nhỏ, liền ngay cả mặt đất đều lâm vào chấn động.
Thái Phùng lại cả kinh trừng lớn mắt: “Thương Thiên Lôi!”
Binh lính chỉ cảm thấy dưới chân run run dị thường, còn không kịp phản ứng, sét đánh rung chuyển trời đất kia lại một lần nữa xẹt xuống.
Mặt đất rung động mãnh liệt, tường thành cao hơn mười thước trong nháy mắt sụp đổ. Tiếng sụp đổ thật lớn che lấp đi tiếng rên rỉ cùng gào khóc của mấy ngàn binh sĩ.
Vũ La giật mình ngẩn người nhìn một mảnh mây đen trong không trung, xen lẫn bên trong, một hình ảnh chiếu sáng màu trắng ở trong đám mây mù đen thùi bóng dáng ấy tỏa sáng ra khiến kẻ khác phát run.
Đó là...... chân thân cửu vĩ bạch hồ.
“Thái Phùng!” Nhận thấy được có người đẩy mở cửa phòng của mình, Nhan Nhược Nhất lập tức vọt đi qua bắt lấy áo người đó.
“Nhan cô nương có lễ.” Người tới bình tĩnh tự nhiên hỏi han, ” Đêm qua cô nương có thể ngủ ngon không?” Tựa như đôi tay trên cổ mình hoàn toàn không tồn tại.
“Hai trăm năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!”
Thái Phùng mỉm cười như trước: “Chuyện rất đặc sắc, ngươi sẽ được biết hết. Nhưng không phải bây giờ.” Nói xong, không để ý ánh mắt hung ác của Nhược Nhất, gọi người đến giúp Nhược Nhất rửa mặt chải đầu, “Nhan cô nương, hôm nay làm phiền ngươi.”
Một lúc lâu sau.
“Nhan cô nương, mời.” Đối diện với nụ cười rất xảo huyệt trên mặt của Thái Phùng, Nhược Nhất nổi giận: “Tháo dây thừng đang trói ta ra. Nếu đồng ý với ngươi rồi, ta sẽ không trốn.”
Thái Phùng lắc đầu, nhưng cười không nói. Nhược Nhất hận đến nghiến răng nghiến lợi, “Vì cái gì?”
“Bởi vì để phải treo lên.”
Nhược Nhất sửng sốt, còn không có phản ứng lại, chờ phản ứng lại lúc bậy giờ đã bị bắt đến trên thành lâu.
Nàng nhìn cây cột cao cao dựng đứng kia, luôn luôn dùng để treo thi thể tử tù ngoan cố tội ác tày trời, đen mặt: “Thái Phùng! Ngươi thực dám!”
Không có gì không dám.
Nhược Nhất chỉ cảm thấy dây thừng quấn chặt quanh bụng, ghìm mạnh một chút chắc nàng đã nôn ra.
Chờ sau khi nàng giống như lá cờ bị treo thẳng lên, Thái Phùng hạ mặt cười tủm tỉm nói: “Làm phiền cô nương.”
Nhược Nhất rất cá tính “Phi” một tiếng trước mặt hắn. Thái Phùng không bực tức, dẫn một đám tướng sĩ đi.
Thấy hắn đi xa chút, Nhược Nhất mới nhỏ giọng mắng ra: “Chúc phúc ngươi mua cả đời mì ăn liền chỉ có bao đồ gia vị.” Nghĩ lại, nơi này còn không có mì ăn liền, lại chửi nặng nói: “Chúc phúc ngươi cưới một bà vợ có sáu cái ngực, sinh đứa nhỏ bốn mông, đến già răng nanh mọc trên lỗ mũi......”Câu này còn chưa nói xong. Bên kia gót chân Thái Phùng dừng lại, quay đầu lại, khuôn mặt tươi cười hiếm có đánh giá nàng.
Nàng thức thời câm miệng, ngẩng đầu nhìn phía phương xa.
Cùng lúc đó, một trong những doanh trại đông nghìn nghịt phía bên kia.
“Treo một nữ nhân ở trên thành lâu?” ngón tay sạch sẽ nhẹ nhàng ở gõ trên bàn vài cái, giọng nói của nữ tử tao nhã mà điềm tĩnh vang lên: “Nữ nhân đó hình dạng như thế nào?”
“Hồi tướng quân, là một nử tử ăn mặt quái dị.” Tướng sĩ quỳ một gối xuống, chấp tay trả lời.
Ngón tay đang gõ ở trên bàn ngừng lại.”Quái dị.” Nữ tử tinh tế lập lại từ này, nhíu mày lại tựa hồ nghĩ đến cái gì, “Ta đi nhìn xem.”
Từ sau bàn này di chuyển đến. Một mái tóc đen xinh đẹp dài đến thắt lưng theo gió lay động, dáng người lả lướt tuyệt mĩ bao vây ở trong bộ áo giáp cứng chắc, hiện ra một cỗ khí khái anh hùng nữ tử khó có được.
Đi tới doanh ngoại, leo lên tháp gỗ cao dùng để nhìn xa, lại phát hiện đã có một người khác đứng ở bên trong.
Người nọ hồng y tươi đẹp như máu, cực kỳ chói mắt. Vũ La nhíu nhíu mày, giọng nói hơi không vui: “Ngươi cho đây là chỗ nào? Cũng là cung điện của ngươi trên núi Thanh Khâu sao?”
Đang ở chiến trường cư nhiên không mặc áo giáp, còn ăn mặc huênh hoang như thế. Quả thực chính là muốn chết.
(NV: tỷ đanh nói với trượng phu tương lai của tỷ như thế sao?)
Nam tử cúi đầu cười, cũng không bị chỉ trích mà xấu hổ: “Tiểu Vũ La, nàng đây là lo lắng ta. Trước đừng nói tới việc này, nàng tới nhìn xem.” Ngón tay thon dài chỉ hướng phương xa, quay đầu lại hướng Vũ La tươi cười, nhất thời hơi thở yêu mỵ nhẹ bay ra.
Vũ La làm như không thấy, nhìn thẳng chằm chằm về phương xa, trong chốc lát, trên mặt hơi lộ ra kinh ngạc.
“Ha hả, Tử Đàn mới đi, lại có như vậy chuyện. A, có lẽ nàng vội vả chạy về Vô Tư Sơn cũng là bởi vì chuyện này.”
“Khó trách, mấy ngày hôm trước dù sao cảm thấy được mùi gió có chút không đúng.” Vũ La nhỏ giọng nỉ non, “Nàng ta nhưng lại...... Cho nên biểu ca mới có dị động hay sao?”
Nam tử híp mắt cười: “Trò này vui đây, Thái Phùng bắt được cái nhược điểm không tồi. Như thế nào? Còn muốn công thành sao?”Tiếng nói còn chưa rơi xuống, đối diện truyền đến tiếng trống trận khí thế mãnh liệt.
Đôi mắt nam tử chớp động, khóe môi nứt ra một độ cung màu đỏ, “Xem ra, người nào đó cũng không muốn cho nàng cơ hội do dự a. Đánh như thế nào?”
“Cửu Diễm, ngươi ở lại thủ trận địa.” Nói xong Vũ La trực tiếp nhìn về phía tháp xa nhảy xuống.
“Aiz, thế nhưng lúc trước Tử Đàn mời ta đến là để trợ chiến. Nàng lại ngay cả cơ hội lên chiến trường cũng không cho ta? Thực đau lòng a.” Cửu Diễm ghé vào từ tháp cao nhìn xuống Vũ La, dáng vẻ phô trương mị hoặc lòng người. Trên mặt biểu hiện dáng vẻ xem kịch vui cùng giọng điệu đáng thương hoàn toàn không hợp.
Khóe miệng vừa kéo lên, Vũ La cũng nhịn không được mắng ở trong lòng, yêu nghiệt!
Nàng xoay người sĩ binh cỡi ngựa dắt chiến mã tới, lạnh lùng nói: “Tốt, nếu là ngươi trên chiến trường, không khống chế được lực đạo tổn thương nàng ta, vậy thì chờ biểu ca tỉnh lại sẽ cho ngươi cơ hội.”
Cửu Diễm chau mày, không nói nữa. Nhìn bóng dáng của Vũ La chạy như bay mà đi, từ từ chuyển mở mắt thần, nhìn lên sắc trời trong suốt màu xanh. Gió thổi qua, một đầu tóc đen bóng kia nhưng lại trong nháy mắt tỏa ra ánh sáng vàng óng.
Ngón tay Cửu Diễm quấn lấy tóc mình, vẫn đen nháy như trước, giống như vừa rồi chói mắt trong nháy mắt kia, chỉ là ảo giác.
“Ha ha. Thú vị.”
Trống lớn bị đánh truyền ra tiếng vang kêu gọi.
Tất cả binh lính cầm vũ khí trên trận địa sẵn sàng đón quân địch, hào quang tia nắng ban mai chiếu vào áo giáp cứng rắn của bọn họ, Nhược Nhất đột nhiên cảm thấy được, đám quân phòng thủ rách nát còn có khí thế như vậy.
Nhưng mà...... Vì cái gì mà bên này đánh vang trống trận trước? Mời chiến?
Mời chiến! Hắn thế nhưng chủ động mời chiến!
Nhược Nhất giãy dụa mạnh mẽ. A! Thái Phùng kia treo nàng ở trên này làm bia ngắm a!
Sớm biết như vậy, nàng liều chết cũng muốn đánh hắn mấy bạt tay cho treo lên đây a.
Nàng hung hăng trừng mắt hướng về Thái Phùng, đã thấy bộ dáng tiểu nhân vừa lòng nhìn thấy nàng giãy dụa, kia ánh mắt quả thực chính là đang nói, ngươi giãy dụa nha! Ngươi giãy dụa nha! Ngươi càng giãy dụa ta lại càng vui vẻ.
Vì thế, Nhược Nhất bình tĩnh lại. Ánh mắt nhìn về phía hắn cũng càng phát ra khinh bỉ.
Chốc lát sau, trong quân doanh đối diện cũng vang lên tiếng trống trận như sấm, cùng với tiếng trống thâm trầm mà mạnh mẽ, một người một con ngựa dẫn đầu xông vào tầm nhìn của Nhược Nhất. Tuy rằng Nhược Nhất trên chỗ này là nơi nguy hiểm nhất, nhưng có góc nhìn cũng là tốt nhất.
Người nọ dáng người mảnh khảnh, nằm sấp ở trên lưng ngựa, tay trái nắm dây cương, tay phải cầm một cây roi dài màu lửa đỏ, tóc đen ở nàng phía sau tùy ý bay múa.
Vũ La!
Nhược Nhất há miệng thở dốc lại không kêu ra tiếng. Nhìn chằm chằm Vũ La, thấy nàng giống như nữ thần bay xuống. Nhược Nhất trong lòng ngũ vị phức tạp.
Lúc trước Đại tiểu thư hoạt bát bốc đồng kia đã có thể một mình mang theo mười vạn đại quân, công thành đoạt đất.
Đúng vậy, đối với bọn họ mà nói đã qua hai trăm năm. Đối với con người thì cũng đã trải qua ba đời người. Như vậy, Vũ La còn nhớ rõ nàng sao? Nếu Vũ La đã quên nàng, có phải cũng đại biểu cho Thương Tiêu cũng nhẹ nhàng quên đi nàng hay không?
Một tia cảm giác mất mát rót vào xương tủy, nàng không khỏi run lên một chút, ánh mắt nhìn về phía Vũ La không tự giác dấy lên một chút đau thương.
“Vũ La tướng quân, đã lâu không gặp hi vọng ngươi vẫn khỏe!” Thái Phùng chấp tay chào hỏi đối với Vũ La, thật giống như ở trên đường ngẫu nhiên gặp lại người bạn thân nhiều năm không thấy, “Đã lâu không thấy tướng quân, tại hạ thật là mong nhớ, do dó chuẩn bị một phần đại lễ, mong rằng tướng quân xin vui lòng nhận cho.”
Nhược Nhất liếc mắt nhìn khuôn mặt tươi cười có vẻ ngoài giả dối nhất thiên hạ của Thái Phùng, oán thầm nói: lừa dối, ngươi tiếp tục lừa dối, ngươi có thể đem bom nguyên tử lừa dối nói thành trứng vịt muối.
“Thái Phùng, ngươi đây là có dụng ý gì?” Vũ La ghìm ngựa dừng lại, trường tiên vung lên, chỉ thẳng Nhan Nhược Nhất.
Giọng nói chuyện của hai người cũng không lớn, nhưng có thể rành mạch truyền vào trong tai mỗi người. Nhìn Vũ La lạnh lùng chỉ vào nàng, Nhược Nhất giống như bị người buộc ăn một cân hạt tiêu, trong lòng tê dại thành một mảnh.
” Dụng ý của tại hạ đã rất rõ ràng. Xin tướng quân rút quân, lại không bước vào Tông Dương thành một bước. Sau đó, ta nhất định đem người hoàn hảo không tổn hao gì dâng lên.”
“Hừ, buồn cười. Tông Dương thành này vốn là lãnh địa của yêu tộc ta, bị loài người vô sỉ này chiếm cứ gần trăm năm, bây giờ yêu tộc ta chỉ là đòi lại những gì bị các ngươi đánh cắp thôi. Hiện đại quân đã tới, Tông Dương thành này đã là vật trong bàn tay ta, sao lại có thể vì một người mà rút quân.”Nét mặt của Vũ La lạnh lẽo cứng rắn, dường như hoàn toàn không nhận ra Nhược Nhất.
“Một khi đã như vậy, liền xin tướng quân chứng kiến.” Thái Phùng nhìn vào đôi mắt đang trừng hắn của Nhan Nhược Nhất, cười khẽ, sau đó vẫy vẫy tay, lập tức có binh lính đi lên chỗ đang treo Nhược Nhất.
Thái Phùng! Ngươi quả nhiên đủ âm hiểm!
Nhược Nhất sợ tới mức cả người cứng còng, sợ hãi nhìn thanh đao lớn xoạt một cái chặt đứt dây thừng trói nàng. Bên hông buông lỏng, nàng thầm nghĩ xong rồi xong rồi, từ nơi cao hai mươi mấy thước này ngã xuống dưới, không chết cũng phải tàn phế.
Đồng thời trong lòng khó tránh khỏi cũng sinh ra một tia thê lương, nhưng nàng còn không kịp nghĩ gì nhiều, chợt thấy cổ bị ghìm chặt, cổ họng giống như bị cắt đứt đau buốt, đại não sung huyết, căng đến nổi nàng căn bản lúc đầu tái nhợt giờ mặt đó như lửa dị thường.
Nàng nghĩ muốn hô hấp, nhưng một hơi thở ra ngoài rốt cuộc cũng không hít vào được.
Mẹ ôi, tên Thái Phùng kia muốn treo cổ nàng!
Nghe nói người treo cổ mắt sẽ trợn trắng, đầu lưỡi sẽ vươn ra, cuối cùng chết cực kỳ khó coi.
Nàng là đứa ngốc, cho rằng mình hợp tác tốt có thể giữ được mạng sống. Như thế rất tốt, ngoan ngoãn phối hợp với người ta, lại có thể còn bị chết thảm vô cùng. Ngày hôm qua nên một cước phế đi Thái Phùng, làm cho hắn tuổi già không thể làm người
Như vậy, tốt xấu nàng cũng coi như liệt sĩ!
“Vũ La tướng quân, nhân loại cũng không có bao nhiêu thời gian dư thừa cho ngươi phung phí.”
Thái Phùng đã sớm suy nghĩ qua các tình huống một lần.
Ban đầu cường thủ Tông Dương thành này không bằng buông bỏ đi. Quý Tử Hiên phái hắn đến cũng chỉ là muốn dự đoán được hướng đi mới nhất của yêu tộc. Quơ được Nhan Nhược Nhất đối với hắn mà nói hoàn toàn là thu hoạch ngoài ý muốn. Đem nàng buộc đến trên thành lâu này, nhưng mà là muốn thử xem thái độ của yêu tộc.
Nếu bọn họ như vậy rút quân, có thể thấy được Nhan Nhược Nhất đối bọn họ mà nói rất quan trọng, sau này trả lại? Đương nhiên không có khả năng. Nếu là bọn họ bỏ mặc, vậy hoặc là giả vờ, hoặc là thật. Như thế trong tình huống bây giờ, cứ thử một lần.
Nếu là giả vờ, Vũ La sẽ nghĩ biện pháp giải cứu. Trên tường thành chuẩn bị ám khí, nàng cướp không được người, đến lúc đó chỉ có đầu hàng. Nếu là thật sự, Nhan Nhược Nhất kia cứ như vậy treo cổ chết, dù sao giữ lại cũng vô dụng.
Vũ La nhíu mày lại, vốn định thừa dịp lúc Nhan Nhược Nhất rơi xuống dùng roi đem nàng câu lại, không ngờ Thái Phùng sử ra chiêu này.
Có cứu hay không? Trên tường thành này có cái gì đó đen sì vừa thấy cũng biết là ám khí, không thể mạnh mẽ cướp người. Trong lòng của nàng rất rõ ràng, nếu bây giờ đồng ý với Thái Phùng rồi, sau này muốn đòi lại người liền càng khó.
Nhưng, không chấp nhận......
Sắc mặt của Nhan Nhược Nhất đã muốn hiện ra màu xanh tím xám tro. Vũ La nghiến răng, thực hận không thể có đủ tàì để một roi hủy đi tòa thành này.
“Thái Phùng, quân tử nhất ngôn......”
“Ầm ầm ầm!”
Nói còn chưa xong lời liền thấy chân trời cuồn cuộn sấm sét giận dữ bốc lên đang đến. Mặt đất cũng hơi hơi rung động như gợn sóng ba đào. Binh sĩ trên tường thành bị dị tượng này giáng xuống sợ tới mức không biết làm sao.
Bỗng nhiên một ánh sáng cực chói mắt như tia chớp trong đám mây giận dữ vút đến, tất cả mọi người theo bản năng vươn tay bảo vệ mắt. Ánh sáng mạnh qua đi, Nhan Nhược Nhất vốn treo trên thành lâu không biết tung tích, nhưng hiện tại không ai đi để ý nàng.
Một đạo sấm sét đỏ đen giao nhau cùng đánh xuống vang lên như rồng ngâm hổ gầm khí thế mạnh mẽ nện lên trên tường thành, sau tiếng nổ vang tường thành lập tức vỡ ra vô số mảnh nhỏ, liền ngay cả mặt đất đều lâm vào chấn động.
Thái Phùng lại cả kinh trừng lớn mắt: “Thương Thiên Lôi!”
Binh lính chỉ cảm thấy dưới chân run run dị thường, còn không kịp phản ứng, sét đánh rung chuyển trời đất kia lại một lần nữa xẹt xuống.
Mặt đất rung động mãnh liệt, tường thành cao hơn mười thước trong nháy mắt sụp đổ. Tiếng sụp đổ thật lớn che lấp đi tiếng rên rỉ cùng gào khóc của mấy ngàn binh sĩ.
Vũ La giật mình ngẩn người nhìn một mảnh mây đen trong không trung, xen lẫn bên trong, một hình ảnh chiếu sáng màu trắng ở trong đám mây mù đen thùi bóng dáng ấy tỏa sáng ra khiến kẻ khác phát run.
Đó là...... chân thân cửu vĩ bạch hồ.
Danh sách chương