Dương Lạc không dám suy nghĩ nhiều cũng không nói gì, vội vàng cầm lấy hộp kẹo vitamin, chăm chú nghiên cứu.

Lúc này Giang Thành cũng không có tâm trí để làm những chuyện khác, anh chỉ lẳng lặng chờ đợi kết quả từ chỗ Dương Lạc.

Trong lòng Giang Thành hiểu rõ, bây giờ ngoại trừ hai manh mối mà Phỉ Nhiễm để lại trước khi chết thì không còn manh mối nào khác liên quan đến Thằng Hề.

Nếu như bên trong hộp kẹo vitamin đó thật sự có virus CVH2-6 thì còn có bao nhiêu người đã mua hộp kẹo này đây?
Giang Thành cũng hối tiếc vô cùng, lúc bản thân đau khổ và chật vật anh đã cho Thằng Hề một thời cơ lợi dụng vô tận.

Nếu đúng là như vậy anh làm sao đối mặt với những người khác, làm sao đối mặt với Phỉ Nhiễm ra khuất đây?
Giang Thành vừa nghĩ tới Phỉ Nhiễm rời khỏi thế giới này chính là vì loại kẹo chứa virus CVH2-6 kia, anh vội vàng lắc đầu: "Không được, không thể để cho mọi việc tiếp tục phát triển theo suy nghĩ của Thằng Hề.

"
Đúng lúc này, Dương Lạc vội vàng chạy ra, anh ta cầm trong tay hai tờ báo cáo xét nghiệm: "Giang Thành, mọi việc không hay rồi.

"
Nghe được câu nói này của Dương Lạc, tất cả tâm lý đã chuẩn bị tốt của Giang Thành đều đổ sụp.

"Lời này của cậu là có ý gì? Chẳng lẽ nói! " Giang Thành cau mày, nói cũng chưa nói hết.

"Trong tay của tôi là hai bản báo cáo xét nghiệm, một bản là báo cáo về loại kẹo mà Phỉ Nhiễm đã ăn trước khi chết, còn một bản chính là báo cáo về loại kẹo vitamin này.

"
Dương Lạc vừa nói vừa đưa hai bản báo cáo ra trước mặt Giang Thành.

"Tôi xem không hiểu, cậu trực tiếp nói kết quả cho tôi nghe là được, trong hộp kẹo vitamin đó có virus CVH2-6 hay không?"

Dương Lạc khó khăn gật nhẹ đầu: "Kết quả xét nghiệm của tôi cho thấy bên trong hộp kẹo vitamin này đúng là có virus CVH2-6.

"
Nghe được tin này, Giang Thành ngã quỵ xuống ghế, chẳng lẽ Thằng Hề đã đưa những loại thuốc này ra thị trường với số lượng lớn rồi sao? Nếu vậy thì còn có bao nhiêu người cũng mua loại kẹo vitamin này cho con cái của họ ăn, giống như bố mẹ của Nựu Nựu?.

ngôn tình sủng
Nghĩ đến đây, Giang Thành không dám chần chừ: "Dương Lạc, bây giờ tôi phải đi tìm hiểu nguồn gốc của hộp kẹo vitamin này.

"
Lúc Giang Thành chuẩn bị rời đi, Dương Lạc nhíu mày nói: "Làm sao anh tìm được? Nguồn gốc chiếc hộp của Phỉ Nhiễm trước kia không phải là tìm được mà là Thằng Hề tự mình đưa cho, anh quên rồi sao?"
"Tôi biết, nhưng lần này thì khác, vừa rồi tôi có hỏi bố mẹ của Nựu Nựu, họ mua hộp kẹo ở một tiệm thuốc nhỏ qua lời giới thiệu của một người bạn, tôi tin thông qua tiệm thuốc đó chúng ta nhất định có thể tìm được một chút manh mối.

"
Giang Thành nói xong vội vàng bước ra ngoài nhưng lại chạm mặt Diệp Hồng.

"Diệp Hồng, sao cô lại tới đây?" Giang Thành tò mò hỏi.

"Lúc nãy tôi nhìn thấy anh sau khi xuống xe vội vàng đi về hướng phòng pháp y, nên tôi đến xem thử, đã xảy ra chuyện gì?" Diệp Hồng lo lắng hỏi.

Vẻ mặt của Giang Thành lúc này hết sức khó coi: "Tôi đang nghi ngờ Thằng Hề đã chế tạo virus CVH2-6 thành một số lượng lớn kẹo bán trên thị trường.

"
"Anh nói cái gì? Thằng Hề hành động nhanh như vậy?" Diệp Hồng lập tức sợ ngây người: "Gần đây có rất nhiều vụ án, tất cả đều do Thằng Hề làm, gã ta thế mà còn có thời gian và sức lực để tiếp tục nghiên cứu virus CVH2-6 sao?"
Nghe Diệp Hồng nói như vậy, Giang Thành cau mày, sự ngạc nhiên của Diệp Hồng cũng chính là điểm mà Giang Thành cảm thấy kì lạ, gần đây xảy ra rất nhiều vụ án mà tất cả manh mối và chứng cứ đều chỉ về phía Thằng Hề.

Vậy nên Giang Thành cũng rất tò mò việc làm thế nào mà Thằng Hề vừa có thể tạo ra nhiều chuyện như vậy lại vừa có thể đưa kẹo chứa virus CVH2-6 ra tiêu thụ trên thị trường.

"Giang Thành, tôi có một dự cảm không tốt.

" Diệp Hồng đột nhiên nói.

"Cô cứ việc nói, nói hết những nghi ngờ của cô ra, bây giờ chúng ta thà giết lầm một trăm nghìn người cũng không thể tha một người.

" Giang Thành vội vàng nói.

"Tôi nghi ngờ chúng ta đang bị Thằng Hề nắm mũi dẫn đi.

" Vẻ mặt của Diệp Hồng trở nên hết sức khó coi.

"Lời này của cô là có ý gì?"
Dương Lạc ở phía sau vội vàng nói: "Nắm mũi dẫn đi thực ra cũng có lý, gã ta tạo ra các vụ án là để khiêu khích Giang Thành.

"
"Chẳng lẽ mọi người không nghĩ tới vì sao Thằng Hề phải mạo hiểm như vậy, liên tục khiêu khích đội cảnh sát hình sự?" Nói đến đây vẻ mặt của Diệp Hồng cực kỳ khó coi.

"Thử hỏi có nghi phạm nào lại dám liên tục gây án, mà trong thời gian ngắn như vậy làm sao Thằng Hề hoàn toàn chắc chắn là đội cảnh sát hình sự không bắt được gã?"
Giang Thành vẫn còn có chút không hiểu lời nói của Diệp Hồng, đột nhiên anh nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt trở nên khó coi giống y như Diệp Hồng.

"Chẳng lẽ ý của cô là Thằng Hề nắm cái mũi của chúng ta dắt đi là để có thể chế tạo ra nhiều kẹo virus CVH2-6 hơn sao?"
Diệp Hồng nặng nề gật đầu: "Bây giờ tôi thật sự nghi ngờ gã ta tạo ra những vụ án đó là để chuyển sự chú ý của chúng ta đi nơi khác, từ đó gã có thể thuận lợi chế tạo ra loại kẹo kia.

"
Nghe như vậy Dương Lạc sửng sốt: "Đây chính là ‘điệu hổ ly sơn’ ‘giương đông kích tây’ phải không? Để chúng ta toàn tâm toàn ý dồn hết sức lực cho mấy vụ án kia, còn Thằng Hề thì đang nhởn nhơ đắc ý chuẩn bị kẹo CVH2-6.


"
Nghĩ tới đây Giang Thành cũng không dám do dự nữa: "Bây giờ tôi phải đến bệnh viện tìm bố mẹ của Nựu Nựu, nhất định không thể để cho loại kẹo này được tiêu thụ trên thị trường, nếu không sẽ phiền phức lớn.

"
Giang Thành nói xong vội vàng lên xe, Diệp Hồng và Dương Lạc cũng theo sát phía sau, hi vọng có thể giúp một tay.

Sau khi đến bệnh viện, Giang Thành may mắn là bố mẹ của Nựu Nựu vẫn đang ở bên cạnh cô bé và chờ đợi, Lục Hạo cũng đang ở bệnh viện.

"Thế nào? Có kết quả chưa?" Lục Hạo thấy Giang Thành vừa đến, sau lưng còn có Diệp Hồng và Dương Lạc, trong lòng có dự cảm không tốt.

"Lục Hạo, chúng tôi xét nghiệm được có virus CVH2-6 trong kẹo vitamin mà Nựu Nựu sử dụng.

"
Giang Thành vừa dứt lời, vẻ mặt của Lục Hạo trở nên cực kỳ khó coi, thân thể trong vô thức lui về phía sau một bước: "Đây là ý gì? Chẳng lẽ Thằng Hề đã bán loại kẹo đó ra thị trường sao?"
"Hiện tại rất khó nói, cho nên tôi cần hỏi bố mẹ của Nựu Nựu một số chuyện.

" Giang Thành nói xong lập tức đi vào phòng bệnh.

Nhìn thấy Giang Thành đến, bố mẹ của Nựu Nựu vội vàng đi tới, Giang Thành ra hiệu cho hai người đi qua một bên nói chuyện.

"Hai vị, bây giờ nếu như hai vị muốn cứu được con gái của mình, hai vị nhất định phải toàn lực phối hợp với chúng tôi.

" Giang Thành nói, kiên định nhìn mẹ của Nựu Nựu.

"Nói cho tôi biết hộp kẹo vitamin này rốt cuộc là được mua ở đâu?" Giọng nói của Giang Thành hết sức lạnh lùng và nghiêm túc.

"Chẳng lẽ hộp kẹo vitamin đó thật sự có vấn đề sao?" Mẹ của Nựu Nựu đỏ hồng hai mắt, vội vàng hỏi.

"Bây giờ không phải lúc để đau buồn, bây giờ chúng tôi nhất định phải tìm được nguồn gốc của hộp kẹo vitamin này, nếu không con gái của hai vị có khả năng sẽ lâm vào nguy hiểm.

"
Giang Thành vội vàng nói, có thể không chỉ mình Nựu Nựu sẽ lâm vào nguy hiểm mà nhiều người đã mua kẹo giống như mẹ của Nựu Nựu cũng đang ở bên bờ vực nguy hiểm.

"Tôi nhớ lúc đấy là nhân viên bán hàng của một tiệm thuốc nhỏ giới thiệu cho tôi, tôi có thể dẫn các anh tới đó.

" Mẹ của Nựu Nựu vừa khóc vừa vội vàng nói.

"Nếu thật sự bởi vì kẹo tôi mua mà khiến cho con tôi lâm vào nguy hiểm như vậy, tôi thật là đáng chết.

"
"Bây giờ không phải là lúc đau buồn, chỉ cần chúng tôi tìm được nguồn gốc và người chế tạo ra loại kẹo đó, Nựu Nựu còn có thể cứu được, hãy tin tôi.

" Giang Thành vội vàng nói.

Thế là dưới sự hướng dẫn của mẹ Nựu Nựu, Giang Thành tìm được cái gọi là tiệm thuốc.

Mẹ của Nựu Nựu bước vào tiệm thuốc trước, vội vàng nói: "Gọi nhân viên bán hàng mập mập của các người ra đây cho tôi.

"
Lúc này bên trong hiệu thuốc chỉ có một người đàn ông trung niên, người này vội vàng đứng lên hỏi: "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao? Cô cần mua thuốc gì có thể nói với tôi.

"
"Bởi vì mua thuốc ở chỗ các người mà con gái tôi bị bệnh nặng, ông là chủ tiệm sao? Gọi chủ tiệm của các người ra đây luôn đi.


" Mẹ của Nựu Nựu lúc này cực kỳ tức giận.

Lục Hạo vội vàng nói: "Chị dâu, chị nói chuyện cẩn thận một chút, bây giờ tìm được người mới là quan trọng, chị như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc điều tra vụ án.

"
Mẹ của Nựu Nựu nghe vậy cũng bình tĩnh lại: "Đội trưởng Giang, hôm đó lúc tôi tới đây mua thuốc là một nữ nhân viên mập mập bán hộp thuốc đó cho tôi.

"
Giang Thành nghe nói như thế vội vàng hỏi người đàn ông trung niên kia: "Ông là chủ của tiệm này sao?"
Người đàn ông trung niên gật nhẹ đầu: "Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?"
Giang Thành nói, lấy hộp kẹo vitamin ra: "Thuốc được mua ở chỗ này của ông xãy ra vấn đề về chất lượng cho nên cần phải điều tra các người.

"
Người đàn ông trung niên nghiêm túc nhìn một chút: "Thuốc này có vấn đề sao? Chỗ này của chúng tôi không bán loại thuốc này.

"
Giang Thành ngẩn người: "Nhưng người mua nói lúc đến mua là một nữ nhân viên ở đây bán cho bà ấy.

"
"Đúng thế, đúng thế, tôi đã mua ở chỗ này, tôi còn có hóa đơn đây.

" Mẹ của Nựu Nựu nói, lấy một tờ hóa đơn từ trong túi ra chứng minh là đã mua kẹo vitamin ở tiệm thuốc này.

Lần này ông chủ ngẩn người, vội vàng lấy danh sách tồn kho của tiệm ra: "Các người xem đi, chỗ này của tôi thực sự là không có loại thuốc này, chúng tôi chỉ là một tiệm thuốc nhỏ.

"
"Chỉ bán một số loại thuốc thông thường, thuốc tiêu viêm, thuốc trị vết thương, còn loại thuốc như loại vitamin này thì không có bán.

"
"Vậy nữ nhân viên mập mập kia đâu? Chúng tôi muốn hỏi vài câu.

" Giang Thành vội vàng hỏi.

"Có lẽ nữ nhân viên mà các người nói tới chính là người quét dọn của chúng tôi, chỉ là bà ta đến hai ba ngày rồi rời đi.

"
"Cái gì? Người quét dọn cũng có thể bán thuốc?" Giang Thành nghe nói như thế, không kiên nhẫn được nữa: "Ông có thông tin của bà ta ở đây không?"
Ông chủ lập tức ngẩn người: "Tôi chỉ có số điện thoại của bà ta, nhưng mà loại thuốc này thật sự không phải chúng tôi bán, chúng tôi không có loại thuốc này.

"
Dương Lạc kiểm tra danh sách thuốc xong, nhìn Giang Thành lắc đầu: "Nơi này đúng là không có bán loại kẹo vitamin đó, danh sách ở đây đều được Cục quản lý dược đóng dấu.

".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện