Giang Thành ngồi ở bên giường, nhìn cô bé đang nằm trêи giường bệnh một cách im lặng. Cô bé đã học cấp hai, tuổi này cũng sắp vào cấp ba, chắc hẳn việc học hành có rất nhiều áp lực. Khuôn mặt cô bé nhợt nhạt và hốc mắt lõm sâu.
Có thể thấy Giang Thành thở dài, anh muốn vươn tay chạm vào tay cô bé. Nhưng lại co rút lại, anh không biết nên đối mặt với người trước mặt như thế nào. Anh luôn cảm thấy rất quen thuộc, nhưng thật lạ lẫm, cảm giác lạ lẫm này như là điểm khúc mắc.
Anh hy vọng người trước mặt anh là con gái đã mất từ lâu của anh. Nhưng anh lại sợ chuyện này không như anh mong muốn, vậy nên anh thấy rất xoắn xuýt. Anh không biết nội tâm của mình bây giờ muốn gì. Anh chỉ biết đầu anh bây giờ đầy những khúc mắc về tương lai bàng hoàng.
Diệp Hồng đang đứng bên ngoài phòng bệnh vui mừng không tả nổi. Dù cho cô bé này là ai, cô ấy nhìn thấy Giang Thành đứng ở đây lo lắng đến như vậy, cô ấy biết chắc rằng Giang Thành có cảm giác muốn làm bố rồi.
Cảm giác này thật lạ đối với cô nhưng lại giống như cũng có chút kì diệu. Cô bé này sẽ giúp cô và Giang Thành đi đến kết quả cuối cùng. Mặc dù cô biết chuyện này rất khó để xảy ra, nhưng cô vẫn nuôi lấy loại ảo tưởng đấy.
Đột nhiên, cô bé đang nằm trêи giường bệnh cử động ngón tay, Giang Thành tinh ý nhận ra điều này, lập tức thu dọn quần áo, từ trêи ghế ngồi dậy. Quả nhiên, cô bé đã mở mắt ra.
Ánh nhìn của cô bé đối với Giang Thành có chút kì quái và sợ sệt.
“Chú là ai? Tôi đang ở nơi nào?”
Giang Thành có chút xấu hổ. Có lẽ lần này anh thật sự sai rồi.
Mà Diệp Hồng ở bên cạnh lập tức tiến lên giải thích: “Xin chào, chúng tôi là cảnh sát thành phố. Con không cần lo lắng, bây giờ con đang ở bệnh viện. Đây là đội trưởng Giang Thành của đội cảnh sát hình sự. Còn cô tên là Diệp Hồng.”
“Xin chào? Cô chú cảnh sát, cô muốn tôi làm gì?” Cô bé mở to mắt hỏi Diệp Hồng và Giang Thành. Rõ ràng là đối với cô, hai người này không hề quen thuộc. Diệp Hồng suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu đã như thế này thì con có biết tại sao mình lại ngất xỉu không?”
Cô bé suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu nói: “Tôi không rõ lắm. Bố tôi nói rằng tôi có triệu chứng mất trí nhớ, vì vậy tôi không thể nhớ những gì đã xảy ra khi tôi còn nhỏ. Rất có thể là trưa nay tôi cũng bị mất trí nhớ như vậy đi.”
Lời nói của cô bé khiến lòng Giang Thành nguội lạnh. Làm thế nào mà điều đó lại xảy ra? Tại sao cô bé này lại có bố? Anh đã bỏ lỡ điều gì? Nhưng ngay cả như vậy, họ vẫn tiếp tục hỏi: “Vậy con với bố liên lạc bằng cách nào, cô hỏi giáo viên của con, họ nói bố mẹ con chưa từng đến trường, dù giáo viên của con có làm cách nào cũng không thể biết họ.”
Cô bé gật đầu và nói: “Đúng vậy, bố nói là đang tham gia nghiên cứu mật. Không thể tiết lộ danh tính.”
Giang Thành gật đầu, nhìn về phía Diệp Hồng, hai người bọn họ liền có một dự đoán, bố của cô bé lại không thể là gã hề đi!
Nhưng nếu phỏng đoán này là sự thật, thì việc bỏ rơi con mình vì sự an toàn của mình cũng quá tàn nhẫn.
Nhưng dù thế nào đi nữa, xét theo tình hình bọn họ hiện tại, gã hề này rất có thể là bố của cô bé trước mặt. Vì vậy, Diệp Hồng liền có ý định hướng chủ đề về bố cô bé.
“Vậy con có ấn tượng gì về bố của con không? Hay con có biết bố con trông như thế nào không?”
Cô bé nhíu mày suy nghĩ cẩn thận. Nhưng rất lâu sau, cô bé vẫn không nói một lời. Một lúc sau, cô bé mới ngẩng đầu lên nói: “Thật xin lỗi, cô cảnh sát, tôi không có ấn tượng gì về bố tôi cả. Có phải bố tôi đã phạm phải điều gì đó không? Đừng lo, tôi sẽ suy nghĩ lại thật kĩ.”
Nói xong, cô bé máy móc tìm kiếm, giống như muốn tìm thứ gì đó thứ gì mà mình chưa thể nhớ. Giang Thành nhìn cô bé trước mặt, suy nghĩ mà lo lắng đến đầu đổ mồ hôi. Anh biết rằng đứa trẻ không thể nói dối được. Trong ánh mắt của cô bé không có chút nào là đang nói dối cả.
Vì vậy Giang Thành và Diệp Hồng lập tức thả lỏng không khí cuộc trò chuyện, nói với cô bé: “Không sao, con đừng lo lắng. Bọn chú sẽ cố gắng càng sớm càng tốt tìm được bố của con, rồi sau đó ông ấy có thể đưa con về nhà.”
Cô bé gật đầu, như thể đang nghĩ lại điều gì đó, nhưng cô bé không nói lời nào. Giang Thành càng lúc càng hoang mang. Hành vi của cô bé có chút hơi bất thường. Nhưng dù sao, nếu như gã hề thực sự đã phái cô bé này qua, hẳn là gã có ý định riêng của mình.
Giang Thành không còn cách nào khác đành phải chấp nhận sự tồn tại của cô bé này: “Thôi, con về ở với bọn chú, lúc nào bố con liên lạc với chú. Chú sẽ đưa con về. Không phải con còn phải đi học sao, cũng không thể làm chậm trễ việc đi học của con được.”
Diệp Hồng nhìn Giang Thành, ý tứ của Giang Thành rất rõ ràng. Dù cho để cô bé ở nhà Giang Thành hay nhà Diệp Hồng, cũng phải mang cô bé trở về.
Điều này có thể đem lại lợi ích từ những việc nhỏ. Một khi cô bé nhớ được chi tiết bất kỳ nào về gã hề, bọn họ có thể ghi lại ngay mà lần ra được bằng chứng quan trọng.
Như vậy, cô bé cũng có thể được bảo vệ một cách tốt nhất. Nếu cô bé không liên quan gì đến gã hề thì việc cô bé bị gã hề lợi dụng cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Cho nên dù thế nào, biện pháp tốt nhất bây giờ là đưa cô bé về nhà Giang Thành.
May mắn thay, cô bé này cũng sẵn sàng làm điều tương tự, cô bé ngay lập tức gật đầu cũng gật đầu và nói: “Được rồi, không có vấn đề gì.”
“Nếu con thực sự không nhớ được bố của con ở đâu, thì con hãy cùng chú về nhà đi. Nhà chú cũng khá tốt, lại rất thuận tiện, cách trường học cũng không xa, mỗi ngày cũng có thể đưa con đi học.”
Giang Thành nhìn cô bé nói, cô bé gật đầu. Rốt cuộc là trong mắt trẻ con, cảnh sát vẫn tồn tại niềm tin đáng giá nhất.
Hơn nữa, Giang Thành luôn có một cảm giác lạ không thể nói được. Trong khoảng thời gian này vừa đúng lúc có thể kiểm chứng được suy nghĩ của anh có chính xác hay không.
Nhưng dù nhìn thế nào đi nữa, tình hình của cô bé hiện tại đã tốt hơn trước rất nhiều, Giang Thành và Diệp Hồng cũng dần dần yên tâm.
“Theo lý mà nói, không phải vì cô bé không có nơi ở mà anh có thể đưa cô bé ra ngoài. Nhưng anh là cảnh sát nhân dân, đứa nhỏ này tin anh thì anh hãy chăm sóc nó. Nhưng anh phải nhớ, nếu như bố cô bé đến, anh phải đưa cô bé để bố đưa về, được không?”
Giang Thành làm thủ tục ở chỗ bác sĩ. Dù sao đối với trẻ vị thành niên, mọi thứ đều rất quan trọng, Thậm chí còn cần phải làm nhiều quá trình rườm rà. Xem xét thông tin từ nhà trường của cô bé, anh cảm thấy mọi chuyện quả thật rất kỳ quái. Anh dù tìm như thế nào cũng không ra được thông tin về bố của cô bé này.
Nhưng dù sao, xem xét tình huống hiện tại, quả thực giao cho Giang Thành xử lí chính là phương pháp tốt nhất, cả bệnh viện và trường học đều không cản trở việc này.
Bản thân cô bé luôn mơ hồ về một chi tiết, đó là về hoàn cảnh của bố mình. Trong trường học của cô bé chỉ có giữ lại số chứng minh nhân dân của người bố. Nhưng Giang Thành cùng Diệp Hồng không thể tìm thấy thông tin liên quan tới cô bé trong toàn bộ hệ thống dân số.
Như vậy, ngay cả chứng minh thư của anh ta cũng là giả, và tất cả các dấu hiệu ấy cho thấy chắc chắn có điều gì đó bất thường ở cô bé này, nhưng họ không thể phát hiện ra rằng bất thường ở đâu?
Mọi chuyện bọn họ có thể làm là chờ đợi. Giang Thành đưa cô bé về nhà anh, anh hy vọng cô bé ở nơi này sẽ tìm lại được kí ức, nhưng rõ ràng là phản tác dụng. Suy nghĩ của anh ấy vẫn còn quá lạc quan.
Cô bé hiển nhiên không có ấn tượng gì về nơi này. Nhưng Giang Thành cũng không nản lòng, đúng lúc đồ vật của con mình nhiều năm cũng chưa từng dùng qua. Bây giờ đưa lại cho cô bé này. Cho dù cô bé thực sự không phải là con mình thì cũng có gì đó để an ủi đi. Giang Thành nghĩ như thế.
“Điều kiện ở nhà chú như thế nào? So với bên bố con thì như thế nào?”
Cô bé gật đầu nói: “Dạ, kí ức của con về nhà rất lộn xộn. Chứ không phải con chưa từng nghĩ về nhà.”
Cô bé cười nói.
Nhưng Giang Thành rất nhanh liền nhận ra vấn đề trong chuyện này. Rõ ràng cô bé này cũng rất mơ hồ về môi trường sống của mình.
”Chuyện này làm sao có thể? Không lẽ con lại không hình dung ra nhà của mình như thể nào sao?”
Giang Thành hỏi cô bé, cô bé lắc đầu: “Con chỉ có chút ấn tượng mơ hồ, nhưng bất cứ khi nào con muốn ông ấy kể, ông ấy đều không nói. Chú cảnh sát, có phải con phạm tội đồng lõa hay không. Nhưng thật sự là con không cố ý không nói cho các chú.”
Cô bé bày ra vẻ mặt ủy khuất. Cô bé cũng nhận ra rằng tại sao Giang Thành và Diệp Hồng lại hỏi mình nữa câu như thế rất thường xuyên. Cô bé rõ ràng rất sợ, sợ rằng bố cô bé có lẽ đang dính vào một chuyện vô cùng nguy hiểm.
Giang Thành lập tức lắc đầu nói: “Không, con đừng nghĩ nhiều, chú chỉ muốn dùng những chi tiết này để xác nhận tình hình trong nhà con. Đừng lo lắng, những chuyện này không liên quan gì đến con. Dù thế nào đi nữa, con cũng phải tin rằng chú vẫn luôn ở bên con.”
Lúc này, trong tâm trí Giang Thành, ấn tượng về việc làm bố lại tái hiện. Và lần này anh sẽ không bao giờ mất con nữa.
Cứ như vậy, sau khi Giang Thành dàn xếp xong mọi chuyện, anh trở về đơn vị. Lần này anh tìm Dương Lạc.
“Rốt cuộc tình huống này là như thế nào? Đứa nhỏ này không nhớ gì cả.”
Dương Lạc suy nghĩ một chút rồi nói: "Tình huống mà anh đang nói chắc là phản ứng khẩn cấp. Cô bé đã chịu một cú sốc nào đó hoặc là một áp lực rất lớn khiến cô bé mất trí nhớ đột ngột. Tôi nghĩ dù gì cô bé cũng sẽ nhớ lại, anh cũng biết bệnh viện cũng đã kết luận giống như tôi, nên là cô bé không có gì nguy hiểm cả.”
Có thể thấy Giang Thành thở dài, anh muốn vươn tay chạm vào tay cô bé. Nhưng lại co rút lại, anh không biết nên đối mặt với người trước mặt như thế nào. Anh luôn cảm thấy rất quen thuộc, nhưng thật lạ lẫm, cảm giác lạ lẫm này như là điểm khúc mắc.
Anh hy vọng người trước mặt anh là con gái đã mất từ lâu của anh. Nhưng anh lại sợ chuyện này không như anh mong muốn, vậy nên anh thấy rất xoắn xuýt. Anh không biết nội tâm của mình bây giờ muốn gì. Anh chỉ biết đầu anh bây giờ đầy những khúc mắc về tương lai bàng hoàng.
Diệp Hồng đang đứng bên ngoài phòng bệnh vui mừng không tả nổi. Dù cho cô bé này là ai, cô ấy nhìn thấy Giang Thành đứng ở đây lo lắng đến như vậy, cô ấy biết chắc rằng Giang Thành có cảm giác muốn làm bố rồi.
Cảm giác này thật lạ đối với cô nhưng lại giống như cũng có chút kì diệu. Cô bé này sẽ giúp cô và Giang Thành đi đến kết quả cuối cùng. Mặc dù cô biết chuyện này rất khó để xảy ra, nhưng cô vẫn nuôi lấy loại ảo tưởng đấy.
Đột nhiên, cô bé đang nằm trêи giường bệnh cử động ngón tay, Giang Thành tinh ý nhận ra điều này, lập tức thu dọn quần áo, từ trêи ghế ngồi dậy. Quả nhiên, cô bé đã mở mắt ra.
Ánh nhìn của cô bé đối với Giang Thành có chút kì quái và sợ sệt.
“Chú là ai? Tôi đang ở nơi nào?”
Giang Thành có chút xấu hổ. Có lẽ lần này anh thật sự sai rồi.
Mà Diệp Hồng ở bên cạnh lập tức tiến lên giải thích: “Xin chào, chúng tôi là cảnh sát thành phố. Con không cần lo lắng, bây giờ con đang ở bệnh viện. Đây là đội trưởng Giang Thành của đội cảnh sát hình sự. Còn cô tên là Diệp Hồng.”
“Xin chào? Cô chú cảnh sát, cô muốn tôi làm gì?” Cô bé mở to mắt hỏi Diệp Hồng và Giang Thành. Rõ ràng là đối với cô, hai người này không hề quen thuộc. Diệp Hồng suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu đã như thế này thì con có biết tại sao mình lại ngất xỉu không?”
Cô bé suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu nói: “Tôi không rõ lắm. Bố tôi nói rằng tôi có triệu chứng mất trí nhớ, vì vậy tôi không thể nhớ những gì đã xảy ra khi tôi còn nhỏ. Rất có thể là trưa nay tôi cũng bị mất trí nhớ như vậy đi.”
Lời nói của cô bé khiến lòng Giang Thành nguội lạnh. Làm thế nào mà điều đó lại xảy ra? Tại sao cô bé này lại có bố? Anh đã bỏ lỡ điều gì? Nhưng ngay cả như vậy, họ vẫn tiếp tục hỏi: “Vậy con với bố liên lạc bằng cách nào, cô hỏi giáo viên của con, họ nói bố mẹ con chưa từng đến trường, dù giáo viên của con có làm cách nào cũng không thể biết họ.”
Cô bé gật đầu và nói: “Đúng vậy, bố nói là đang tham gia nghiên cứu mật. Không thể tiết lộ danh tính.”
Giang Thành gật đầu, nhìn về phía Diệp Hồng, hai người bọn họ liền có một dự đoán, bố của cô bé lại không thể là gã hề đi!
Nhưng nếu phỏng đoán này là sự thật, thì việc bỏ rơi con mình vì sự an toàn của mình cũng quá tàn nhẫn.
Nhưng dù thế nào đi nữa, xét theo tình hình bọn họ hiện tại, gã hề này rất có thể là bố của cô bé trước mặt. Vì vậy, Diệp Hồng liền có ý định hướng chủ đề về bố cô bé.
“Vậy con có ấn tượng gì về bố của con không? Hay con có biết bố con trông như thế nào không?”
Cô bé nhíu mày suy nghĩ cẩn thận. Nhưng rất lâu sau, cô bé vẫn không nói một lời. Một lúc sau, cô bé mới ngẩng đầu lên nói: “Thật xin lỗi, cô cảnh sát, tôi không có ấn tượng gì về bố tôi cả. Có phải bố tôi đã phạm phải điều gì đó không? Đừng lo, tôi sẽ suy nghĩ lại thật kĩ.”
Nói xong, cô bé máy móc tìm kiếm, giống như muốn tìm thứ gì đó thứ gì mà mình chưa thể nhớ. Giang Thành nhìn cô bé trước mặt, suy nghĩ mà lo lắng đến đầu đổ mồ hôi. Anh biết rằng đứa trẻ không thể nói dối được. Trong ánh mắt của cô bé không có chút nào là đang nói dối cả.
Vì vậy Giang Thành và Diệp Hồng lập tức thả lỏng không khí cuộc trò chuyện, nói với cô bé: “Không sao, con đừng lo lắng. Bọn chú sẽ cố gắng càng sớm càng tốt tìm được bố của con, rồi sau đó ông ấy có thể đưa con về nhà.”
Cô bé gật đầu, như thể đang nghĩ lại điều gì đó, nhưng cô bé không nói lời nào. Giang Thành càng lúc càng hoang mang. Hành vi của cô bé có chút hơi bất thường. Nhưng dù sao, nếu như gã hề thực sự đã phái cô bé này qua, hẳn là gã có ý định riêng của mình.
Giang Thành không còn cách nào khác đành phải chấp nhận sự tồn tại của cô bé này: “Thôi, con về ở với bọn chú, lúc nào bố con liên lạc với chú. Chú sẽ đưa con về. Không phải con còn phải đi học sao, cũng không thể làm chậm trễ việc đi học của con được.”
Diệp Hồng nhìn Giang Thành, ý tứ của Giang Thành rất rõ ràng. Dù cho để cô bé ở nhà Giang Thành hay nhà Diệp Hồng, cũng phải mang cô bé trở về.
Điều này có thể đem lại lợi ích từ những việc nhỏ. Một khi cô bé nhớ được chi tiết bất kỳ nào về gã hề, bọn họ có thể ghi lại ngay mà lần ra được bằng chứng quan trọng.
Như vậy, cô bé cũng có thể được bảo vệ một cách tốt nhất. Nếu cô bé không liên quan gì đến gã hề thì việc cô bé bị gã hề lợi dụng cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Cho nên dù thế nào, biện pháp tốt nhất bây giờ là đưa cô bé về nhà Giang Thành.
May mắn thay, cô bé này cũng sẵn sàng làm điều tương tự, cô bé ngay lập tức gật đầu cũng gật đầu và nói: “Được rồi, không có vấn đề gì.”
“Nếu con thực sự không nhớ được bố của con ở đâu, thì con hãy cùng chú về nhà đi. Nhà chú cũng khá tốt, lại rất thuận tiện, cách trường học cũng không xa, mỗi ngày cũng có thể đưa con đi học.”
Giang Thành nhìn cô bé nói, cô bé gật đầu. Rốt cuộc là trong mắt trẻ con, cảnh sát vẫn tồn tại niềm tin đáng giá nhất.
Hơn nữa, Giang Thành luôn có một cảm giác lạ không thể nói được. Trong khoảng thời gian này vừa đúng lúc có thể kiểm chứng được suy nghĩ của anh có chính xác hay không.
Nhưng dù nhìn thế nào đi nữa, tình hình của cô bé hiện tại đã tốt hơn trước rất nhiều, Giang Thành và Diệp Hồng cũng dần dần yên tâm.
“Theo lý mà nói, không phải vì cô bé không có nơi ở mà anh có thể đưa cô bé ra ngoài. Nhưng anh là cảnh sát nhân dân, đứa nhỏ này tin anh thì anh hãy chăm sóc nó. Nhưng anh phải nhớ, nếu như bố cô bé đến, anh phải đưa cô bé để bố đưa về, được không?”
Giang Thành làm thủ tục ở chỗ bác sĩ. Dù sao đối với trẻ vị thành niên, mọi thứ đều rất quan trọng, Thậm chí còn cần phải làm nhiều quá trình rườm rà. Xem xét thông tin từ nhà trường của cô bé, anh cảm thấy mọi chuyện quả thật rất kỳ quái. Anh dù tìm như thế nào cũng không ra được thông tin về bố của cô bé này.
Nhưng dù sao, xem xét tình huống hiện tại, quả thực giao cho Giang Thành xử lí chính là phương pháp tốt nhất, cả bệnh viện và trường học đều không cản trở việc này.
Bản thân cô bé luôn mơ hồ về một chi tiết, đó là về hoàn cảnh của bố mình. Trong trường học của cô bé chỉ có giữ lại số chứng minh nhân dân của người bố. Nhưng Giang Thành cùng Diệp Hồng không thể tìm thấy thông tin liên quan tới cô bé trong toàn bộ hệ thống dân số.
Như vậy, ngay cả chứng minh thư của anh ta cũng là giả, và tất cả các dấu hiệu ấy cho thấy chắc chắn có điều gì đó bất thường ở cô bé này, nhưng họ không thể phát hiện ra rằng bất thường ở đâu?
Mọi chuyện bọn họ có thể làm là chờ đợi. Giang Thành đưa cô bé về nhà anh, anh hy vọng cô bé ở nơi này sẽ tìm lại được kí ức, nhưng rõ ràng là phản tác dụng. Suy nghĩ của anh ấy vẫn còn quá lạc quan.
Cô bé hiển nhiên không có ấn tượng gì về nơi này. Nhưng Giang Thành cũng không nản lòng, đúng lúc đồ vật của con mình nhiều năm cũng chưa từng dùng qua. Bây giờ đưa lại cho cô bé này. Cho dù cô bé thực sự không phải là con mình thì cũng có gì đó để an ủi đi. Giang Thành nghĩ như thế.
“Điều kiện ở nhà chú như thế nào? So với bên bố con thì như thế nào?”
Cô bé gật đầu nói: “Dạ, kí ức của con về nhà rất lộn xộn. Chứ không phải con chưa từng nghĩ về nhà.”
Cô bé cười nói.
Nhưng Giang Thành rất nhanh liền nhận ra vấn đề trong chuyện này. Rõ ràng cô bé này cũng rất mơ hồ về môi trường sống của mình.
”Chuyện này làm sao có thể? Không lẽ con lại không hình dung ra nhà của mình như thể nào sao?”
Giang Thành hỏi cô bé, cô bé lắc đầu: “Con chỉ có chút ấn tượng mơ hồ, nhưng bất cứ khi nào con muốn ông ấy kể, ông ấy đều không nói. Chú cảnh sát, có phải con phạm tội đồng lõa hay không. Nhưng thật sự là con không cố ý không nói cho các chú.”
Cô bé bày ra vẻ mặt ủy khuất. Cô bé cũng nhận ra rằng tại sao Giang Thành và Diệp Hồng lại hỏi mình nữa câu như thế rất thường xuyên. Cô bé rõ ràng rất sợ, sợ rằng bố cô bé có lẽ đang dính vào một chuyện vô cùng nguy hiểm.
Giang Thành lập tức lắc đầu nói: “Không, con đừng nghĩ nhiều, chú chỉ muốn dùng những chi tiết này để xác nhận tình hình trong nhà con. Đừng lo lắng, những chuyện này không liên quan gì đến con. Dù thế nào đi nữa, con cũng phải tin rằng chú vẫn luôn ở bên con.”
Lúc này, trong tâm trí Giang Thành, ấn tượng về việc làm bố lại tái hiện. Và lần này anh sẽ không bao giờ mất con nữa.
Cứ như vậy, sau khi Giang Thành dàn xếp xong mọi chuyện, anh trở về đơn vị. Lần này anh tìm Dương Lạc.
“Rốt cuộc tình huống này là như thế nào? Đứa nhỏ này không nhớ gì cả.”
Dương Lạc suy nghĩ một chút rồi nói: "Tình huống mà anh đang nói chắc là phản ứng khẩn cấp. Cô bé đã chịu một cú sốc nào đó hoặc là một áp lực rất lớn khiến cô bé mất trí nhớ đột ngột. Tôi nghĩ dù gì cô bé cũng sẽ nhớ lại, anh cũng biết bệnh viện cũng đã kết luận giống như tôi, nên là cô bé không có gì nguy hiểm cả.”
Danh sách chương