Cơm no nê rồi, Diệp Hồng lại dắt đứa trẻ dẫn vào trong phòng, để lại một mình Giang Thành dọn dẹp tàn cuộc.
“Phỉ Nhiễm, ngày mai cháu muốn đến trường học không?” Diệp Hồng nhìn trạng thái của Phỉ Nhiễm tốt hơn rồi bèn hỏi như vậy.
Mặc dù ở tuổi này vẫn tuổi của học sinh học cấp hai, nhưng mà nhốt cô bé ở nhà hoài cũng không phải là cách hay, nếu như tình trạng ổn định hơn thì có thể đưa cô bé đến trường học, không chỉ để không bị mất bài học mà còn để cô bé cùng các bạn đồng trang lứa chơi cùng nhau, hoặc là có thể đem lại cảm giác an toàn cho cô bé.
Mặc dù có chút do dự, Phỉ Nhiễm chần chừ hồi cũng gật đầu nói: “Dạ, không thành vấn đề ạ, cháu không ngốc, cháu nên đến trường học.”
Diệp Hồng có chút kinh ngạc, sao cô bé lại luôn cảm thấy người khác nói mình ngốc chứ, đây chắc chắn là do thằng hề muốn thể hiện ám thị gì đây mà, cô phải đợi Dương Lạc tìm được người bạn là bác sĩ tâm lý rồi mới quyết định, nhưng mà bây giờ cô phải giúp Phỉ Nhiễm thoát ra khỏi suy nghĩ này mới được.
Cô lập tức tiến về phía trước nói với Phỉ Nhiễm: “Không phải, cháu hiểu lầm rồi, chúng ta không phải có ý đó, cô không hề có ý nghĩ muốn đuổi cháu hay chê bai gì hết, chỉ là lo bạn bè thân thiết trong trường học của cháu lo lắng, muốn cháu về trường chơi cùng các bạn.”
Phỉ Nhiễm lắc đầu nói: “Cháu ở trường học không có bạn bè, bọn họ cũng rất ngốc, cháu mà chơi cùng bọn họ, người bố đó sẽ trách cháu.”
Đúng là ly kỳ mà, Diệp Hồng muốn biết người bố từ trong miệng của Phỉ Nhiễm thốt ra là ai đây, nhưng mà hiện tại cho thấy, sợ là nhất thời sẽ không làm rõ được, mà rốt cuộc gã ta đã tác động gì đến cô bé, vài ba câu nói bây giờ cũng không giải quyết được vấn đề.
Hoặc là tất cả điều này, phải đợi người của Dương Lạc đến kiểm tra tâm lý cho Phỉ Nhiễm, mới có thể kết luận được, nhưng mà như vậy thì đứa trẻ này sẽ không có bạn, vậy thì thật là tội nghiệp cho tuổi thơ của cô bé.
“Vậy đi, để cô ở nhà bầu bạn với cháu, cháu nên biết là trong chúng ta có người thông minh, có người không thông minh, cũng giống như cô vậy, nhưng mà mọi người đều có thể làm bạn với nhau được, mọi người đều cần có bạn bè, như vậy thì khi gặp nguy hiểm thì mới có người giúp đỡ cháu được.”
Diệp Hồng tỉ mỉ nói, sợ là đứa trẻ không hiểu được ý nghĩa của câu nói mà suy nghĩ lệch hướng, đó chính là điều cô lo lắng nhất. So với việc học và những việc khác thì không có gì quan trọng hơn là sự an toàn và tính mạng của cô bé.
Phỉ Nhiễm không hiểu mà giả vờ hiểu gật gật cái đầu, yên lặng nhắm đôi mắt lại, nhìn thấy vẻ mặt an nhiên của cô bé. Diệp Hồng dường như đã không còn lo lắng nữa. Hoặc là mọi thứ đã khôi phục trở lại bình thường.
“Sao rồi? Con bé ngủ chưa? Tối nay cô ngủ phòng tôi nhé, tôi ngủ ở sofa, còn một căn phòng nữa nhưng đã rất lâu không dùng đến, ngày mai tôi sẽ dọn dẹp lại.”
Giang Thành thu dọn mùng mền của mình, chuẩn bị ngủ trêи sofa cho qua hết đêm nay.
Diệp Hồng lắc đầu: “Ngày mai anh còn phải đi làm, sao có thể để anh ngủ trêи sofa như vậy được, đã nhiều ngày qua anh không được nghỉ ngơi rồi, hôm này không được như vậy.”
Nói xong như vậy, anh đột nhiên ngây người, Giang Thành nhìn sang Diệp Hồng rồi lại quay sang nhìn chiếc giường đôi, không hiểu Diệp Hồng đang muốn làm gì.
Diệp Hồng căn bản chưa nghĩ đến điểm này. Nhưng mà không nghĩ là Giang Thành suy nghĩ bậy bạ, lập tức liền trả lời lại: “Anh nghĩ gì vậy? Ý của tôi là tôi đã chuẩn bị xong chỗ ngủ trong phòng Phỉ Nhiễm, tôi sẽ ngủ cùng cô bé đêm nay, vạn nhất cô bé nghĩ không thông thì sao.”
“Ồ, ý cô là vậy à, không thành vấn đề. Cần tôi đem đồ gì cho cô không?”
Diệp Hồng lắc đầu nhưng mà rõ ràng là mặt cô đã ửng đỏ lên cả rồi.
Cô có chút hối hận, nếu lúc nãy nói rõ hơn thì sẽ ra sao, nếu lúc nãy đồng ý thì chắc là tình trạng bây giờ sẽ tốt hơn, nhưng mà bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi.
“Vậy đi, tivi nhà tôi lâu lắm rồi không xài, để ngày mai tôi đi đóng tiền, nếu như cô muốn ở với cô bé lâu hơn thì tôi giúp cô xin nghỉ phép, một mình tôi cộng thêm Lục Hạo và Lưu Tĩnh chắc cũng trụ được lâu.”
Lần này Diệp Hồng không có phản đối, gật đầu đồng ý, cô đúng là phải có thêm thời gian để bầu bạn cùng Phỉ Nhiễm, trước khi Phỉ Nhiễm quay lại trường học, cô phải tạo cho Phỉ Nhiễm cảm giác an toàn,
Đồng thời cùng Lạc Dương tìm ra được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trêи người cô bé, như vậy thì mới có thể giúp cô bé thoát khỏi những vấn đề này.
“Được rồi, trước mắt cứ như vậy, thật là phải cám ơn cô rồi, không có cô thì tôi thật sự không biết phải đối mặt với những chuyện này như thế nào nữa.”
Diệp Hồng gật đầu, xong rồi quay đi tắm, Giang Thành đóng cửa nằm lên giường. Chuyện thằng hề gọi điện cho anh, anh chưa nói với một ai.
An có một linh cảm, nếu như anh nói ra, thì sẽ có rất nhiều điều không hay phát sinh, không phải vì anh không tin tưởng đồng nghiệp của mình, mà là anh biết rằng thằng jề đang cố ý ly gián, nhiễu loạn từng bước đi của anh.
Nhưng anh hiểu ra rằng, cuộc gọi này dường như là kẻ bắt cóc đang xác nhận con tin có an toàn hay không, gả sẽ không đòi hỏi tiền chuộc gì ở đây mà đang suy nghĩ có nên giết con tin không.
Giang Thành có chút nghi hoặc, nhưng mà anh lựa chọn sẽ một mình chịu đựng chuyện này, theo anh thấy thì đây là một cuộc khiêu chiến của thằng hề.
Nhưng mà so với cảm giác bất lực hồi sáng thì Giang Thành đã có chút nhẫn nại rồi, mà anh còn bằng lòng vì hai người của phòng kế bên mà dốc toàn lực quyết đấu một phen với thằng hề.
Nghĩ đến đây thì Giang Thành nhắm mắt đi ngủ, anh chuẩn bị nghỉ ngơi một lát để đón một ngày mới bắt đầu, thì đúng lúc này anh nghe thấy tiếng động ở phòng bên cạnh.
Giang Thành có chút lo lắng, liền thức dậy mở cửa ra ngoài nhìn quanh. Diệp Hồng nhanh chóng vỗ vỗ Phỉ Nhiễm, mà không biết sao Phỉ Nhiễm từ đầu đến giờ không ngừng moi móc lấy thứ gì từ trêи thân thể ra, cảnh tượng cực kì lạ thường.
“Sao vậy?”
“Tôi không biết nữa, mới vừa nãy còn ngủ ngon, đột nhiên ngồi dậy, tôi nghe cô bé lẩm bẩm cái gì đừng chê bai nó ngốc hay gì. Tôi nghi ngờ thằng hề đã gây ám ảnh gì cho nó rồi mà không dứt ra được, tiếp tục như vậy thì không phải là cách.”
Giang Thành nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng mà không tìm ra được cách nào khác cả.
Giang Thành biết là, cứ tiếp tục như vậy thì không chỉ Phỉ Nhiễm chịu không nổi mà trong những người họ cũng không ai có thể chịu nổi, anh ta lập tức lấy điện thoại ra, gọi liền cho Dương Lạc, Dương Lạc đang lim dim buồn ngủ bắt máy.
“Kiếm tôi có việc gì không?”
“Phỉ Nhiễm không biết xảy ra chuyện gì mà đột nhiên như điên dại, đừng nói là tôi, ngay cả Diệp Hồng cũng không khống chế được nữa, anh có rảnh qua đây một chuyến được không, chúng tôi đều không biết phải làm như thế nào nữa.”
Dương Lạc lập tức gật đầu: “Cô bé vẫn ở nhà chứ? Không có ai nói bất cứ điều gì với cô bé chứ?”
Giang Thành khẳng định: “Chỉ có Diệp Hồng ở nhà, buổi tối tôi mua cơm về cho họ ăn, chỉ vậy thôi.”
“Anh nghĩ lại xem còn có tình tiết nào không?” Câu nói này dường như đã nhắc nhở anh, nhưng mà không thể nào được.
Dương Lạc cẩn thận tỉ mỉ nhớ lại những gì Giang Thành nói, thông thường trình trạng này là do có cái gì đó kϊƈɦ thích. Anh ta nghĩ hồi: “Nếu như không có nguyên nhân nào kϊƈɦ thích thì tôi quả thật không rõ tại sao có tình trạng này nữa, hoặc là còn có một khả năng, chính là do thằng hề đã tạo ra một loại ngôn ngữ sinh hoạt thường dùng, chỉ có thể là như vậy mới giải thích được chuyện mà mọi người kể, chứ không thì không có cách nào lý giải được.”
Dương Lạc nhớ lại một hồi vẫn là phải qua đây một chuyến.
Giang Thành biết sự tình như vậy rồi, không thể nào giấu diếm được nữa, lập tức tìm Diệp Hồng nói: “Hồi chiều thằng hề có gọi điện thoại cho tôi.” Anh lục lại nhật ký cuộc gọi, đem dãy số điện thoại đó đưa cho Diệp Hồng xem.
Diệp Hồng nhìn thấy Phỉ Nhiễm như bị trúng tà, không nghĩ ngợi gì hết nói: “Nhưng mà cho dù là gã đã gọi điện thoại cho anh thì không lẽ chỉ một cú điện thoại thôi mà có thể khiến cho cô bé trở nên điên loạn vậy sao, tôi không tin.”
Giang Thành cũng gật đầu đồng ý: “Tôi cũng không tin, tôi vừa mới gọi điện thoại cho Dương Lạc, anh ta sẽ nhanh chóng qua đây thôi, bây giờ chỉ còn có thể như vậy thôi.”
Nhìn thấy Phỉ Nhiễm đang trong trạng thái điên loạn như vậy, ngồi trêи giường và nhìn vô định lên vách tường, lòng anh cảm thấy đau như cắt. Nhưng mà họ biết phải làm như thế nào hết, theo tình hình trước mắt thì chỉ duy nhất có một cách là phải dựa vào sự trị liệu và quan sát của y học.
Phải cho Phỉ Nhiễm đi theo sự khống chế cách ly của y học thì mới là phương pháp điều trị tối ưu nhất, chứ không thì không biết lúc nào cô bé bộc phát bệnh tình, tình trạng này chính là sự đả kϊƈɦ lớn nhất đối với bọn họ.
Khoảng hai mươi phút trôi qua, cuối cùng Dương Lạc cũng đến gõ cửa nhà Giang Thành, Giang Thành mở cửa cho anh ấy vào, Diệp Hồng dẫn anh ấy vào trong phòng, Dương Lạc nhìn Phỉ Nhiễm ngây ra, anh ta bước đến phát hiện đồng tử của cô bé đã đờ đẫn hoàn toàn.
Dương Lạc giật mình, lập tức kêu Diệp Hồng và Giang Thành ra ngoài: “Hiện trạng cô bé đang rất tệ, mọi người nhớ xem rốt cuộc tại sao lại xuất hiện trạng thái này.”
Giang Thành nhìn Diệp Hồng với ánh mắt ngượng ngùng, dẫu sao thì cũng là anh cùng cô ấy chăm sóc cô bé, cho nên anh chỉ đành nhìn qua Diệp Hồng xem cô ấy nói như thế nào, Diệp Hồng gật đầu nói: “Lúc ăn cơm tối vẫn không có chuyện gì xảy ra hết, buổi chiều cô bé gặp ác mộng cũng là tôi kêu cô bé tỉnh dậy, cũng chẳng có vấn đề gì, mọi chuyện đều ổn, chính là buổi tối đột nhiên không biết ngủ như thế nào mà lại biến thành bộ dạng như ma nhập vậy.
Diệp Hồng hồi ức lại kể.
Còn Giang Thành thì đem việc hồi chiều bị gã đáng chết thằng hề gọi điện quấy rầy kể lại, Dương Lạc liền trau mày, tình hình hiện giờ cực kỳ khác thường, theo lý mà nói thì không trở nên như vậy.
Dương Lạc biết bây giờ làm gì cũng không giải quyết được, cho nên liền gọi điện thoại cho bạn học cũng cùng khoa tâm thần với anh ta, xe cấp cứu cũng nhanh chóng đến, tính trạng hiện nay có thể nguy hiểm đến tính mạng rồi.
Nên Giang Thành cũng không thể lo nghĩ quá nhiều nữa, chỉ có thể đồng ý để Phỉ Nhiễm đến bệnh viện điều trị thôi, Giang Thành nhìn chiếc xe cấp cứu rời đi, lòng anh khó chịu vô cùng.
“Phỉ Nhiễm, ngày mai cháu muốn đến trường học không?” Diệp Hồng nhìn trạng thái của Phỉ Nhiễm tốt hơn rồi bèn hỏi như vậy.
Mặc dù ở tuổi này vẫn tuổi của học sinh học cấp hai, nhưng mà nhốt cô bé ở nhà hoài cũng không phải là cách hay, nếu như tình trạng ổn định hơn thì có thể đưa cô bé đến trường học, không chỉ để không bị mất bài học mà còn để cô bé cùng các bạn đồng trang lứa chơi cùng nhau, hoặc là có thể đem lại cảm giác an toàn cho cô bé.
Mặc dù có chút do dự, Phỉ Nhiễm chần chừ hồi cũng gật đầu nói: “Dạ, không thành vấn đề ạ, cháu không ngốc, cháu nên đến trường học.”
Diệp Hồng có chút kinh ngạc, sao cô bé lại luôn cảm thấy người khác nói mình ngốc chứ, đây chắc chắn là do thằng hề muốn thể hiện ám thị gì đây mà, cô phải đợi Dương Lạc tìm được người bạn là bác sĩ tâm lý rồi mới quyết định, nhưng mà bây giờ cô phải giúp Phỉ Nhiễm thoát ra khỏi suy nghĩ này mới được.
Cô lập tức tiến về phía trước nói với Phỉ Nhiễm: “Không phải, cháu hiểu lầm rồi, chúng ta không phải có ý đó, cô không hề có ý nghĩ muốn đuổi cháu hay chê bai gì hết, chỉ là lo bạn bè thân thiết trong trường học của cháu lo lắng, muốn cháu về trường chơi cùng các bạn.”
Phỉ Nhiễm lắc đầu nói: “Cháu ở trường học không có bạn bè, bọn họ cũng rất ngốc, cháu mà chơi cùng bọn họ, người bố đó sẽ trách cháu.”
Đúng là ly kỳ mà, Diệp Hồng muốn biết người bố từ trong miệng của Phỉ Nhiễm thốt ra là ai đây, nhưng mà hiện tại cho thấy, sợ là nhất thời sẽ không làm rõ được, mà rốt cuộc gã ta đã tác động gì đến cô bé, vài ba câu nói bây giờ cũng không giải quyết được vấn đề.
Hoặc là tất cả điều này, phải đợi người của Dương Lạc đến kiểm tra tâm lý cho Phỉ Nhiễm, mới có thể kết luận được, nhưng mà như vậy thì đứa trẻ này sẽ không có bạn, vậy thì thật là tội nghiệp cho tuổi thơ của cô bé.
“Vậy đi, để cô ở nhà bầu bạn với cháu, cháu nên biết là trong chúng ta có người thông minh, có người không thông minh, cũng giống như cô vậy, nhưng mà mọi người đều có thể làm bạn với nhau được, mọi người đều cần có bạn bè, như vậy thì khi gặp nguy hiểm thì mới có người giúp đỡ cháu được.”
Diệp Hồng tỉ mỉ nói, sợ là đứa trẻ không hiểu được ý nghĩa của câu nói mà suy nghĩ lệch hướng, đó chính là điều cô lo lắng nhất. So với việc học và những việc khác thì không có gì quan trọng hơn là sự an toàn và tính mạng của cô bé.
Phỉ Nhiễm không hiểu mà giả vờ hiểu gật gật cái đầu, yên lặng nhắm đôi mắt lại, nhìn thấy vẻ mặt an nhiên của cô bé. Diệp Hồng dường như đã không còn lo lắng nữa. Hoặc là mọi thứ đã khôi phục trở lại bình thường.
“Sao rồi? Con bé ngủ chưa? Tối nay cô ngủ phòng tôi nhé, tôi ngủ ở sofa, còn một căn phòng nữa nhưng đã rất lâu không dùng đến, ngày mai tôi sẽ dọn dẹp lại.”
Giang Thành thu dọn mùng mền của mình, chuẩn bị ngủ trêи sofa cho qua hết đêm nay.
Diệp Hồng lắc đầu: “Ngày mai anh còn phải đi làm, sao có thể để anh ngủ trêи sofa như vậy được, đã nhiều ngày qua anh không được nghỉ ngơi rồi, hôm này không được như vậy.”
Nói xong như vậy, anh đột nhiên ngây người, Giang Thành nhìn sang Diệp Hồng rồi lại quay sang nhìn chiếc giường đôi, không hiểu Diệp Hồng đang muốn làm gì.
Diệp Hồng căn bản chưa nghĩ đến điểm này. Nhưng mà không nghĩ là Giang Thành suy nghĩ bậy bạ, lập tức liền trả lời lại: “Anh nghĩ gì vậy? Ý của tôi là tôi đã chuẩn bị xong chỗ ngủ trong phòng Phỉ Nhiễm, tôi sẽ ngủ cùng cô bé đêm nay, vạn nhất cô bé nghĩ không thông thì sao.”
“Ồ, ý cô là vậy à, không thành vấn đề. Cần tôi đem đồ gì cho cô không?”
Diệp Hồng lắc đầu nhưng mà rõ ràng là mặt cô đã ửng đỏ lên cả rồi.
Cô có chút hối hận, nếu lúc nãy nói rõ hơn thì sẽ ra sao, nếu lúc nãy đồng ý thì chắc là tình trạng bây giờ sẽ tốt hơn, nhưng mà bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi.
“Vậy đi, tivi nhà tôi lâu lắm rồi không xài, để ngày mai tôi đi đóng tiền, nếu như cô muốn ở với cô bé lâu hơn thì tôi giúp cô xin nghỉ phép, một mình tôi cộng thêm Lục Hạo và Lưu Tĩnh chắc cũng trụ được lâu.”
Lần này Diệp Hồng không có phản đối, gật đầu đồng ý, cô đúng là phải có thêm thời gian để bầu bạn cùng Phỉ Nhiễm, trước khi Phỉ Nhiễm quay lại trường học, cô phải tạo cho Phỉ Nhiễm cảm giác an toàn,
Đồng thời cùng Lạc Dương tìm ra được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trêи người cô bé, như vậy thì mới có thể giúp cô bé thoát khỏi những vấn đề này.
“Được rồi, trước mắt cứ như vậy, thật là phải cám ơn cô rồi, không có cô thì tôi thật sự không biết phải đối mặt với những chuyện này như thế nào nữa.”
Diệp Hồng gật đầu, xong rồi quay đi tắm, Giang Thành đóng cửa nằm lên giường. Chuyện thằng hề gọi điện cho anh, anh chưa nói với một ai.
An có một linh cảm, nếu như anh nói ra, thì sẽ có rất nhiều điều không hay phát sinh, không phải vì anh không tin tưởng đồng nghiệp của mình, mà là anh biết rằng thằng jề đang cố ý ly gián, nhiễu loạn từng bước đi của anh.
Nhưng anh hiểu ra rằng, cuộc gọi này dường như là kẻ bắt cóc đang xác nhận con tin có an toàn hay không, gả sẽ không đòi hỏi tiền chuộc gì ở đây mà đang suy nghĩ có nên giết con tin không.
Giang Thành có chút nghi hoặc, nhưng mà anh lựa chọn sẽ một mình chịu đựng chuyện này, theo anh thấy thì đây là một cuộc khiêu chiến của thằng hề.
Nhưng mà so với cảm giác bất lực hồi sáng thì Giang Thành đã có chút nhẫn nại rồi, mà anh còn bằng lòng vì hai người của phòng kế bên mà dốc toàn lực quyết đấu một phen với thằng hề.
Nghĩ đến đây thì Giang Thành nhắm mắt đi ngủ, anh chuẩn bị nghỉ ngơi một lát để đón một ngày mới bắt đầu, thì đúng lúc này anh nghe thấy tiếng động ở phòng bên cạnh.
Giang Thành có chút lo lắng, liền thức dậy mở cửa ra ngoài nhìn quanh. Diệp Hồng nhanh chóng vỗ vỗ Phỉ Nhiễm, mà không biết sao Phỉ Nhiễm từ đầu đến giờ không ngừng moi móc lấy thứ gì từ trêи thân thể ra, cảnh tượng cực kì lạ thường.
“Sao vậy?”
“Tôi không biết nữa, mới vừa nãy còn ngủ ngon, đột nhiên ngồi dậy, tôi nghe cô bé lẩm bẩm cái gì đừng chê bai nó ngốc hay gì. Tôi nghi ngờ thằng hề đã gây ám ảnh gì cho nó rồi mà không dứt ra được, tiếp tục như vậy thì không phải là cách.”
Giang Thành nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng mà không tìm ra được cách nào khác cả.
Giang Thành biết là, cứ tiếp tục như vậy thì không chỉ Phỉ Nhiễm chịu không nổi mà trong những người họ cũng không ai có thể chịu nổi, anh ta lập tức lấy điện thoại ra, gọi liền cho Dương Lạc, Dương Lạc đang lim dim buồn ngủ bắt máy.
“Kiếm tôi có việc gì không?”
“Phỉ Nhiễm không biết xảy ra chuyện gì mà đột nhiên như điên dại, đừng nói là tôi, ngay cả Diệp Hồng cũng không khống chế được nữa, anh có rảnh qua đây một chuyến được không, chúng tôi đều không biết phải làm như thế nào nữa.”
Dương Lạc lập tức gật đầu: “Cô bé vẫn ở nhà chứ? Không có ai nói bất cứ điều gì với cô bé chứ?”
Giang Thành khẳng định: “Chỉ có Diệp Hồng ở nhà, buổi tối tôi mua cơm về cho họ ăn, chỉ vậy thôi.”
“Anh nghĩ lại xem còn có tình tiết nào không?” Câu nói này dường như đã nhắc nhở anh, nhưng mà không thể nào được.
Dương Lạc cẩn thận tỉ mỉ nhớ lại những gì Giang Thành nói, thông thường trình trạng này là do có cái gì đó kϊƈɦ thích. Anh ta nghĩ hồi: “Nếu như không có nguyên nhân nào kϊƈɦ thích thì tôi quả thật không rõ tại sao có tình trạng này nữa, hoặc là còn có một khả năng, chính là do thằng hề đã tạo ra một loại ngôn ngữ sinh hoạt thường dùng, chỉ có thể là như vậy mới giải thích được chuyện mà mọi người kể, chứ không thì không có cách nào lý giải được.”
Dương Lạc nhớ lại một hồi vẫn là phải qua đây một chuyến.
Giang Thành biết sự tình như vậy rồi, không thể nào giấu diếm được nữa, lập tức tìm Diệp Hồng nói: “Hồi chiều thằng hề có gọi điện thoại cho tôi.” Anh lục lại nhật ký cuộc gọi, đem dãy số điện thoại đó đưa cho Diệp Hồng xem.
Diệp Hồng nhìn thấy Phỉ Nhiễm như bị trúng tà, không nghĩ ngợi gì hết nói: “Nhưng mà cho dù là gã đã gọi điện thoại cho anh thì không lẽ chỉ một cú điện thoại thôi mà có thể khiến cho cô bé trở nên điên loạn vậy sao, tôi không tin.”
Giang Thành cũng gật đầu đồng ý: “Tôi cũng không tin, tôi vừa mới gọi điện thoại cho Dương Lạc, anh ta sẽ nhanh chóng qua đây thôi, bây giờ chỉ còn có thể như vậy thôi.”
Nhìn thấy Phỉ Nhiễm đang trong trạng thái điên loạn như vậy, ngồi trêи giường và nhìn vô định lên vách tường, lòng anh cảm thấy đau như cắt. Nhưng mà họ biết phải làm như thế nào hết, theo tình hình trước mắt thì chỉ duy nhất có một cách là phải dựa vào sự trị liệu và quan sát của y học.
Phải cho Phỉ Nhiễm đi theo sự khống chế cách ly của y học thì mới là phương pháp điều trị tối ưu nhất, chứ không thì không biết lúc nào cô bé bộc phát bệnh tình, tình trạng này chính là sự đả kϊƈɦ lớn nhất đối với bọn họ.
Khoảng hai mươi phút trôi qua, cuối cùng Dương Lạc cũng đến gõ cửa nhà Giang Thành, Giang Thành mở cửa cho anh ấy vào, Diệp Hồng dẫn anh ấy vào trong phòng, Dương Lạc nhìn Phỉ Nhiễm ngây ra, anh ta bước đến phát hiện đồng tử của cô bé đã đờ đẫn hoàn toàn.
Dương Lạc giật mình, lập tức kêu Diệp Hồng và Giang Thành ra ngoài: “Hiện trạng cô bé đang rất tệ, mọi người nhớ xem rốt cuộc tại sao lại xuất hiện trạng thái này.”
Giang Thành nhìn Diệp Hồng với ánh mắt ngượng ngùng, dẫu sao thì cũng là anh cùng cô ấy chăm sóc cô bé, cho nên anh chỉ đành nhìn qua Diệp Hồng xem cô ấy nói như thế nào, Diệp Hồng gật đầu nói: “Lúc ăn cơm tối vẫn không có chuyện gì xảy ra hết, buổi chiều cô bé gặp ác mộng cũng là tôi kêu cô bé tỉnh dậy, cũng chẳng có vấn đề gì, mọi chuyện đều ổn, chính là buổi tối đột nhiên không biết ngủ như thế nào mà lại biến thành bộ dạng như ma nhập vậy.
Diệp Hồng hồi ức lại kể.
Còn Giang Thành thì đem việc hồi chiều bị gã đáng chết thằng hề gọi điện quấy rầy kể lại, Dương Lạc liền trau mày, tình hình hiện giờ cực kỳ khác thường, theo lý mà nói thì không trở nên như vậy.
Dương Lạc biết bây giờ làm gì cũng không giải quyết được, cho nên liền gọi điện thoại cho bạn học cũng cùng khoa tâm thần với anh ta, xe cấp cứu cũng nhanh chóng đến, tính trạng hiện nay có thể nguy hiểm đến tính mạng rồi.
Nên Giang Thành cũng không thể lo nghĩ quá nhiều nữa, chỉ có thể đồng ý để Phỉ Nhiễm đến bệnh viện điều trị thôi, Giang Thành nhìn chiếc xe cấp cứu rời đi, lòng anh khó chịu vô cùng.
Danh sách chương